Chí Tôn Đặc Công
Chương 163: Tên này ra tay thật tàn nhẫn
117@-Vốn dĩ Tần Dương không nghĩ cứ như vậy bỏ qua, hắn căn bản không có chuẩn bị rời đi, chỉ là lo lắng sẽ dọa sợ Tiết Uyển Đồng nên để Lâm Trúc đúa cô đi trước.
Nếu đã không muốn rời đi thì ở lại thôi, vừa hay mình cũng muốn thay Tiết Uyển Đồng trút giận, để cho cô tận mắt nhìn thấy cũng tốt!
Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông đi sau lưng Tần Dương, thấy hắn một lời không hợp liền trực tiếp ra tay khiến hai người chấn động không thôi, trong lòng vừa khâm phục vừa lo lắng.
Người trong phòng này cũng không phải hạng hiền lành gì, liệu Tần Dương có thể thắng sao?
Gã đầu trọc mặc áo sơ mi hoa hòe lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tuổi còn nhỏ mà lá gan lại lớn nhỉ, thằng ranh mày có biết chữ "chết" viết như thế nào khônv?
Tần Dương cười ha ha:
- Vấn đề này đợi lát nữa mày sẽ biết đáp án, hiện tại tao chỉ muốn hỏi một câu, thằng nào đánh cô ấy?
Gã đầu trọc cười lạnh nói:
- Đánh người? Ả ta chính là cô giáo của mày à, là ả ra tay trước...
Tiết Uyển Đồng nghe gã đầu trọc nói vậy liền nhịn không được kêu lên:
- Nói bậy, là các người có ý đồ bất chính với tôi nên trong lúc cấp bách tôi mới đánh hắn một bạt tai, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, các người lại không chịu từ bỏ ý đồ, còn nói muốn tôi uống rượu với hắn...
Con mắt Tần Dương hơi híp lại, ngón tay chỉ người đàn ông trung niên kia:
- Là hắn?
Tiết Uyển Đồng cắn môi, ánh mắt có chút lo lắng không yên, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Tần Dương quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trực tiếp đi qua.
Gã đàn ông trung niên nhìn Tần Dương đi tới, trên mặt toát ra biểu tình hoảng sợ, bước chân lùi về phía sau, đồng thời xoay mặt nhìn về phía gã đầu trọc:
- Giám đốc Hoàng!
Ánh mắt gã đầu trọc lập lòe, khoát tay nói:
- Ngăn nó lại!
Mấy tên đàn ông đứng cạnh hắn nghe lệnh xông về phía Tần Dương.
Tần Dương thấp giọng quát:
- Các cậu đừng nhúc nhích, che chở cho cô giáo là được.
Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông đã thấy cảnh bạo lực vừa rồi Tần Dương gây ra, biết rõ hắn cũng không cần hỗ trợ. Dù sao những tên này đều tay không tấc sắt, sao có thể là đối thủ của Tần Dương?
Ba người Hà Thiên Phong lui ra phía sau mấy bước, lưng dựa tường bảo vệ Tiết Uyển Đồng, ba người tiện tay nhặt lên một chai bia trên bàn, đề phòng nhìn chằm chằm người chung quanh.
Tần Dương dừng bước, đưa tay đấm một quyền, tên thanh niên đi đầu xông lên nhanh nhất còn chưa vọt tới Tần Dương thì cái mũi đã ăn một đấm, mũi bị đánh lệch hẳn ra một bên, máu tươi ào ào chảy ra, hắn kêu thảm một tiếng, bụm mặt tránh sang một bên.
Trong mắt Tần Dương thì mấy thằng thanh niên này chỉ là một đám bún thiu cặn bã, Tần Dương chỉ cần dùng một quyền đánh ngã một đứa.
Một thằng ở phía sau lưng Tần Dương thấy hắn hung ác như thế, bặm môi, tiện tay cầm một chai bia nện thẳng lên đầu Tần Dương
- Lão đại, cẩn thận!
Lâm Trúc mở to hai mắt, lớn tiếng cảnh báo.
Cái chai này nếu là thật nện xuống đầu thì có thể trong nháy mắt đánh ngất xỉu, thậm chí đánh chết người.
Tần Dương như có mắt mọc sau lưng, không quay đầu lại, bước dài về phía trước, chai bia kia lập tức sượt qua lưng Tần Dương.
Tần Dương xoay người, gã thanh niên nọ đã vung chai bia đập tới đập Tần Dương lần nữa.
Tần Dương vung tay lên, bàn tay trực tiếp đập lên chai bia, chai bia kia lập tức vỡ vụn, nửa đoạn chai dưới và bia bay ra ngoài, sượt ngang qua đầu gã đàn ông áo sơmi, đập lên vách tường, dọa người phụ nữ đứng đó thét to.
