Chí Tôn Đặc Công
Chương 230: Cậu cũng có ngày hôm nay
165@-- Lão đại, thứ cậu muốn, tôi đã gửi vào điện thoại di động của cậu.
Tần Dương vừa đến chỗ ngồi ngồi xuống, Lâm Trúc đã vỗ bả vai, nở một nụ cười đắc ý với Tần Dương.
- Nhanh vậy sao?
Tần Dương hơi kinh ngạc, cười cười nói:
- Cậu hành động cũng nhanh nhẹn đấy, mới qua một buổi tối thôi mà.
Lâm Trúc nhún vai một cái:
- Mạng internet nói rộng thì rộng, nói nhỏ thì cũng nhỏ, có thể thấy thì có thể thấy, không thấy thì mãi mãi cũng không thấy được, rất rõ ràng rành mạch, đơn giản hơn nhiều so với thế giới thực.
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, cảm ơn cậu!
- Anh em trong nhà, khách sáo làm gì.
Lâm Trúc cười cười, rồi ngưng lại, thấp giọng nói:
- Cẩn thận một chút.
Tần Dương vỗ cánh tay Lâm Trúc, nhẹ nhàng cười nói:
- Trong lòng tôi tự biết mà.
Tần Dương vốn định chuẩn bị buổi trưa đi thăm người bệnh với Tiết Uyển Đồng, nhưng chưa tan lớp, hắn nhận được thư từ Tiết Uyển Đồng, cô nói xin lỗi vì có chuyện phải tạm thời ra ngoài, chỉ có thể hẹn hắn khi khác, còn nhắc hắn lần sau mời cô ăn cơm bù.
Tần Dương nhếch miệng, cái giọng điệu này của Tiết Uyển Đồng, đã không coi mình như học sinh nữa, mà giống như bạn cùng trang lứa.
Sau giờ học, Tần Dương kiểm tra kết quả mà Lâm Trúc gửi đến điện thoại di động, chú ý tới một chi tiết, chính là Vũ Văn Đào xây dựng một công ty, khi không có giờ lên lớp, hắn sẽ đến công ty làm việc, cuối tuần thì ở nhà.
Hắn không phải là tìm người chặn mình giữa đường sao, mình cũng có thể chặn đường hắn mà!
Công ty không được, ngay cả cuối tuần cũng không mai phục được, tên này nói chung không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn ở trong nhà không đi đâu chứ?
Hắn muốn đánh mình tàn phế, khiến cho mình phải nằm viện, vậy mình cũng có thể để hắn đi nằm thử cho biết chứ sao.
Người này không phải ghen với mình và Văn Vũ Nghiên sao, vậy thì để cho hắn biết thế nào là lợi hại một chút chứ nhỉ!
Tần Dương móc điện thoại ra, bấm số nhắn tin cho Văn Vũ Nghiên hẹn gặp: “Ở trường? Ăn trưa với nhau?”
Văn Vũ Nghiên nhận được tin rất nhanh trả lời lại: “Đây là cậu muốn hẹn hò với tôi, hay là muốn chọc tức Vũ Văn Đào?”
Tần Dương nhếch miệng, quả nhiên không hổ danh là thiên tài bác học, tổng giám đốc công ty, rất nhanh gọn đi thẳng vào chủ đề chính.
Tần Dương đưa điện thoại di động lên, nhắn tin trả lời: “Vấn đề là muốn gặp cậu mà, nếu như có thể khiến Vũ Văn Đào khó chịu, tất nhiên tôi sẽ thoải mái hơn!”
“Cậu coi tôi là bạn, hay là bạn gái?”
Tần Dương thấy hơi xấu hổ. Cũng hơi trực tiếp nhỉ, chỉ là muốn gặp ăn một bữa cơm, cái này đâu cần vòng vo làm gì?
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bây giờ tất nhiên là bạn bè, tương lai thì chưa chắc. Yêu đương, đây không phải là chuyện giữa hai người sao?”
