Chí Tôn Đặc Công
Chương 306: Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?
135@-- Không được nhúc nhích nếu không tao giết mày!
Tần Dương nhìn thấy động tác của Kurosawa Saburo thì cảm thấy cực kì hoang mang. Nếu như hai cô gái rơi vào tay hắn thì mình sẽ rơi vào tình thế ném chột sợ vỡ bình và trở nên cực kì bị động. Dù sao Kurosawa Saburo cũng không phải Hà Viễn Thiên. Hà Viễn Thiên do không biết gì về bản thân mình nên mới bị giết ngược. Còn Kurosawa Saburo, không chỉ lạnh lùng tàn nhẫn mà còn có hiểu biết nhất định về năng lực của mình. Lúc đấy muốn giải cứu hai cô gái một cách an toàn thì khó hơn lên trời.
Mắt thấy Kurosawa Saburo chuẩn bị động thủ thì tiếng súng đột nhiên vang lên.
Pằng! Pằng! Pằng!
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng súng, Kurosawa Saburo vừa mới định động thủ đột nhiên ngã sấp mặt trên nền đất, trước ngực trào ra máu tươi.
Kurosawa Saburo cố gắng đứng dậy nhưng đầu vừa ngẩng lên đã lại gục xuống, chân cũng duỗi thẳng, không còn khí tức của sinh mệnh.
Tần Dương trợn mắt, há hốc mồm nhìn sự tình này, trong lòng chuyển buồn thành vui. Hóa ra vào thời điểm then chốt, công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh đã nổ súng cùng một lúc nên đã dễ dàng giết chết kẻ đang định khống chế bọn họ là Kurosawa Saburo.
Tần Dương đứng thẳng dậy, kêu lên:
- Mau ra đây đi, không sao nữa rồi!
Công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh bước ra từ sau tảng đá. Công chúa Konnie đang cầm chặt một khẩu AK47 còn Hàn Thanh Thanh thì giữ một khẩu súng ngắn. Vẻ mặt của công chúa Konnie rất kích động còn Hàn Thanh Thanh thì trắng bệch. Dù sao thấy người bị giết vẫn khác xa so với tự tay giết người.
Tần Dương đi qua, hướng họng súng của hai người xuống đất rồi mỉm cười an ủi:
- Làm rất tốt, mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Dù sao công chúa Konnie cũng đã từng trải qua huấn luyện nên tuy khẩn trương nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhất định, vui mừng nói:
- Bọn chúng đã chết sạch? Chúng ta đã được cứu?
Tần Dương mỉm cười gật đầu:
- Ngoài trừ ba kẻ được lưu lại để bảo vệ thuyền thì những tên khác đều đã toi mạng. Có thể coi như chúng ta đã được cứu.
Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh vẫn đang đắm trong trạng thái bất an lo âu, vươn tay đoạt lấy súng trong tay cô rồi cài chốt bảo hiểm, giắt vào bên hông. Sau đó hắn ôm lấy Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng vỗ về cô và cất tiếng an ủi:
- Đừng sợ, đừng để chuyện này thành ám ảnh trong lòng cậu. Bọn họ là người xấu, chúng ta không giết bọn họ thì bọn họ sẽ giết chúng ta. Chúng ta chỉ vì bảo vệ bản thân mình mà thôi. Mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta còn sống, chúng ta được cứu rồi.
Hàn Thanh Thanh được Tần Dương ôm thì mọi bất an trong lòng từ từ biến mất, tâm trạng dần ổn định lại. Cái ôm rắn chắc cộng thêm lời nói ấm áp của Tần Dương làm người ta cảm thấy an toàn.
Công chúa Konnie ở bên cạnh thấy cảnh này thì trong mắt không hề che giấu niềm ao ước. Thân là công chúa, cô chưa từng trải qua chuyện như vậy. Vào lúc này, cô cũng rất khủng hoảng, cũng mong có một người mạnh mẽ che gió che mưa cho mình, ôm ấp mình vào thời điểm mình sợ hãi, thủ thỉ vào tai mình rằng đừng sợ, đã có anh ấy ở bên…
Tần Dương không nhìn thấy sắc mặt của công chúa Konnie nhưng Hàn Thanh Thanh lại thấy. Trên mặt cô toát ra vẻ ngượng ngùng và e thẹn, sau đó hơi giãy khỏi vòng tay của Tần Dương, nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Tần Dương nói:
- Chờ!
- Chờ? Chờ cái gì?
Công chúa Konnie hiếu kì hỏi:
- Phía chiếc không phải còn có một chiếc thuyền đánh cá à? Không phải bây giờ chúng ta nên chiếm lấy nó hay sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi cũng muốn thế lắm nhưng chiếc thuyền kia đang đậu xa bờ, cách bãi biển một đoạn không ngắn. Giữa ban ngày ban mặt thì khó có cơ hội đi đến gần chiếc thuyền này mà không bị phát hiện. Chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội.
