Chí Tôn Đặc Công
Chương 54: Xoa bóp
145@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- -----------
Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaooo
Nguồn: .com
Nhiên liếc mắt nhìn Tần Dương, khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, không nói gì, bây giờ cô ấy hầu như không còn chút sức lực nào cả.
Lạc Vũ Hân tò mò hỏi:
- Tần Dương, cậu biết chữa bệnh à?
Tần Dương mỉm cười:
- Biết một chút.
Lạc Vũ Hân kinh ngạc nói:
- Giỏi như vậy sao? Hàn Thanh Thanh đang đau dữ dội như vậy, có cách nào giúp cô ấy hết đau không?
Tần Dương trầm ngâm nói:
- Nếu là bị viêm ruột cấp tính thì phải hạ sốt, cũng cần phải có thuốc, nhưng nếu chỉ cần giảm đau, có thể bấm huyệt một chút, nhưng trên xe không có dụng cụ, đợi lát xuống xe rồi tính.
Lạc Vũ Hân sáng mắt lên:
- Có thể hết đau được thật à?
Tần Dương giải thích:
- Không phải là hết đau, chỉ là dựa vào huyệt vị làm chậm cảm giác đau lại mà thôi, muốn chữa trị thật sự, vẫn cần có thuốc, chỉ có chữa chứng viêm, mới có thể trị bệnh tận gốc.
Tiết Uyển Đồng hơi ngạc nhiên nhìn Tần Dương, cô phát hiện Tần Dương có một loại trầm ổn mà những sinh viên bình thường không có:
- Nếu như truyền nước biển hạ sốt, cũng phải mất thời gian, đợi lát nữa trò thử xoa bóp huyệt vị giúp Hàn Thanh Thanh, cho trò ấy bớt đau một chút.
Tần Dương không chần chừ đáp:
- Vâng.
Lạc Vũ Hân chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi dò:
- A đúng rồi, vừa nãy lúc chúng ta đi, cậu nói cậu lên sân khấu biểu diễn, cậu biểu diễn tiết mục gì?
Tần Dương cười nhẹ, chuyện này không cần giấu giếm, muốn giấu cũng không được, thoải mái trả lời:
- Là độc tấu piano.
Hàn Thanh Thanh ánh mắt sáng lên, hỏi nhỏ:
- Cậu biết đàn piano à? Cậu đánh bài gì?
- Bản giao hưởng định mệnh số 5.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc. Cô học đàn piano, bản giao hưởng định mệnh này đương nhiên cô biết, cô cũng từng đàn qua, nhưng với khả năng của mình hiện tại cô không đàn nổi, Tần Dương lại đánh bản nhạc này?
Lạc Vũ Hân hai mắt mở to:
- Là thật hay giả, giỏi vậy sao? Có bị so sánh kém hơn Trình Anh Phàm lớp Ba không thế?
Tần Dương cười nhẹ nói:
- Tôi nói rồi, sẽ không làm mất mặt lớp chúng ta đâu.
Tần Dương không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Vũ Hân, nhưng Hàn Thanh Thanh nghe liền hiểu rõ, ý của Tần Dương là hắn sẽ không thua Trình Anh Phàm, hơn nữa có thể thấy gương mặt ung dung mỉm cười của Tần Dương, Hàn Thanh Thanh cảm thấy không những không thua…
Tiết Uyển Đồng nghe được chuyện này, vô cùng hứng thú:
- Tần Dương, em thật có tài, sao trước đó không đăng kí biểu diễn?
Tần Dương nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Hàn Thanh Thanh không phải đăng kí độc tấu piano rồi sao? Mỹ nhân tao nhã đánh piano, chuyện này vô cũng phong cách. Mấy người cũng không biết, nếu tôi lên sân khấu, phía dưới sẽ như thủy triều dâng đến, từng người sẽ hô to “Không phải là con trai! Nữ thần của tôi đâu?”…
Phụt!