Tần Dương trả lời rất thản nhiên, cũng rất thành thật, hắn không phủ nhận mình có theo đuổi Văn Vũ Nghiên, nhưng lại diễn đạt một cách khách quan như thể việc yêu đương không phải việc của hắn, mà là cả hai đều tình nguyện.
Khoảng một phút sau, tin nhắn của Văn Vũ Nghiên gửi đến: “Trong thời gian học đại học, tôi không định yêu đương, tôi thà rằng dành thời gian đó làm nhiều chuyện khác còn hơn.”
Tần Dương đọc lướt một cái, khóe miệng lộ ra vẻ cười cười. Câu này nghe giống như là từ chối, nhưng nhìn theo góc độ khác, đây cũng có thể như một lời giải thích chứ sao.
Trong lúc học đại học không yêu?
Không yêu cũng có thể làm bạn chứ sao?
Tần Dương mình cũng mới 20 tuổi, vốn cũng muốn hưởng thụ cuộc sống đại học, trước kia cũng không nhắc tới chuyện yêu đương, vậy không phải rất tốt sao?
Tần Dương cười híp mắt nhắn tin: “Không thành vấn đề, thế này không phải rất tốt sao? Hẹn cậu ăn cơm còn có áp lực lớn, còn có thử thách nữa…”
Lần này Văn Vũ Nghiên trả lời rất nhanh: “Hihi, gặp cậu ở sân bóng rổ.”
“Được!”
Tần Dương cất điện thoại di động, trong lòng vừa dâng lên cảm giác vui mừng, đột nhiên một giọng nói vang lên:
- Bạn sinh viên vừa nhìn điện thoại di động kia, nhờ bạn giúp tôi giải thích vấn đề này…
Tần Dương cảm thấy cánh tay mình bị Lâm Trúc hích một cái, ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy giảng viên nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn.
Thảm rồi!
Tần Dương đau khổ đứng lên.
- Haha, lão đại, cậu cũng có ngày hôm nay.
- Lão đại anh minh thần vũ, cũng có lúc bị lật thuyền trong mương, haha, buồn cười chết mất.
Giảng viên vừa bước một chân ra khỏi phòng học, đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông điên cuồng vỗ bàn cười to.
Không chỉ có bọn họ, rất nhiều người nhìn Tần Dương cười híp mắt, nụ cười trên mặt không giấu nổi vẻ trêu chọc.
Mấy tháng nay danh tiếng Tần Dương rất nổi, biển diễn piano, hành hung đám côn đồ, đánh Chu Trạch tơi bời, có ước hẹn với Văn Vũ Nghiên, bị Vũ Văn Đào cảnh cáo, mọi chuyện hắn đều đứng ở đầu sóng ngọn gió, là nhân vật quan trọng của lớp.
Bình thường Tần Dương rất ôn hòa, cũng không có dáng vẻ tự cao tự đại, trong lớp rất nhiều người quý mến hắn, bây giờ thấy hắn bị giảng viên phạt đứng hết giờ học, khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Tần Dương sờ mũi một cái, có hơi lúng túng, nhìn xung quanh không ít người đang nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ vừa buồn cười vừa ngượng, bất đắc dĩ nói:
- Muốn cười cứ cười, bị giảng viên hỏi không trả lời được, không phải chuyện rất bình thường sao?
Mấy người lập tức cười ầm lên, lớp học trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước Tần Dương hai hàng, quay lại, nhìn vẻ lúng túng của Tần Dương, cô nàng bình tĩnh, cũng không nhịn được mà nhếch miệng một chút.
Hà Thiên Phong trả lời không có chút ý tốt nào:
- Lão đại, lúc nãy cậu làm gì vậy, thất thần đến mức như vậy?
Tần Dương hừ nói:
- Tán dóc với người đẹp thôi.
Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên:
- Ai vậy?
Tần Dương cười hắc hắc, không trả lời, cầm đồ mình lên:
- Đi ăn cơm, tôi đi đây.