Tất cả mọi người giật nảy mình. Má ơi, một tay đập nát chai bia kìa!
Lực tay của hắn mạnh đến cỡ nào nhỉ?
Tên thanh niên cầm chai bia cảm giác trên tay chợt nhẹ hẳn đi, đưa mắt nhìn lại chai bia trên tay thì phát hiện chỉ còn lại nửa chai, lập tức lấy làm kinh hãi, nhưng hắn vốn là kẻ lỗ mãmg, thế này còn không chịu lui bước, giơ cao nửa chai bia bị vỡ như răng sói đâm về phía Tần Dương.
Trong mắt Tần Dương hiện lên ánh sáng lạnh, hơi nghiêng qua, sau đó trở tay bắt lấy tay hắn đẩy ngược lại, một nửa chai bia liền đâm vào một cánh tay của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.
Đổ máu rồi!
Vẻ mặt gã đàn ông mặc áo sơmi hoa trầm xuống, hắn bỗng nhiên ý thức được, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải sinh viên bình thường.
Sinh viên bình thường sợ rằng khi đi vào phòng này nhìn thấy một đám người như thế thì đã sợ teo rồi, nhưng đối phương hoàn toàn không hề sợ hãi mà đánh luôn, nhẹ nhõm vài quyền đã đánh ngã mấy người, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Đối với người bình thường mà nói, đổ máu là một chuyện rất khủng bố, nhưng nhìn hắn vừa rồi trở tay bẻ tay mình thì lông mày không hề nhăn một chút, thủ pháp thành thạo, không có do dự tí nào.
Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên nó làm vậy!
Người trong phòng cũng sợ ngây người, không phải bọn hắn chưa thấy qua đánh nhau đổ máu mà đã gặp qua không ít, nhưng là đa số đều là bọn hắn cho người khác đổ máu, hôm nay cả một đám người đánh với một người vậy mà còn để bên mình đổ máu?
Lá gan cũng quá lớn nhỉ!
Không chỉ giật mình mà trong lòng bọ chúng cũng có chút chột dạ, thằng nhóc này nhìn tuổi trẻ thôi chứ không dễ ăn hiếp đâu.
Kẻ này ra tay thật tàn nhẫn!
Đám người Hà Thiên Phong chứng kiến Tần Dương đánh nhau, biết rõ Tần Dương ra tay đủ hung ác, thấy cảnh này cũng không quá giật mình, dù sao là do đối phương động thủ trước, hơn nữa còn muốn Tần Dương đổ máu.
Đây là lần đầu tiên Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương ra tay, vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhìn thấy Tần Dương ra tay đả thương người, Tiết Uyển Đồng nhịn không được la thất thanh.
Đương nhiên không phải cô cảm thấy Tần Dương không nên đả thương người kia, mà là lo lắng Tần Dương sẽ bởi vậy mà rước lấy phiền phức lớn hơn, nhìn những người này là biết không phải người tốt lành gì, hơn nữa đánh người sẽ bị pháp luật trừng phạt nữa nhỉ?
Hà Thiên Phong nghe được Tiết Uyển Đồng kinh hô, quay người an ủi:
- Lão sư đừng lo lắng, sức chiến đấu của lão đại rất cao, những người này không làm gì được hắn đâu, hơn nữa việc này coi nhừa phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì.
Tần Dương nhìn thoáng qua thanh niên cánh tay máu tươi chảy ròng ròng, quay người đi về kia cái gã đàn ông trung niên kia, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, gã theo bản năng giãy dụa kháng cự.
Tần Dương nhíu mày, tới gần một bước, giơ tay lên tát thật mạnh lên mặt gã đàn ông trung niên. Gã nhất thời bị đánh cho choáng váng, đưa tay ôm lấy bên mặt bị đánh, vẻ mặt hoảng sợ giống như nàng dâu bị chà đạp.
Tần Dương kéo cổ áo gã đi về phía Tiết Uyển Đồng, người đàn ông trung niên không dám phản kháng, sợ lại bị ăn mấy cái tát, đành ngoan ngoãn đi theo Tần Dương, chỉ là ánh mắt lại nhìn về phía tên đầu trọc, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Gã đầu trọc thấy cảnh này, lại nhìn mấy đứa đàn em đang sợ hãi, lập tức hung dữ kêu lên:
- Mẹ nó, còn nhìn nó làm gì hả, lên mau! Tao nuôi chúng mày ăn thôi hả, cứ nhìn như vậy sao?
Ngay lúc cấp dưới hắn cố lấy dũng khí tiến về phía Tần Dương thì gã đầu trọc cũng không có xông lên theo, mà lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại.