Tiết Uyển Đồng bật cười thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng cười, còn không nhịn được liếc mắt nhìn Tần Dương, câu này…
Hàn Thanh Thanh mặc dù đang đau bụng, nhưng nghe câu này, trên mặt cũng vui vẻ thêm mấy phần, không phải vì mọi người gọi cô là nữ thần, mà nghĩ đến cảnh hắn lên sân khấu làm hỏng mong đợi của mọi người, nhưng đối với những gì Hàn Thanh Thanh biết về Tần Dương, chuyện nhỏ này hắn sẽ không để tâm.
Bệnh viện thành phố cách đại học Trung Hải cũng không xa, xe taxi nhanh chóng đến ngoài cổng bệnh viện, Tần Dương trả tiền xe, Lạc Vũ Hân đỡ Tiết Uyển Đồng xuống xe.
Bốn người vào đăng kí, nhận bảng tên, sau đó liền hỗ trợ Hàn Thanh Thanh đi khám bệnh, bác sĩ bình thường kiểm tra một lượt, xét nghiệm máu, sau đó chuẩn đoán chắc chắn là viêm ruột cấp tính, tất cả mọi người thở phào một hơi, dù sao chuyện đau bụng thế này có thể nhẹ cũng có thể nặng, còn có thể tử vong.
Trong phòng truyền nước biển, y tá giúp tiết Uyển Đồng treo chai nước biển bắt đầu truyền, nhưng cũng yêu cầu một vài bước hạ sốt, Hàn Thanh Thanh vẫn rất đau đớn.
Tần Dương đứng trước mặt Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói:
- Tôi xoa bóp huyệt vị giúp cậu, xem có thể giảm đau một chút được không.
Hàn Thanh Thanh mềm nhũn dựa trên ghế salon, khẽ gật gật đầu:
- Cảm ơn cậu.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không cần khách sáo, chỉ là thử một chút, không biết có hiệu quả không nữa.
Tần Dương đưa tay cầm tay Hàn Thanh Thanh, sau đó nắm tay cô ấy, để ngón cái vào vị trí huyệt ở gan bàn tay, dùng sức ấn xuống, đồng thời vận chuyển nội khí, từng tia nội khí theo ngón tay cái Tần Dương thấm vào dưới da Hàn Thanh Thanh, tác động vào huyệt đạo.
Á!
Hàn Thanh Thanh thấp giọng kêu lên một tiếng, một phần vì huyệt Thủ Bộ bị kích thích tạo cảm giác đau, phần vì ngại ngùng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi tưởng thành cô bị đàn ông con trai nắm tay như thế này,
Tần Dương ấn mạnh dần vào huyệt chừng một phút đồng hồ, sau đó thả tay phải Hàn Thanh Thanh xuống rồi lại cầm tay trái cô lên, bấm huyệt như trước đó, liên tục đổi tay hai lần.
Tần Dương ngồi xổm xuống, duỗi chân Hàn Thanh Thanh ra, sau đó ngồi lại gần người Hàn Thanh Thanh, tay đặt tại chỗ cách huyệt ở bắp chân cô 3 cm, phóng thích từng tia nội khí, kích thích huyệt vị.
Hàn Thanh Thanh nhẹ cắn môi, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Sau khi cô lớn lên, hai tay chưa từng bị chàng trai nào sờ qua chứ chưa nói là chân. Cô cảm nhận được bắp chân mình tiếp xúc với tay của Tần Dương, bỗng nhiên tâm tình trở nên phức tạp.
Cô nhìn thấy Tần Dương đang ngồi xổm, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt tinh thuần, hiển nhiên là đang nghiêm túc xoa bóp cho mình, không nghĩ ngợi gì linh tinh, nhưng cô lại nhịn không được mà cảm thấy trong lòng rối bời.
Một phút sau, Tần Dương lại đổi sang chân khác, làm như cũ. Sau khi liên tục ấn hai lần, hắn hỏi Hàn Thanh Thanh lúc này đang đỏ mặt:
- Sao rồi? Cậu thấy đỡ hơn không?