Đám người Hà Thiên Phong hai mắt nhìn nhau, Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Có chuyện rồi!
Lâm Trúc đẩy gọng kính lên, nói chắc nịch:
- Chỉ đi một mình, không rủ chúng ta đi, tôi đoán là hẹn hoa khôi ăn trưa.
Hà Thiên Phong vội vàng dọn sách của mình, nghiêm túc nói:
- Cũng đúng, trưa rồi, chúng ta cũng đi ăn thôi!
- Đúng, đi ăn cơm.
Ba người ôm sách vở của mình ra ngoài, lập tức thấy Tần Dương trước mặt, ba người vội vàng theo sau, nhưng cũng không đến gần, cứ đi xa xa phía sau mà cười híp mắt.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, thấy ba người như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy tên này!
Tần Dương tất nhiên biết họ theo sau, đứng chờ mấy giây, chờ họ đi lên, cười nói:
- Không cần theo dõi, tôi hẹn ăn trưa với Văn Vũ Nghiên.
- Quả nhiên!
- Hắc hắc, thật là, lão đại cậu thật trâu bò!
Hà Thiên Phong thở dài nói:
- Cậu đang phát động tấn công sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Bạn bè, ăn chung bữa cơm mà thôi, có vài thứ muốn trao đổi một chút thôi mà.
- Trao đổi? Hehe, phải trao đổi thật tốt!
Tần Dương nhìn nụ cười thô bỉ của Hà Thiên Phong, biết suy nghĩ lệch lạc, cũng không giải thích, cười nói:
- Không phải là ăn bữa cơm cũng được, nhìn dáng vẻ bát nháo của mấy cậu, chẳng khác gì con gái…
Văn hay thì mặc văn hay, muốn người đẹp xiêu lòng, ngũ quan cũng phải ngay ngắn, tính bản thiện, làm vài chuyện tốt, không phải rất tốt sao?
Cuộc sống như bát cháo gà, húp hết cháo chỉ còn toàn xương!
Chí Tôn Đặc Công
Tần Dương vừa đến chỗ ngồi ngồi xuống, Lâm Trúc đã vỗ bả vai, nở một nụ cười đắc ý với Tần Dương.
- Nhanh vậy sao?
Tần Dương hơi kinh ngạc, cười cười nói:
- Cậu hành động cũng nhanh nhẹn đấy, mới qua một buổi tối thôi mà.
Lâm Trúc nhún vai một cái:
- Mạng internet nói rộng thì rộng, nói nhỏ thì cũng nhỏ, có thể thấy thì có thể thấy, không thấy thì mãi mãi cũng không thấy được, rất rõ ràng rành mạch, đơn giản hơn nhiều so với thế giới thực.
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, cảm ơn cậu!
- Anh em trong nhà, khách sáo làm gì.
Lâm Trúc cười cười, rồi ngưng lại, thấp giọng nói:
- Cẩn thận một chút.
Tần Dương vỗ cánh tay Lâm Trúc, nhẹ nhàng cười nói:
- Trong lòng tôi tự biết mà.
Tần Dương vốn định chuẩn bị buổi trưa đi thăm người bệnh với Tiết Uyển Đồng, nhưng chưa tan lớp, hắn nhận được thư từ Tiết Uyển Đồng, cô nói xin lỗi vì có chuyện phải tạm thời ra ngoài, chỉ có thể hẹn hắn khi khác, còn nhắc hắn lần sau mời cô ăn cơm bù.
Tần Dương nhếch miệng, cái giọng điệu này của Tiết Uyển Đồng, đã không coi mình như học sinh nữa, mà giống như bạn cùng trang lứa.
Sau giờ học, Tần Dương kiểm tra kết quả mà Lâm Trúc gửi đến điện thoại di động, chú ý tới một chi tiết, chính là Vũ Văn Đào xây dựng một công ty, khi không có giờ lên lớp, hắn sẽ đến công ty làm việc, cuối tuần thì ở nhà.
