Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới
Chương 1: 1: Vừa Mới Xuyên Qua Đã Trúng Độc Có Ai Xui Xẻo Hơn Ta Không
"Á! Có con lợn biết bay kìa! "
Ngu Vĩnh An chỉ kịp hét lên một câu đầy hốt hoảng, ngay sau đó cơ thể hắn truyền đến một trận đau nhức.
Cố gắng lấy lại chút ý thức, bên tai hắn chỉ còn vang lại những tiếng "ù ù" mơ hồ, mi mắt dần nặng trĩu.
Khung cảnh hỗn loạn trước mắt dần bị bóng đen che mất.
Ngu Vĩnh An có thể cảm nhận được ngay sau đó cơ thể hắn như trở nên nhẹ đi tới mức một cơn gió có thể thổi bay tất thảy.
Nhưng hắn lại không sợ, cảm thấy như vậy rất tốt.
Dù sao một tên xui xẻo như hắn sớm đã mang hoạ sát thân, cái chết luôn cần kề.
Chỉ là trước đó Diêm Vương thấy hắn kiên cường nên mới cho hắn sống thêm vài năm thôi chứ hiện tại Ngu Vĩnh An sớm đã bỏ cuộc.
Ngu Vĩnh An vốn là con trai của một nhà nông gia ở miền quê hẻo lánh.
Hắn từ nhỏ đã đam mê diễn xuất, cũng rất có tài diễn.
Mang theo ước mơ cùng đam mê cháy bỏng, Ngu Vĩnh An năm đó 18 tuổi - khi đó vừa học xong cấp 3, cha mẹ cũng đã mất tự mình đi lên thành phố theo đuổi ước mơ.
Nhưng vừa bước chân lên thành phố vận xui của hắn đã bắt đầu.
Hắn cư nhiên bị người cướp giữa thanh thiên bạch nhật, một bước trở thành kẻ nghèo kiết xác, lại còn bị nhiều người xua đuổi, ghét bỏ.
Ước mơ tạm thời gác lại, suốt 4 năm tiếp đó hắn vẫn luôn đi làm rất nhiều công việc làm thêm khác nhau để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Có lẽ nhờ hắn sống hiền sống tốt tích được ít đức nên hắn đã nhận được một cơ hội diễn một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình.
Nhờ đó thu hút được đạo diễn của bộ phim đó.
Hắn được khen rất nhiều, nhưng đó là phần diễn xuất còn nhan sắc hắn vốn đã bình phàm và gia thế lại không có nên cuộc sống trong giới giải trí chẳng mấy tốt đẹp.
Dù vậy Ngu Vĩnh An vẫn hết mình vì đam mê dù bị người chà đạp khinh bỉ.
Sau hắn còn có người yêu, người đó cũng là quản lý của hắn, cả hai bên nhau được 3 năm.
Vì tình yêu hắn nghe lời gã đưa cho gã toàn bộ tiền tiết kiệm của bản thân cuối cùng gã lại bị người ta lừa, cõng trên lưng số nợ khủng.
Gã thấy vậy liền bỏ chạy, để hắn lại một mình cõng số nợ đó.
Suốt 3 năm hắn làm việc như trâu như ngựa để trả số nợ đó.
Hôm nay là ngày mà hắn thanh toán hết số nợ.
Khi bước ra cửa đang tính than trời than đất, vừa ngẩng đầu lên lại thấy con lợn biết bay.
Phải! Thật sự là con lợn biết bay.
Hắn khi đó ngạc nhiên tới mức quên mất bản thân đang đứng giữa đường.
Ngay sau đó, làm gì có ngay sau đó, chết là cái chắc.
Vì khi đó hắn vẫn có thể cảm nhận được bản thân là bị đánh văng ra rất xa, sống được là cả một kỳ tích.
Ngu Vĩnh An đưa tay lên chấm nước mắt.
Ông trời thật biết trêu ngươi hắn, cho hắn sống thảm một đời xong phán một câu chết cái là xong.
"Hức...!" - Thật đau lòng mà!!!!
"Nhị thiếu gia mơ thấy gì mà khóc lóc dữ vậy? "
Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Ngu Vĩnh An cơ hồ cảm nhận được có ai đó đang vuốt ngực cho hắn, lực rất nhẹ mà ấm áp.
Ngu Vĩnh An có chút mơ hồ, không phait hắn đã chết rồi sao? Lẽ nào khi xuống Âm Phủ còn nhận được loại đãi ngộ này.
Chưa để hắn khôi phục tinh thần, một giọng nữ khác cũng mơ hồ cất lên nghe có vẻ chua chát:
"Ai mà biết chứ? Có khi lại mơ thấy mẫu thân cũng nên, dù sao nó cũng là một cái mẫu thân khống! "
Giọng điệu nữ nhân nghe ra ngữ khí khinh thường rõ rệt, Ngu Vĩnh An nằm không cũng dính chưởng cảm thấy có chút cay nhưng chính bản thân hắn lại chẳng cử động được nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Cứ chờ đấy đợi tới khi hắn cử động được có là quỷ hắn cũng nhai đầu cho bằng được! Đồ cái thứ đáng ghét!