Công chúa Konnie à một tiếng, con mắt lóe sáng:
- Anh chuẩn bị lặn xuống nước rồi tập kích thuyền đánh cá à?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Trên thuyền đánh cá có ba người. Chỉ cần tôi tới gần được nó thì sẽ không có vấn đề gì khó khăn cả.
- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta àm gì? Bây giờ chắc còn phải đợi một lúc lâu nữa trời mới tối.
Tần Dương cười cười:
- Tìm đồ ăn, giám sát tình hình thuyền đánh cá, nghỉ ngơi dưỡng sức
Khi Tần Dương nói đến việc tìm đồ ăn thì con mắt của công chúa Konnie sáng lên:
- Hay lắm, tôi đói muốn chết rồi. Anh nói thế làm tôi cảm thấy đến bước đi cũng không còn sức nữa.
Tần Dương cười nói:
- Để tôi đi xung quanh tìm con mồi.
Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng do vị trí đặc thủ của hòn đảo mà nhiệt độ không khí khá cao. Ở trên hoang đảo là những khu rừng rậm rạp, có không ít động vật hoang dã. Tần Dương đi xung quanh một hồi thì nhìn thấy một con thỏ hoang.
Tần Dương cũng lười đuổi theo nên nâng ngay khẩu AK lên ngắm một chút rồi bắn con thỏ chết luôn.
Tần Dương mang theo con thỏ trở về, cười nói:
- Có thể nướng thỏ này. Tiếc rằng không có gia vị, nếu không hương vị sẽ ngon hơn nhiều.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:
- Chúng ta nhóm lửa chắc chắn sẽ có khói. Có sợ khiến ba người kia cảnh giác không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi chỉ ước là bọn họ phát hiện ra rồi đi xuống thuyền đến tìm chúng ta. Thế thì tôi có thể giải quyết bọn họ dễ dàng. Nhưng tôi đồ rằng họ không dám tới.
Tần Dương thu gọm ba cây súng, công thêm đạn dược và một cái kính viễn vọng lại. Sau đó mỗi người cầm một khẩu súng, đi đến ngọn núi phía trước mặt. Tần Dương nằm dưới đất, giương kính viễn vọng về phía mặt biển.
Thuyền đánh cá vẫn đậu ở ví trí này như lúc cũ. Hiện tại có ba người đàn ông đứng ở mép thuyền, nhìn về phía núi. Rõ ràng, những cuộc giao chiến ồn ã đã khiến bọn họ trở nên bất an hơn.
Tần Dương nhìn vài lần rồi bỏ kính viễn vọng ra, dùng dao sơ chế con thỏ mới thịt được.
- Hai người đi gom cành khô về đây.
Công chúa Konnie ngay lập tức chạy phăm phăm đi thực hiện nhiệm vụ. Hiện tại cô đang bị cơn đói hành hạ nên chỉ cần nghe đến đồ ăn sắp có là sẽ tràn đầy sinh lực để vận động.
Hàn Thanh Thanh nhìn bóng lưng của công chúa Konnie thì cười cười:
- Người ta là công chúa đấy. Cậu thế mà dám sai cô ấy như nha hoàn.
Tần Dương không hề để ý, nói:
- Trước tiên, không kể đến việc cô ấy chỉ là người đứng thứ năm trong hàng thừa kế vương vị của Ingles, thì kể cả nữa vương của họ nếu đến đây cũng phải tay làm hàm nhai. Còn nếu muốn tôi hầu hạ họ thì không có đâu.
Hơi dừng một chút, Tần Dương cười hì hì nói thêm một câu:
- Hầu hạ cô ta làm sao bằng hầu hạ cậu được.
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, khẽ gắt:
- Ai cần cậu hầu hạ?
Hàn Thanh Thanh nói xong thì quay người chạy mất. Rất nhanh, hai cô gái đã mang về không ít cành khô. Tần Dương sơ chế con thỏ một cách thuần thục rồi đốt một đống lửa để nướng thỏ rừng.
Rất nhanh, thỏ đã biến thành màu khô vàng, từng giọt mỡ nhỏ xuống kêu xèo xèo, mùi thơm tràn ngập không gian.
Từ khi bắt đầu nướng thì công chúa Konnie đã ngồi chờ bên cạnh đống lửa, nhìn không chớp mắt vào con thỏ, trong bụng thì sôi sùng sục, không kìm được mà nuôt nước bọt liên tục, vẻ mặt hớn ha hớn hở. Lúc này, không thể nhìn thấy sự rụt rẻ trên người cô.
Tần Dương thấy tình cảnh này thì khóe miệng nhếch lên, trong lòng cười thầm.
Công chúa ư?
Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?