Hàn Thanh Thanh vốn đang mải nghĩ ngợi chuyện Tần Dương sờ chân mình, bỗng nhiên bị Tần Dương hỏi, bèn lấy lại tinh thần, trên mặt bỗng hiện nét rực rỡ:
- Ồ, đỡ hơn nhiều rồi này, không đau như trước nữa..
Tần Dương thở dài một hơi:
- Có hiệu quả là tốt rồi. Còn một huyệt nữa ở dưới rốn gọi là huyệt Quan Nguyên, cậu phải tự lấy ngón cái đè vào, để tay như thế này, dùng lực vừa phải ấn vào đó khoảng một phút..
Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh lại đỏ lên, cô nhẹ cắn môi ừ một tiếng, sau đó cúi đầu, ấn vào huyệt Quan Nguyên theo cách Tần Dương vừa nói.
Huyệt vị này ở vị trí dưới rốn, Tần Dương là con trai tất nhiên là không tiện ấn giúp Hàn Thanh Thanh, chỉ có cách dạy cô tự ấn. Hàn Thanh Thanh không có nội khí, hiệu quả ấn huyệt khẳng định sẽ giảm đi nhiều nhưng chung quy vẫn sẽ có chút hiệu quả.
Nhạc Vũ Hân đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt sáng lên:
- Tần Dương, cậu lợi hại quá! Ấn có mấy cái thế thôi mà đã ngừng đau thật rồi!
Tần Dương cười cười giải thích:
- Chỉ là kích thích huyệt vị để giảm đau mà thôi, có gì lợi hại đâu…
Nhạc Vũ Hân cảm thán:
- Thế là lợi hại lắm rồi! ít nhất thì tôi đây chỉ biết mỗi huyệt Thái Dương nằm ở đâu, còn mấy huyệt khác thì chịu đằng trời…
Chí Tôn Đặc Công
- -----------
Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaooo
Nguồn: .com
Nhiên liếc mắt nhìn Tần Dương, khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, không nói gì, bây giờ cô ấy hầu như không còn chút sức lực nào cả.
Lạc Vũ Hân tò mò hỏi:
- Tần Dương, cậu biết chữa bệnh à?
Tần Dương mỉm cười:
- Biết một chút.
Lạc Vũ Hân kinh ngạc nói:
- Giỏi như vậy sao? Hàn Thanh Thanh đang đau dữ dội như vậy, có cách nào giúp cô ấy hết đau không?
Tần Dương trầm ngâm nói:
- Nếu là bị viêm ruột cấp tính thì phải hạ sốt, cũng cần phải có thuốc, nhưng nếu chỉ cần giảm đau, có thể bấm huyệt một chút, nhưng trên xe không có dụng cụ, đợi lát xuống xe rồi tính.
Lạc Vũ Hân sáng mắt lên:
- Có thể hết đau được thật à?
Tần Dương giải thích:
- Không phải là hết đau, chỉ là dựa vào huyệt vị làm chậm cảm giác đau lại mà thôi, muốn chữa trị thật sự, vẫn cần có thuốc, chỉ có chữa chứng viêm, mới có thể trị bệnh tận gốc.
Tiết Uyển Đồng hơi ngạc nhiên nhìn Tần Dương, cô phát hiện Tần Dương có một loại trầm ổn mà những sinh viên bình thường không có:
- Nếu như truyền nước biển hạ sốt, cũng phải mất thời gian, đợi lát nữa trò thử xoa bóp huyệt vị giúp Hàn Thanh Thanh, cho trò ấy bớt đau một chút.
Tần Dương không chần chừ đáp:
- Vâng.
Lạc Vũ Hân chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi dò:
- A đúng rồi, vừa nãy lúc chúng ta đi, cậu nói cậu lên sân khấu biểu diễn, cậu biểu diễn tiết mục gì?
