Chí Tôn Đặc Công
Chương 202: Hòn đá cản đường
151@-Vũ Văn Đào?
Sắc mặt đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông lập tức thay đổi, nhìn mấy nam sinh trước cửa, ánh mắt cũng lập tức trở nên vô cùng không thân thiện.
Người theo đuổi Văn Vũ Nghiên mạnh mẽ, hội phó hội Anh Liên, kỵ sĩ bảo vệ Vũ Văn Đào!
Cái đệch, Tần Dương và Văn Vũ Nghiên ăn cơm mới được nửa tiếng, cái chủ đề này mới nổi lại bị tìm đến cửa rồi!
Kỵ sĩ bảo vệ?
Mày là keo 502 thì có!
Người ta chỉ ăn bữa cơm, mày liền dẫn người đến cửa, có cần chăm chỉ vậy không?
Văn Vũ Nghiên người ta trước giờ chưa từng thừa nhận có quan hệ gì với mày, mày phách lối như vậy, ba mẹ mày có biết không?
Tần Dương đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt đầu tiên hắn thấy Vũ Văn Đào đã nhận ra hắn, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc.
Vũ Văn Đào này thật nhanh.
Đây là chuẩn bị đến cửa đe dọa mình sao, còn dẫn theo mấy nam sinh, muốn đánh nhau à?
Ấu trĩ!
Có điều nếu người ta tìm tới cửa, đương nhiên Tần Dương cũng sẽ không mất bình tĩnh, đi đến cửa cười nói:
- Kỵ sĩ bảo vệ xuất hiện quả nhiên rất nhanh. Được, chỗ này không tiện, đổi chỗ nói chuyện đi.
Vũ Văn Đào thấy Tần Dương mặt đầy ung dung, thậm chí còn trêu đùa mình mấy câu, thần sắc trên mặt hơi âm trầm.
Tên này không biết sợ sao.
Tôn Hiểu Đông nhìn mấy người trước cửa, trầm giọng hỏi:
- Lão đại, chúng tôi đi cùng cậu nhé?
Tần Dương khoác khoác tay, cười nói:
- Không cần, nếu người ta muốn trò chuyện vì cứ trò chuyện thôi. Không cần lo, không sao.
Nhưng Hà Thiên Phong bên cạnh lại giễu cợt nói:
- Lão tam, cậu còn sợ lão đại bị đánh sao? Chỉ mấy người bọn chúng cộng lại có thể vẫn không đủ một tay lão đại đánh, lo gì chứ?
Tôn Hiểu Đông ngẫm lại cũng đúng, cười hehe, ánh mắt quét qua đối phương một cái không nói gì thêm.
Mặt đám người Vũ Văn Đào vốn đều vênh váo hung hăng, nhưng nghe thấy Hà Thiên Phong nói, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Biểu cảm vênh váo hung hăng, nhưng cũng hơi cứng đờ, hắn dẫn mấy người đến quả thực có ý uy hiếp võ lực, nhưng bây giờ bị Hà Thiên Phong nói như vậy, ngược lại trở nên rất lúng túng.
Trước khi hắn đến đương nhiên đã điều tra mọi thứ của Tần Dương, Tần Dương giỏi võ, hắn biết, chỉ là hắn không hề để tâm. Rất nhiều chuyện không cần dùng nắm đấm giải quyết, rất nhiều chuyện sức mạnh của lời nói còn lợi hại hơn rất nhiều so với việc một mình có thể đánh mười người.
Chỉ là dù sự việc như thế, bị người khác nói ra trước mặt như vậy, vẫn khiến người ta có chút lúng túng.
Vũ Văn Đào trầm mặt xoay người đi ra ngoài, Tần Dương khoanh tay vô tư đi phía sau.
Nếu muốn làm bạn với Văn Vũ Nghiên, thậm chí là phát triển, thì Vũ Văn Đào là bậc thang không thể vượt qua. Nếu đã như vậy, vậy tranh thủ còn sớm giải quyết thôi.
Vũ Văn Đào dừng bước ở cua quẹo hành lang, xoay người lạnh lùng chăm chú nhìn Tần Dương.
