Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới
Chương 77: 77: Cáo Nhỏ Và Tiểu Bạch Thỏ 2
Ngu Vĩnh Chương chính là do hữu duyên mà có được món đồ này.
Chủ của viên Dạ Thủy Minh Châu này vốn là điền chủ ở Dương Thành, tổ tiên người này cũng là người hy sinh mấy mươi mạng người, mạo hiểm vớt viên dạ minh châu này lên.
Vốn báu vật được tổ tiên âm thầm giấu trong nhà nhưng người kia trong một lần ham vui chốn phong hoa tuyết nguyệt lỡ miệng nói ra hết mọi chuyện.
Từ một đồn mười, mười đồn một trăm, danh tiếng của viên dạ minh châu chưa đầy mười ngày đã lan ra xa tới mức gần như cả tứ đại đế quốc đều nghe danh.
Cũng vì thế mà không có ít người nổi lòng tham dùng cách bỉ ổi để cướp lấy.
Người kia cũng vì thế mà bị ép tới tán gia bại sản, lưu lạc khắp nơi.
Ngu Vĩnh Chương trong một lần cùng thái tử du ngoạn vô tình cứu được người này còn giúp người đó thoát khỏi mưu hèn kế bẩn.
Người đó vì muốn tạ ơn liền đem món đồ này tặng cho y.
Y khi đó không biết giá trị của viên ngọc chỉ nhận cho qua loa, khi biết rồi lại không biết phải làm sao cứ thế để yên trong nhà kho Ngu Phủ suốt mấy năm.
Lần này Ngu Vĩnh Chương đem món đồ này tặng cho Ngu Vĩnh An cũng đủ hiểu hắn trong lòng y có bao nhiêu phần trọng lượng.
Ngu Vĩnh An cười nhạt, chỉ liếc mắt qua loa đống đồ một lượt rồi thôi.
Riêng Tô Tiểu Ngạn mắt đã sớm muốn rớt ra ngoài, há hốc miệng nhìn đống đồ quý mà cả đời nàng cũng không dám đụng tới.
Trước kia đã rất nhiều lần nàng nhìn thấy những món đồ này nhưng nơi chúng tới lại là Tây Viện nơi mẫu tử Ngu Trầm ở.
Mỗi lần như vậy nàng ta liền ghen tỵ không thôi càng cảm thấy ghét vị chủ tử yếu đuối kém cỏi là Ngu Vĩnh An.
Nhưng hiện tại nàng ta xin rút lại những lời châm biếm cay nghiệt trước kia, Ngu Vĩnh An thật ra chính là không thích thể hiện mình.
Nếu không cũng chẳng sống theo kiểu không màng thế sự lâu như vậy.
Ánh mắt Tô Tiểu Ngạn không giấu nổi sự thèm thuồng, đáy mắt còn ám lên tia tham lam.
Ngu Vĩnh An đương nhiên thấu ánh mắt này của nàng ta.
Hắn ra hiệu để thị nữ giữ trâm cài Bạch Vũ Hoa Đài tới gần, nhẹ nhàng nhấc món đồ lên, tự tay cài món đồ lên tóc Tô Tiểu Ngạn.
Tô Tiểu Ngạn bị hành động này của Ngu Vĩnh An doạ tỉnh, nàng ta đưa tay lên chạm vào món đồ quý, luống cuống nói:
"Tiểu thiếu gia, thứ đồ này không thể ở đây"
Nhưng nàng ta cũng không có ý tháo trâm cài xuống, Ngu Vĩnh An đã tự tay đưa đương nhiên cũng không có ý để nàng chối.
"Không! Ta thấy rất đẹp! Rất hợp với tỷ"
Nói xong Ngu Vĩnh An liền dẫn Tô Tiểu Ngạn tới bên gương soi thử.
Nàng ta vừa nhìn bản thân trong gương đồng liền kinh ngạc, vô thức tự cảm thán bản thân trong gương không tồi.
Cảm thấy bản thân thất thố, Tô Tiểu Ngạn sợ Ngu Vĩnh An nhìn thấu liền lựa lời nói thêm:
Ngu Vĩnh An thoáng khựng người, khuôn mặt hắn trầm xuống, lảng sang chuyện khác:
"Tỷ không cần xưng nô tỳ với ta, dù sao chúng ta hiện tại cũng đã thân nhau như tỷ đệ ruột thịt"
"Vậy Tuệ Mẫn thì sao ạ? " - Tô Tiểu Ngạn nội tâm dậy sóng ngập ngừng hỏi.
Khuôn mặt Ngu Vĩnh An càng trùng xuống, hắn bĩu môi giận dỗi:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ bỏ mặc tỷ chịu phạt, ta thấy tỷ ấy thật đáng ghét! Chưa kể còn chưa có sự cho phép của ta vậy mà tỷ ấy đã tới chỗ đại ca làm việc! "
" ...!"
