Chí Tôn Đặc Công
Chương 208: Thế thì cô rửa bát đi
191@-- Đây là nhà của cậu à?
Trang Mộng Điệp đi vào nhà của Tần Dương với vẻ mặt kinh ngạc. Sự kinh ngạc này giống hệt với hôm Miêu Toa đến đây lần đầu tiên.
- Đúng thế, được cho.
Tần Dương mỉm cười trả lời:
- Trước đó tôi đã nói với cô rồi mà.
Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương với vẻ kinh ngạc, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trước đó khi nghe Tần Dương kể rằng được cho nhà, cho xe thì cô nửa tin nửa ngờ. Trong lòng nghĩ rằng nếu thật thì cũng chỉ là căn nhà bình thường, không ngờ lại là một ngôi biệt thự xa hoa như vậy.
Loại nhà cỡ này ít nhất cũng phải giá hai ngàn vạn.
Cho?
Ai mà giàu dữ vậy?
Càng quan trọng là tại sao lại đưa cho Tần Dương?
Trong lòng Trang Mộng Điệp vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc:
- Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu không phải là người Trung Hải bản địa?
Tần Dương cười hỏi:
- Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải là người địa phương thì không thể được người khác tặng nhà sao?
Nhìn qua Trang Mộng Điệp vẫn đang mang trên mình bộ quần áo ướt, Tần Dương lo lắng nói:
- Đi tắm trước đã rồi có chuyện gì có thể nói sau.
Tần Dương đi đến phòng mình cầm một chiếc áo phông và một bộ quần áo bông đưa cho Trang Mộng Điệp.
- Ở nhà tôi không có quần áo của phụ nữ, cô mặc tạm chút nha.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng rồi cầm quần áo của Tần Dương đi vào phòng tắm. Tần Dương thì quay về phòng ngủ của mình tắm rửa.
Thời tiết tháng mười một đã trở lạnh, nước sông cũng rất lạnh, mặc dù đã bật điều hòa sưởi trên xe nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy thân thể mình lạnh như băng.
Tần Dương chiết nước đến mức rất nóng rồi để dòng nước này kích thích da thịt. Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy da thịt trở nên ấm áp hơn.
Tần Dương thay một bộ đồ ở nhà cho thoải mái rồi đi xuống lầu. Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy róc rách. Tần Dương khẽ liếc qua phòng tắm rồi xoay người đi vào bếp. Vất vả cả ngày làm hắn cảm thấy rất đói bụng.
Nửa đêm, Tần Dương cũng lười nấu mấy đồ ăn phức tạp. Hắn chỉ làm hai bát mì trứng gà cà chua nóng hổi. Lúc bưng ra bàn thì Trang Mông Điệp đã đi ra khỏi phòng tắm.
- Cô đói không? Ăn bát mì cho ấm bụng này.
Sắc mặt Trang Mộng Điệp đỏ bừng, mái tóc ướt sũng rủ qua một bên vai, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ đẹp đầy khêu gợi, nụ cười tỏa ra ánh nắng dịu dạng. Cho nên dù mặc quần áo của Tần Dương nhưng cô vẫn toát lên một vẻ đẹp rất đặc biệt.
- Thơm quá, cậu biết nấu ăn nữa á?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, tôi biết làm mấy món đơn giản, ít nhất có thể không bị chết đói. Mau ăn đi kẻo tí nữa trương lên thì khó ăn lắm đấy.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, không khách khí mà cầm đũa lên. Thực ra cô cũng đã rất đói bụng.
Sau khi hai người ăn mì xong, Tần Dương nhìn sang Trang Mộng Điệp đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Tại sao cô lại muốn nhảy sông?
Trang Mộng Điệp chớp mắt mấy cái:
- Vì tôi biết cậu sẽ cứu tôi.
Tần Dương nhíu mày:
- Là vì lí do này ư? Nhỡ tôi sẽ không cứu cô thì sao? Hoặc tôi không cứu được cô thì sao? Hẳn cô hiểu rõ rằng nước sông chảy xiết nên chưa chắc tôi sẽ dễ dàng cứu cô được.
Trang Mông Điệp khẽ cười nói:
- Chẳng phải cậu đã cứu được tôi sao? Mà nếu không cứu được thì chết thôi mà. Dù sao sống cũng rất mệt mỏi.