Chí Tôn Đặc Công
Tần Dương nhìn thấy động tác của Kurosawa Saburo thì cảm thấy cực kì hoang mang. Nếu như hai cô gái rơi vào tay hắn thì mình sẽ rơi vào tình thế ném chột sợ vỡ bình và trở nên cực kì bị động. Dù sao Kurosawa Saburo cũng không phải Hà Viễn Thiên. Hà Viễn Thiên do không biết gì về bản thân mình nên mới bị giết ngược. Còn Kurosawa Saburo, không chỉ lạnh lùng tàn nhẫn mà còn có hiểu biết nhất định về năng lực của mình. Lúc đấy muốn giải cứu hai cô gái một cách an toàn thì khó hơn lên trời.
Mắt thấy Kurosawa Saburo chuẩn bị động thủ thì tiếng súng đột nhiên vang lên.
Pằng! Pằng! Pằng!
Bùm! Bùm! Bùm!
Cùng với tiếng súng, Kurosawa Saburo vừa mới định động thủ đột nhiên ngã sấp mặt trên nền đất, trước ngực trào ra máu tươi.
Kurosawa Saburo cố gắng đứng dậy nhưng đầu vừa ngẩng lên đã lại gục xuống, chân cũng duỗi thẳng, không còn khí tức của sinh mệnh.
Tần Dương trợn mắt, há hốc mồm nhìn sự tình này, trong lòng chuyển buồn thành vui. Hóa ra vào thời điểm then chốt, công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh đã nổ súng cùng một lúc nên đã dễ dàng giết chết kẻ đang định khống chế bọn họ là Kurosawa Saburo.
Tần Dương đứng thẳng dậy, kêu lên:
- Mau ra đây đi, không sao nữa rồi!
Công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh bước ra từ sau tảng đá. Công chúa Konnie đang cầm chặt một khẩu AK47 còn Hàn Thanh Thanh thì giữ một khẩu súng ngắn. Vẻ mặt của công chúa Konnie rất kích động còn Hàn Thanh Thanh thì trắng bệch. Dù sao thấy người bị giết vẫn khác xa so với tự tay giết người.
Tần Dương đi qua, hướng họng súng của hai người xuống đất rồi mỉm cười an ủi:
- Làm rất tốt, mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Dù sao công chúa Konnie cũng đã từng trải qua huấn luyện nên tuy khẩn trương nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhất định, vui mừng nói:
- Bọn chúng đã chết sạch? Chúng ta đã được cứu?
Tần Dương mỉm cười gật đầu:
- Ngoài trừ ba kẻ được lưu lại để bảo vệ thuyền thì những tên khác đều đã toi mạng. Có thể coi như chúng ta đã được cứu.
Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh vẫn đang đắm trong trạng thái bất an lo âu, vươn tay đoạt lấy súng trong tay cô rồi cài chốt bảo hiểm, giắt vào bên hông. Sau đó hắn ôm lấy Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng vỗ về cô và cất tiếng an ủi:
- Đừng sợ, đừng để chuyện này thành ám ảnh trong lòng cậu. Bọn họ là người xấu, chúng ta không giết bọn họ thì bọn họ sẽ giết chúng ta. Chúng ta chỉ vì bảo vệ bản thân mình mà thôi. Mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta còn sống, chúng ta được cứu rồi.
Hàn Thanh Thanh được Tần Dương ôm thì mọi bất an trong lòng từ từ biến mất, tâm trạng dần ổn định lại. Cái ôm rắn chắc cộng thêm lời nói ấm áp của Tần Dương làm người ta cảm thấy an toàn.
Công chúa Konnie ở bên cạnh thấy cảnh này thì trong mắt không hề che giấu niềm ao ước. Thân là công chúa, cô chưa từng trải qua chuyện như vậy. Vào lúc này, cô cũng rất khủng hoảng, cũng mong có một người mạnh mẽ che gió che mưa cho mình, ôm ấp mình vào thời điểm mình sợ hãi, thủ thỉ vào tai mình rằng đừng sợ, đã có anh ấy ở bên…
Tần Dương không nhìn thấy sắc mặt của công chúa Konnie nhưng Hàn Thanh Thanh lại thấy. Trên mặt cô toát ra vẻ ngượng ngùng và e thẹn, sau đó hơi giãy khỏi vòng tay của Tần Dương, nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Tần Dương nói:
- Chờ!
- Chờ? Chờ cái gì?
Công chúa Konnie hiếu kì hỏi:
- Phía chiếc không phải còn có một chiếc thuyền đánh cá à? Không phải bây giờ chúng ta nên chiếm lấy nó hay sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi cũng muốn thế lắm nhưng chiếc thuyền kia đang đậu xa bờ, cách bãi biển một đoạn không ngắn. Giữa ban ngày ban mặt thì khó có cơ hội đi đến gần chiếc thuyền này mà không bị phát hiện. Chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội.
