Chỉ Muốn Ôm Nữ Chính Vào Ngực
C8: Chương 8
Chờ đến lúc Vạn Sương mở mắt lần nữa, thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
"Dì Vương, ngày hôm qua là ca ca ta ôm ta về phòng sao?" Vạn Sương đi xuống dưới tầng, đứng ở cửa phòng bếp hỏi dì Vương đang chuẩn bị bữa sáng.
"Tiểu thư tỉnh rồi sao?" Dì Vương quay đầu một chút, "Là thiếu gia ôm tiểu thư về phòng."
"Vậy áo ngủ này......" Vạn Sương túm một chút quần áo trên người, có chút khó mở miệng.
"Là ta thay."
Nghe được câu trả lời của dì Vương, Vạn Sương nhẹ nhõm thở dài một hơi.
May là không giống so với mình tưởng tượng, không phải Vạn Thịnh thay thì tốt.
Tối hôm qua Vạn Sương ngủ có chút sớm, hiện tại cũng mới chỉ có gần 7 giờ sáng.
Thấy dì Vương đang bận rộng trong phòng bếp, Vạn Sương như là nhớ đến cái gì đó, liền chạy nhanh về phòng của mình.
30 phút sau, Vạn Sương ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới tầng.
Ra đến cửa, nàng nói với dì Vương: "Dì Vương, hôm nay không cần để phần cơm cho ta đâu~"
Chờ đến lúc Vạn Thịnh rời giường, nhìn ghế đối diện không có người ngồi, gân xanh bắt đầu nổi lên.
Mà Vạn Sương lúc này lại đi vào trong một cái hẻm nhỏ.
Hiện ra là những ngôi nhà gạch đỏ cùng ngói trắng, con đường nhỏ gồ ghề lồi lõm làm bằng xi măng, xung quanh các ngôi nhà là một cửa hàng nhỏ có chút khó phát hiện. Hẻm nhỏ tràn ngập hương vị xưa cũ nhưng thật ra so với những tòa nhà cao ốc tại thành phố M thì có chút không tương xứng.
Sâu trong hẻm nhỏ có một tiệm bánh bao.
Đây là mục đích Vạn Sương đi vào trong con hẻm nhỏ.
"Ha! Đúng thật là có một tiệm bánh bao!" Lúc Vạn Sương nhìn thấy tấm biển tiệm bánh bao, cao hứng chụp tay một chút.
Vạn Sương chạy chậm về phía trước, kích động hô: "Chủ quán, cho ta ba cái bánh bao thịt cải trắng!"
.......
Thời Y ngồi ở bên quầy thu ngân, thần sắc nghiêm túc nhìn sổ sách, gõ gõ bút ở trong tay lên mặt bàn.
"Leng keng~" chuông cửa rung một chút.
Thời Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía người bước vào.
Là một vị khách lạ mặt.
"Xin chào, ta muốn mua một ít......."
Gói lại hoa cho vị khách kia rồi đưa cho hắn, nhìn vị khách kia xoay người rời đi. Thời Y đứng ở chỗ lối đi, nhìn phía ngoài cửa rồi phát ngốc.
Lúc chuông cửa vang lên, nàng tưởng là Vạn Sương đến.
Nhưng lúc nhìn đến lại không phải một gương mặt quen thuộc, tâm Thời Y hoảng loạn, nhưng lại không biết tại sao lại như vậy.
Ngày hôm qua phát sinh những chuyện kia đối với Thời Y mà nói, nó giống như một giấc mơ vậy.
Đầu tiên là nhân viên cửa tiệm mà mình cho rằng là một sinh viên nghèo khó nói cho mình biết rằng nàng thực ra là tiểu thư nhà giàu, sau đó còn nói rằng bản thân làm ở tiệm mình là vì muốn giúp bác sĩ Giản theo đuổi mình, sau đó lại tỏ tình với nàng......
Lần đầu tiên trong đời được người cùng giới tỏ tình, mặt ngoài thì trông có vẻ như bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng Thời Y đã sớm hoảng loạn.