Một tiếng thở dài mỏng manh đến bên tai, là nữ nhân giọng thanh thúy kia, nàng dường như bất mãn thay Ngu Vĩnh An liền nhỏ giọng nhắc nhở:
"A Thúy tỷ tỷ, dù sao y cũng là chủ tử của chúng ta, tỷ chú ý cách ăn nói chút đi! Nếu để đại thiếu gia nghe thấy thì không hay đâu! "
Nữ nhân mang chất giọng chua chát tên gọi A Thúy kia có vẻ không quan tâm lắm.
Nàng ta còn rất cao hứng cất cao giọng:
"Thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một cái dã nhi tử được Tầm thị kia đem về, nếu không phải y được chủ tử ban ơn đưa tên vào gia phả Ngu gia thì so với nô tỳ như ta thân phận càng thấp kém...!"
"A Thuý tỷ tỷ! "
Nữ nhân giọng thanh thúy cơ hồ tức giận, cao giọng nhắc nhở một lần nữa.
A Thuý vẫn bộ mặt nhởn nhơ, hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường:
"Tiểu Mẫn, muội vẫn nên biết nhìn xa trông rộng thì hơn! Nghe theo tỷ, đi tới chỗ của tam tiểu thư ăn sung mặc sướng còn hơn ở lại với tiểu bát quái này! "
"A Thúy, tỷ...!Haiz! Nhị thiếu gia, mệnh người thật khổ"
Nghe thấy những lời nói ngông cuồng của A Thúy, Tuệ Mẫn tính tình hiền lành cãi không lại miệng lưỡi trơn chu của nàng ta đành quay ra than thở, ánh mắt đồng tình cùng thương tiếc nhìn Ngu Vĩnh An.
Ngu Vĩnh An thấy có chút nhột nhưng vẫn cố cam chịu tiếp nhận ánh mắt thương hại của người khác vì không thể cử động được.
Thấy Tuệ Mẫn như vậy A Thúy liền tặng cho nàng ánh mắt khinh thường rồi quay người rời đi.
Tuệ Mẫn ở bên cạnh mặc kệ A Thúy tiếp tục dịu dàng vỗ về Ngu Vĩnh An.
Tuy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tuệ Mẫn trong lòng Ngu Vĩnh An bất giác dâng lên một cỗ nhiệt ấm nóng.
Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp như vậy? Hình như là sau khi mẹ hắn mất vì mỗi tối mẹ đều ôm hắn vào lòng, xoa xoa lưng ru hắn ngủ.
Nhưng sau khi mẹ mất hắn vẫn luôn mất ngủ, suốt 10 năm qua vẫn luôn như vậy.
Cảm giác ấm áp trong quá khứ đột nhiên một lần nữa xuất hiện trở lại khiến một người luôn phải sống trong đáy vực như Ngu Vĩnh An cảm thấy chua xót.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi, miệng vô thức gọi:
"Mẹ ơi...!" - Hắn nhớ mẹ.
Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh thấy Ngu Vĩnh An có động tĩnh, nàng đang cảm thấy cao hứng nhưng khi nghe thấy y vừa khóc vừa gọi "mẹ" lòng nàng bất giác đau nhói, nhỏ giọng thủ thỉ, an ủi:
"Nhị thiếu gia, người đừng khóc, phu nhân ở trên trời thấy người như vậy nhất định sẽ đau lòng"
Ngu Vĩnh An nghe thấy vậy cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn còn chưa nắm bắt rõ tình hình hiện tại nhưng dường như hắn không phải xuống Địa Phủ gặp Diêm Vương thì phải.
Vậy nơi này là đâu?
Bỗng một cơn đau truyền tới, đầu Ngu Vĩnh An đau như búa bổ.
Mi tâm hắn nhíu chặt, khuôn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu.
Tuệ Mẫn thấy vậy liền hốt hoảng, vội gọi A Thúy:
"A Thúy tỷ tỷ, nhị thiếu gia không hay rồi, tỷ mau đi mời Lý đại phu tới đây nhanh lên! "
A Thúy mở cửa bước vào, vẻ mặt bình thản cắn hạt dưa.
"Cái gì chứ? Không phải chỉ đau một chút thôi sao? Ngày nào mà y chẳng vậy? Nhịn một chút là được, không có chết đâu mà phải lo! "
"Tỷ...!"
Tuệ Mẫn bất lực nhìn A Thúy, khi nàng còn hoang mang đang không biết phải làm như thế nào thì một chất giọng nam đầy mạnh mẽ vang lên:
"Hỗn xược! Chủ tử của ngươi bị bệnh lý nào ngươi lại bình thản tới vậy? Người đâu! Mang ả ra đánh 30 trượng! Phạt nhốt vào phòng củi 10 ngày không cho ăn uống! "
Hướng ra phía cửa ra vào là một thiếu niên anh tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị đoan chính.
Mi tâm y nhíu lại, tức giận trừng A Thúy.
Biết người tới là ai Tuệ Mẫn cùng A Thúy liền vội quỳ xuống làm đại lễ:
"Đại thiếu gia! "
A Thúy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hai tên nô bộc to cao tiến đến lôi đi.
Nàng sợ hãi tới mức miệng không ngừng cầu xin:
"Đại thiếu gia, xin người tha mạng! Nô tỳ lần sau không dám thế nữa! "
"Còn có lần sau? Mau đưa ả xuống cho ta! "
A Thúy vừa nói xong liền muốn vả miệng, ả lỡ lời nhưng thiếu niên kia nào tha.
Y ra hiệu cho người phía sau tới lôi ả đi.