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ thay lòng đổi dạ, ta không cần tỷ ấy nữa.
Người sau này chăm sóc ta sẽ là Ngạn tỷ tỷ"
Ngu Vĩnh An nói xong lại một mặt vui vẻ khoác tay Tô Tiểu Ngạn.
"Nhưng...!"
Tô Tiểu Ngạn khựng người, ánh mắt có phần tính toán ngập ngừng lên tiếng.
Nhưng chưa kịp để nàng ta nói hết Ngu Vĩnh An đã lao lên giành lời:
"Tỷ đừng lo ta đã nói với đại ca rồi, Tuệ Mẫn sẽ tới viện tử huynh ấy làm việc, coi như trừng phạt, hừ"
Ngu Vĩnh An giả bộ giận dỗi trông như hài tử vô lo vô nghĩ nhưng ai biết được nội tâm hắn đang không ngừng dậy sóng.
Con lợn mập! Ngượng chết lão tử rồi a
Tô Tiểu Ngạn bên kia dường như đã buông lỏng cảnh giác hơn, nàng ta cười hiền từ, khuôn mặt cũng thoải mái hơn trước.
Con lợn ngậm tỏi!!! Hắn diễn như vậy mà cũng dính bẫy cho được à?
Ngu Vĩnh An nội tâm điên cuồng gào thét.
Chính bản thân hắn còn cảm thấy cái vai diễn ngốc bạch ngọt này thật ngọt chết hắn.
Vậy mà nữ nhân kia cũng có thể nuốt trôi, còn rất trơn tru đi vào con đường mà hắn đã định trước.
Ngu Vĩnh An rơi vào hoang mang, uổng công hắn đánh giá Tô Tiểu Ngạn một phen.
Kết quả nhân vật qua đường vẫn chỉ là nhân vật qua đường mà thôi.
Tuệ Mẫn được Ngu Vĩnh An sắp xếp tới chỗ Ngu Vĩnh Chương là có dụng ý tốt.
Đêm qua hắn đã nhờ y chăm sóc cho nàng tiện thể dạy nàng mấy thứ chuyện thiên hạ.
Dù sao tương lai nàng cũng là thân cận của hắn không thể có vốn kiến thức hạn hẹp được.
Trong quãng thời gian không có Tuệ Mẫn, Ngu Vĩnh An cũng cần có người chăm sóc, hắn cũng chẳng có tâm trạng tìm người mới.
Mà nội tâm Tô Tiểu Ngạn rất dễ đoán, vả lại nếu Tô Hành Ý biết chuyện hắn cần tỳ nữ thân cậu thì cậu chắc chắn sẽ làm lớn chuyện.
Sợ rằng khi đó sẽ thu hút sự chú ý của nữ chính cùng cái hệ thống đốn mạt kia nên so với người ngoài hắn đương nhiên chọn giữ nàng ở lại.
Còn về mấy món đồ quý báu kia là Ngu Vĩnh An cố tình để Ngu Vĩnh Chương cho người đem tới trước mặt Tô Tiểu Ngạn, để nàng ta biết thân thận cùng bối phận của bản thân.
Ngu Vĩnh An vốn ít tiếp xúc với Tô Tiểu Ngạn, nếu lạnh lùng quá chắc chắn sẽ không vừa lòng nàng ta.
Vừa hay có Tuệ Mẫn làm cớ hắn liền thay đổi thành tính cách ngốc bạch ngọt, dễ lừa khiến Tô Tiểu Ngạn bớt cảnh giác với hắn.
Dù sao sống theo kiểu bị người nghi ngờ, nhìn chằm chằm hắn cũng chẳng nuốt trôi.
Tô Tiểu Ngạn cũng chẳng mảy may nghi ngờ Ngu Vĩnh An, cứ thế ngây thơ rơi vào bẫy rập mà hắn chuẩn bị.
Trong lúc giúp Ngu Vĩnh An thay y phục, Tô Tiểu Ngạn vẫn không nhịn được mà sờ vào món đồ quý mấy lần song cười cười đắc ý.
Nàng ta si ngốc rơi thứ giấc mộng hão huyền, phải tới khi Ngu Vĩnh An gọi lớn tiếng mấy lần Tô Tiểu Ngạn mới bừng tỉnh.
Theo lời hẹn, Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý vui vẻ ngồi dùng bữa.
Nhìn hắn cùng đại phu nhân thân thiết như cố nhân lâu ngày gặp mặt Tô Tiểu Ngạn càng thêm đắc ý.
Mặc định Ngu Vĩnh An là thần tài dẫn lối cho nàng ta tới con đường vinh hoa phú quý sau này.
Nhưng vì đối diện với Tô Hành Ý nàng ta vẫn có chút chột dạ mà che giấu đi tâm tư thầm kín..
Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới