Chí Tôn Đặc Công
Chương 318: Con tuyệt đối không nói bậy
107@-Tiết Uyển Đồng không quan tâm bố mình vì cô biết rõ ông chính là người như vậy, hoặc nói ông căn bản chính là một cái động không đáy, không bao giờ lấp đầy.
Trước đây cô đã từng cố gắng nhưng không làm nên chuyện gì, kết quả duy nhất chính là khiến bản thân càng lúc càng lúng túng và quẫn bách. Còn ông dường như không có chuyện gì, cứ sống dễ chịu vô cùng, uống rượu, đánh bài như cũ, không có chút thay đổi nào.
Không giống với người cha Tiết Kiến Nhân nhàn rỗi đành bài của Tiết Uyển Đồng, mẹ của Tiết Uyển Đồng Lâm Phương lại là người vô cùng hiền lành chăm chỉ. Bà có sở trưởng làm trà ngon, mở một quán nhỏ trên trấn, buổi sáng bán bánh bao và cháo, buổi trưa buổi tối bán đồ chiên, lấy tiền nuôi gia đình sống qua ngày.
Nếu Tiết Kiến Nhân không phải nghiện đánh bài mà chịu ổn định, e là những ngày tháng ở nhà sớm đã rất sung túc. Mấy năm nay cũng không biết ông đã thua bao nhiêu tiền, nếu không phải vì Lâm Phương luôn chống đỡ cái nhà này, nhà này sớm đã đi rồi.
Tiết Kiến Nhân không hề vì Lâm Phương cống hiến cho cái nhà này mà đối xử tốt với bà, ông hoàn toàn xem Lâm Phương như một cái cây nở ra tiền. Bình thường kêu gọi bạn bè đến nhà uống rượu thì thôi đi, lại còn đem tiền trong quán đánh bài, thường thua sạch, nếu Lâm Phương oán hận, Tiết Kiến Nhân sẽ mắng bà, thậm chí động thủ đánh bà.
Lâu ngày, mẹ con Lâm Phương cũng tuyệt vọng với Tiết Kiến Nhân. Lâm Phương cho con gái xa nhà, bỉnh thường cũng không cho cô về. Dùng cách nói của bà, ban đầu bản thân bà mù rồi mới gả cho Tiết Kiến Nhân, cả đời này của bà không có gì trong cậy vào, bà cũng chấp nhận số phận, nhưng bà không muốn để con gái mình cũng bị Tiết Kiến Nhân liên lụy, phá hủy đời người của mình.
Tiết Uyển Đồng chán ghét bố mình nhưng đối với mẹ mình lại tôn trọng và thương xót tận đáy lòng. Trước đây cô chỉ muốn đón Lâm Phương đến cạnh mình, nhưng bị Lâm Phương từ chối. Lâm Phương rất rõ, nếu bản thân rời đi, Tiết Kiến Nhân nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó con gái cũng sẽ bị mình liên lụy.
Tiết Uyển Đồng vừa nghe bố nhắc đến mẹ, nhất thời không nhịn được có chút kinh hoảng. Cô có thể không quan tâm bố mình chịu tội, vì đó đều là ông tự làm tự chịu, nhưng cô không thể ngồi nhìn mẹ mình gặp khổ nạn.
- Bố nói thật với con vậy, bố nợ người đó năm vạn tiền cược, tiền trên người bố toàn bộ là do ông ấy cho bố mượn, vì ông ấy muốn kết bạn với con. Chỉ cần con chịu cùng bố đi gặp ông ấy, quen biết một phen, ông ấy nói năm vạn đồng này không cần nữa. Nếu không làm được ông ấy sẽ cho người đến quán tính sổ, nếu không thu đủ sẽ đi tìm mẹ con gây sự. Ông ấy có tiền có quan hệ, đối với chúng ta mà nói đều rất tốt…
Tiết Uyển Đồng tức giận nhìn chằm chằm Tiết Kiến Nhân:
- Năm vạn tiền cược! Bố chuẩn bị bán con để trả tiền cược sao?
Tiết Kiến Nhân nói dối:
- Ta nào có bán con, có điều chỉ là cùng ăn bữa cơm thôi mà, cùng lắm chính là uống vài ly rượu, cũng đâu có bảo con làm gì…
Hốc mắt Tiết Uyển Đồng trở nên ửng đỏ:
- Ông thật vô sỉ!