Tuệ Mẫn thấy vậy cũng khiếp sợ không kém nhưng nhớ tới chủ tử còn đang khó chịu liền dập đầu cầu khẩn:
"Đại thiếu gia, xin người hãy cứu nhị thiếu gia.
Nhị thiếu gia đã sốt cao suốt 2 ngày chỉ sợ người sắp không xong rồi! "
Ngu Vĩnh Chương nghe thấy vậy cũng vội hoàn hồn, ra lệnh cho Trương đại phu tiến lên thăm khám.
Tuệ Mẫn có chút giật mình, đại thiếu gia vậy mà thật sự ra tay giúp đỡ? Dẫu sao nàng cũng đã theo hầu chủ tử được 7 năm.
Trong suốt 7 năm này nàng nhìn thấy rất rõ cách chủ tử trưởng thành, người luôn nhận được sự lạnh nhạt từ gia chủ, lại luôn bị tam tiểu thư khinh nhờn.
Sau dung mạo bị hủy, trực tiếp trở thành bóng ma trong Ngu phủ rộng lớn.
Duy nhất chỉ có phu nhân là yêu thương, bảo bọc người khiến người có thêm hy vọng sống sót.
Nhưng không bao lâu sau phu nhân liền mất, người cũng trở nên lãnh đạm hơn đối với người Ngu gia luôn tránh né.
Mà người Ngu gia cũng vậy, không màng sống chết của tiểu thiếu gia, mặc người sống trong viện tử cũ nát, lạnh lẽo.
Vậy mà nay vị đại công tử cao cao tại thượng của Ngu gia lại tới đây? Còn mang tới thần y nổi tiếng trứ danh tới chữa bệnh cho chủ tử nàng khiến nàng không khỏi nghi ngờ.
Nhưng nàng cũng không có tâm tư quản chuyện đó nên lặng lẽ lùi lại một bên xem xét.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nhìn khuôn mặt Trương đại phu khi bắt mạch còn căng thẳng hơn cả tưởng tượng Ngu Vĩnh Chương không nhịn được tiến tới hỏi:
"Trương đại phu, y sao rồi? "
Phải biết khi y mới tiến vào viện tử của Ngu Vĩnh An nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của nô tỳ kia có bao nhiêu kinh hách.
Vốn dĩ nhớ tới tiểu đệ đệ này của y thân thể yếu nhược nên mới tính mời đại phu tới thăm khám cho không ngờ y lại tới đúng lúc hắn phát bệnh.
Vừa bước vào còn thấy một cảnh nô tỳ làm càng, y liền nhận ra bản thân suốt những năm qua hời hợt thế nào.
Lại nhìn thân thể gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch cùng môi thâm tím kia Ngu Vĩnh Chương nhíu mày nghi hoặc, tự hỏi tình trạng này của Ngu Vĩnh An trông giống như bị trúng độc vậy.
Trương đại phu lúc này cũng bị doạ không kém, hướng phía Tuệ Mẫn nhanh chóng nói:
"Mau tới lật người thiếu gia ngươi lại! "
Tuệ Mẫn thấy vậy cũng nhanh tay làm theo, lật người Ngu Vĩnh An lại.
Mảnh y phục mỏng manh vừa được mở ra đã thấy một lớp vải trắng băng vết thương khá cũ.
Trương đại phu nhanh chóng ra hiệu:
"Mau tháo ra cho ta"
"Vâng"
Tuệ Mẫn vừa tháo lớp vải trắng ra không khỏi kinh ngạc.
Trên thân thể gầy yếu có thể nhìn thấy xương cánh bướm lộ ra, bên phải là một vết thương sâu trông cực kỳ dữ tợn.
Lớp máu đông màu đen bao phủ miệng vết thương đã kết vảy.
Xung quanh là những sợi tơ máu màu nguyệt hình mạng nhện dày đặc đan xen lại với nhau.
"Chuyện này...!sao lại như thế được"
Ngu Vĩnh Chương cũng bị doạ không kém, tức giận quát:
"Ngươi mau nói cho ta biết y vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Tốt nhất là nên nói ra sự thật nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy! "
Tuệ Mẫn vẫn chưa thoát ra khỏi kinh hách, vội quỳ xuống kể lại sự tình:
"Đại thiếu gia, chuyện là...!4 ngày trước nhị thiếu gia nói muốn tới hồ Bán Nguyệt ngắm cảnh...!nhưng không ngờ khi vừa tới lại bị người chặn lại hành thích.
Nô tỳ cùng thiếu gia may mắn thoát khỏi nhưng không ngờ vẫn còn có người tập kích phía sau.
Thiếu gia bị trúng một tên...!khi trở về miệng vết thương còn nhỏ nhưng...!nhưng không ngờ...!không ngờ...!"
Tuệ Mẫn sợ tới mức run lên cầm cập, nàng không phải sợ khí thế của đại thiếu gia mà là sợ mất đi nhị thiếu gia của nàng.
Dù sao cũng đã sớm chiều bầu bạn, nàng sớm đã coi người như đệ đệ ruột của mình.
"Vậy tại sao khi đó không mời đại phu tới? Y mà bị gì ngươi gánh nổi không? "
Nộ khí Ngu Vĩnh Chương chưa rút, có khi còn lớn mạnh hơn, y buộc phải hỏi tội nô tỳ này nhưng không ngờ những lời nói tiếp theo của Tuệ Mẫn lại khiến y chết lặng.