Tần Dương cười nhẹ, chuyện này không cần giấu giếm, muốn giấu cũng không được, thoải mái trả lời:
- Là độc tấu piano.
Hàn Thanh Thanh ánh mắt sáng lên, hỏi nhỏ:
- Cậu biết đàn piano à? Cậu đánh bài gì?
- Bản giao hưởng định mệnh số 5.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc. Cô học đàn piano, bản giao hưởng định mệnh này đương nhiên cô biết, cô cũng từng đàn qua, nhưng với khả năng của mình hiện tại cô không đàn nổi, Tần Dương lại đánh bản nhạc này?
Lạc Vũ Hân hai mắt mở to:
- Là thật hay giả, giỏi vậy sao? Có bị so sánh kém hơn Trình Anh Phàm lớp Ba không thế?
Tần Dương cười nhẹ nói:
- Tôi nói rồi, sẽ không làm mất mặt lớp chúng ta đâu.
Tần Dương không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Vũ Hân, nhưng Hàn Thanh Thanh nghe liền hiểu rõ, ý của Tần Dương là hắn sẽ không thua Trình Anh Phàm, hơn nữa có thể thấy gương mặt ung dung mỉm cười của Tần Dương, Hàn Thanh Thanh cảm thấy không những không thua…
Tiết Uyển Đồng nghe được chuyện này, vô cùng hứng thú:
- Tần Dương, em thật có tài, sao trước đó không đăng kí biểu diễn?
Tần Dương nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Hàn Thanh Thanh không phải đăng kí độc tấu piano rồi sao? Mỹ nhân tao nhã đánh piano, chuyện này vô cũng phong cách. Mấy người cũng không biết, nếu tôi lên sân khấu, phía dưới sẽ như thủy triều dâng đến, từng người sẽ hô to “Không phải là con trai! Nữ thần của tôi đâu?”…
Phụt!
Tiết Uyển Đồng bật cười thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng cười, còn không nhịn được liếc mắt nhìn Tần Dương, câu này…
Hàn Thanh Thanh mặc dù đang đau bụng, nhưng nghe câu này, trên mặt cũng vui vẻ thêm mấy phần, không phải vì mọi người gọi cô là nữ thần, mà nghĩ đến cảnh hắn lên sân khấu làm hỏng mong đợi của mọi người, nhưng đối với những gì Hàn Thanh Thanh biết về Tần Dương, chuyện nhỏ này hắn sẽ không để tâm.
Bệnh viện thành phố cách đại học Trung Hải cũng không xa, xe taxi nhanh chóng đến ngoài cổng bệnh viện, Tần Dương trả tiền xe, Lạc Vũ Hân đỡ Tiết Uyển Đồng xuống xe.
Bốn người vào đăng kí, nhận bảng tên, sau đó liền hỗ trợ Hàn Thanh Thanh đi khám bệnh, bác sĩ bình thường kiểm tra một lượt, xét nghiệm máu, sau đó chuẩn đoán chắc chắn là viêm ruột cấp tính, tất cả mọi người thở phào một hơi, dù sao chuyện đau bụng thế này có thể nhẹ cũng có thể nặng, còn có thể tử vong.
Trong phòng truyền nước biển, y tá giúp tiết Uyển Đồng treo chai nước biển bắt đầu truyền, nhưng cũng yêu cầu một vài bước hạ sốt, Hàn Thanh Thanh vẫn rất đau đớn.
Tần Dương đứng trước mặt Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói:
- Tôi xoa bóp huyệt vị giúp cậu, xem có thể giảm đau một chút được không.
Hàn Thanh Thanh mềm nhũn dựa trên ghế salon, khẽ gật gật đầu:
- Cảm ơn cậu.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không cần khách sáo, chỉ là thử một chút, không biết có hiệu quả không nữa.
