Chí Tôn Đặc Công
Chương 287: Không ai thương con bằng cha mẹ
121@-Những cơn sóng cuồn cuộn của biển khơi đã dịu lại, áng mây đen u ám trên bầu trời cũng tan ra, thậm chí có thể thấy được ánh sao trên cao.
Làn sóng nhẹ nhàng đẩy hai người trôi trên mặt biển mênh mông, bốn phía nhìn không thấy bóng dáng của bất cứ hòn đảo hay bờ biền nào.
Tần Dương là tu hành giả nên tố chất thân thể của hắn mạnh mẽ hơn so với người thường nhiều lắm. Mặc dù đang kiệt sức nhưng ít nhất vẫn còn giữ được bản thân tỉnh táo. Còn Hàn Thanh Thanh thì yếu hơn hắn nhiều, cả người hoàn toàn mất đi tri giác, nếu không phải có áo phao cứu sinh nâng lên thì e rằng cô đã chìm nghỉm giữa biển khơi vô tận.
Hai người cứ bấu víu vào nhau lênh đênh trên biển, mãi cho đến lúc ánh sáng mặt trời ló rạng từ phương đông. Có lẽ do hôm qua ngập tràn giông bão nên ngày hôm nay thời tiết đẹp tuyệt vời. Trời quang không mây, vầng mặt trời thì tỏa nắng rực rỡ.
Nhiệt độ của nước tại biển Đông không quá thấp, khoảng chừng 20 độ C nên Tần Dương có thể kiên trì gắng gượng. Thế nhưng sau một đêm, nhiệt độ thân thể Hàn Thanh Thanh hạ xuống trầm trọng, môi thì tím đen.
Tần Dương nghĩ thầm rằng nếu sự tình cứ để kéo dài như vậy thì sớm muộn Hàn Thanh Thanh cũng khó mà gắng gượng nổi. Sức nổi của một cái áo cứu sinh là 75 Newton trong 24 giờ. Bây giờ nếu ghép mười bộ áo phao tại đây thành một chiếc giường nổi thì mới có thể đỡ được Hàn Thanh Thanh. Dẫu sao, cô nàng cũng không quá nặng, chỉ tầm 45 kg.
Tần Dương nghĩ xong thì làm luôn. Ngoại trừ hai trước áo cứu sinh mặc trên người, tám bộ áo phao khác được Tần Dương ghép theo đôi, tạo thành một cái bè màu hồng.
- Hàn Thanh Thanh, cậu cố nằm sấp lên đây xem, tôi nghĩ thứ này có thể đỡ được cậu. Nếu không được thì câu nằm ngửa lên trên, hai vai đặt trên mặt nước.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng rồi hỏi:
- Thế còn cậu?
Tần Dương cười nói:
- Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.
Tần Dương dùng tay nâng đùi của Hàn Thanh Thanh lên, rồi đưa cô lên chiếc bè kết bằng áo cứu sinh. Dù chiếc bè này hơi chùng xuống nhưng cuối cùng trọng lượng thân thể của Hàn Thanh Thanh bị phân tán nên vẫn có thể giữ cô nổi lên.
Hàn Thanh Thanh nằm trên bè một lúc thì thấy thoải mái hơn nhiều.
- Chúng ta hiện đang ở đâu.
Tần Dương cười khổ:
- Tôi cũng không biết.
Tần Dương quả thật không rõ hiện tại bọn họ đang ở đâu. Tốc độ dòng chảy của nước biển rất nhanh, cộng thêm trước đó họ cũng đã rời khỏi bờ một khoảng cách xa nên khó mà biết được dòng bão lũ đã đưa đẩy bọn họ tới chốn nào.
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Chỉ đành làm thế, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp được thuyền bè qua lại. Tôi kết các chiếc áo cứu sinh thành bè cũng là nhằm tăng diện tích nhận diện, khiến người khác dễ nhìn thấy chúng ta hơn.
Tất nhiên Hàn Thanh Thanh biết Tần Dương đang an ủi mình, cô ừ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Dương.
Tần Dương mỉm cười;
- Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế?
Hàn Thanh Thanh mím môi rồi nói:
- Lúc ấy thật sự tôi cho rằng cậu đã chết…
Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:
- Tôi không chết dễ dàng như thế đâu.
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
Tâm tình của Tần Dương trở nên bất đắc dĩ, biết rõ rằng Hàn Thanh Thanh đã nghi ngờ thân phận của mình. Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi bởi những việc mà mình làm không giống như người thường.
Việc khác không nói, chỉ riêng việc bản thân mình có thể bình tĩnh đối mặt với Hà Viễn Thiên cầm súng, rồi có thể giết chết tên sát thủ đó một cách nhẹ nhàng mà không biểu hiện căng thẳng hay áp lực gì, lại thêm cả việc bản thân mình đối phó với gió bão, tất cả đều là những hành động vượt quá khả năng của người thường.
Tất nhiên Tần Dương không thể khai thật thân phận của mình ra, nghĩ một lúc thì thẳng thắn nói:
- Quá khứ mà tôi trải qua có một chút đặc thù nên tôi có sự khác biệt so với người bình thường. Thế nhưng tôi không muốn dối lừa cậu, cho nên đừng hỏi về việc này nữa. Tôi có thể cam đoan với cậu rằng tôi không phải người xấu và cũng không làm chuyện xấu.
Hàn Thanh Thanh hiểu ý gật đầu:
- Được rồi, tất nhiên tôi tin tưởng cậu là người tốt. Thế nhưng hẳn là cậu có một tuổi thơ rất dữ dội?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, quả thật tôi đã trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương mỉm cười khích lệ:
- Cậu phải có lòng tin. Chắc chắn chúng ta sẽ được cứu. Về sau lúc cậu nghĩ lại sự việc ngày hôm nay thì nó đã trở thành một kỉ niệm khắc cốt ghi tâm.
- Tất nhiên là tôi tin cậu. Từ trước đến nay tôi luôn tin cậu có thể làm mọi thứ, không thử thách nào đủ để cản bước chân cậu. Có cậu ở đây tôi không lo lắng gì cả.
Tần Dường suy nghĩ rồi hỏi:
- Cậu rất sợ nước à? Lần trước lúc cậu rơi xuống nước thì trở nên rất khủng hoảng, lần này cũng thế. Có phải cậu đã có trải nghiệm rất tồi tệ nên bây giờ sinh ra sự sợ hãi đối với nước?
Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh hơi đổi, trong sâu thẳm đôi mắt toát ra sự thống khổ.
Tần Dương thấy thế thì vội vàng nói:
- Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu không trả lời cũng không sao đâu.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, thở nhẹ ra một hơi, nhằm mắt lại. Ngay khi Tần Dương còn tưởng Hàn Thanh Thanh sẽ không nói thì cô cất tiếng:
- Khi còn bé, gia đình tôi gặp phải một tai nạn trên biển. Cha tôi đưa áo cứu sinh mặc vào người mẹ và tôi, còn cha thì qua đời vì tai nạn đó.
Tần Dương giật mình, hóa ra là thế. Khó trách Hàn Thanh Thanh lại sợ nước đến mức ấy. Rõ ràng rằng tại nạn trên biển cùng với cha đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô.
Tần Dương cảm thán nói:
- Cha cậu quả là một người vĩ đại.
Hàn Thanh Thanh gật đầu, hốc mắt ướt nhòe vì nghĩ đến cha:
- Đúng thế. Cha đối với mẹ con tôi rất tốt. Sau khi cha mất, mẹ tôi không thể gượng dậy nổi từ cú sốc, Trước kia mẹ luôn rất thích cười nhưng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy nụ cười nào nở trên môi bà.
- Nhiều năm trôi qua, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn. Bà rất đẹp, số lượng người theo đuổi cũng rất nhiều nhưng bà chưa từng động lòng. Không chỉ là vì bà còn nhung nhớ cha mà cũng vì bà nghĩ cho tôi, biết rõ ràng sức nặng của cha trong lòng tôi nên quyết định không đi bước nữa.
Tần Dương nghe thế thì không kìm được mà nghĩ đến bố mẹ mình. Về mặt tình cảm, họ hoàn toàn khác với cha mẹ của Hàn Thanh Thanh thế nhưng ở trước mặt con cái, họ sẽ cố gắng tỏ ra tình nồng ý thắm.
Tần Dương an ủi:
- Cậu cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa chắc tuổi của mẹ cậu không lớn nên vẫn có thể tự tìm hạnh phúc riêng cho mình.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Tôi đã từng nói lời này với mẹ từ rất lâu trước. Bà nói rằng nếu như bà đi bước nữa thì cũng phải đợi tôi lớn lên, lấy chồng, có người chăm sóc và sống cuôc sống hạnh phúc thì bà mới yên tâm. Bà bảo rằng nếu không làm thế thì bà không có mặt mũi đối mặt với cha ở dưới suối vàng.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành nắm chặt lấy tay Hàn Thanh Thanh.