Thời Y không biết nên nói câu gì tiếp theo.
Từ chối Vạn Sương? Nhưng lại sợ nói ra sẽ xúc phạm đến Vạn Sương. Đồng ý với Vạn Sương? Này càng không thể.
Ngay lúc Thời Y đang rối rắm, không biết nên đối xử với Vạn Sương như thế nào, chuông điện thoại vang lên.
Thời Y nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt liền cảm thấy được giải thoát.
Chính là đến lúc nàng cất điện thoại đi, xoay người nhìn đến đứa nhỏ vẫn luôn cúi đầu, tâm tư lại rối loạn.
Đành phải làm bộ bình tĩnh, mặt không cảm xúc đưa đứa nhỏ về nhà.
"Hy vọng ngươi có thể làm bạn gái ta." Hình ảnh đứa nhỏ xinh đẹp linh động hiện lên trong đầu Thời Y, nháy mắt liền khiến Thời Y đang hồi tưởng thanh tỉnh lại.
Nhìn thoáng qua cửa, không thấy được bóng dáng quen thuộc.
Vào lúc Thời Y nghĩ Vạn Sương hẳn là sẽ không đến, đang tính xoay người bước đến quầy thu ngân thì chuông cửa lại vang lên lần nữa. Thanh âm trong trẻo vang lên cùng lúc với tiếng chuông, "Thời Y tỷ! Ta mang bữa sáng đến cho ngươi này!"
Thời Y nhận lấy bánh bao Vạn Sương mang tới, tuy rằng nàng đã ăn sáng rồi, nhưng ánh mắt của đứa nhỏ chứa đầy chờ mong đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Tuy rằng không biết nàng ấy chờ mong cái gì, nhưng Thời Y không muốn từ chối thành ý của Vạn Sương, đành phải cầm lấy bánh bao cắn một ngụm.
Bánh bao ở trong miệng có cảm giác mềm mại cực kỳ, ngon mà không hề ngấy, còn có một tia ngọt thanh. Hương vị quen thuộc làm cho đôi mắt Thời Y sáng ngời.
"Ăn ngon sao?"
Thời Y nuốt thức ăn trong miệng xuống, gật gật đầu, "Ăn rất ngon, hơn nữa còn là hương vị quen thuộc."
"Hương vị quen thuộc?"
"Đúng vậy, rất giống bánh bao của quán mà ta thường hay ăn hồi còn học *cao trung." Thời Y gật gật đầu rồi lại cắn thêm một ngụm bánh bao.
*cao trung: cấp ba
Vạn Sương nghe được Thời Y nói vậy, ở sau lưng âm thầm giơ ngón cái lên.
Tiệm bánh bao kia đúng là quán mà Thời Y nói đến.
Trong tiểu thuyết, Thời Y đột nhiên nói với Cảnh Dật Kiệt rằng nàng muốn ăn bánh bao của quán mà nàng hay ăn thời cao trung. Cảnh Dật Kiệt nghe xong liền phái rất nhiều người đi tìm tiệm bánh bao kia.
Cuối cùng, Vạn Sương tìm được tiệm bánh bao trong con hẻm nhỏ nàng đi vào lúc sáng.
"Vậy ngày mai ta lại tiếp tục mang cho ngươi." Vạn Sương cười nói.
Thời Y nghe được những lời này, động tác nhai nuốt chậm rãi ngừng lại, bánh bao trong miệng cũng dần không còn hương vị gì.
Đặt nửa chiếc bánh bao còn dư lại vào trong túi giấy, Thời Y ngước mắt nhìn Vạn Sương, "Ta muốn cùng ngươi nói chuyện."
Không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm trọng.
Vạn Sương thu lại ý cười, liếm môi một chút, ôn nhu nói: "Thời Y tỷ, ta biết ngươi muốn nói cái gì."
Vạn Sương duỗi tay ngăn trở Thời Y khẽ nhếch miệng, nói: " Ngày hôm qua sau khi về đến nhà, ta đã cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên tỏ tình với ngươi là ta xúc động."
Lúc Thời Y nghe được câu nói này, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên. Nàng có cảm giác những lời Vạn Sương muốn nói có lẽ sẽ khiến cho tâm mình càng thêm loạn.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Vạn Sương đã chứng thực phỏng đoán trong lòng của Thời Y.
Chỉ nghe Vạn Sương nói: "Ta không nên hỏi Thời Y tỷ rằng có đồng ý làm người yêu ta không ngay lúc đó, mà hẳn là nên cho ngươi thời gian để suy nghĩ." Vạn Sương hơi nghịch một chút tóc, "Vốn dĩ là muốn lâu ngày khiến ngươi sinh tình với ta, nhưng ngày hôm qua thấy được dung mạo *bế nguyệt tu hoa của ngươi, liền không nhịn được mà bày tỏ với ngươi."
*bế nguyệt tu hoa ( 闭月羞花): hoa nhường nguyệt thẹn
Đây là điển tích về tứ đại mỹ nhân gồm: Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi. "Bế nguyệt" (閉月; mặt trăng phải giấu mình) liên quan đến câu chuyện về Điêu Thuyền, "Tu hoa" (羞花; khiến hoa phải xấu hổ). liên quan đến câu chuyện về Dương Quý Phi khi ngắm hoa.
"......."
"Hơn nữa ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ta cũng muốn giống bọn họ nghiêm túc theo đuổi ngươi."
"?!"
Vạn Sương thấy được nghi hoặc trên mặt Thời Y, vỗ vỗ bàn tay Thời Y, sau đó đứng lên, "Yên tâm đi, Thời Y tỷ. Chuyện theo đuổi ngươi thì không ai hiểu biết hơn ta đâu."
"Ta......." Thời Y vừa nói ra được một chữ, đã bị Vạn Sương đánh gãy.
"Được rồi! Ngươi mau đi ăn bánh bao đi kẻo nguội, ta đi tưới hoa trước."
Thời Y nhìn Vạn Sương đang hứng thú ngân nga một ca khúc nào đó, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.
Ta rõ ràng muốn cùng nàng nói là mình không muốn yêu đương, thậm chí là không có ý nghĩ cùng người khác bên nhau lâu dài a. Như thế nào đột nhiên lại biến thành bản thân đồng ý cho nàng theo đuổi mình?
Cha mẹ tình cảm tan vỡ, mẫu thân rời xa nhân thế. Đều để lại trong lòng Thời Y bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Tình yêu đối với Thời Y mà nói, giống như *chiếc hộp Pandora, không dám mở ra, không dám chạm đến, không dám có được.
*Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho loài người để có thể tiếp tục sống.
Thời Y không có dũng khí mở ra, nàng không biết bên trong là mật ngọt hay là dao nhỏ có thể đâm thẳng vào trái tim nàng.
Cho nên đối với sự theo đuổi của người khác, Thời Y luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy định trong lòng mình, đó là không cho chính mình động tâm. Lạnh lùng từ chối những người theo đuổi nàng.
Về điểm này, Vạn Sương cũng biết.
Nhưng vậy thì có sao?
Cảnh Dật Kiệt đều có thể khiến Thời Y mở rộng cửa lòng đối với hắn, chẳng lẽ ta lại không làm được?
Thời điểm Vạn Sương nghĩ như vậy, tự tin trong lòng đều sắp tràn hết ra bên ngoài.
.........
Kỳ thật Thời Y không đoán trước được hôm nay Vạn Sương sẽ đến tiệm.
Ngày hôm qua sau khi Vạn Sương tỏ tình, bầu không khí liền trở nên xấu hổ, làm cho Thời Y nghĩ rằng Vạn Sương da mặt mỏng sẽ không lập tức xuất hiện trước mặt mình.
Ít nhất cũng phải tránh mặt hai ba ngày.
Nhưng hiện tại xem ra, Vạn Sương cũng không cảm thấy xấu hổ với chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thời Y nhìn thấy Vạn Sương tự tin như vậy, lời từ chối liền treo ở bên miệng, không cách nào nói ra được.
Nghĩ đến lời nói vừa nãy của Vạn Sương, Thời Y đành phải giấu ý nghĩ của chính mình trong lòng, bình tĩnh ăn bánh bao thịt.
Chuyện tình cảm, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.
Thời Y nghĩ.
Lúc chưa chân chính tiếp xúc với tiệm hoa, Vạn Sương vẫn luôn cho rằng hoa nở là một chuyện vô cùng lãng mạn, vô cùng đẹp đẽ. Nhưng ngây người trong tiệm của Thời Y hai tuần, làm nhân viên tiệm hoa hai tuần, Vạn Sương ý thức rõ được lúc trước bản thân suy nghĩ thật là đơn thuần.
Tưới nước, xếp hoa, tỉa hoa có thể mệt đến mức khiến Vạn Sương phải hoài nghi nhân sinh.
"Thời Y tỷ." Vạn Sương lúc này đang tỉa mấy cành hoa cẩm chướng hồng nhạt.
"Ân?"
"Có nhiều việc để lựa chọn như vậy, tại sao ngươi lại chọn mở một tiệm hoa a?"
Vạn Sương rất tò mò.
"Bởi vì, mẹ của ta rất thích hoa." Thời Y nhìn về phía các loài hoa đang tụ tập, ánh mắt giống như đang hồi tưởng về một người, ôn nhu nói: "Cho nên ta nghĩ nếu nàng không quản lý công ty, hẳn là nàng cũng sẽ mở một tiệm hoa."
"Ta đều có thể tưởng tượng được, lúc nàng nhìn đến những loài hoa chớm nở này, ánh mắt luôn mang theo một tia từ ái."
Lúc nói lời này, bầu không khí xung quanh Thời Y trở nên đau buồn.
Vạn Sương chậm rãi buông hoa cùng cây kéo đang cầm trong tay, bước đến bên cạnh Thời Y, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thời Y, đỡ lấy đầu gối của Thời Y nói: "Thời Y tỷ, ta dẫn ngươi đi một chỗ."
Thời Y cúi đầu nhìn Vạn Sương, có cảm giác đã từng nghe qua những lời này ở đâu đó.
Hồi tưởng trong đầu một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra ngày hôm qua đến tiệm làm đồ gốm, Vạn Sương cũng nói qua những lời này.
Nghĩ đến hôm qua Vạn Sương bất ngờ tỏ tình, Thời Y lập tức từ chối nói: "Không đi." Ai biết nếu đi có thể sẽ phát sinh thêm chuyện mình không dự đoán được trước hay không.
Thời Y vừa nói xong câu "Không đi", màn hình điện thoại liền sáng lên.
Là tin nhắn của Cảnh Dật Kiệt.
- - Bảo bối, lát nữa ta đến tìm ngươi.
Ngày hôm qua vẫn còn gọi là Thời tiểu thư, hôm nay liền gọi bảo bối? Thời Y trong lòng cười nhạo một tiếng.
Tối hôm qua lúc nàng trở về, Cảnh Dật Kiệt vẫn cứ luôn mười phút sẽ nhắn tin quấy nhiễu nàng.
Tâm sinh phiền nên Thời Y đành phải tùy tiện nhắn lại một câu ngủ ngon cho Cảnh Dật Kiệt.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, quả nhiên không có tin nhắn làm phiền nữa. Nhưng Cảnh Dật Kiệt lại nhắn nói ngày mai hắn sẽ đến tìm nàng.
Thời Y chỉ cho rằng là Cảnh Dật Kiệt tùy tiện nói, nhưng không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ đến.
Đặt điện thoại di động đã tắt lên trên bàn, nhìn Vạn Sương bởi vì bị từ chối mà vẻ mặt như đưa đám, ôn nhu nói: "Đi chỗ nào?"
Chỉ Muốn Ôm Nữ Chính Vào Ngực