- Tần Dương, mày biết vì sao tao tìm mày phải không?
Tần Dương khoanh tay:
- Biết, vì Văn Vũ Nghiên và tao ăn cơm, gắp thức ăn cho tao mà.
Giọng Tần Dương giọng ung dung, thậm chí còn mang theo chút ý cười, giọng điệu này khiến lửa giận trong lòng Vũ Văn Đào lập tức bùng lên.
Bản thân mình bị khinh thường sao?
Một nam sinh bên cạnh Vũ Văn Đào lớn tiếng quát lên:
- Oắt con, có ai nói cho mày biết, kiêu ngạo quá không có kết quả tốt không?
Ánh mắt Tần Dương liếc hắn một cái, khóe miệng đùa cợt nhếch lên, căn bản không thèm quan tâm hắn, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên mặt Vũ Văn Đào:
- Quan hệ giữa tao và Văn Vũ Nghiên thế nào là việc của tao và cô ấy, không hề liên quan đến mày. Còn chưa nói mày không là gì của cô ấy, cho dù có thì cũng liên quan gì đến tao?
Lời này của Tần Dương chính là vả vào mặt một cách trần trụi, nói rất rõ ràng, mày căn bản không phải là gì của Văn Vũ Nghiên, mày có tư cách gì đến chỉ chỉ trỏ trỏ tao?
Vũ Văn Đào lạnh lùng nói:
- Tốt nhất mày nên suy nghĩ kĩ càng hậu quả.
Tần Dương nhún vai một cái, không để ý chút nào nói:
- Tao không phải người bản xứ, đơn độc ở Trung Hải, cho dù mày hô mưa gọi gió thế nào trong trường học, cho dù ba mẹ mày lợi hại cỡ nào, có sức mạnh cỡ nào ở Trung Hải, thì mày cắn tao sao?
Vũ Văn Đào lạnh lùng nói:
- Tao biết mày rất giỏi võ, nhưng trong xã hội này giỏi võ có tác cmn dụng gì chứ? Mày đừng cảm thấy đây là đại học thì không ai làm gì được mày, có rất nhiều cách để đối phó một người.
Tần Dương hơi nghễnh mặt:
- Mày có thể thử xem.
Vũ Văn Đào hừ nói:
- Vậy mày chờ đó.
Vũ Văn Đào cũng không nói nhiều, dẫu sao hắn cũng biết, nếu dựa vào miệng lưỡi không thể thuyết phục được Tần Dương, vậy thì nhiều lời vô ích, phải thực tế. Đương nhiên không phải trực tiếp động thủ, Vũ Văn Đào không cảm thấy lực chiến của mấy người bọn hắn cao hơn một đám côn đồ cầm ống thép.
Vũ Văn Đào không chấp nhất xoay người rời đi, tay mấy nam sinh khác uy hiếp đâm đâm Tần Dương, cũng xoay người rời đi theo.
Tần Dương nhìn bóng lưng Vũ Văn Đào, bỗng nhiên nói:
- Vũ Văn Đào, có ai từng nói mày giống keo 502 chưa?
Vũ Văn Đào đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng:
- Mày nói gì?
Tần Dương nhún vai một cái, nụ cười lười biếng mà tùy ý:
- Rõ ràng Văn Vũ Nghiên không thích mày, mà mày cả ngày như keo 502 dính lấy Văn Vũ Nghiên, còn tự phong cái gì mà kỵ sĩ bảo vệ, đúng là tự dát vàng lên mặt mình.
Dù sao mọi người cũng định trước không làm bân, Tần Dương cũng không ngại nói chuyện ác độc một chút. Đối phương đã uy hiếp mình, chẳng lẽ mình còn giữ mặt mũi cho đối phương?
Vũ Văn Đào đanh thép nói:
- Nếu ngay cả ải của tao cũng không qua được, có tư cách gì theo đuổi Văn Vũ Nghiên?