Trong xã hội mà đồng tiền lên ngôi, nhiều mối quan hệ vợ chồng trở nên quá đỗi thực dụng thì chỉ có tình yêu thương con của các đấng sinh thành là chẳng hề đổi thay từ trước đến nay…
Chí Tôn Đặc Công
Làn sóng nhẹ nhàng đẩy hai người trôi trên mặt biển mênh mông, bốn phía nhìn không thấy bóng dáng của bất cứ hòn đảo hay bờ biền nào.
Tần Dương là tu hành giả nên tố chất thân thể của hắn mạnh mẽ hơn so với người thường nhiều lắm. Mặc dù đang kiệt sức nhưng ít nhất vẫn còn giữ được bản thân tỉnh táo. Còn Hàn Thanh Thanh thì yếu hơn hắn nhiều, cả người hoàn toàn mất đi tri giác, nếu không phải có áo phao cứu sinh nâng lên thì e rằng cô đã chìm nghỉm giữa biển khơi vô tận.
Hai người cứ bấu víu vào nhau lênh đênh trên biển, mãi cho đến lúc ánh sáng mặt trời ló rạng từ phương đông. Có lẽ do hôm qua ngập tràn giông bão nên ngày hôm nay thời tiết đẹp tuyệt vời. Trời quang không mây, vầng mặt trời thì tỏa nắng rực rỡ.
Nhiệt độ của nước tại biển Đông không quá thấp, khoảng chừng 20 độ C nên Tần Dương có thể kiên trì gắng gượng. Thế nhưng sau một đêm, nhiệt độ thân thể Hàn Thanh Thanh hạ xuống trầm trọng, môi thì tím đen.
Tần Dương nghĩ thầm rằng nếu sự tình cứ để kéo dài như vậy thì sớm muộn Hàn Thanh Thanh cũng khó mà gắng gượng nổi. Sức nổi của một cái áo cứu sinh là 75 Newton trong 24 giờ. Bây giờ nếu ghép mười bộ áo phao tại đây thành một chiếc giường nổi thì mới có thể đỡ được Hàn Thanh Thanh. Dẫu sao, cô nàng cũng không quá nặng, chỉ tầm 45 kg.
Tần Dương nghĩ xong thì làm luôn. Ngoại trừ hai trước áo cứu sinh mặc trên người, tám bộ áo phao khác được Tần Dương ghép theo đôi, tạo thành một cái bè màu hồng.
- Hàn Thanh Thanh, cậu cố nằm sấp lên đây xem, tôi nghĩ thứ này có thể đỡ được cậu. Nếu không được thì câu nằm ngửa lên trên, hai vai đặt trên mặt nước.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng rồi hỏi:
- Thế còn cậu?
Tần Dương cười nói:
- Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi.
Tần Dương dùng tay nâng đùi của Hàn Thanh Thanh lên, rồi đưa cô lên chiếc bè kết bằng áo cứu sinh. Dù chiếc bè này hơi chùng xuống nhưng cuối cùng trọng lượng thân thể của Hàn Thanh Thanh bị phân tán nên vẫn có thể giữ cô nổi lên.
Hàn Thanh Thanh nằm trên bè một lúc thì thấy thoải mái hơn nhiều.
- Chúng ta hiện đang ở đâu.
Tần Dương cười khổ:
- Tôi cũng không biết.
Tần Dương quả thật không rõ hiện tại bọn họ đang ở đâu. Tốc độ dòng chảy của nước biển rất nhanh, cộng thêm trước đó họ cũng đã rời khỏi bờ một khoảng cách xa nên khó mà biết được dòng bão lũ đã đưa đẩy bọn họ tới chốn nào.
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Chỉ đành làm thế, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp được thuyền bè qua lại. Tôi kết các chiếc áo cứu sinh thành bè cũng là nhằm tăng diện tích nhận diện, khiến người khác dễ nhìn thấy chúng ta hơn.
Tất nhiên Hàn Thanh Thanh biết Tần Dương đang an ủi mình, cô ừ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Dương.
Tần Dương mỉm cười;
- Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế?
Hàn Thanh Thanh mím môi rồi nói:
- Lúc ấy thật sự tôi cho rằng cậu đã chết…
Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:
- Tôi không chết dễ dàng như thế đâu.
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
Tâm tình của Tần Dương trở nên bất đắc dĩ, biết rõ rằng Hàn Thanh Thanh đã nghi ngờ thân phận của mình. Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi bởi những việc mà mình làm không giống như người thường.
Việc khác không nói, chỉ riêng việc bản thân mình có thể bình tĩnh đối mặt với Hà Viễn Thiên cầm súng, rồi có thể giết chết tên sát thủ đó một cách nhẹ nhàng mà không biểu hiện căng thẳng hay áp lực gì, lại thêm cả việc bản thân mình đối phó với gió bão, tất cả đều là những hành động vượt quá khả năng của người thường.