- Anh Long, tại phòng bao 2082 ở quán karaoke Ca Thành đã xảy ra chuyện, giám đốc Cao bị người đánh, chúng em cũng bị đánh...
Chí Tôn Đặc Công
Nếu đã không muốn rời đi thì ở lại thôi, vừa hay mình cũng muốn thay Tiết Uyển Đồng trút giận, để cho cô tận mắt nhìn thấy cũng tốt!
Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông đi sau lưng Tần Dương, thấy hắn một lời không hợp liền trực tiếp ra tay khiến hai người chấn động không thôi, trong lòng vừa khâm phục vừa lo lắng.
Người trong phòng này cũng không phải hạng hiền lành gì, liệu Tần Dương có thể thắng sao?
Gã đầu trọc mặc áo sơ mi hoa hòe lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tuổi còn nhỏ mà lá gan lại lớn nhỉ, thằng ranh mày có biết chữ "chết" viết như thế nào khônv?
Tần Dương cười ha ha:
- Vấn đề này đợi lát nữa mày sẽ biết đáp án, hiện tại tao chỉ muốn hỏi một câu, thằng nào đánh cô ấy?
Gã đầu trọc cười lạnh nói:
- Đánh người? Ả ta chính là cô giáo của mày à, là ả ra tay trước...
Tiết Uyển Đồng nghe gã đầu trọc nói vậy liền nhịn không được kêu lên:
- Nói bậy, là các người có ý đồ bất chính với tôi nên trong lúc cấp bách tôi mới đánh hắn một bạt tai, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, các người lại không chịu từ bỏ ý đồ, còn nói muốn tôi uống rượu với hắn...
Con mắt Tần Dương hơi híp lại, ngón tay chỉ người đàn ông trung niên kia:
- Là hắn?
Tiết Uyển Đồng cắn môi, ánh mắt có chút lo lắng không yên, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Tần Dương quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trực tiếp đi qua.
Gã đàn ông trung niên nhìn Tần Dương đi tới, trên mặt toát ra biểu tình hoảng sợ, bước chân lùi về phía sau, đồng thời xoay mặt nhìn về phía gã đầu trọc:
- Giám đốc Hoàng!
Ánh mắt gã đầu trọc lập lòe, khoát tay nói:
- Ngăn nó lại!
Mấy tên đàn ông đứng cạnh hắn nghe lệnh xông về phía Tần Dương.
Tần Dương thấp giọng quát:
- Các cậu đừng nhúc nhích, che chở cho cô giáo là được.
Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông đã thấy cảnh bạo lực vừa rồi Tần Dương gây ra, biết rõ hắn cũng không cần hỗ trợ. Dù sao những tên này đều tay không tấc sắt, sao có thể là đối thủ của Tần Dương?
Ba người Hà Thiên Phong lui ra phía sau mấy bước, lưng dựa tường bảo vệ Tiết Uyển Đồng, ba người tiện tay nhặt lên một chai bia trên bàn, đề phòng nhìn chằm chằm người chung quanh.
Tần Dương dừng bước, đưa tay đấm một quyền, tên thanh niên đi đầu xông lên nhanh nhất còn chưa vọt tới Tần Dương thì cái mũi đã ăn một đấm, mũi bị đánh lệch hẳn ra một bên, máu tươi ào ào chảy ra, hắn kêu thảm một tiếng, bụm mặt tránh sang một bên.
Trong mắt Tần Dương thì mấy thằng thanh niên này chỉ là một đám bún thiu cặn bã, Tần Dương chỉ cần dùng một quyền đánh ngã một đứa.
Một thằng ở phía sau lưng Tần Dương thấy hắn hung ác như thế, bặm môi, tiện tay cầm một chai bia nện thẳng lên đầu Tần Dương
- Lão đại, cẩn thận!
Lâm Trúc mở to hai mắt, lớn tiếng cảnh báo.
Cái chai này nếu là thật nện xuống đầu thì có thể trong nháy mắt đánh ngất xỉu, thậm chí đánh chết người.
Tần Dương như có mắt mọc sau lưng, không quay đầu lại, bước dài về phía trước, chai bia kia lập tức sượt qua lưng Tần Dương.
Tần Dương xoay người, gã thanh niên nọ đã vung chai bia đập tới đập Tần Dương lần nữa.
Tần Dương vung tay lên, bàn tay trực tiếp đập lên chai bia, chai bia kia lập tức vỡ vụn, nửa đoạn chai dưới và bia bay ra ngoài, sượt ngang qua đầu gã đàn ông áo sơmi, đập lên vách tường, dọa người phụ nữ đứng đó thét to.
Tất cả mọi người giật nảy mình. Má ơi, một tay đập nát chai bia kìa!
Lực tay của hắn mạnh đến cỡ nào nhỉ?
