Chí Tôn Đặc Công

Chương 100: Bà ấy là mẹ của cô???

157@-
Tên nhóm dịch: TTTV

Người dịch: Lưu Ly Phong

Biên: Xiaooo

Nguồn:

Xin cảm ơn bộ đôi mèo chuột BạoMiêu và Chuột93Ký đã donate TLT cho truyện.
Tần Dương nhíu mày, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Không nói tiếng nào, nhưng ẩn trong ánh mắt lạnh lùng là một loại lực lượng vô hình khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Lúc này Tần Dương cũng không tiếp tục che dấu khí thế của mình, trên dưới toàn thân đều tản ra khí thế doạ người.

Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại, trong ánh mắt đột nhiên tăng thêm mấy phần đề phòng. Hắn có thể cảm nhận được địch ý lạnh lùng từ trong mắt Tần Dương, mà luồng địch ý này vẫn không che giấu chút nào, khí thế cường đại tựa như là từng cây kim vô hình lạnh lùng đâm tới khiến hắn thấy vô cùng khó chịu.

Trong lòng người đàn ông kinh hãi, hắn từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ lại từ ánh mắt của một thanh niên hai mươi tuổi sinh ra cảm giác như vậy.

Thằng nhóc này có lai lịch gì?

Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

Khí thế là thứ vô hình, nhưng nó thật sự có thể khiến người ta cảm giác được, khí thế là một loại phương thức biểu hiện tinh khí thần của một người, sau khi được rèn luyện rất nhiều về sau mới sinh ra. Nếu anh tự tin và mạnh mẽ thì trên người của anh sẽ toát lên khí tràng khiến người tin phục thậm chí là kính sợ, còn nếu anh nhu nhược, vậy thì mọi cử động của anh sẽ có vẻ yếu đuối và không hề tự tin.

Người đàn ông trung niên đang muốn nói chuyện thì Thu Tư đã quay đầu trừng hắn:

- Đừng có mà phùng mang trợn má lên, đây không phải chuyện của anh.

Người đàn ông như sư tử nghe vậy lập tức mềm xuống, cười tủm tỉm nói:

- Hôm nay là sinh nhật của em, là ngày đại hỉ, thằng nhóc này thiếu chút nữa khiến em phải khóc, anh không phải lo lắng cho em sao?


- Tôi không đau lòng mà là vui vẻ.

Có người đàn ông quấy rầy, cảm xúc của Thu Tư đã hồi phục bình tĩnh, ánh mắt bà ôn nhu nhìn Tần Dương:

- Tần Dương, con có thể ở lại không? Một lát nữa cô muốn nói chuyện với con.

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi chỉ là phụ trách tặng quà mà thôi, lễ vật đã đưa đến nơi, ở đây không có chuyện của tôi nữa.

Người đàn ông trung niên nhíu mày:

- Bảo cậu ở lại thì cứ ở lại đi, ở thêm một hồi sẽ chết à?

Tần Dương cau mày, ánh mắt Thu Tư đảo qua người đàn ông, tuy không nói gì nhưng hắn lập tức sợ hãi, cười mếu:

- Được rồi, anh không nói nữa, không nói nữa đâu, được chưa?

Thu Tư lại chuyển ánh mắt lên người Tần Dương:

- Hôm nay nhiều người nên cũng không thích hợp lắm. Bây giờ con ở đâu? Chờ hôm nay xong việc cô sẽ đi tìm con, có một số việc cô muốn nói với con.

Vẻ mặt Tần Dương hơi do dự, hắn cảm thấy buổi tối hôm nay hình như mình nói nhiều quá rồi thì phải?

Sư phụ chỉ bảo mình đưa lễ vật đưa là được rồi, không cần phải nhiều lời, thế nhưng mình lại tự ý bỏ thêm một câu, không biết sư phụ có tức giận hay không nhỉ.

- Mẹ, hắn là bạn chung trường đại học với con.

Một thanh âm nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền vào trong tai Tần Dương, Tần Dương kinh ngạc quay đầu thì nhìn thấy Văn Vũ Nghiên chậm rãi đi tới, ánh mắt kinh ngạc.


Cô ta vừa mới nói cái gì?

Mẹ?

Thu Tư là mẹ của Văn Vũ Nghiên?

Văn Vũ Nghiên đi tới đứng ở cạnh Tần Dương, mỉm cười với hắn:

- Việc này lúc ở cửa tôi không nói, cậu sẽ không trách tôi chứ?

Tần Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, khó trách lúc ấy Văn Vũ Nghiên kéo tay mình vào sân thì người trông cửa không có ngăn cản nữa, chỉ là dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, còn vẻ mặt Trương Khôn bên cạnh cứ như bị táo bón vậy, chắc là do hắn cũng là biết thân phận của Văn Vũ Nghiên.

- Đương nhiên sẽ không rồi, chỉ là không nghĩ tới Thu phu nhân lại là mẹ của cô.

Tần Dương chỉ là có chút kinh ngạc, đương nhiên sẽ không tức giận gì rồi, nếu như không nhờ Văn Vũ Nghiên thì hắn bây giờ còn đang đứng đợi ở cửa đấy, còn không biết phải chờ tới lúc nào nữa.