Hơi dừng lại một chút, dường như Trang Mông Điệp vì nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi mà cảm thấy sợ hãi:
- Thực ra, hiện tại ngẫm lại, tôi vẫn còn hơi sợ. Nhất là vào lúc chìm vào trong nước, mọi thứ xung quanh trở nên tối đen thì trong lòng tôi hoảng hốt lắm. Có phải cậu thấy tôi giống một người phụ nữ điên không?
Tần Dương trầm ngâm vài giây rồi xác định rằng quả thật mình đúng là đã nghĩ như thế.
Dù là cô ta muốn thử cái gì hoặc chứng minh cái gì thì hành động nhảy sông tùy tiện, đem mạng sống của bản thân ra để đùa xứng đáng bị gọi là điên.
- Có phải cô gặp được một vấn đề khó giải quyết được không?
Trang Mộng Điệp khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu bằng miệng:
- Quả thật có những lúc phụ nữ sẽ gặp phải những chuyện khó giải quyết nổi. Thời gian gần đây, có một người cứ quấn lấy tôi. Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của hắn thì hắn sẽ khiến cho quầy rượu của tôi không thể tiếp tục mở cửa.
Tần Dương hơi nhướn lông mày:
- Yêu cầu? Yêu cầu gì?
- Giữa đàn ông và đàn bà thì còn có thể là yêu cầu gì nữa?
Trên mặt của Trang Mộng Điệp lộ ra nụ cười lạnh:
- Có gì ngoài việc tôi phải ngủ với hắn?
Tần Dương nhíu mày:
- Không có cách nào từ chối ư?
- Trừ phi không muốn mở quầy rượu nữa. Trong khoảng thời gian này, tôi cố hết sức để trì hoãn rồi. Nhưng đến hôm qua hắn lại gọi cho tôi, ra hạn chót nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn thì quán bar Hoàng Triều sẽ lãnh đủ.
Ánh mắt của Tần Dương rơi vào trên mặt của Trang Mộng Điệp:
- Thế thì cô dự đinh làm thế nào?
Trang Mộng Điệp hít thở bằng miệng:
- Cùng lắm là không mở quầy rượu nữa chứ nếu phải ngủ với hắn thì tôi thấy ghê lắm.
Tần Dương nói khẽ:
- Thế nhưng quán bar Hoàng Triều là tâm huyết của cô và anh Minh mà?
Trang Mộng Điệp nhe nhàng cười nói:
- Không phải cậu đã nói rồi sao? Giữa việc làm quán bar Hoàng Triều trở nên lớn mạnh và việc tôi sống vui vẻ thì tôi tin rằng anh Minh nhất định sẽ chọn cái sau. Cho nên nếu tôi đóng của quán bar Hoàng Triều thì chắc anh Minh ở dưới suối vàng sẽ không trách tôi.
Tần Dương trầm ngâm mấy giây rồi bất đắc dĩ nói:
- Cô hãy đưa tất cả tư liệu về người này cho tôi.
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lênh:
- Cậu muốn giúp tôi trong việc này sao?
Tần Dương cười nói:
- Để tôi thử xem sao, tôi không dám cam đoan.
Trang Mộng Điệp tò mò:
- Cậu định giải quyết như thế nào?
Tần Dương hơi do dự nói:
- Cô có biết nhà họ Lôi ở Trung Hải không?
Con mắt của Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Đương nhiên là tôi biết rõ. Nhà họ Lôi là gia tộc nổi danh ở Trung Hải, quyền cao lực mạnh, ít người dám trêu chọc. Chẳng le cậu có quan hệ với nhà họ Lôi?
Tần Dương không trả lời ngay mà tiếp tục hỏi:
- Nếu như nhà họ Lôi đứng ra thì có thể giải quyết vấn đề này không?
- Đương nhiên là có thể. Dù người kia có địa vị không thấp nhưng đây không phải là việc lớn gì, không có liên quan gì đến thực tế lợi ích. Trong mắt hắn, tôi chỉ là con mồi trong cuộc săn. Nếu như nhà họ Lôi đánh tiếng với hắn thì hắn sẽ không động đến tôi. Dù sao nếu chỉ vì một người con gái mà dám trở mặt với nhà họ Lôi thì không mấy người muốn thế.