"Nô tỳ có tới mời Lý đại phu nhưng tam tiểu thư khi đó cũng ở.
Nàng...!nàng nói rằng mẫu thân của nàng bị nhiễm phong hàn cho nên điều hết đại phu trong phủ tới viện tử của tam phu nhân...!Còn Trương đại phu...!Nhị thiếu gia không dám nghĩ tới...!Nhị thiếu gia còn nói với nô tỳ đó chỉ là vết thương nhỏ không nên làm kinh động tới Ngu phủ...!"
Như đã muốn nói ra hết những uất ức trong lòng, Tuệ Mẫn thân phận tỳ nữ vẫn luôn kính nể với Ngu Vĩnh Chương nhưng nay nàng đã chịu hết nổi.
Nàng không sợ bản thân bị trách phạt chỉ sợ nếu như còn không nói nhị thiếu gia sau này vẫn sẽ tiếp tục chịu thiệt thòi.
Ngu Vĩnh Chương nghe vậy liền cười khổ.
Không dám nghĩ tới mời Trương đại phu, không dám kinh động Ngu phủ.
Tiểu đệ đệ này của y cũng thật hiểu chuyện điều này khiến lòng y chua xót song lại tức giận, tức giận vì vị muội muội cùng cha khác mẫu thân kia của y cũng thật quá ngang tàn.
Sau chuyện này y phải hảo hảo dạy dỗ lại nàng mới được để tránh nàng ta ra ngoài gây thêm phiền toái cho Ngu gia.
Trương đại phu một bên vừa nghe sự tình, một bên vừa chuẩn bệnh đã sớm mệt mỏi, lão nhanh chóng cắt ngang câu chuyện của hai người.
"Chuyện đó để sau đi, y trúng độc! "
Quả nhiên là vậy!
Ngu Vĩnh Chương vẻ mặt rõ ràng còn Tuệ Mẫn thì như chết lặng ngã ngồi dưới mặt đất.
"Y trúng độc gì? Làm sao mới có thể giải? "
"Haiz! Đại thiếu gia, độc này người cũng rõ mà! "
Trương đại phu thở dài bất lực, Ngu Vĩnh Chương bình tĩnh lại nhìn kỹ lại vết thương của Ngu Vĩnh An.
Chưa đầy một cái chớp mắt y liền nhận ra:
"Cổ độc Hàn Minh Trùng? "
Trương đại phu gật gật đầu xác nhận lại, tiếp lời y:
"Cổ độc này rất quái ác, đại thiếu gia tuy đang tìm hiểu về nó nhưng chắc chắn không nhiều bằng lão phu.
Loại cổ này xuất phát từ Tây Minh, được nuôi ở nơi hàn khí nồng đậm.
Trùng này mang hình dáng tằm, sau khi nó trưởng thành thường sẽ là lấy ruột của nó bôi lên vũ khí.
Người trúng độc cơ hồ ngày đầu không cảm giác gì nhưng hai ngày sau toàn thân đau nhức sức lực cạn kiệt, vết thương sẽ bị khoét sâu, máu chuyển thành màu đen, xung quanh tơ máu hoá màu xanh nguyệt.
Tới gần 30 ngày sau cơ thể sẽ dần dần bị hàn khí hoàn toàn xâm nhập, lục phủ ngũ tạng đau đớn mà chết.
Nhìn qua vết thương của nhị thiếu gia, ta nghĩ y biết loại độc này, ngài nhìn xem! "
Trương đại phu đưa tay lên chỉ vào vết thương đã kết vảy của Ngu Vĩnh An.
"Thường người bị trúng độc Hàn Minh Trùng vết thương sẽ không ngừng chảy máu và miệng vết thương dần mở rộng.
Nhưng hiện tại kết vảy như vậy chứng tỏ đã dùng dược ngăn chặn độc tính phát tác.
"
Ngu Vĩnh Chương mờ mịt trong suy nghĩ, lại nhớ tới thân phận của tiểu đệ liền hiểu ra mọi chuyện.
Tuệ Mẫn bên này vẫn mơ hồ lẩm bẩm:
"Bôi dược...!dược...!A...!Cái này nô tỳ biết! "
Nàng kinh hách kêu lên một tiếng song dưới sự quan sát của Ngu Vĩnh Chương và Trương đại phu đi tìm một thứ gì đó.
Một lúc sau quay lại trên tay nàng là một hộp son vừa bằng bàn tay.
Vừa mở ra một mùi hương khó ngửi xuất hiện khiến Ngu Vĩnh Chương khó chịu nhíu mày, theo phản xạ mà đưa tay lên che mũi.
Tuệ Mẫn đã quen mùi còn Trương đại phu không để tâm lắm vì lão là y sư.
Trương đại phu tiến tới ngửi thử, sau đó gật gật đầu nói:
"Này là cao Bát Dung, có thể chữa thương, làm mờ sẹo, cầm máu, đặc biệt có một ít dược tính có thể khắc chế Hàn Minh Trùng.