Tần Dương cười haha nói:
- Tao cũng cho mày lời khuyên chân thành, bớt quản chuyện của tao đi. Nếu không cuối cùng mày chắc chắn sẽ trở thành một bi kịch!
Vũ Văn Đào coi thường nhìn Tần Dương:
- Tao biết mày có chút bản lĩnh, giỏi võ, nhưng cái này cũng không đủ cho mày kiêu ngạo như vậy!
Tần Dương cười cười:
- Mày nói sai rồi, tao không phải có chút bản lĩnh, mà là tao rất có bản lĩnh, là mày không ngờ được điều đó!
Vũ Văn Đào hừ lạnh một tiếng:
- Vậy hãy cho tao thấy mày có bản lĩnh gì đi.
Trong nụ cười Tần Dương cũng tăng thêm chút ý lạnh:
- Vậy mày cứ chờ xem.
Vũ Văn Đào xoay người rời đi, Tần Dương nhìn bóng lưng đoàn người Vũ Văn Đào, huýt sáo một cái, xoay người trở về phòng ngủ.
Nói thật, Tần Dương cũng không xem Vũ Văn Đào ra gì. Nói cho cùng Vũ Văn Đào cũng là một sinh viên, có lẽ sẽ sử dùng chút chiêu ngầm, mấy chiêu ngầm này đối với người thường có thể rất có lực sát thương, nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối những chiêu ngầm này rõ ràng không đáng là gì.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cuối cùng có thể tiến tới với nhau không là một ẩn số, nhưng hiện tại hai người tiếp xúc với nhau như bạn bè, đây là việc khá tốt, cũng rất tự nhiên. Vũ Văn Đào muốn đến đạp một phát để Tần Dương văng ra, đây dĩ nhiên là chuyện Tần Dương không dễ tha thứ.
Nếu Vũ Văn Đào muốn làm hòn đá cản đường, vậy Tần Dương không ngại đá cục đá cản đường này qua một bên, hoặc trực tiệp đạp lên cục đá cản đường này.
Đá cản đường và đá lót đường, cũng chỉ khác nhau một chữ mà thôi.
Chí Tôn Đặc Công
Sắc mặt đám người Hà Thiên Phong Tôn Hiểu Đông lập tức thay đổi, nhìn mấy nam sinh trước cửa, ánh mắt cũng lập tức trở nên vô cùng không thân thiện.
Người theo đuổi Văn Vũ Nghiên mạnh mẽ, hội phó hội Anh Liên, kỵ sĩ bảo vệ Vũ Văn Đào!
Cái đệch, Tần Dương và Văn Vũ Nghiên ăn cơm mới được nửa tiếng, cái chủ đề này mới nổi lại bị tìm đến cửa rồi!
Kỵ sĩ bảo vệ?
Mày là keo 502 thì có!
Người ta chỉ ăn bữa cơm, mày liền dẫn người đến cửa, có cần chăm chỉ vậy không?
Văn Vũ Nghiên người ta trước giờ chưa từng thừa nhận có quan hệ gì với mày, mày phách lối như vậy, ba mẹ mày có biết không?
Tần Dương đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt đầu tiên hắn thấy Vũ Văn Đào đã nhận ra hắn, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc.
Vũ Văn Đào này thật nhanh.
Đây là chuẩn bị đến cửa đe dọa mình sao, còn dẫn theo mấy nam sinh, muốn đánh nhau à?
Ấu trĩ!
Có điều nếu người ta tìm tới cửa, đương nhiên Tần Dương cũng sẽ không mất bình tĩnh, đi đến cửa cười nói:
- Kỵ sĩ bảo vệ xuất hiện quả nhiên rất nhanh. Được, chỗ này không tiện, đổi chỗ nói chuyện đi.
Vũ Văn Đào thấy Tần Dương mặt đầy ung dung, thậm chí còn trêu đùa mình mấy câu, thần sắc trên mặt hơi âm trầm.
Tên này không biết sợ sao.
Tôn Hiểu Đông nhìn mấy người trước cửa, trầm giọng hỏi:
- Lão đại, chúng tôi đi cùng cậu nhé?