Trang Mộng Điệp gặng hỏi lần nữa:
- Cậu có quan hệ với nhà họ Lôi?
Ánh mắt của cô nhìn lại căn nhà thì dương như đoán được điều gì.
- Nhà này là nhà họ Lôi cho cậu?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng thế. Con dâu nhà họ Lôi là chị nuôi của tôi. Tôi đã từng giúp nhà họ Lôi mấy việc. Căn nhà này là quà sinh nhật mà họ đưa đáp lễ lại.
Trang Mộng Điệp giật mình:
- Hóa ra nhà họ Lôi là người mua. Khó trách lại chi nhiều tiền như vậy. Tôi có thể biết liệu giữa cậu và nhà họ Lôi có sự kiện gì mới đổi lại được phòng ở như thế này sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Y thuật của tôi không tệ.
Trang Mộng Điệp sửng sốt:
- Y thuật không tệ?
Trang Mộng Điệp đột nhiên nhớ ra một việc:
- Đúng rồi, tôi nghe nói ông cụ nhà họ Lôi bị thương ở chân nên việc đi đứng rất phức tạp. Thế nhưng mấy ngày trước đã đứng lên được. Chảng lẽ đó đều là do cậu chữa?
Tần Dương cười cười:
- Nguồn tin của cô cập nhật cũng nhanh đấy. Thôi không nói cái này nữa, cô mau đưa thông tin về người kia cho tôi. Tôi sẽ nhờ chị tôi giải quyết.
Trang Mộng Điệp trong lòng vui vẻ, ánh mắt long lanh:
- Cậu giúp tôi một việc lớn như thế, còn cứu mạng tôi nữa. Tôi biết là gì để cảm ơn cậu đây?
Tần Dương suy tư: “Bày tỏ sự biết ơn của cô?”
Tần Dương nháy mắt mấy cái rồi đưa cái bát của mình cho Trang Mộng Điệp:
- Thế thì cô rửa bát đi.
Chí Tôn Đặc Công
Trang Mộng Điệp đi vào nhà của Tần Dương với vẻ mặt kinh ngạc. Sự kinh ngạc này giống hệt với hôm Miêu Toa đến đây lần đầu tiên.
- Đúng thế, được cho.
Tần Dương mỉm cười trả lời:
- Trước đó tôi đã nói với cô rồi mà.
Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương với vẻ kinh ngạc, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trước đó khi nghe Tần Dương kể rằng được cho nhà, cho xe thì cô nửa tin nửa ngờ. Trong lòng nghĩ rằng nếu thật thì cũng chỉ là căn nhà bình thường, không ngờ lại là một ngôi biệt thự xa hoa như vậy.
Loại nhà cỡ này ít nhất cũng phải giá hai ngàn vạn.
Cho?
Ai mà giàu dữ vậy?
Càng quan trọng là tại sao lại đưa cho Tần Dương?
Trong lòng Trang Mộng Điệp vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc:
- Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu không phải là người Trung Hải bản địa?
Tần Dương cười hỏi:
- Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải là người địa phương thì không thể được người khác tặng nhà sao?
Nhìn qua Trang Mộng Điệp vẫn đang mang trên mình bộ quần áo ướt, Tần Dương lo lắng nói:
- Đi tắm trước đã rồi có chuyện gì có thể nói sau.
Tần Dương đi đến phòng mình cầm một chiếc áo phông và một bộ quần áo bông đưa cho Trang Mộng Điệp.
- Ở nhà tôi không có quần áo của phụ nữ, cô mặc tạm chút nha.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng rồi cầm quần áo của Tần Dương đi vào phòng tắm. Tần Dương thì quay về phòng ngủ của mình tắm rửa.
Thời tiết tháng mười một đã trở lạnh, nước sông cũng rất lạnh, mặc dù đã bật điều hòa sưởi trên xe nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy thân thể mình lạnh như băng.
Tần Dương chiết nước đến mức rất nóng rồi để dòng nước này kích thích da thịt. Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy da thịt trở nên ấm áp hơn.