Hắn không phải là tìm người chặn mình giữa đường sao, mình cũng có thể chặn đường hắn mà!
Công ty không được, ngay cả cuối tuần cũng không mai phục được, tên này nói chung không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn ở trong nhà không đi đâu chứ?
Hắn muốn đánh mình tàn phế, khiến cho mình phải nằm viện, vậy mình cũng có thể để hắn đi nằm thử cho biết chứ sao.
Người này không phải ghen với mình và Văn Vũ Nghiên sao, vậy thì để cho hắn biết thế nào là lợi hại một chút chứ nhỉ!
Tần Dương móc điện thoại ra, bấm số nhắn tin cho Văn Vũ Nghiên hẹn gặp: “Ở trường? Ăn trưa với nhau?”
Văn Vũ Nghiên nhận được tin rất nhanh trả lời lại: “Đây là cậu muốn hẹn hò với tôi, hay là muốn chọc tức Vũ Văn Đào?”
Tần Dương nhếch miệng, quả nhiên không hổ danh là thiên tài bác học, tổng giám đốc công ty, rất nhanh gọn đi thẳng vào chủ đề chính.
Tần Dương đưa điện thoại di động lên, nhắn tin trả lời: “Vấn đề là muốn gặp cậu mà, nếu như có thể khiến Vũ Văn Đào khó chịu, tất nhiên tôi sẽ thoải mái hơn!”
“Cậu coi tôi là bạn, hay là bạn gái?”
Tần Dương thấy hơi xấu hổ. Cũng hơi trực tiếp nhỉ, chỉ là muốn gặp ăn một bữa cơm, cái này đâu cần vòng vo làm gì?
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bây giờ tất nhiên là bạn bè, tương lai thì chưa chắc. Yêu đương, đây không phải là chuyện giữa hai người sao?”
Tần Dương trả lời rất thản nhiên, cũng rất thành thật, hắn không phủ nhận mình có theo đuổi Văn Vũ Nghiên, nhưng lại diễn đạt một cách khách quan như thể việc yêu đương không phải việc của hắn, mà là cả hai đều tình nguyện.
Khoảng một phút sau, tin nhắn của Văn Vũ Nghiên gửi đến: “Trong thời gian học đại học, tôi không định yêu đương, tôi thà rằng dành thời gian đó làm nhiều chuyện khác còn hơn.”
Tần Dương đọc lướt một cái, khóe miệng lộ ra vẻ cười cười. Câu này nghe giống như là từ chối, nhưng nhìn theo góc độ khác, đây cũng có thể như một lời giải thích chứ sao.
Trong lúc học đại học không yêu?
Không yêu cũng có thể làm bạn chứ sao?
Tần Dương mình cũng mới 20 tuổi, vốn cũng muốn hưởng thụ cuộc sống đại học, trước kia cũng không nhắc tới chuyện yêu đương, vậy không phải rất tốt sao?
Tần Dương cười híp mắt nhắn tin: “Không thành vấn đề, thế này không phải rất tốt sao? Hẹn cậu ăn cơm còn có áp lực lớn, còn có thử thách nữa…”
Lần này Văn Vũ Nghiên trả lời rất nhanh: “Hihi, gặp cậu ở sân bóng rổ.”
“Được!”
Tần Dương cất điện thoại di động, trong lòng vừa dâng lên cảm giác vui mừng, đột nhiên một giọng nói vang lên:
- Bạn sinh viên vừa nhìn điện thoại di động kia, nhờ bạn giúp tôi giải thích vấn đề này…
Tần Dương cảm thấy cánh tay mình bị Lâm Trúc hích một cái, ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy giảng viên nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn.
Thảm rồi!
Tần Dương đau khổ đứng lên.
- Haha, lão đại, cậu cũng có ngày hôm nay.
- Lão đại anh minh thần vũ, cũng có lúc bị lật thuyền trong mương, haha, buồn cười chết mất.