Tên thanh niên cầm chai bia cảm giác trên tay chợt nhẹ hẳn đi, đưa mắt nhìn lại chai bia trên tay thì phát hiện chỉ còn lại nửa chai, lập tức lấy làm kinh hãi, nhưng hắn vốn là kẻ lỗ mãmg, thế này còn không chịu lui bước, giơ cao nửa chai bia bị vỡ như răng sói đâm về phía Tần Dương.
Trong mắt Tần Dương hiện lên ánh sáng lạnh, hơi nghiêng qua, sau đó trở tay bắt lấy tay hắn đẩy ngược lại, một nửa chai bia liền đâm vào một cánh tay của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.
Đổ máu rồi!
Vẻ mặt gã đàn ông mặc áo sơmi hoa trầm xuống, hắn bỗng nhiên ý thức được, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải sinh viên bình thường.
Sinh viên bình thường sợ rằng khi đi vào phòng này nhìn thấy một đám người như thế thì đã sợ teo rồi, nhưng đối phương hoàn toàn không hề sợ hãi mà đánh luôn, nhẹ nhõm vài quyền đã đánh ngã mấy người, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Đối với người bình thường mà nói, đổ máu là một chuyện rất khủng bố, nhưng nhìn hắn vừa rồi trở tay bẻ tay mình thì lông mày không hề nhăn một chút, thủ pháp thành thạo, không có do dự tí nào.
Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên nó làm vậy!
Người trong phòng cũng sợ ngây người, không phải bọn hắn chưa thấy qua đánh nhau đổ máu mà đã gặp qua không ít, nhưng là đa số đều là bọn hắn cho người khác đổ máu, hôm nay cả một đám người đánh với một người vậy mà còn để bên mình đổ máu?
Lá gan cũng quá lớn nhỉ!
Không chỉ giật mình mà trong lòng bọ chúng cũng có chút chột dạ, thằng nhóc này nhìn tuổi trẻ thôi chứ không dễ ăn hiếp đâu.
Kẻ này ra tay thật tàn nhẫn!
Đám người Hà Thiên Phong chứng kiến Tần Dương đánh nhau, biết rõ Tần Dương ra tay đủ hung ác, thấy cảnh này cũng không quá giật mình, dù sao là do đối phương động thủ trước, hơn nữa còn muốn Tần Dương đổ máu.
Đây là lần đầu tiên Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương ra tay, vừa lo lắng vừa hoảng sợ, nhìn thấy Tần Dương ra tay đả thương người, Tiết Uyển Đồng nhịn không được la thất thanh.
Đương nhiên không phải cô cảm thấy Tần Dương không nên đả thương người kia, mà là lo lắng Tần Dương sẽ bởi vậy mà rước lấy phiền phức lớn hơn, nhìn những người này là biết không phải người tốt lành gì, hơn nữa đánh người sẽ bị pháp luật trừng phạt nữa nhỉ?
Hà Thiên Phong nghe được Tiết Uyển Đồng kinh hô, quay người an ủi:
- Lão sư đừng lo lắng, sức chiến đấu của lão đại rất cao, những người này không làm gì được hắn đâu, hơn nữa việc này coi nhừa phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì.
Tần Dương nhìn thoáng qua thanh niên cánh tay máu tươi chảy ròng ròng, quay người đi về kia cái gã đàn ông trung niên kia, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, gã theo bản năng giãy dụa kháng cự.
Tần Dương nhíu mày, tới gần một bước, giơ tay lên tát thật mạnh lên mặt gã đàn ông trung niên. Gã nhất thời bị đánh cho choáng váng, đưa tay ôm lấy bên mặt bị đánh, vẻ mặt hoảng sợ giống như nàng dâu bị chà đạp.
Tần Dương kéo cổ áo gã đi về phía Tiết Uyển Đồng, người đàn ông trung niên không dám phản kháng, sợ lại bị ăn mấy cái tát, đành ngoan ngoãn đi theo Tần Dương, chỉ là ánh mắt lại nhìn về phía tên đầu trọc, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Gã đầu trọc thấy cảnh này, lại nhìn mấy đứa đàn em đang sợ hãi, lập tức hung dữ kêu lên:
- Mẹ nó, còn nhìn nó làm gì hả, lên mau! Tao nuôi chúng mày ăn thôi hả, cứ nhìn như vậy sao?
Ngay lúc cấp dưới hắn cố lấy dũng khí tiến về phía Tần Dương thì gã đầu trọc cũng không có xông lên theo, mà lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại.
- Anh Long, tại phòng bao 2082 ở quán karaoke Ca Thành đã xảy ra chuyện, giám đốc Cao bị người đánh, chúng em cũng bị đánh...
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 163: Tên này ra tay thật tàn nhẫn
10.0/10 từ 24 lượt.