Tần Dương thay một bộ đồ ở nhà cho thoải mái rồi đi xuống lầu. Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy róc rách. Tần Dương khẽ liếc qua phòng tắm rồi xoay người đi vào bếp. Vất vả cả ngày làm hắn cảm thấy rất đói bụng.
Nửa đêm, Tần Dương cũng lười nấu mấy đồ ăn phức tạp. Hắn chỉ làm hai bát mì trứng gà cà chua nóng hổi. Lúc bưng ra bàn thì Trang Mông Điệp đã đi ra khỏi phòng tắm.
- Cô đói không? Ăn bát mì cho ấm bụng này.
Sắc mặt Trang Mộng Điệp đỏ bừng, mái tóc ướt sũng rủ qua một bên vai, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ đẹp đầy khêu gợi, nụ cười tỏa ra ánh nắng dịu dạng. Cho nên dù mặc quần áo của Tần Dương nhưng cô vẫn toát lên một vẻ đẹp rất đặc biệt.
- Thơm quá, cậu biết nấu ăn nữa á?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, tôi biết làm mấy món đơn giản, ít nhất có thể không bị chết đói. Mau ăn đi kẻo tí nữa trương lên thì khó ăn lắm đấy.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, không khách khí mà cầm đũa lên. Thực ra cô cũng đã rất đói bụng.
Sau khi hai người ăn mì xong, Tần Dương nhìn sang Trang Mộng Điệp đang ngồi bên cạnh, hỏi:
- Tại sao cô lại muốn nhảy sông?
Trang Mộng Điệp chớp mắt mấy cái:
- Vì tôi biết cậu sẽ cứu tôi.
Tần Dương nhíu mày:
- Là vì lí do này ư? Nhỡ tôi sẽ không cứu cô thì sao? Hoặc tôi không cứu được cô thì sao? Hẳn cô hiểu rõ rằng nước sông chảy xiết nên chưa chắc tôi sẽ dễ dàng cứu cô được.
Trang Mông Điệp khẽ cười nói:
- Chẳng phải cậu đã cứu được tôi sao? Mà nếu không cứu được thì chết thôi mà. Dù sao sống cũng rất mệt mỏi.
Hơi dừng lại một chút, dường như Trang Mông Điệp vì nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi mà cảm thấy sợ hãi:
- Thực ra, hiện tại ngẫm lại, tôi vẫn còn hơi sợ. Nhất là vào lúc chìm vào trong nước, mọi thứ xung quanh trở nên tối đen thì trong lòng tôi hoảng hốt lắm. Có phải cậu thấy tôi giống một người phụ nữ điên không?
Tần Dương trầm ngâm vài giây rồi xác định rằng quả thật mình đúng là đã nghĩ như thế.
Dù là cô ta muốn thử cái gì hoặc chứng minh cái gì thì hành động nhảy sông tùy tiện, đem mạng sống của bản thân ra để đùa xứng đáng bị gọi là điên.
- Có phải cô gặp được một vấn đề khó giải quyết được không?
Trang Mộng Điệp khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu bằng miệng:
- Quả thật có những lúc phụ nữ sẽ gặp phải những chuyện khó giải quyết nổi. Thời gian gần đây, có một người cứ quấn lấy tôi. Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của hắn thì hắn sẽ khiến cho quầy rượu của tôi không thể tiếp tục mở cửa.
Tần Dương hơi nhướn lông mày:
- Yêu cầu? Yêu cầu gì?
- Giữa đàn ông và đàn bà thì còn có thể là yêu cầu gì nữa?
Trên mặt của Trang Mộng Điệp lộ ra nụ cười lạnh:
- Có gì ngoài việc tôi phải ngủ với hắn?
Tần Dương nhíu mày:
- Không có cách nào từ chối ư?
- Trừ phi không muốn mở quầy rượu nữa. Trong khoảng thời gian này, tôi cố hết sức để trì hoãn rồi. Nhưng đến hôm qua hắn lại gọi cho tôi, ra hạn chót nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn thì quán bar Hoàng Triều sẽ lãnh đủ.
Ánh mắt của Tần Dương rơi vào trên mặt của Trang Mộng Điệp:
- Thế thì cô dự đinh làm thế nào?
Trang Mộng Điệp hít thở bằng miệng:
- Cùng lắm là không mở quầy rượu nữa chứ nếu phải ngủ với hắn thì tôi thấy ghê lắm.
Tần Dương nói khẽ:
- Thế nhưng quán bar Hoàng Triều là tâm huyết của cô và anh Minh mà?
Trang Mộng Điệp nhe nhàng cười nói:
- Không phải cậu đã nói rồi sao? Giữa việc làm quán bar Hoàng Triều trở nên lớn mạnh và việc tôi sống vui vẻ thì tôi tin rằng anh Minh nhất định sẽ chọn cái sau. Cho nên nếu tôi đóng của quán bar Hoàng Triều thì chắc anh Minh ở dưới suối vàng sẽ không trách tôi.
Tần Dương trầm ngâm mấy giây rồi bất đắc dĩ nói:
- Cô hãy đưa tất cả tư liệu về người này cho tôi.
Ánh mắt Trang Mộng Điệp sáng lênh:
- Cậu muốn giúp tôi trong việc này sao?
Tần Dương cười nói:
- Để tôi thử xem sao, tôi không dám cam đoan.
Trang Mộng Điệp tò mò:
- Cậu định giải quyết như thế nào?
Tần Dương hơi do dự nói:
- Cô có biết nhà họ Lôi ở Trung Hải không?
Con mắt của Trang Mộng Điệp sáng lên:
- Đương nhiên là tôi biết rõ. Nhà họ Lôi là gia tộc nổi danh ở Trung Hải, quyền cao lực mạnh, ít người dám trêu chọc. Chẳng le cậu có quan hệ với nhà họ Lôi?
Tần Dương không trả lời ngay mà tiếp tục hỏi:
- Nếu như nhà họ Lôi đứng ra thì có thể giải quyết vấn đề này không?
- Đương nhiên là có thể. Dù người kia có địa vị không thấp nhưng đây không phải là việc lớn gì, không có liên quan gì đến thực tế lợi ích. Trong mắt hắn, tôi chỉ là con mồi trong cuộc săn. Nếu như nhà họ Lôi đánh tiếng với hắn thì hắn sẽ không động đến tôi. Dù sao nếu chỉ vì một người con gái mà dám trở mặt với nhà họ Lôi thì không mấy người muốn thế.
Trang Mộng Điệp gặng hỏi lần nữa:
- Cậu có quan hệ với nhà họ Lôi?
Ánh mắt của cô nhìn lại căn nhà thì dương như đoán được điều gì.
- Nhà này là nhà họ Lôi cho cậu?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng thế. Con dâu nhà họ Lôi là chị nuôi của tôi. Tôi đã từng giúp nhà họ Lôi mấy việc. Căn nhà này là quà sinh nhật mà họ đưa đáp lễ lại.
Trang Mộng Điệp giật mình:
- Hóa ra nhà họ Lôi là người mua. Khó trách lại chi nhiều tiền như vậy. Tôi có thể biết liệu giữa cậu và nhà họ Lôi có sự kiện gì mới đổi lại được phòng ở như thế này sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Y thuật của tôi không tệ.
Trang Mộng Điệp sửng sốt:
- Y thuật không tệ?
Trang Mộng Điệp đột nhiên nhớ ra một việc:
- Đúng rồi, tôi nghe nói ông cụ nhà họ Lôi bị thương ở chân nên việc đi đứng rất phức tạp. Thế nhưng mấy ngày trước đã đứng lên được. Chảng lẽ đó đều là do cậu chữa?
Tần Dương cười cười:
- Nguồn tin của cô cập nhật cũng nhanh đấy. Thôi không nói cái này nữa, cô mau đưa thông tin về người kia cho tôi. Tôi sẽ nhờ chị tôi giải quyết.
Trang Mộng Điệp trong lòng vui vẻ, ánh mắt long lanh:
- Cậu giúp tôi một việc lớn như thế, còn cứu mạng tôi nữa. Tôi biết là gì để cảm ơn cậu đây?
Tần Dương suy tư: “Bày tỏ sự biết ơn của cô?”
Tần Dương nháy mắt mấy cái rồi đưa cái bát của mình cho Trang Mộng Điệp:
- Thế thì cô rửa bát đi.
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 208: Thế thì cô rửa bát đi
10.0/10 từ 24 lượt.