Thu Tư cũng rất giật mình:

- Vũ Nghiên, cậu ấy là sinh viên đại học Trung Hải?

Văn Vũ Nghiên gật đầu:

- Vâng, tân sinh đại học năm thứ nhất khoa tiếng Anh.

Thu Tư quay đầu, mỉm cười nhìn Tần Dương:

- Thật tốt quá, Tần Dương à, nếu con đã là bạn học với Vũ Nghiên vậy thì thế này nhé, hôm nay thật sự không tiện lắm, hôm nào cô đi tìm con, được không?

Tần Dương vốn là muốn từ chối, nhưng Văn Vũ Nghiên đứng bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn mình chằm chằm, Tần Dương lập tức nói không nên lời từ chối, huống chi trong nội tâm của hắn vẫn hi vọng sư phụ có thể thay đổi, dù Thu Tư đã lập gia đình, hai người đã không có khả năng nữa, nhưng Tần Dương cũng hi vọng sư phụ có đi ra, hoặc có thể buông xuống.

- Được... Hẹn gặp lại cô sau.

Vốn dĩ Tần Dương xưng hô với Thu Tư là Thu phu nhân, bây giờ biết bà là mẹ Văn Vũ Nghiên thì thật sự không thể gọi là Thu phu nhân được, do dự một giây, hắn bèn gọi là cô.

Thu Tư tất nhiên nghe được sự khác biệt giữa hai cách xưng hô, trên mặt hiện lên nụ cười:

- Được, Vũ Nghiên, con giúp mẹ tiễn tiểu Tần đi.

Thu Tư xưng hô với Tần Dương cũng thay đổi, trước đó là gọi tên của hắn, hiện tại đã biến thành Tiểu Tần, khi nhìn về phía Tần Dương thì ánh mắt cứ như xem đang con cháu nhà mình, nhiều hơn mấy phần thân thiết.

Tần Dương quay đầu đi ra ngoài, Văn Vũ Nghiên đi bên cạnh Tần Dương, hai người dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người rời đi tiệc rượu, đi ra cửa lớn.

Đến cửa thang máy, Tần Dương quay đầu:

- Không cần tiễn nữa, cô trở về đi.

Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt có hai phần kỳ dị:

- Trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi có thể hỏi không?

Tần Dương nhìn số tầng thang máy, thấy cần một lúc nữa bèn nghiêng đầu cười nói:

- Cô muốn hỏi cái gì?

Văn Vũ Nghiên khẽ nói:

- Tôi rất ít khi nhìn thấy mẹ tôi không kiềm chế được nỗi lòng, bà ấy luôn là một người phụ nữ ưu nhã tỉnh táo, hôm nay lại suýt chút nữa rơi lệ tại chỗ... Sư phụ của cậu và mẹ tôi là người quen cũ sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Ừm.

Văn Vũ Nghiên cắn môi:


- Trước đây quan hệ của bọn họ rất tốt?

Tần Dương trầm tư hai giây sau mở miệng nói:

- Nói thực ra, tôi cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ giữa bọn họ, bởi vì sư phụ của tôi không nói, đúng rồi, người đàn ông kia là cha cô?

Văn Vũ Nghiên nói khẽ:

- Ừ.

Tần Dương nhếch miệng:

- Có thể thấy được ông ấy rất cưng chiều mẹ của cô.

- Đúng vậy.

Văn Vũ Nghiên lần nữa trả lời khẳng định:

- Ở bên ngoài tuy ông ấy là người khiến mọi người kính sợ, nhưng lại rất thương mẹ, ừm, phải nói là cưng chiều mới đúng. Trong nhà mẹ tôi nói một không hai, ông ấy cũng là nói gì nghe nấy, thậm chí có lần tôi với mẹ cãi nhau, cha tôi không chút mềm lòng mắng tôi một trận, mắng đến mức tôi phải khóc luôn.

Tần Dương ừ một tiếng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng trong lòng nhịn không được thở dài một hơi.

Mặc dù mới gặp người đàn ông này một lần nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau lại có toát lên ngọn lửa vô hình, từ ánh mắt lạnh lùng và khí thế trên người hắn, Tần Dương có thể suy đoán ra người này tuyệt đối là người có bản sự và có địa vị rất cao, nhưng nhìn hắn đối với Thu Tư mà xem, nào là ngượng ngùng cười bồi, nào là nói gì nghe nấy liền biết hắn rất cưng chiều Thu Tư, chiều đến mức ở trước mặt người ngoài cũng có thể không để ý hình tượng của mình.

Đàn ông như vậy chắc chắn là người có chí lớn, ý chí rộng rãi, có thể nhận trăm sông mà không phải là một người đơn giản.

Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến sư phụ rời xa Thu Tư, dù trong lòng một mực không bỏ xuống được nhưng lại chủ động cắt đứt hết thảy liên hệ với bà?

Chẳng lẽ bởi vì cha của Văn Vũ Nghiên?

Chà, tình tay ba sao?
Chí Tôn Đặc Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công Truyện Chí Tôn Đặc Công Story Chương 100: Bà ấy là mẹ của cô???
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...