Tất nhiên Tần Dương không thể khai thật thân phận của mình ra, nghĩ một lúc thì thẳng thắn nói:
- Quá khứ mà tôi trải qua có một chút đặc thù nên tôi có sự khác biệt so với người bình thường. Thế nhưng tôi không muốn dối lừa cậu, cho nên đừng hỏi về việc này nữa. Tôi có thể cam đoan với cậu rằng tôi không phải người xấu và cũng không làm chuyện xấu.
Hàn Thanh Thanh hiểu ý gật đầu:
- Được rồi, tất nhiên tôi tin tưởng cậu là người tốt. Thế nhưng hẳn là cậu có một tuổi thơ rất dữ dội?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, quả thật tôi đã trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương mỉm cười khích lệ:
- Cậu phải có lòng tin. Chắc chắn chúng ta sẽ được cứu. Về sau lúc cậu nghĩ lại sự việc ngày hôm nay thì nó đã trở thành một kỉ niệm khắc cốt ghi tâm.
- Tất nhiên là tôi tin cậu. Từ trước đến nay tôi luôn tin cậu có thể làm mọi thứ, không thử thách nào đủ để cản bước chân cậu. Có cậu ở đây tôi không lo lắng gì cả.
Tần Dường suy nghĩ rồi hỏi:
- Cậu rất sợ nước à? Lần trước lúc cậu rơi xuống nước thì trở nên rất khủng hoảng, lần này cũng thế. Có phải cậu đã có trải nghiệm rất tồi tệ nên bây giờ sinh ra sự sợ hãi đối với nước?
Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh hơi đổi, trong sâu thẳm đôi mắt toát ra sự thống khổ.
Tần Dương thấy thế thì vội vàng nói:
- Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu không trả lời cũng không sao đâu.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, thở nhẹ ra một hơi, nhằm mắt lại. Ngay khi Tần Dương còn tưởng Hàn Thanh Thanh sẽ không nói thì cô cất tiếng:
- Khi còn bé, gia đình tôi gặp phải một tai nạn trên biển. Cha tôi đưa áo cứu sinh mặc vào người mẹ và tôi, còn cha thì qua đời vì tai nạn đó.
Tần Dương giật mình, hóa ra là thế. Khó trách Hàn Thanh Thanh lại sợ nước đến mức ấy. Rõ ràng rằng tại nạn trên biển cùng với cha đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô.
Tần Dương cảm thán nói:
- Cha cậu quả là một người vĩ đại.
Hàn Thanh Thanh gật đầu, hốc mắt ướt nhòe vì nghĩ đến cha:
- Đúng thế. Cha đối với mẹ con tôi rất tốt. Sau khi cha mất, mẹ tôi không thể gượng dậy nổi từ cú sốc, Trước kia mẹ luôn rất thích cười nhưng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy nụ cười nào nở trên môi bà.
- Nhiều năm trôi qua, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn. Bà rất đẹp, số lượng người theo đuổi cũng rất nhiều nhưng bà chưa từng động lòng. Không chỉ là vì bà còn nhung nhớ cha mà cũng vì bà nghĩ cho tôi, biết rõ ràng sức nặng của cha trong lòng tôi nên quyết định không đi bước nữa.
Tần Dương nghe thế thì không kìm được mà nghĩ đến bố mẹ mình. Về mặt tình cảm, họ hoàn toàn khác với cha mẹ của Hàn Thanh Thanh thế nhưng ở trước mặt con cái, họ sẽ cố gắng tỏ ra tình nồng ý thắm.
Tần Dương an ủi:
- Cậu cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa chắc tuổi của mẹ cậu không lớn nên vẫn có thể tự tìm hạnh phúc riêng cho mình.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Tôi đã từng nói lời này với mẹ từ rất lâu trước. Bà nói rằng nếu như bà đi bước nữa thì cũng phải đợi tôi lớn lên, lấy chồng, có người chăm sóc và sống cuôc sống hạnh phúc thì bà mới yên tâm. Bà bảo rằng nếu không làm thế thì bà không có mặt mũi đối mặt với cha ở dưới suối vàng.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành nắm chặt lấy tay Hàn Thanh Thanh.
Trong xã hội mà đồng tiền lên ngôi, nhiều mối quan hệ vợ chồng trở nên quá đỗi thực dụng thì chỉ có tình yêu thương con của các đấng sinh thành là chẳng hề đổi thay từ trước đến nay…
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 287: Không ai thương con bằng cha mẹ
10.0/10 từ 24 lượt.