Công chúa Konnie à một tiếng, con mắt lóe sáng:
- Anh chuẩn bị lặn xuống nước rồi tập kích thuyền đánh cá à?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Trên thuyền đánh cá có ba người. Chỉ cần tôi tới gần được nó thì sẽ không có vấn đề gì khó khăn cả.
- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta àm gì? Bây giờ chắc còn phải đợi một lúc lâu nữa trời mới tối.
Tần Dương cười cười:
- Tìm đồ ăn, giám sát tình hình thuyền đánh cá, nghỉ ngơi dưỡng sức
Khi Tần Dương nói đến việc tìm đồ ăn thì con mắt của công chúa Konnie sáng lên:
- Hay lắm, tôi đói muốn chết rồi. Anh nói thế làm tôi cảm thấy đến bước đi cũng không còn sức nữa.
Tần Dương cười nói:
- Để tôi đi xung quanh tìm con mồi.
Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng do vị trí đặc thủ của hòn đảo mà nhiệt độ không khí khá cao. Ở trên hoang đảo là những khu rừng rậm rạp, có không ít động vật hoang dã. Tần Dương đi xung quanh một hồi thì nhìn thấy một con thỏ hoang.
Tần Dương cũng lười đuổi theo nên nâng ngay khẩu AK lên ngắm một chút rồi bắn con thỏ chết luôn.
Tần Dương mang theo con thỏ trở về, cười nói:
- Có thể nướng thỏ này. Tiếc rằng không có gia vị, nếu không hương vị sẽ ngon hơn nhiều.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:
- Chúng ta nhóm lửa chắc chắn sẽ có khói. Có sợ khiến ba người kia cảnh giác không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi chỉ ước là bọn họ phát hiện ra rồi đi xuống thuyền đến tìm chúng ta. Thế thì tôi có thể giải quyết bọn họ dễ dàng. Nhưng tôi đồ rằng họ không dám tới.
Tần Dương thu gọm ba cây súng, công thêm đạn dược và một cái kính viễn vọng lại. Sau đó mỗi người cầm một khẩu súng, đi đến ngọn núi phía trước mặt. Tần Dương nằm dưới đất, giương kính viễn vọng về phía mặt biển.
Thuyền đánh cá vẫn đậu ở ví trí này như lúc cũ. Hiện tại có ba người đàn ông đứng ở mép thuyền, nhìn về phía núi. Rõ ràng, những cuộc giao chiến ồn ã đã khiến bọn họ trở nên bất an hơn.
Tần Dương nhìn vài lần rồi bỏ kính viễn vọng ra, dùng dao sơ chế con thỏ mới thịt được.
- Hai người đi gom cành khô về đây.
Công chúa Konnie ngay lập tức chạy phăm phăm đi thực hiện nhiệm vụ. Hiện tại cô đang bị cơn đói hành hạ nên chỉ cần nghe đến đồ ăn sắp có là sẽ tràn đầy sinh lực để vận động.
Hàn Thanh Thanh nhìn bóng lưng của công chúa Konnie thì cười cười:
- Người ta là công chúa đấy. Cậu thế mà dám sai cô ấy như nha hoàn.
Tần Dương không hề để ý, nói:
- Trước tiên, không kể đến việc cô ấy chỉ là người đứng thứ năm trong hàng thừa kế vương vị của Ingles, thì kể cả nữa vương của họ nếu đến đây cũng phải tay làm hàm nhai. Còn nếu muốn tôi hầu hạ họ thì không có đâu.
Hơi dừng một chút, Tần Dương cười hì hì nói thêm một câu:
- Hầu hạ cô ta làm sao bằng hầu hạ cậu được.
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, khẽ gắt:
- Ai cần cậu hầu hạ?
Hàn Thanh Thanh nói xong thì quay người chạy mất. Rất nhanh, hai cô gái đã mang về không ít cành khô. Tần Dương sơ chế con thỏ một cách thuần thục rồi đốt một đống lửa để nướng thỏ rừng.
Rất nhanh, thỏ đã biến thành màu khô vàng, từng giọt mỡ nhỏ xuống kêu xèo xèo, mùi thơm tràn ngập không gian.
Từ khi bắt đầu nướng thì công chúa Konnie đã ngồi chờ bên cạnh đống lửa, nhìn không chớp mắt vào con thỏ, trong bụng thì sôi sùng sục, không kìm được mà nuôt nước bọt liên tục, vẻ mặt hớn ha hớn hở. Lúc này, không thể nhìn thấy sự rụt rẻ trên người cô.
Tần Dương thấy tình cảnh này thì khóe miệng nhếch lên, trong lòng cười thầm.
Công chúa ư?
Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 306: Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?
10.0/10 từ 24 lượt.