Tần Dương đưa tay cầm tay Hàn Thanh Thanh, sau đó nắm tay cô ấy, để ngón cái vào vị trí huyệt ở gan bàn tay, dùng sức ấn xuống, đồng thời vận chuyển nội khí, từng tia nội khí theo ngón tay cái Tần Dương thấm vào dưới da Hàn Thanh Thanh, tác động vào huyệt đạo.
Á!
Hàn Thanh Thanh thấp giọng kêu lên một tiếng, một phần vì huyệt Thủ Bộ bị kích thích tạo cảm giác đau, phần vì ngại ngùng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi tưởng thành cô bị đàn ông con trai nắm tay như thế này,
Tần Dương ấn mạnh dần vào huyệt chừng một phút đồng hồ, sau đó thả tay phải Hàn Thanh Thanh xuống rồi lại cầm tay trái cô lên, bấm huyệt như trước đó, liên tục đổi tay hai lần.
Tần Dương ngồi xổm xuống, duỗi chân Hàn Thanh Thanh ra, sau đó ngồi lại gần người Hàn Thanh Thanh, tay đặt tại chỗ cách huyệt ở bắp chân cô 3 cm, phóng thích từng tia nội khí, kích thích huyệt vị.
Hàn Thanh Thanh nhẹ cắn môi, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Sau khi cô lớn lên, hai tay chưa từng bị chàng trai nào sờ qua chứ chưa nói là chân. Cô cảm nhận được bắp chân mình tiếp xúc với tay của Tần Dương, bỗng nhiên tâm tình trở nên phức tạp.
Cô nhìn thấy Tần Dương đang ngồi xổm, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt tinh thuần, hiển nhiên là đang nghiêm túc xoa bóp cho mình, không nghĩ ngợi gì linh tinh, nhưng cô lại nhịn không được mà cảm thấy trong lòng rối bời.
Một phút sau, Tần Dương lại đổi sang chân khác, làm như cũ. Sau khi liên tục ấn hai lần, hắn hỏi Hàn Thanh Thanh lúc này đang đỏ mặt:
- Sao rồi? Cậu thấy đỡ hơn không?
Hàn Thanh Thanh vốn đang mải nghĩ ngợi chuyện Tần Dương sờ chân mình, bỗng nhiên bị Tần Dương hỏi, bèn lấy lại tinh thần, trên mặt bỗng hiện nét rực rỡ:
- Ồ, đỡ hơn nhiều rồi này, không đau như trước nữa..
Tần Dương thở dài một hơi:
- Có hiệu quả là tốt rồi. Còn một huyệt nữa ở dưới rốn gọi là huyệt Quan Nguyên, cậu phải tự lấy ngón cái đè vào, để tay như thế này, dùng lực vừa phải ấn vào đó khoảng một phút..
Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh lại đỏ lên, cô nhẹ cắn môi ừ một tiếng, sau đó cúi đầu, ấn vào huyệt Quan Nguyên theo cách Tần Dương vừa nói.
Huyệt vị này ở vị trí dưới rốn, Tần Dương là con trai tất nhiên là không tiện ấn giúp Hàn Thanh Thanh, chỉ có cách dạy cô tự ấn. Hàn Thanh Thanh không có nội khí, hiệu quả ấn huyệt khẳng định sẽ giảm đi nhiều nhưng chung quy vẫn sẽ có chút hiệu quả.
Nhạc Vũ Hân đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt sáng lên:
- Tần Dương, cậu lợi hại quá! Ấn có mấy cái thế thôi mà đã ngừng đau thật rồi!
Tần Dương cười cười giải thích:
- Chỉ là kích thích huyệt vị để giảm đau mà thôi, có gì lợi hại đâu…
Nhạc Vũ Hân cảm thán:
- Thế là lợi hại lắm rồi! ít nhất thì tôi đây chỉ biết mỗi huyệt Thái Dương nằm ở đâu, còn mấy huyệt khác thì chịu đằng trời…
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 54: Xoa bóp
10.0/10 từ 24 lượt.