Nhưng chung quy vẫn chỉ là một ít" - Trương đại phu nói xong thoáng nhíu mày song quay qua hỏi Tuệ Mẫn - "Vật này ngươi lấy ở đâu? "
"Vật này là phu nhân để lại cho nhị thiếu gia ạ! "
Nghe thấy vậy Trương đại phu chỉ khẽ gật đầu như đã biết rồi quay qua nói với Ngu Vĩnh Chương:
"Tuy cao Bát Dung có thể khắc chế độc tính của Hàn Minh Trùng nhưng cũng chỉ kéo dài được vài ba ngày.
Nếu không nhanh chóng tìm ra thuốc giải e là mạng của nhị thiếu gia khó giữ.
"
Tuệ Mẫn nghe Trương đại phu giải thích mặt cắt không còn giọt máu, cất tiếng khóc nức nở:
"Chuyện này sao có thể! Hức! Nhị thiếu gia đâu có gây thù với ai, sao lại bị người ám hại tới mức này"
"Chỉ sợ người tới vốn không nhắm vào y"
Ngu Vĩnh Chương ánh mắt nhìn xa xăm, lạnh giọng lên tiếng.
Dưới đôi mắt kinh ngạc của Tuệ Mẫn, Trương đại phu cũng gật gù nói tiếp:
"Lão phu cũng nghe nói qua! Tĩnh vương gia 4 ngày trước cũng bị người ám toán ở bên hồ Bán Nguyệt.
Nhưng vương gia vốn là người cẩn trọng, ai cũng biết khi y ra ngoài thường dùng mạn che mặt màu trắng nhưng buổi sáng khi đó tiết trời hanh khô, y liền thay đổi không dùng nữa"
"Mạn che mặt màu trắng...!Hôm đó mạn che mặt của nhị thiếu gia cũng là màu trắng! "
Tuệ Mẫn chỉ đơn giản lẩm bẩm vài câu không nghĩ tới lời nàng nói đều bị Ngu Vĩnh Chương nghe thấy hết.
"Cũng là...!trùng hợp sao? Vì sao y lại đi tới hồ Bán Nguyệt? "
Ngu Vĩnh Chương nhíu mày, có gì đó không đúng.
Cổ độc Hàn Minh Trùng, cao Bát Dung lại tới ngắm cảnh hồ Bán Nguyệt, thêm thân phận đặc thù của Ngu Vĩnh An, quá nhiều thứ trùng hợp rồi.
Tuệ Mẫn nghe giọng y có vẻ hơi khác nên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại đáp:
"Dạ? Vì hiện tại tuy đã lập thu nhưng hoa đào vẫn nở, nhị thiếu gia muốn đi ngắm hoa nhưng vì ngại dung mạo của mình sẽ doạ người sợ hãi nên mới đeo mạn che mặt.
"
"Vậy tại sao lại chọn màu trắng? "
"Không phải là chọn màu trắng, mà vì đây là mạn che mặt do nhị phu nhân tặng nhị thiếu gia.
Năm đó nhị thiếu gia bị hủy dung vẫn luôn bị tam tiểu thư bắt nạt.
Thấy người tự ti nhị phu nhân không lỡ liền làm cho y một chiếc mạn che mặt.
Nhị thiếu gia thích đơn giản nên phu nhân chọn màu trắng, bên trên có thêu hình hoa đào mà y thích nhất.
Từ nhỏ tới lớn nhị thiếu gia rất ít khi ra ngoài, mấy hôm trước tâm tình tốt mới có hứng thú đi dạo chỉ là không ngờ lại xảy ra cớ sự này! "
Nghe thấy lời giải thích này của Tuệ Mẫn, Ngu Vĩnh Chương giật mình nhìn lại xung quanh.
Cũng là tiểu viện Ngu phủ nhưng lại đơn sơ tới lạ thường, thậm chí còn thua xa tiểu viện cho đám nô bộc ở.
Ánh mắt Ngu Vĩnh Chương ám lên vẻ áy náy, xúc động như muốn khóc.
Trương đại phu bên cạnh lại không quan tâm giơ giơ hộp cao Bát Dung lên hỏi:
"Cao Bát Dung cũng có thể trị sẹo, nhị thiếu gia sao lại không dùng? "
Tuệ Mẫn im lặng, ánh mắt chứa đầy hàn ý của Ngu Vĩnh Chương cũng chuyển sang nhìn nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, một hơi nói ra sự thật:
"Là vì nhị thiếu gia không muốn lành sẹo ạ! "
Tới sau khi y bị hủy dung không thấy nhị thiếu gia Tri gia tới nữa người liền quyết định cứ để sẹo lại để tránh sau này gặp thêm rắc rối.
"
"Còn có chuyện này? " - Ngu Vĩnh Chương mi tâm nhíu lại càng chặt, y nghiến răng tức giận khi nghe tới cái tên Tri Đình Ức .
Càng nghe y càng không ngờ đệ đệ này của y gặp chuyện nhiều như vậy, nộ khí không giấu được mà để lộ ra bên ngoài.
Phải biết Ngu Vĩnh An khi đó mới 8 tuổi Tri Đình Ức cũng đã là thiếu niên tuấn lãng.
Còn chưa nói đến đây là người mà muội muội Ngu Trầm nhà y ái mộ, khó trách vì sao nàng ta vẫn luôn làm khó Ngu Vĩnh An hoá ra là vì tên nam nhân này.
Tay Ngu Vĩnh Chương siết chặt, Tri Đình Ức lần sau gặp mặt bản công tử không cào nát mặt ngươi ta liền không mang họ Ngu.