Tần Dương khoác khoác tay, cười nói:
- Không cần, nếu người ta muốn trò chuyện vì cứ trò chuyện thôi. Không cần lo, không sao.
Nhưng Hà Thiên Phong bên cạnh lại giễu cợt nói:
- Lão tam, cậu còn sợ lão đại bị đánh sao? Chỉ mấy người bọn chúng cộng lại có thể vẫn không đủ một tay lão đại đánh, lo gì chứ?
Tôn Hiểu Đông ngẫm lại cũng đúng, cười hehe, ánh mắt quét qua đối phương một cái không nói gì thêm.
Mặt đám người Vũ Văn Đào vốn đều vênh váo hung hăng, nhưng nghe thấy Hà Thiên Phong nói, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Biểu cảm vênh váo hung hăng, nhưng cũng hơi cứng đờ, hắn dẫn mấy người đến quả thực có ý uy hiếp võ lực, nhưng bây giờ bị Hà Thiên Phong nói như vậy, ngược lại trở nên rất lúng túng.
Trước khi hắn đến đương nhiên đã điều tra mọi thứ của Tần Dương, Tần Dương giỏi võ, hắn biết, chỉ là hắn không hề để tâm. Rất nhiều chuyện không cần dùng nắm đấm giải quyết, rất nhiều chuyện sức mạnh của lời nói còn lợi hại hơn rất nhiều so với việc một mình có thể đánh mười người.
Chỉ là dù sự việc như thế, bị người khác nói ra trước mặt như vậy, vẫn khiến người ta có chút lúng túng.
Vũ Văn Đào trầm mặt xoay người đi ra ngoài, Tần Dương khoanh tay vô tư đi phía sau.
Nếu muốn làm bạn với Văn Vũ Nghiên, thậm chí là phát triển, thì Vũ Văn Đào là bậc thang không thể vượt qua. Nếu đã như vậy, vậy tranh thủ còn sớm giải quyết thôi.
Vũ Văn Đào dừng bước ở cua quẹo hành lang, xoay người lạnh lùng chăm chú nhìn Tần Dương.
- Tần Dương, mày biết vì sao tao tìm mày phải không?
Tần Dương khoanh tay:
- Biết, vì Văn Vũ Nghiên và tao ăn cơm, gắp thức ăn cho tao mà.
Giọng Tần Dương giọng ung dung, thậm chí còn mang theo chút ý cười, giọng điệu này khiến lửa giận trong lòng Vũ Văn Đào lập tức bùng lên.
Bản thân mình bị khinh thường sao?
Một nam sinh bên cạnh Vũ Văn Đào lớn tiếng quát lên:
- Oắt con, có ai nói cho mày biết, kiêu ngạo quá không có kết quả tốt không?
Ánh mắt Tần Dương liếc hắn một cái, khóe miệng đùa cợt nhếch lên, căn bản không thèm quan tâm hắn, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên mặt Vũ Văn Đào:
- Quan hệ giữa tao và Văn Vũ Nghiên thế nào là việc của tao và cô ấy, không hề liên quan đến mày. Còn chưa nói mày không là gì của cô ấy, cho dù có thì cũng liên quan gì đến tao?
Lời này của Tần Dương chính là vả vào mặt một cách trần trụi, nói rất rõ ràng, mày căn bản không phải là gì của Văn Vũ Nghiên, mày có tư cách gì đến chỉ chỉ trỏ trỏ tao?
Vũ Văn Đào lạnh lùng nói:
- Tốt nhất mày nên suy nghĩ kĩ càng hậu quả.
Tần Dương nhún vai một cái, không để ý chút nào nói:
- Tao không phải người bản xứ, đơn độc ở Trung Hải, cho dù mày hô mưa gọi gió thế nào trong trường học, cho dù ba mẹ mày lợi hại cỡ nào, có sức mạnh cỡ nào ở Trung Hải, thì mày cắn tao sao?
Vũ Văn Đào lạnh lùng nói:
- Tao biết mày rất giỏi võ, nhưng trong xã hội này giỏi võ có tác cmn dụng gì chứ? Mày đừng cảm thấy đây là đại học thì không ai làm gì được mày, có rất nhiều cách để đối phó một người.