Dù sao đã chai mặt rồi, Tiết Kiến Nhân cũng không ngại thể diện, không chút che giấu uy hiếp nói:
- Mẹ con từ nhỏ thương con nhất, con cũng thương mẹ con nhất, lẽ nào con trơ mắt nhìn cửa tiệm của bà bị đem đi, nhìn bà bị người ta ức hiếp?
Tiết Uyển Đồng lớn tiếng mắng:
- Đó là vợ ông, ông có phải đàn ông không!
Tiết Kiến Nhân đương nhiên không bị lời nói của Tiết Uyển Đồng làm tổn thương, mặt dày vô sỉ trực tiếp nói:
- Con nói con có đi hay không, con không đi bố quay đầu đi ngay.
Tiết Uyển Đồng bị sự vô sỉ của Tiết Kiến Nhân làm cho giận đến nước mắt cũng sắp chảy ra, cô biết ông dùng mẹ uy hiếp mình, vì ông biết mình rất quan tâm mẹ. Đó là nhược điểm của mình, trước đây ông bảo mình giúp đỡ trả nợ cũng là lợi dụng điểm này.
Tiết Uyển Đồng biết chiêu trò của đối phương, nhưng cô không thể không khuất phục. Vì nếu cô người yên không quan tâm, người cuối cùng chịu khổ vẫn là mẹ mình. Không nói người ngoài, chỉ nói Tiết Kiến Nhân tự quay về cũng sẽ trút giận lên người Lâm Phương, mấy năm nay Lâm Phương đã chịu không ít đau khổ.
- Tôi đi, nhưng chỉ là ăn cơm, yêu cầu nào khác tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tiết Uyển Đồng oán hận nhìn chằm Tiết Kiến Nhân, ánh mắt kiên quyết.
Tiết Kiến Nhân vừa nghe Tiết Uyển Đồng đồng ý, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười:
- Được được được, chỉ là ăn cơm, chỉ là ăn cơm, tuyệt đối không có những yêu cầu khác. Cái này bố nói trước với ông ấy xong rồi, ông ấy cũng chỉ là muốn kết bạn với con. Nếu gặp mặt con không đồng ý kết bạn với ông ấy, vậy sau này con có thể không quan tâm ông ấy mà.
Tiết Uyển Đồng không muốn nói chuyện với Tiết Kiến Nhân, mặt lạnh cắn răng quay sang một bên, không muốn để Tần Dương thấy giọt nước mặt sắp lặn xuống của mình.
Tần Dương đứng bên cạnh thấy hết toàn bộ quá trình thương lượng, trong lòng nhất thời rất cảm thán. Bố của Tiết Uyển Đồng đúng là đủ cực phẩm, có điều Tần Dương cũng rất rõ, nói phẩm chất gì đó với một tên cá độ như cơm bữa là chuyện vớ vẩn.
Nhìn Tiết Uyển Đồng vì mẹ vô cùng ấm ức đồng ý đi ăn bữa cơm tối này, Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Chỉ là ăn bữa cơm?
Tần Dương tin sẽ không đơn giản như vậy.
Bất kể bữa cơm này liệu có mờ ám hay không, hay là sau này, chắc chắn sẽ không đơn giản là gặp mặt rồi thôi.
Có lẽ trong lòng Tiết Uyển Đồng cũng rõ, chỉ là cô vì mẹ không còn lựa chọn khác.
Tiết Kiến Nhân thấy biểu cảm oán hận của con gái, nhíu mày:
- Con biết con rất quan trọng với bố, buổi tối ăn cơm đừng làm biểu cảm này. Nếu không người ta không vui, vậy năm vạn đồng đó coi như không miễn được...
Tiết Uyển Đồng mặc kệ Tiết Kiến Nhân, cô dùng sức nháy mắt, ngăn lại dòng nước mắt sắp chảy ra của mình, sau đó quay đầu nhìn Tần Dương, chuẩn bị bảo Tần Dương đi trước.
Tiết Uyển Đồng còn chưa mở lời, Tần Dương chợt mở miệng nói:
- Chị Đồng, chúng ta không phải đã nói buổi tối cùng ăn cơm sao, chị bỏ em một mình như vậy là không tốt đâu…Hay là, em và chị cùng đi, em nghĩ chú chắc không để ý thêm một đôi đũa đâu.