Bộ dáng này của Ngu Vĩnh Chương doạ Tuệ Mẫn có chút sợ nhưng tâm nàng đã quyết vì chủ tử nên cố nén nỗi sợ hãi đó xuống, ánh mắt kiên định nhìn đẳng vào Ngu Vĩnh Chương, vững giọng khẳng định:
"Nô tỳ không dám một lời dối trá"
Ngu Vĩnh Chương cũng nhìn lại nàng như muốn tìm ra nửa điểm gian dối nhưng kết quả quá rõ ràng y không thể nhìn ra điều gì.
Rất nhanh ánh mắt y trở nên nhu hoà hơn, y quyết định bỏ qua chuyện này, hướng Trương đại phu hỏi:
"Trương đại phu, thật sự không có cách giải sao? "
"Haiz! Cách giải thì ta không biết.
Loại độc này chỉ có một người biết giải nhưng trong trận chiến diệt tộc Du 9 năm trước người này đã mất mạng.
Thuốc giải cũng đã thất truyền."
Trương đại phu lắc đầu bất lực nhớ tới một kỳ nhân vỹ đại cứ thế ra đi không khỏi chua xót.
"Dẫu vậy cách áp chế thì chỉ có một! "
"Là gì? "
Ngu Vĩnh Chương như bắt được cọng rơm cứu mạng, mọi áp lực cùng căng thẳng bỗng tan biến.
Mắt y loé sáng nhìn Trương đại phu bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Ngay cả Tuệ Mẫn cũng hướng lão nhìn như thế.
Trương đại phu vẻ ngoài đã qua tuổi thất tuần, tính tình tuy có chút phóng khoáng nhưng lại ghét nhất ánh mắt tràn đầy hy vọng của người khác khi nhìn mình.
Đặc biệt là trong tuyệt cảnh vì giây phút ấy chính lão cũng đâu thể chắc chắn bản thân có thể cứu được người.
Lão vuốt ve chỏm râu dài bạc trắng, né tránh ánh mắt của hai hài tử nào đó.
"Chính xác thì việc này phải phiền đại thiếu gia đi một chuyến tới Tĩnh vương phủ"
"Tới Tĩnh vương phủ? Tại sao? "
Chỉ trong thoáng chốc ánh mắt Ngu Vĩnh Chương đã chuyển sang nghi hoặc cùng ngờ vực.
"E hèm! Thì như người cũng đã biết lão phu tìm Hoả Linh Tây Chí suốt mười mấy năm qua rồi phải không? Hoả Linh Tây Chí tuy cũng là kịch độc nhưng so ra nó lại khắc với Hàn Minh Trùng, chỉ cần có nó trong vòng 7 ngày lão sẽ cố gắng tìm ra cách kìm hãm độc tính cho nhị thiếu gia! "
Trương đại phu giọng chắc nịch như đinh đóng cột.
Ngu Vĩnh Chương dù cảm thấy Trương đại phu có điểm kỳ lạ nhưng y không quan tâm.
Việc cấp bách hiện tại là cứu Ngu Vĩnh An.
"Hoả Linh Tây Chí ở Tĩnh vương phủ? "
"Phải! Tĩnh lão vương gia 3 năm trước chính là vì gốc cây này mà mất mạng.
Từ đó tới nay nó vẫn luôn ở Tĩnh vương phủ! "
"Được! Ta sẽ nghĩ cách"
"Vậy ta đi trước! "
Nhận được câu xác thực rõ ràng, Trương đại phu vui vẻ rời bước.
Chân lão còn chưa bước tới cửa Ngu Vĩnh Chương đã cất vang giọng.
"Còn vết thương này của y...!có gì cần phải kiêng nể gì không? "
"Không cần, cứ để vậy đi! Để y tránh gió là được.
Cố bọc y cho chắc vào chứ lão thấy viện tử này gió lắm đấy! "
Trương đại phu liếc nhìn qua loa viện tử của Ngu Vĩnh An châm chọc nói.
Ngu Vĩnh Chương biết vậy nhưng cũng chỉ cười trừ cho qua.
Dù sao lão cũng nói đúng, là Ngu gia đối xử với hài tử không tốt.
Mang danh là nhị thiếu gia Ngu gia nhưng hài tử này suốt thời gian qua vẫn luôn phải chịu gió chịu sương.
Cơ thể sớm đã nhiễm bệnh tới hỏng.
Nhìn Ngu Vĩnh An say giấc nhưng mi tâm vẫn nhíu đôi mắt Ngu Vĩnh Chương thoáng qua nhu tình cùng thống khổ.
Y tiến tới ngồi cạnh Ngu Vĩnh An, tay đưa lên xoa nhẹ vết sẹo trên mặt hắn.
Vết sẹo này là của năm đó để lại.
Trương đại phu rời đi, Tuệ Mẫn ngồi một bên nghe thấy có thể sẽ có cách cứu được Ngu Vĩnh An liền vui mừng khôn siết:
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia như vậy là được cứu rồi phải không? "
Ngu Vĩnh Chương một bên vẻ mặt trầm ngâm ngắm nhìn Ngu Vĩnh An say giấc.