Giảng viên vừa bước một chân ra khỏi phòng học, đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông điên cuồng vỗ bàn cười to.
Không chỉ có bọn họ, rất nhiều người nhìn Tần Dương cười híp mắt, nụ cười trên mặt không giấu nổi vẻ trêu chọc.
Mấy tháng nay danh tiếng Tần Dương rất nổi, biển diễn piano, hành hung đám côn đồ, đánh Chu Trạch tơi bời, có ước hẹn với Văn Vũ Nghiên, bị Vũ Văn Đào cảnh cáo, mọi chuyện hắn đều đứng ở đầu sóng ngọn gió, là nhân vật quan trọng của lớp.
Bình thường Tần Dương rất ôn hòa, cũng không có dáng vẻ tự cao tự đại, trong lớp rất nhiều người quý mến hắn, bây giờ thấy hắn bị giảng viên phạt đứng hết giờ học, khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Tần Dương sờ mũi một cái, có hơi lúng túng, nhìn xung quanh không ít người đang nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ vừa buồn cười vừa ngượng, bất đắc dĩ nói:
- Muốn cười cứ cười, bị giảng viên hỏi không trả lời được, không phải chuyện rất bình thường sao?
Mấy người lập tức cười ầm lên, lớp học trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước Tần Dương hai hàng, quay lại, nhìn vẻ lúng túng của Tần Dương, cô nàng bình tĩnh, cũng không nhịn được mà nhếch miệng một chút.
Hà Thiên Phong trả lời không có chút ý tốt nào:
- Lão đại, lúc nãy cậu làm gì vậy, thất thần đến mức như vậy?
Tần Dương hừ nói:
- Tán dóc với người đẹp thôi.
Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên:
- Ai vậy?
Tần Dương cười hắc hắc, không trả lời, cầm đồ mình lên:
- Đi ăn cơm, tôi đi đây.
Đám người Hà Thiên Phong hai mắt nhìn nhau, Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Có chuyện rồi!
Lâm Trúc đẩy gọng kính lên, nói chắc nịch:
- Chỉ đi một mình, không rủ chúng ta đi, tôi đoán là hẹn hoa khôi ăn trưa.
Hà Thiên Phong vội vàng dọn sách của mình, nghiêm túc nói:
- Cũng đúng, trưa rồi, chúng ta cũng đi ăn thôi!
- Đúng, đi ăn cơm.
Ba người ôm sách vở của mình ra ngoài, lập tức thấy Tần Dương trước mặt, ba người vội vàng theo sau, nhưng cũng không đến gần, cứ đi xa xa phía sau mà cười híp mắt.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, thấy ba người như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy tên này!
Tần Dương tất nhiên biết họ theo sau, đứng chờ mấy giây, chờ họ đi lên, cười nói:
- Không cần theo dõi, tôi hẹn ăn trưa với Văn Vũ Nghiên.
- Quả nhiên!
- Hắc hắc, thật là, lão đại cậu thật trâu bò!
Hà Thiên Phong thở dài nói:
- Cậu đang phát động tấn công sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Bạn bè, ăn chung bữa cơm mà thôi, có vài thứ muốn trao đổi một chút thôi mà.
- Trao đổi? Hehe, phải trao đổi thật tốt!
Tần Dương nhìn nụ cười thô bỉ của Hà Thiên Phong, biết suy nghĩ lệch lạc, cũng không giải thích, cười nói:
- Không phải là ăn bữa cơm cũng được, nhìn dáng vẻ bát nháo của mấy cậu, chẳng khác gì con gái…
Văn hay thì mặc văn hay, muốn người đẹp xiêu lòng, ngũ quan cũng phải ngay ngắn, tính bản thiện, làm vài chuyện tốt, không phải rất tốt sao?
Cuộc sống như bát cháo gà, húp hết cháo chỉ còn toàn xương!
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 230: Cậu cũng có ngày hôm nay
10.0/10 từ 24 lượt.