Tiết Uyển Đồng sửng sốt, sau đó mắt sáng rực lên. Nếu hắn đi cùng mình chắc sẽ không có vấn đề gì. Bản lĩnh của hắn mình biết mà, tuy có thể không giúp được chuyện nhà mình, nhưng có hắn ở đó mình chắc chắn sẽ không nguy hiểm gì.
- Em thật sự…muốn đi sao?
Tần Dương cười nói:
- Dĩ nhiên, có tiệc để ăn, sao em lại bỏ lỡ.
Tiết Kiến Nhân ở bên cạnh nghe thất sửng sốt, theo bản năng phản bác:
- Không được, vậy không thích hợp.
- Có gì không thích hợp, không phải ông nói người đó muốn gặp tôi sao? Tôi đi rồi không được sao? Tôi đưa bạn theo có gì không thể, lẽ nào các người có còn mưu đồ gì khác?
Tiết Kiến Nhân vội vàng chối:
- Không có không có, con là con gái bố, bố có thể cấu kết với người khác làm gì. Bố chỉ là cảm thấy trước đó không nói dẫn theo người, hình như bỗng nhiên dẫn theo một người có chút đường đột…
- Không phải ông trả tiền sao, lại để ông ấy mời khách, đường đột cái gì? Hơn nữa nếu ông không đồng ý, vậy chỗ tiền đó tôi trả là được. Nếu ông không đồng ý tôi cũng không đi, giỏi lắm mọi người xem như chưa có gì xảy ra. Cho dù mẹ chịu khổ, ông nghĩ mình có thể chạy thoát sao?
Tiết Kiến Nhân nhất thời có chút nhức đầu, nhìn Tần Dương bên cạnh, nghĩ đến điều kiện đối phương nói với mình, hình như quả thật không nói không được dẫn người khác theo, vậy chắc không vấn đề.
Sau khi Tiết Kiến Nhân xâu chuỗi mấy giây, rốt cuộc chậm chạp gật đầu:
- Được, có điều tên nhóc này, mày đi cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói bậy bạ.
Tần Dương khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng chân thành:
- Con tuyệt đối không nói bậy bạ, con chỉ chuyên tâm ăn…
Chí Tôn Đặc Công
Trước đây cô đã từng cố gắng nhưng không làm nên chuyện gì, kết quả duy nhất chính là khiến bản thân càng lúc càng lúng túng và quẫn bách. Còn ông dường như không có chuyện gì, cứ sống dễ chịu vô cùng, uống rượu, đánh bài như cũ, không có chút thay đổi nào.
Không giống với người cha Tiết Kiến Nhân nhàn rỗi đành bài của Tiết Uyển Đồng, mẹ của Tiết Uyển Đồng Lâm Phương lại là người vô cùng hiền lành chăm chỉ. Bà có sở trưởng làm trà ngon, mở một quán nhỏ trên trấn, buổi sáng bán bánh bao và cháo, buổi trưa buổi tối bán đồ chiên, lấy tiền nuôi gia đình sống qua ngày.
Nếu Tiết Kiến Nhân không phải nghiện đánh bài mà chịu ổn định, e là những ngày tháng ở nhà sớm đã rất sung túc. Mấy năm nay cũng không biết ông đã thua bao nhiêu tiền, nếu không phải vì Lâm Phương luôn chống đỡ cái nhà này, nhà này sớm đã đi rồi.
Tiết Kiến Nhân không hề vì Lâm Phương cống hiến cho cái nhà này mà đối xử tốt với bà, ông hoàn toàn xem Lâm Phương như một cái cây nở ra tiền. Bình thường kêu gọi bạn bè đến nhà uống rượu thì thôi đi, lại còn đem tiền trong quán đánh bài, thường thua sạch, nếu Lâm Phương oán hận, Tiết Kiến Nhân sẽ mắng bà, thậm chí động thủ đánh bà.
Lâu ngày, mẹ con Lâm Phương cũng tuyệt vọng với Tiết Kiến Nhân. Lâm Phương cho con gái xa nhà, bỉnh thường cũng không cho cô về. Dùng cách nói của bà, ban đầu bản thân bà mù rồi mới gả cho Tiết Kiến Nhân, cả đời này của bà không có gì trong cậy vào, bà cũng chấp nhận số phận, nhưng bà không muốn để con gái mình cũng bị Tiết Kiến Nhân liên lụy, phá hủy đời người của mình.
Tiết Uyển Đồng chán ghét bố mình nhưng đối với mẹ mình lại tôn trọng và thương xót tận đáy lòng. Trước đây cô chỉ muốn đón Lâm Phương đến cạnh mình, nhưng bị Lâm Phương từ chối. Lâm Phương rất rõ, nếu bản thân rời đi, Tiết Kiến Nhân nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó con gái cũng sẽ bị mình liên lụy.
Tiết Uyển Đồng vừa nghe bố nhắc đến mẹ, nhất thời không nhịn được có chút kinh hoảng. Cô có thể không quan tâm bố mình chịu tội, vì đó đều là ông tự làm tự chịu, nhưng cô không thể ngồi nhìn mẹ mình gặp khổ nạn.
- Bố nói thật với con vậy, bố nợ người đó năm vạn tiền cược, tiền trên người bố toàn bộ là do ông ấy cho bố mượn, vì ông ấy muốn kết bạn với con. Chỉ cần con chịu cùng bố đi gặp ông ấy, quen biết một phen, ông ấy nói năm vạn đồng này không cần nữa. Nếu không làm được ông ấy sẽ cho người đến quán tính sổ, nếu không thu đủ sẽ đi tìm mẹ con gây sự. Ông ấy có tiền có quan hệ, đối với chúng ta mà nói đều rất tốt…
Tiết Uyển Đồng tức giận nhìn chằm chằm Tiết Kiến Nhân:
- Năm vạn tiền cược! Bố chuẩn bị bán con để trả tiền cược sao?
Tiết Kiến Nhân nói dối:
- Ta nào có bán con, có điều chỉ là cùng ăn bữa cơm thôi mà, cùng lắm chính là uống vài ly rượu, cũng đâu có bảo con làm gì…
Hốc mắt Tiết Uyển Đồng trở nên ửng đỏ:
- Ông thật vô sỉ!
Dù sao đã chai mặt rồi, Tiết Kiến Nhân cũng không ngại thể diện, không chút che giấu uy hiếp nói:
- Mẹ con từ nhỏ thương con nhất, con cũng thương mẹ con nhất, lẽ nào con trơ mắt nhìn cửa tiệm của bà bị đem đi, nhìn bà bị người ta ức hiếp?
Tiết Uyển Đồng lớn tiếng mắng:
- Đó là vợ ông, ông có phải đàn ông không!
Tiết Kiến Nhân đương nhiên không bị lời nói của Tiết Uyển Đồng làm tổn thương, mặt dày vô sỉ trực tiếp nói:
- Con nói con có đi hay không, con không đi bố quay đầu đi ngay.
Tiết Uyển Đồng bị sự vô sỉ của Tiết Kiến Nhân làm cho giận đến nước mắt cũng sắp chảy ra, cô biết ông dùng mẹ uy hiếp mình, vì ông biết mình rất quan tâm mẹ. Đó là nhược điểm của mình, trước đây ông bảo mình giúp đỡ trả nợ cũng là lợi dụng điểm này.
Tiết Uyển Đồng biết chiêu trò của đối phương, nhưng cô không thể không khuất phục. Vì nếu cô người yên không quan tâm, người cuối cùng chịu khổ vẫn là mẹ mình. Không nói người ngoài, chỉ nói Tiết Kiến Nhân tự quay về cũng sẽ trút giận lên người Lâm Phương, mấy năm nay Lâm Phương đã chịu không ít đau khổ.
- Tôi đi, nhưng chỉ là ăn cơm, yêu cầu nào khác tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tiết Uyển Đồng oán hận nhìn chằm Tiết Kiến Nhân, ánh mắt kiên quyết.
Tiết Kiến Nhân vừa nghe Tiết Uyển Đồng đồng ý, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười:
- Được được được, chỉ là ăn cơm, chỉ là ăn cơm, tuyệt đối không có những yêu cầu khác. Cái này bố nói trước với ông ấy xong rồi, ông ấy cũng chỉ là muốn kết bạn với con. Nếu gặp mặt con không đồng ý kết bạn với ông ấy, vậy sau này con có thể không quan tâm ông ấy mà.
Tiết Uyển Đồng không muốn nói chuyện với Tiết Kiến Nhân, mặt lạnh cắn răng quay sang một bên, không muốn để Tần Dương thấy giọt nước mặt sắp lặn xuống của mình.
Tần Dương đứng bên cạnh thấy hết toàn bộ quá trình thương lượng, trong lòng nhất thời rất cảm thán. Bố của Tiết Uyển Đồng đúng là đủ cực phẩm, có điều Tần Dương cũng rất rõ, nói phẩm chất gì đó với một tên cá độ như cơm bữa là chuyện vớ vẩn.
Nhìn Tiết Uyển Đồng vì mẹ vô cùng ấm ức đồng ý đi ăn bữa cơm tối này, Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Chỉ là ăn bữa cơm?
Tần Dương tin sẽ không đơn giản như vậy.
Bất kể bữa cơm này liệu có mờ ám hay không, hay là sau này, chắc chắn sẽ không đơn giản là gặp mặt rồi thôi.
Có lẽ trong lòng Tiết Uyển Đồng cũng rõ, chỉ là cô vì mẹ không còn lựa chọn khác.
Tiết Kiến Nhân thấy biểu cảm oán hận của con gái, nhíu mày:
- Con biết con rất quan trọng với bố, buổi tối ăn cơm đừng làm biểu cảm này. Nếu không người ta không vui, vậy năm vạn đồng đó coi như không miễn được...
Tiết Uyển Đồng mặc kệ Tiết Kiến Nhân, cô dùng sức nháy mắt, ngăn lại dòng nước mắt sắp chảy ra của mình, sau đó quay đầu nhìn Tần Dương, chuẩn bị bảo Tần Dương đi trước.
Tiết Uyển Đồng còn chưa mở lời, Tần Dương chợt mở miệng nói:
- Chị Đồng, chúng ta không phải đã nói buổi tối cùng ăn cơm sao, chị bỏ em một mình như vậy là không tốt đâu…Hay là, em và chị cùng đi, em nghĩ chú chắc không để ý thêm một đôi đũa đâu.
Tiết Uyển Đồng sửng sốt, sau đó mắt sáng rực lên. Nếu hắn đi cùng mình chắc sẽ không có vấn đề gì. Bản lĩnh của hắn mình biết mà, tuy có thể không giúp được chuyện nhà mình, nhưng có hắn ở đó mình chắc chắn sẽ không nguy hiểm gì.
- Em thật sự…muốn đi sao?
Tần Dương cười nói:
- Dĩ nhiên, có tiệc để ăn, sao em lại bỏ lỡ.
Tiết Kiến Nhân ở bên cạnh nghe thất sửng sốt, theo bản năng phản bác:
- Không được, vậy không thích hợp.
- Có gì không thích hợp, không phải ông nói người đó muốn gặp tôi sao? Tôi đi rồi không được sao? Tôi đưa bạn theo có gì không thể, lẽ nào các người có còn mưu đồ gì khác?
Tiết Kiến Nhân vội vàng chối:
- Không có không có, con là con gái bố, bố có thể cấu kết với người khác làm gì. Bố chỉ là cảm thấy trước đó không nói dẫn theo người, hình như bỗng nhiên dẫn theo một người có chút đường đột…
- Không phải ông trả tiền sao, lại để ông ấy mời khách, đường đột cái gì? Hơn nữa nếu ông không đồng ý, vậy chỗ tiền đó tôi trả là được. Nếu ông không đồng ý tôi cũng không đi, giỏi lắm mọi người xem như chưa có gì xảy ra. Cho dù mẹ chịu khổ, ông nghĩ mình có thể chạy thoát sao?
Tiết Kiến Nhân nhất thời có chút nhức đầu, nhìn Tần Dương bên cạnh, nghĩ đến điều kiện đối phương nói với mình, hình như quả thật không nói không được dẫn người khác theo, vậy chắc không vấn đề.
Sau khi Tiết Kiến Nhân xâu chuỗi mấy giây, rốt cuộc chậm chạp gật đầu:
- Được, có điều tên nhóc này, mày đi cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói bậy bạ.
Tần Dương khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng chân thành:
- Con tuyệt đối không nói bậy bạ, con chỉ chuyên tâm ăn…
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 318: Con tuyệt đối không nói bậy
10.0/10 từ 24 lượt.