Câu nói của Tuệ Mẫn như đưa y quay trở lại hiện thực, ánh mắt y nhìn xa xăm như suy tư điều gì lại lạnh nhạt trả lời:
"Vẫn còn chưa chắc đâu"
Ngu Vĩnh An trúng độc một phần đúng là liên quan tới Tĩnh vương nhưng thân thủ của Tĩnh vương từ xưa tới nay rất tốt, có thể sánh ngang với đệ nhất cao thủ trên giang hồ.
Gã vốn không cần một thiếu gia yếu đuối, tay trói gà không chặt như Ngu Vĩnh An ra tay cứu giúp.
Vả lại lỗi sai là ở đám sát thủ, Tĩnh vương cũng không biết chuyện này gã cũng không có trách nghiệm phải cứu Ngu Vĩnh An.
Còn chưa nói đến việc Tĩnh vương nổi tiếng là người không quan tâm giàu sang phú quý, ngay cả sinh mạng của bản thân cũng không màng, ghét nhất là kẻ giả dối.
Chỉ duy nhất thân nhân của gã không một ai được phép đụng.
Bảy năm trước có một lang công tử không yên phận mà đem lòng ái mộ mẫu thân gã, đem sính lễ tới trước cửa phủ.
Ngày hôm sau cả gia tộc lang công tử đó đều sụp đổ, phải quay trở lại quê sinh sống ẩn dật.
Còn cả trước khi Tĩnh lão vương gia mất, gã đã từng đánh một tên già lang băm vì dám vu khống phụ vương gã có quan hệ bất chính với thứ nữ nhà lão, bắt phụ thân gã phải rước ả về làm thiếp.
Ả ta tuy thành công vào Tĩnh vương phủ nhưng lại sống không khác gì nha hoàn.
Không biết ả bị hành hạ ra sao mà chưa đầy 3 năm đã người không ra người, ma không ra ma kiên quyết đòi về nhà mẹ đẻ.
Con trai ả vốn là dã nhi tử nên cũng bị đuổi ra ngoài.
Mà nay Hoả Linh Tây Chí là thứ cướp đi sinh mạng của Tĩnh lão vương gia, thử xem gã sẽ thật sự chỉ vì người ngoài nói một câu mà đưa ra sao?
Tuệ Mẫn chỉ là một nô tỳ bình phàm trong Ngu phủ, suy nghĩ vốn đơn thuần đương nhiên không hiểu được chuyện này.
Nàng chỉ biết đám sát thủ kia tới là vì Tĩnh vương, chủ tử của nàng vì vậy mới trúng độc Tĩnh vương cũng vì thế mới thoát thân, một phần nào đó gã phải có trách nhiệm mới đúng.
Nàng cương quyết phản bác lại:
"Làm sao có thể! Tính ra là nhị thiếu gia giúp ngài ấy đỡ một tên độc, ngài ấy cũng không thể...!"
Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết Ngu Vĩnh Chương đã mệt mỏi, day day mi tâm đứng lên ngắt lời nàng:
"Đủ rồi! Ngươi ở lại chăm sóc chủ tử ngươi đi nếu y có vấn đề gì báo ta ngay lập tức! "
Ngu Vĩnh Chương sau đó cứ thế phất áo rời đi mặc Tuệ Mẫn phía sau khóc lóc.
"Nhị thiếu gia...!Nhị thiếu gia đáng thương của ta! "
Đại tỷ à, đừng khóc nữa! Hắn chưa chết, chỉ sắp chết thôi được không!!!!
Ngu Vĩnh An đã sớm tỉnh mọi chuyện hắn cũng đều nghe rõ ràng nhưng như thế thì sao chứ hắn cũng đâu thể làm được gì.
Thử hỏi xem trên thế gian này có ai như hắn không? Vừa mới xuyên qua đã xui xẻo xuyên vào thân thể trúng độc sắp chết.
- Lùi lại một chút -
Cơn đau đầu mãnh liệt đột nhiên tập kích khiến Ngu Vĩnh An cảm thấy rất khó chịu.
Có rất nhiều ký ức không phải của hắn đang như vũ bão đồng thời xuất hiện.
Quá khứ này cũng thật vi diệu.
Thế giới này con người chia ra làm ba giới tính.
Nam nhân và nữ nhân thông thường, còn lại ca nhi là để chỉ những người nam nhân có khả năng mang thai giống nữ tử.
Ca nhi cơ thể sinh ra yếu ớt hơn nam nhân nhưng khả năng sinh dục lại cao hơn nữ nhân vì vậy ở thế giới này ca nhi rất được coi trọng.
Người kia cũng tên Ngu Vĩnh An năm nay 15 tuổi, y là ca nhi, là nhị thiếu gia của Ngu phủ nhưng lại không mang trong mình huyết thống Ngu gia.
Mẫu thân của y là Tầm Tước, xuất thân từ tộc Du phía Bắc Tây Minh.
Người là nữ nhân dung mạo xinh đẹp, tươi sáng khiến cho Ngu gia chủ là Ngu Phước mê đắm không thôi mặc người dị nghị đón hai mẹ con y về phủ.
Nhưng Ngu Phước kia là một cái nam nhân sợ túc phụ.
Túc phụ của lão là Tô Hành Ý - thiếu gia Tô Gia, cũng là cha của đại thiếu gia Ngu Vĩnh Chương (18 tuổi) và tứ tiểu thư Ngu Lệ Lệ (14 tuổi).
Tuy rằng Tô Hành Ý luôn mặc kệ lão muốn làm gì thì làm nhưng không biết lý do vì sao lão cứ gặp túc phụ là rén như rùa rụt cổ.