Tần Dương hơi nghễnh mặt:
- Mày có thể thử xem.
Vũ Văn Đào hừ nói:
- Vậy mày chờ đó.
Vũ Văn Đào cũng không nói nhiều, dẫu sao hắn cũng biết, nếu dựa vào miệng lưỡi không thể thuyết phục được Tần Dương, vậy thì nhiều lời vô ích, phải thực tế. Đương nhiên không phải trực tiếp động thủ, Vũ Văn Đào không cảm thấy lực chiến của mấy người bọn hắn cao hơn một đám côn đồ cầm ống thép.
Vũ Văn Đào không chấp nhất xoay người rời đi, tay mấy nam sinh khác uy hiếp đâm đâm Tần Dương, cũng xoay người rời đi theo.
Tần Dương nhìn bóng lưng Vũ Văn Đào, bỗng nhiên nói:
- Vũ Văn Đào, có ai từng nói mày giống keo 502 chưa?
Vũ Văn Đào đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng:
- Mày nói gì?
Tần Dương nhún vai một cái, nụ cười lười biếng mà tùy ý:
- Rõ ràng Văn Vũ Nghiên không thích mày, mà mày cả ngày như keo 502 dính lấy Văn Vũ Nghiên, còn tự phong cái gì mà kỵ sĩ bảo vệ, đúng là tự dát vàng lên mặt mình.
Dù sao mọi người cũng định trước không làm bân, Tần Dương cũng không ngại nói chuyện ác độc một chút. Đối phương đã uy hiếp mình, chẳng lẽ mình còn giữ mặt mũi cho đối phương?
Vũ Văn Đào đanh thép nói:
- Nếu ngay cả ải của tao cũng không qua được, có tư cách gì theo đuổi Văn Vũ Nghiên?
Tần Dương cười haha nói:
- Tao cũng cho mày lời khuyên chân thành, bớt quản chuyện của tao đi. Nếu không cuối cùng mày chắc chắn sẽ trở thành một bi kịch!
Vũ Văn Đào coi thường nhìn Tần Dương:
- Tao biết mày có chút bản lĩnh, giỏi võ, nhưng cái này cũng không đủ cho mày kiêu ngạo như vậy!
Tần Dương cười cười:
- Mày nói sai rồi, tao không phải có chút bản lĩnh, mà là tao rất có bản lĩnh, là mày không ngờ được điều đó!
Vũ Văn Đào hừ lạnh một tiếng:
- Vậy hãy cho tao thấy mày có bản lĩnh gì đi.
Trong nụ cười Tần Dương cũng tăng thêm chút ý lạnh:
- Vậy mày cứ chờ xem.
Vũ Văn Đào xoay người rời đi, Tần Dương nhìn bóng lưng đoàn người Vũ Văn Đào, huýt sáo một cái, xoay người trở về phòng ngủ.
Nói thật, Tần Dương cũng không xem Vũ Văn Đào ra gì. Nói cho cùng Vũ Văn Đào cũng là một sinh viên, có lẽ sẽ sử dùng chút chiêu ngầm, mấy chiêu ngầm này đối với người thường có thể rất có lực sát thương, nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối những chiêu ngầm này rõ ràng không đáng là gì.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cuối cùng có thể tiến tới với nhau không là một ẩn số, nhưng hiện tại hai người tiếp xúc với nhau như bạn bè, đây là việc khá tốt, cũng rất tự nhiên. Vũ Văn Đào muốn đến đạp một phát để Tần Dương văng ra, đây dĩ nhiên là chuyện Tần Dương không dễ tha thứ.
Nếu Vũ Văn Đào muốn làm hòn đá cản đường, vậy Tần Dương không ngại đá cục đá cản đường này qua một bên, hoặc trực tiệp đạp lên cục đá cản đường này.
Đá cản đường và đá lót đường, cũng chỉ khác nhau một chữ mà thôi.
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 202: Hòn đá cản đường
10.0/10 từ 24 lượt.