Vì vậy dù lão rất yêu mến hai mẫu tử Tầm Tước nhưng vẫn luôn tỏ ý xa cách.
Lão còn một phu nhân khác là Mạc Uyển - vũ nữ xuất thân từ thanh lâu.
Năm đó được chuộc về bà vốn là nhị phu nhân nhưng không biết nguyên nhân gì Tầm Tước vừa xuất hiện liền chuyển thành tam phu nhân.
Từ đó luôn ghi hận mẫu tử Tầm Tước.
Bà có hai người con gái là tam tiểu thư Ngu Trầm (15 tuổi) và ngũ tiểu thư Ngu Linh Hà (10 tuổi).
Năm Ngu Vĩnh An được đưa về Ngu gia đã lên 8 tuổi, cũng đã hiểu chuyện.
Biết rõ thân thế của bản thân không trong sạch vẫn luôn tránh né gặp mặt người cũng như giấu tài.
Nhưng khổ nỗi ông trời lại cứ thích trêu ngươi người, vừa mới vào Ngu phủ một thời gian Ngu Vĩnh An đã gặp phải Tri Đình Ức - nam nhân mà Ngu Trầm ái mộ.
Không biết người kia thấy y có điểm gì tốt mà vẫn luôn đeo bám người không thôi hại y bị Ngu Trầm ghi hận, những ngày sau sống trong Ngu phủ cũng chẳng dễ dàng.
Sau Ngu Vĩnh An vì cứu Ngu Vĩnh Chương mà dung mạo bị hủy y trực tiếp lấy cái cớ đó mà né tránh gặp mặt người ngoài, cứ thế trôi qua 7 năm sống vất vưởng.
Cho tới mấy ngày trước Ngu Vĩnh An đột nhiên nổi hứng du ngoạn lại không ngờ tạo nên thảm cảnh như này.
Nhưng có một điều Ngu Vĩnh An không hiểu, đó là vì sao hắn lại có thể nhìn thấy tương lai của nguyên chủ.
Như hắn biết sau ngày hôm nay nguyên chủ không chỉ được Ngu Vĩnh Chương cứu khỏi kịch độc, chữa khỏi vết sẹo mà còn được người sủng lên tận trời.
Tới năm 19 tuổi Ngu Vĩnh An như trở thành một người khác, kiên quyết đòi nhập cung.
Sau vì túc trí đa mưu mà trở thành phi tử của Thái tử Hàn Minh Dực.
Vui vẻ chưa được bao lâu y âm mưu hãm hại Thái tử phi, kết quả bị người phản bội, chết trong oán hận.
Hắn có chút không thể hiểu được Ngu Vĩnh An vì sao phải làm như thế tính ra Thái tử phi khi đó không có chút lực uy hiếp nào y cả rồi đâm đầu vào làm chi để gameover luôn vậy? Mà sao cái cốt truyện cẩu huyết này rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi Ngu Vĩnh An vẫn chẳng nhớ ra được thấy ở đâu.
Còn thêm cả cái thế giới ảo ma canada này nữa, nam nhân vậy mà có thể mang thai? Tuy là hắn rất thích nhưng nhìn lại chính mình hiện tại thì hắn thà chết còn hơn.
Vì sao người ta may mắn xuyên làm công chúa, hoàng tử.
Xui cũng chỉ là thường dân hoặc thiếu gia, tiểu thư bị hắt hủi hay bị thương nhẹ là vừa.
Còn hắn thì sao? Vừa xuyên qua đã suýt trầu ông bà.
Mặc dù có ý thức và cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng lại không thể cử động được hắn khổ lắm biết không, đặc biệt là vết thương trên vai vẫn còn rất đau nha.
Cả đại tỷ này nữa nếu không phải hắn có được ký ức của nguyên chủ biết tỷ là người trung thành với nguyên chủ nhất hắn còn tưởng tỷ đây đang diễn.
Chứ người bình thường nào lại có nhiều nước mắt như vậy hả? Chỗ này sắp lụt vì nước mắt của tỷ luôn rồi.
Nhưng mà vì sao hắn lại ở đây?
Con lợn biết bay kia có thật luôn hả?
[Ngu Vĩnh An]
Hả???
[Ngu Vĩnh An]
Ngu Vĩnh An hoang mang, trước cái thứ âm thanh quỷ dị đang không ngừng thì thầm bên tai một thằng đàn ông gần 30 tuổi đầu như hắn cho dù nội tâm có kiên cường đến đâu cũng không khỏi hãi hùng.
A! Đừng mà, ta vừa mới xuyên...!
"...!qua thôi! Quỷ sai đại nhân hay để ta ăn no một bữa đi rồi tính tiếp nha được không? Không cho ta xin một bát cơm trắng cũng được...!"
"Ta phí biết bao nhiêu công sức đưa ngươi tới đây là kẻ nào không biết điều lại dám đưa ngươi đi? "
Một giọng nói thanh mảnh cất lên khiến Ngu Vĩnh An bừng tỉnh.
Hắn nhận ra bản thân đã có thể mở mắt.
Trước mắt hắn là một màu trắng xoá, chớp chớp mắt vài cái xác định có thể thấy được song vừa ngẩng đầu lên hắn không khỏi kinh hãi.
"Có...!có...!có quỷ a...!aa...!a".
Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới