Chệch Quỹ Đạo
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phản ứng đầu tiên của Giang Hiểu Viện là, “Người đầu tư? Kẻ coi tiền như rác đâu ra vậy? Vô duyên vô cớ tại sao lại đầu tư cho mình?”
Tưởng Bác, “Cô biết nói tiếng người không?”
Giang Hiểu Viện sắp phát điên rồi, bởi vì Tưởng Bác quyết định “chuyển chỗ phòng làm việc” còn qua loa hơn “ngày mai ăn bánh trứng rán” vài phần.
Cô truy hỏi, “Dời đi đâu?”
“Thủ đô, tôi chẳng tin tay của ai đó có thể vươn dài như thế,” Tưởng Bác nói, “Dù sao cô cũng không cần phải lo, làm xong việc, mùa xuân năm sau đi thi tư cách nghề, không việc gì thì học thêm chút này kia, sau này đừng có đập bảng hiệu của tôi.”
Giang Hiểu Viện lành lạnh nói, “Phòng làm việc nửa sống nửa chết này của chúng ta cũng tính là đã khai trương đó à? Bảng hiệu ở đâu ra chứ?”
“Nhịn cô lâu lắm rồi có biết không?” Tưởng Bác chỉ Giang Hiểu Viện nói, “Cẩn thận sau này tôi thuê ekip chuyên nghiệp, tôi sa thải cái thứ nhân viên thối suốt ngày từ sáng đến tối làm ông chủ bực mình như cô đấy – Tại sao không thể dọn nhà? Thế giới bên ngoài trời cao biển rộng, còn lưu lại ở nơi nhỏ chút ét này làm gì?”
Giang Hiểu Viện, “Vậy nguồn khách hàng hiện có thì sao?”
“Đi quảng cáo.” Tưởng Bác nói, “Trên mạng, áp phích, mời nhân viên marketing chuyên nghiệp, ngoại trừ năng lực cạnh tranh nòng cốt, mấy chuyện này đều không phải vấn đề — Năng lực cạnh tranh nòng cốt chính là kỹ thuật của cô phải đủ cứng, không được để xúc dây sên, hiểu chưa?”
Nói xong, Tưởng Thái hậu đến vội vã mà đi cũng vội vã chuẩn bị rời khỏi, Giang Hiểu Viện vội gọi anh ta lại, “Đợi đã!”
Tưởng Thái hậu quay đầu lại, tà ma nóng nảy nhướng mày một cái, ý bảo cô có rắm mau thả.
Giang Hiểu Viện ấp a ấp úng nói, “Vòng loại ngày hôm nay, em…”
“Tôi nghe nói rồi.” Tưởng Bác hiếm khi không nổi giận vì sự không thoải mái của cô, hai tay đút túi, trong nháy mắt rũ mi trông có phần luống cuống, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Tôi thật sự không nghĩ tới bà ta sẽ làm đến bước này, ở trong khu vực thi đấu này e là hết cách, lần này để cô lãng phí thời gian rồi, xin lỗi.”
Giang Hiểu Viện không nói nên lời, Tưởng Bác vài lần xin lỗi cô, toàn liên quan đến vị Phạm phu nhân kia.
Thế nhưng anh ta đã làm gì sai?
Thần sắc của Tưởng Bác phai đi một chút, nói với cô, “Tuy phải đi, công việc mấy ngày này cũng không được lười biếng, qua hai ngày nữa có thể tôi phải đi vùng khác xem thử, nếu có khách đến, cô đừng có xúc dây sên đấy.”
Giang Hiểu Viện, “… Thầy còn chưa nói người đầu tư là ai đó!”
Tưởng Bác giả vờ không nghe thấy, phẩy tay bỏ đi, tuyên bố rõ không muốn nói cô biết.
Một mình Giang Hiểu Viện ở trong phòng làm việc xoay quanh mấy vòng, đầu óc chợt nhảy ra một suy nghĩ – Tại sao hôm nay Kỳ Liên lại vừa khéo ở phụ cận hội trường thi vòng loại? Người đầu tư kia không phải là anh đấy chứ?
Suy xét thế này, càng nghĩ càng có khả năng, nếu không còn ai ngu ngốc tiền nhiều đi đầu tư vào một phòng làm việc nhỏ xíu rách nát chẳng chút tiền đồ thế chứ?
Giang Hiểu Viện lập tức lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn, muốn thử hỏi Kỳ Liên.
Thế nhưng cô viết xong rồi nhưng lại lần lữa không gửi đi.
Giang Hiểu Viện do dự không chắc mà suy nghĩ, “Thế này liệu có làm cho mình trở nên có phần tự mình đa tình hay không?”
Nếu thật sự là Kỳ Liên, vậy anh đến tột cùng là người ngu ngốc lắm tiền, hay bởi vì cô?
Vấn đề kiểu này căn bản không cách nào dùng lý trí để phân tích. “Lý trí” của Giang Hiểu Viện tác dụng có hạn, chỉ có thể cuồng loạn rống vào tai cô, “Soi gương nhiều vào, bớt tự mình đa tình đi.”
Mà theo cùng thời gian xoay chuyển, khi cô gặp phải khó khăn gì, cô phát hiện mình càng ngày càng không cách nào mở miệng nói với Kỳ Liên.
Giang Hiểu Viện nhìn tin nhắn chưa gửi đi kia, trong lòng có hơi buồn bực, ở trong thời không cô độc này, tâm tình trăm chiều xoắn xuýt của cô lại chẳng có một ai để tỏ bày.
Nhưng nói đi nói lại, ở thời không ban đầu, cô cũng chẳng nơi nào để thổ lộ — Người bạn tốt nhất của cô chính là Phùng Thụy Tuyết, mà Phùng Thụy Tuyết trên danh nghĩa là chị em của cô, nhưng trên thực tế lại đóng vai trò na ná tiểu nha hoàn, người hầu nhỏ, quan hệ của hai người hoàn toàn không đồng đẳng. Với tính cách nên mạnh mẽ thì lại mềm yếu, mà nên mềm yếu thì lại mạnh mẽ của Giang Hiểu Viện, thì sẽ chẳng thể tâm sự được gì với Phùng Thụy Tuyết cả.
Trong quan hệ giữa các cá nhân, cô trông thì thế mạnh, nhưng thực tế lại yếu ớt vô cùng, càng thích đối phương thì cô lại càng không muốn để lộ ra bất cứ nhược điểm gì, hận không thể đóng gói mình thành một nữ hoàng bệ hạ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Cô vĩnh viễn không thể nào ngửa đầu trò chuyện với người khác, cho dù là miệng hùm gan sứa, thì vẫn phải đứng trên bậc thang.
Trên phương diện này, cô chưa bao giờ tự tin.
Chạng vạng hôm đó, Tưởng Bác vội vã đối phó Giang Hiểu Viện rồi đi khỏi phòng làm việc, kỳ thực anh ta không đi xa, mà chạy đến một nhà hàng tương đối yên tĩnh cách đó không xa, để gặp kẻ coi tiền như rác đầu tư vào họ — Kỳ Liên.
Tưởng Bác nhìn ấm trà rõ ràng đã qua một nước trên bàn, có hơi ngạc nhiên mà hỏi, “Đợi lâu lắm rồi à?”
“Nãy giờ chưa có đi,” Kỳ Liên nói, “Mời ngồi nào, tôi hẹn anh gặp ở đây, chủ yếu là muốn hỏi, lần tranh tài gì đó này của các anh, có chỗ nào tôi có thể giúp không?”
Tưởng Bác không trực diện trả lời vấn đề, anh ta ngồi xuống đối diện Kỳ Liên, khựng một chút, hỏi vòng vo, “Phòng làm việc không có danh tiếng gì như của chúng tôi, toàn quốc không có một vạn cũng tám ngàn, đại đa số đều dẹp tiệm, chỗ tôi trông còn chẳng đặc biệt có tương lai gì, tại sao cậu lại đồng ý bỏ ra khoản đầu tư này? Còn phí tâm hỗ trợ?”
Kỳ Liên, “Bởi vì Giang Hiểu Viện…”
Tưởng Bác, “Chính cô ấy còn chưa mở miệng với cậu.”
Tuy rằng anh ta đã nói chắc như bắp với Giang Hiểu Viện, giống như sẽ lập tức thu dọn đồ đạc dọn nhà liên, nhưng bản thân trong lòng đối với nhà đầu tư nửa đường nhảy ra Kỳ Liên này vẫn là tràn đầy nghi ngờ.
Tưởng Bác không chịu bỏ qua cho anh, “Hơn nữa theo tôi biết, cô ta chỉ là một cô gái nông thôn chưa tốt nghiệp cấp ba đã lên phố làm công – Tuy rằng bề ngoài không nhìn ra được – nhưng thật sự tôi không thể tưởng tượng nổi, tầng lớp người như cậu có thể có qua lại gì với cô ta chứ.”
Kỳ Liên, “…”
Anh cúi đầu rót cho mình một chén trà nhạt nhẽo, trầm mặc một hồi rồi cười, “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cầm tiền lại phòng bị người cho tiền như thế đấy, anh che chở cô ấy thật.”
“Loại nào?” Kỳ Liên nhàn nhạt hỏi ngược một câu, sau đó anh nghiêm sắc mặt, nói với Tưởng Bác, “Thầy Tưởng, anh quá thận trọng, tôi từ sớm đã quen biết cô ấy rồi, còn sớm hơn cả anh, dõng dạc mà nói một câu, tôi hiểu cô ấy còn nhiều hơn anh một chút – Trên thế gian này, thứ có thể thật sự làm cô ấy rung động ít đến đáng thương, chí ít ở chỗ tôi thì chẳng có. Coi như tôi có dụng ý bất lương, cũng phải xem người ta hiếm lạ hay không. Tôi đầu tư cho các anh, là bởi tôi tin tương lai cô ấy có thể kiếm lại cho tôi.”
Mọi người đều yêu tiền, nhưng tiền là vật ngoài thân, kỳ thực bất kể người tài giỏi ngu ngốc tốt xấu gì, đều sẽ không coi vật ngoài thân còn quan trọng hơn chính mình, trừ phi họ coi thứ vật ngoài thân này như một vài thứ khác – Tỷ dụ như sinh mệnh, an toàn, tôn nghiêm hoặc giá trị bản thân.
Đây đại khái là là ưu thế duy nhất khác hẳn người thường của Giang Hiểu Viện, cô vĩnh viễn sẽ không lẫn lỗn những thứ này.
Tưởng Bác và Kỳ Liên bốn mắt nhìn nhau một hồi, dường như dự định vạch khóe mắt ra, xem thử những lời kia có bao nhiêu cân lượng sự thật. Một hồi sau, bả vai và khóe miệng xiết căng của Tưởng Bác mới hơi hơi thả lỏng một chút, dường như là miễn cưỡng chấp nhận những lời giải thích này.
Kỳ Liên, “Cho nên vòng loại kia các anh đã gặp phải phiền phức gì?”
Tưởng Bác nhẹ nhàng thở dài một hơi, dăm ba câu nói hết.
Thông thường, vòng loại đều báo danh bằng trường học hoặc phòng làm việc, những tổ chức hoặc trường học có quan hệ tốt với bên tổ chức, có thể lấy được vài cái tên. Hiện tại Tưởng Bác đã từ chức bên trường, phòng làm việc lại không có thành tựu, chút quan hệ cá nhân của anh ta, trước mặt Phạm Tiêu Tiêu chẳng thể đỡ nổi một đòn, tất cả các con đường đi thông đến vòng thứ hai đều bí lối.
Kỳ Liên nghe xong, nhận ra mình cũng chẳng có biện pháp gì tốt. Bấy nhiêu năm nay, giao điểm giữa anh và các ngành nghề liên quan đến tạo hình mode chỉ có một, chính là tên cửa hàng trưởng dở ông dở thằng Trần Phương Châu, ngoài ra thì chẳng còn quen biết ai.
Nhưng anh không để lộ khó xử của mình ra, một tay vô thức xoay chuyển cái ly trên bàn, vừa nói, “Không sao, trở về tôi tìm người thử xem.”
Tưởng Bác, “Phạm Tiêu Tiêu trước kia tuy là lập nghiệp bằng khai khoáng, nhưng sau này bà ta kinh doanh phục trang và mỹ phẫm rất nhiều năm, cho đến hiện tại, rất nhiều học viện trang điểm tạo hình đều lấy hàng từ chỗ bán sỉ của bà ta. Lần này người đứng đầu ban giám khảo cũng quen biết bà ta, người khác chưa chắc đã bằng lòng vì một thanh niên không liên quan mà đắc tội bà ta đâu, cậu có cầm chắc không?”
Kỳ Liên, “Không, chỉ là thử xem sao, không nhất định được – Có thể cho tôi xem một chút tác phẩm dự thi của cô ấy không? Cô ấy không chịu đưa cho tôi.”
Tưởng Bác móc điện thoại ra khỏi túi, vào lúc Giang Hiểu Viện không phát hiện, anh ta đã lưu video biểu diễn của cô vào trong điện thoại.
Kỳ Liên nói khá ý tứ, “Anh cũng thật để ý cô ấy đấy nhỉ.”
Tưởng Bác dường như không nghe hiểu Kỳ Liên có ý gì, “Cái này đem ra ngoài cũng có thể xem như tác phẩm tiêu biểu của phòng làm việc chúng tôi, nếu thật sự tốn công vô ích, thì cũng thật đáng tiếc.”
Kỳ Liên nhanh chóng sao chép video, thanh toán rồi rời khỏi.
Sau khi trở về, anh xem đi xem lại từ đầu chí cuối rất nhiều lần bản “cô dâu mùa xuân” bị đoàn thể giám khảo lạnh nhạt của Giang Hiểu Viện. Kỳ Liên là một người ngoài ngành thuần túy, căn bản không xem ra được căn nguyên gì, nhưng từ trên người người mẫu thành phẩm cuối cùng, anh có thể cảm giác được một loại hạnh phúc nói không nên lời – Hình như mỗi một chi tiết đều có thể toát ra được thứ mong chờ không hề sợ hãi.
Bất kể là gặp phải Phạm Tiêu Tiêu ở hiện trường vòng loại, hay là nội tình đen tối của vòng loại, Giang Hiểu Viện chẳng nói điều gì với Kỳ Liên, hình như cô luôn cố tình kéo giãn khoảng cách với anh. Kỳ Liên bỗng đóng điện thoại, cho rằng mình không nên cứ đợi tại chỗ thế này nữa.
Tối ngày hôm đó, anh đã thăm dò được nhà tời trợ của vòng loại khu vực là ai. Kỳ Liên qua tay nhiều người gọi mấy cú điện thoại, mới móc nối được với một trong số những nhà tài trợ, tối đó liền nhờ người giới thiệu, mang theo quà đến gặp.
Vợ của nhà tài trợ chính là một trong số những giám khảo, người này e rằng đối với sự nghiệp tạo hình chỉ là tình cảm bình bình, đối với thủ công đan lát mới là tình yêu đích thực. Từ sau khi Kỳ Liên vào nhà, đôi tay chị ta tung bay trên dưới chưa từng ngừng lại.
Kỳ Liên trăn trở nói rõ ý đồ tìm đến, nhà tài trợ nghe xong còn chưa phản ứng gì, người vợ giám khảo của anh ta đã lên tiếng trước, “Danh sách của vòng tuyển chọn đều đã chia cho những trường học và phòng làm việc được tiến cử, còn về trình độ cao thấp của thí sinh, cơ cấu báo cáo tự biết kiểm định, không thể quá cách biệt được – Nếu không cho dù là qua được phỏng vấn, thi viết và bỏ phiếu hiện trường lúc sau cũng phải gạch bỏ, vô dụng.”
Kỳ Liên vội nói, “Vấn đề của bạn tôi hẳn không lớn, nếu không thì tôi cho chị xem thử tác phẩm của cô ấy?”
Giám khảo im lặng nở nụ cười, ngại mặt mũi, hờ hững nhận lấy, căn bản không tin người ngoài ngành có thể nhìn ra thứ hay ho gì.
Chị ta lướt một hồi, kéo video đến đoạn cuối, đột nhiên “Ơ” một tiếng, “Là cô ta à, cô bé này tôi quả thật có chút ấn tượng.”
Nhà tài trợ ở bên cạnh hỏi, “Em không phải nói một ngày xem cả trăm bộ trang điểm cô dâu, xem tới cuối chẳng thể phân biệt rõ được ai với ai à?”
Giám khảo đỡ gọng kính, nói, “Cô bé này em có ấn tượng đặc biệt sâu, một là cô ta không có liệt kê nguyên tố, không tham khảo những tạo hình kinh điển đã có, còn dùng sắc ấm hiếm thấy làm nền tảng, cực kỳ nổi trội khác người, huống hồ hiệu quả cũng tốt ngoài dự liệu.”
Kỳ Liên chấn động tinh thần – Có cửa.
Ai ngờ giây tiếp theo, vị giám khảo này khách khách sáo sáo cười với anh, “Nhưng quả thực phải xin lỗi, bây giờ anh mới đến tìm chúng tôi thì tôi cũng bó tay, giờ đã là lúc nào rồi chứ? Danh sách vào vòng thi viết đã nội bộ quyết định xong, hiện tại chen ngang làm sao kịp?”
Kỳ Liên không chịu từ bỏ, “Chị xem thử liệu có hy vọng thêm được cái tên không?”
Giám khảo nói, “Thi viết lấy 30 thứ hạng đầu, thông báo đã phát ra rồi, đến lúc đó chẳng hiểu tại sao lại dôi ra một người, nếu người có tâm nhìn thấy, sẽ khiếu nại ban giám khảo vòng loại làm việc mờ ám thì lại chẳng hay, cậu nói thử xem?”
Kỳ Liên không lời để nói.
Lúc này, giám khảo lại bổ sung một câu hai nghĩa, “Còn nữa, tôi thấy phòng làm việc “Niết Bàn” cái tên này đặt không hay, nghe cứ như bệnh tâm thần, không sáng sủa, bảo bạn của cậu lần sau đến ghi danh cố gắng đừng có đeo danh nghĩa mấy phòng làm việc nhỏ không danh tiếng này nữa, nếu có thể lấy danh nghĩa của tổ chức lớn hay học viện chuyên viên trang điểm danh tiếng nào đó, bên tôi giúp một tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Chị ta chỉ hơi có chút ấn tượng với tác phẩm của Giang Hiểu Viện, sao lại biết rõ phòng làm việc của cô ấy tên gì thế kia?
Kỳ Liên không bị đần, nghe ra được vị giám khảo này có ý gì, có người đã nói chuyện với bên đoàn giám khảo, chặn hết tất thảy nhân viên ghi danh dưới tên “phòng làm việc Niết Bàn”.
Giám khảo, “Tôi thấy cô bé kia tuổi cũng chưa lớn, bảo cô ấy có cơ hội thì cọ xát rèn luyện cũng tốt, chuyện tốt cả mà – Thiếu niên thành danh chẳng thấy được chuyện tốt gì, lặn thêm hai năm, có lẽ tương lai sẽ tiền đồ vô hạn.”
Lời này chẳng khác gì cục cứt, cơ hội lướt nhanh như gió, bỏ nhỡ lần này, lần sau lại chẳng biết năm khỉ gió nào có thể đợi được.
Người ta đã nói đến mức này rồi, Kỳ Liên cũng biết nói nhiều vô ích, cáo từ rồi đi.
Chuyện này rõ ràng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Kỳ Liên vẫn không khỏi cảm thấy thất bại. Dưới lầu của nhà tài trợ, trong gió đêm thu xào xạc, anh đứng trước xe mình, đốt điếu thuốc, nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn đường xem lại video của Giang Hiểu Viện từ đấu tới cuối một lần.
Không biết qua bao lâu, vẻ nóng nảy giữa hai đầu mày của anh mới dần dần tan đi một chút, Kỳ Liên dụi dụi cằm, bắt đầu lật danh bạ — Nếu con đường chính quy không đi được, vậy chỉ đành đi con đường mới vậy.
Bên phía phòng làm việc Niết Bàn, Tưởng Bác đánh tiếng xong liền chạy đến ngoại địa khảo sát, xem thử phòng làm việc mới dựng ở đâu thì thích hợp.
Việc trong nhà đều mặc kệ vứt hết cho Giang Hiểu Viện.
Tâm trạng chiến bại của Giang Hiểu Viện với vòng loại cuộc thi vẫn nghẹn ở cuống họng, hoàn toàn vô tâm làm việc, càng vô tâm chuẩn bị thi cử.
Mấy ngày đó, ngay cả tài khoản marketing luôn kiên trì bền bỉ cô cũng không cập nhật, suốt ngày ở trong phòng làm việc chơi bời lêu lổng, chơi game, xem phim truyền hình, lướt diễn đàn – Thậm chí không có việc gì thì dọn dẹp vệ sinh, tóm lại là chỉ không muốn làm chính sự.
Mỗi ngày cô phải lau nhà hai lần, nhờ cái “bệnh sạch sẽ cấp tính đột phát” ban tặng, sàn nhà trơn bóng đến mức có thể soi gương.
Vì vậy một hôm báo ứng đã tới — Lúc Giang Hiểu Viện chẳng việc gì làm trợt chân một cái, suýt chút ngã sấp mặt, theo bản năng cô đưa tay chộp một cái, kéo ngã chiếc tủ nhỏ cao một mét, túi tài liệu bên trong lì bì lộp bộp rơi ra ngoài cả đống.
Giang Hiểu Viện, “Tiêu rồi.”
Trong một túi tài liệu rơi xuống đất, cô nhìn thấy bút tích của Tưởng Bác, bởi vì sàn nhà vừa lau, vết nước còn chưa khô, giấy lập tức bị thấm ướt mảng lớn, Giang Hiểu Viện khiếp sợ, chỉ sợ đây là tài liệu gì quan trọng.
Tưởng Bác chắc chắn sẽ cào cô nát mặt!
Cô vội vàng dời túi tài liệu lên bàn, trước tiên dùng giấy hút nước tỉ mỉ lau qua, cẩn thận lật xem một chút, phát hiện bên trong hóa ra đều là bản vẽ tay.
Dưới góc phải có ký tên và ngày tháng, rất nhiều thứ hình như là mới gần đây.
Từ hiệu quả chỉnh thể, đến phân tích kiểu tóc, trang điểm, phối sức các loại, Thầy Tưởng đều không lớn không nhỏ toàn bộ phác họa riêng ra, mặc dù chỉ là vẽ tay đơn giản, nhưng vẫn có sức mạnh đánh thẳng vào lòng người.
Chủ đề của anh ta là: cô dâu mùa xuân.
Bộ vẽ tay này thậm chí còn không phải một bộ tạo hình đơn độc. Tưởng Bác kỹ càng chu đáo ghi rõ “sông mở”, “chớm ấm”, “hương thơm”, “cuối xuân” bốn chủ đề, màu sắc cũng từ trắng mộc mạc sang dày đặc, từ tươi mát đến kịch liệt, cuối cùng dùng cụm lớn hoa tài tình tạo lên một bầu không khí thịnh cực tất suy, tựa như hòa tan cả thời gian vào những nếp uốn của đường nét phác họa.
So ra thì, Giang Hiểu Viện cảm thấy cái phương án mà mình một đêm không ngủ, vừa viết phương án vừa in ấn bản vẽ hiệu quả, rồi lại quay video… còn cảm thấy có thể khiến mọi người kinh ngạc, thật sự là quá yếu.
Mấy ngày ngây người liên tục, đỉnh đầu giống như bị dội một thau nước lạnh.
Anh ta biết rõ mình sẽ không được thông qua vòng loại, thậm chí không đi báo danh, đến tột cùng là ôm thứ tâm tình gì hoàn thành bốn bộ phương án tạo hình này đây?
Linh cảm của anh ta từ đâu mà đến? Làm sao có thể nghĩ ra những thứ đẹp đẽ thế này?
Thần thánh nhất định đã nhét vào trong linh cảm của Tưởng Bác một hoa viên lớn muôn hồng nghìn tía, anh ta tùy ý huơ vẫy một chút, cũng có thể trong nháy mắt giành lấy ánh mắt của chúng nhân.
Giang Hiểu Viện chẳng thể đoái hoài tiếp chuyện thương xuân bi thu nữa, quỳ xuống mà vái đọc bản thảo của Thầy Tưởng xong, lần lượt ghi chép những chú thích của anh ta vào bút ký của mình, những canh cánh trong lòng với với cuộc thi đã không cánh mà bay.
Cô hổ thẹn mà gánh lên cái quang gánh đã quẳng xuống, cả đường chạy bước nhỏ đuổi theo.
Thiên tài còn đang bôn tẩu, phàm nhân còn có gì đáng oán trách?
Bận đến gần sát buổi trưa, điện thoại của phòng làm việc vang lên, Giang Hiểu Viện nhận điện, “Phòng làm việc Niết Bàn xin nghe, xin hỏi là muốn đặt trước dịch vụ gì ạ?”
Người bên kia đầu dây là phụ nữ, hỏi cực kỳ khách sáo, “Chào cô, xin hỏi quý phòng làm việc có stylist nào tên Giang Hiểu Viện không?”
“À… là tôi đây.”
Mấy phút sau, Giang Hiểu Viện vẻ mặt mờ mịt ngắt điện thoại, mở máy tính ra lên mạng.
Vì để thu hút fan, bình thường tài khoản kinh doanh Niết Bàn của cô sẽ đăng rất nhiều tip nhỏ trang điểm thường ngày, có vài fan thấy hữu dụng liền share về trang cá nhân của mình để lưu lại, thông báo rất nhiều, mà đại đa số đều là những bài share không có nội dung. Giang Hiểu Viện liền tắt hết thông báo và tin nhắn riêng của những người không follow, bởi thế không thể ngay lúc đầu để ý tới mình không hiểu tại sao đã được tag vô số lần.
Cô kéo lên nhìn, phát hiện có người cắt chỉnh tác phẩm dự thi ngày đó cô đăng lên rồi làm thành một bộ ảnh, trải qua các bước chỉnh ảnh khéo léo, người mẫu trên bức hình đẹp đến mức e rằng chính bản thân cô cũng không nhận ra được, sau đó lại làm một cuộc so sánh thô bạo đơn giản với những tác phẩm sơ tuyển mà ban giám khảo vòng loại cuộc thi lục tục đăng tải lên, phía sau tag thêm một đống các trang đại V tạo hình trang điểm.
Đầu đề của bài weibo dài là: Tác phẩm không được chọn và tác phẩm điểm cao, há há.
Chệch Quỹ Đạo
Phản ứng đầu tiên của Giang Hiểu Viện là, “Người đầu tư? Kẻ coi tiền như rác đâu ra vậy? Vô duyên vô cớ tại sao lại đầu tư cho mình?”
Tưởng Bác, “Cô biết nói tiếng người không?”
Giang Hiểu Viện sắp phát điên rồi, bởi vì Tưởng Bác quyết định “chuyển chỗ phòng làm việc” còn qua loa hơn “ngày mai ăn bánh trứng rán” vài phần.
Cô truy hỏi, “Dời đi đâu?”
“Thủ đô, tôi chẳng tin tay của ai đó có thể vươn dài như thế,” Tưởng Bác nói, “Dù sao cô cũng không cần phải lo, làm xong việc, mùa xuân năm sau đi thi tư cách nghề, không việc gì thì học thêm chút này kia, sau này đừng có đập bảng hiệu của tôi.”
Giang Hiểu Viện lành lạnh nói, “Phòng làm việc nửa sống nửa chết này của chúng ta cũng tính là đã khai trương đó à? Bảng hiệu ở đâu ra chứ?”
“Nhịn cô lâu lắm rồi có biết không?” Tưởng Bác chỉ Giang Hiểu Viện nói, “Cẩn thận sau này tôi thuê ekip chuyên nghiệp, tôi sa thải cái thứ nhân viên thối suốt ngày từ sáng đến tối làm ông chủ bực mình như cô đấy – Tại sao không thể dọn nhà? Thế giới bên ngoài trời cao biển rộng, còn lưu lại ở nơi nhỏ chút ét này làm gì?”
Giang Hiểu Viện, “Vậy nguồn khách hàng hiện có thì sao?”
“Đi quảng cáo.” Tưởng Bác nói, “Trên mạng, áp phích, mời nhân viên marketing chuyên nghiệp, ngoại trừ năng lực cạnh tranh nòng cốt, mấy chuyện này đều không phải vấn đề — Năng lực cạnh tranh nòng cốt chính là kỹ thuật của cô phải đủ cứng, không được để xúc dây sên, hiểu chưa?”
Nói xong, Tưởng Thái hậu đến vội vã mà đi cũng vội vã chuẩn bị rời khỏi, Giang Hiểu Viện vội gọi anh ta lại, “Đợi đã!”
Tưởng Thái hậu quay đầu lại, tà ma nóng nảy nhướng mày một cái, ý bảo cô có rắm mau thả.
Giang Hiểu Viện ấp a ấp úng nói, “Vòng loại ngày hôm nay, em…”
“Tôi nghe nói rồi.” Tưởng Bác hiếm khi không nổi giận vì sự không thoải mái của cô, hai tay đút túi, trong nháy mắt rũ mi trông có phần luống cuống, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Tôi thật sự không nghĩ tới bà ta sẽ làm đến bước này, ở trong khu vực thi đấu này e là hết cách, lần này để cô lãng phí thời gian rồi, xin lỗi.”
Giang Hiểu Viện không nói nên lời, Tưởng Bác vài lần xin lỗi cô, toàn liên quan đến vị Phạm phu nhân kia.
Thế nhưng anh ta đã làm gì sai?
Thần sắc của Tưởng Bác phai đi một chút, nói với cô, “Tuy phải đi, công việc mấy ngày này cũng không được lười biếng, qua hai ngày nữa có thể tôi phải đi vùng khác xem thử, nếu có khách đến, cô đừng có xúc dây sên đấy.”
Giang Hiểu Viện, “… Thầy còn chưa nói người đầu tư là ai đó!”
Tưởng Bác giả vờ không nghe thấy, phẩy tay bỏ đi, tuyên bố rõ không muốn nói cô biết.
Một mình Giang Hiểu Viện ở trong phòng làm việc xoay quanh mấy vòng, đầu óc chợt nhảy ra một suy nghĩ – Tại sao hôm nay Kỳ Liên lại vừa khéo ở phụ cận hội trường thi vòng loại? Người đầu tư kia không phải là anh đấy chứ?
Suy xét thế này, càng nghĩ càng có khả năng, nếu không còn ai ngu ngốc tiền nhiều đi đầu tư vào một phòng làm việc nhỏ xíu rách nát chẳng chút tiền đồ thế chứ?
Giang Hiểu Viện lập tức lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn, muốn thử hỏi Kỳ Liên.
Thế nhưng cô viết xong rồi nhưng lại lần lữa không gửi đi.
Giang Hiểu Viện do dự không chắc mà suy nghĩ, “Thế này liệu có làm cho mình trở nên có phần tự mình đa tình hay không?”
Nếu thật sự là Kỳ Liên, vậy anh đến tột cùng là người ngu ngốc lắm tiền, hay bởi vì cô?
Vấn đề kiểu này căn bản không cách nào dùng lý trí để phân tích. “Lý trí” của Giang Hiểu Viện tác dụng có hạn, chỉ có thể cuồng loạn rống vào tai cô, “Soi gương nhiều vào, bớt tự mình đa tình đi.”
Mà theo cùng thời gian xoay chuyển, khi cô gặp phải khó khăn gì, cô phát hiện mình càng ngày càng không cách nào mở miệng nói với Kỳ Liên.
Giang Hiểu Viện nhìn tin nhắn chưa gửi đi kia, trong lòng có hơi buồn bực, ở trong thời không cô độc này, tâm tình trăm chiều xoắn xuýt của cô lại chẳng có một ai để tỏ bày.
Nhưng nói đi nói lại, ở thời không ban đầu, cô cũng chẳng nơi nào để thổ lộ — Người bạn tốt nhất của cô chính là Phùng Thụy Tuyết, mà Phùng Thụy Tuyết trên danh nghĩa là chị em của cô, nhưng trên thực tế lại đóng vai trò na ná tiểu nha hoàn, người hầu nhỏ, quan hệ của hai người hoàn toàn không đồng đẳng. Với tính cách nên mạnh mẽ thì lại mềm yếu, mà nên mềm yếu thì lại mạnh mẽ của Giang Hiểu Viện, thì sẽ chẳng thể tâm sự được gì với Phùng Thụy Tuyết cả.
Trong quan hệ giữa các cá nhân, cô trông thì thế mạnh, nhưng thực tế lại yếu ớt vô cùng, càng thích đối phương thì cô lại càng không muốn để lộ ra bất cứ nhược điểm gì, hận không thể đóng gói mình thành một nữ hoàng bệ hạ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Cô vĩnh viễn không thể nào ngửa đầu trò chuyện với người khác, cho dù là miệng hùm gan sứa, thì vẫn phải đứng trên bậc thang.
Trên phương diện này, cô chưa bao giờ tự tin.
Chạng vạng hôm đó, Tưởng Bác vội vã đối phó Giang Hiểu Viện rồi đi khỏi phòng làm việc, kỳ thực anh ta không đi xa, mà chạy đến một nhà hàng tương đối yên tĩnh cách đó không xa, để gặp kẻ coi tiền như rác đầu tư vào họ — Kỳ Liên.
Tưởng Bác nhìn ấm trà rõ ràng đã qua một nước trên bàn, có hơi ngạc nhiên mà hỏi, “Đợi lâu lắm rồi à?”
“Nãy giờ chưa có đi,” Kỳ Liên nói, “Mời ngồi nào, tôi hẹn anh gặp ở đây, chủ yếu là muốn hỏi, lần tranh tài gì đó này của các anh, có chỗ nào tôi có thể giúp không?”
Tưởng Bác không trực diện trả lời vấn đề, anh ta ngồi xuống đối diện Kỳ Liên, khựng một chút, hỏi vòng vo, “Phòng làm việc không có danh tiếng gì như của chúng tôi, toàn quốc không có một vạn cũng tám ngàn, đại đa số đều dẹp tiệm, chỗ tôi trông còn chẳng đặc biệt có tương lai gì, tại sao cậu lại đồng ý bỏ ra khoản đầu tư này? Còn phí tâm hỗ trợ?”
Kỳ Liên, “Bởi vì Giang Hiểu Viện…”
Tưởng Bác, “Chính cô ấy còn chưa mở miệng với cậu.”
Tuy rằng anh ta đã nói chắc như bắp với Giang Hiểu Viện, giống như sẽ lập tức thu dọn đồ đạc dọn nhà liên, nhưng bản thân trong lòng đối với nhà đầu tư nửa đường nhảy ra Kỳ Liên này vẫn là tràn đầy nghi ngờ.
Tưởng Bác không chịu bỏ qua cho anh, “Hơn nữa theo tôi biết, cô ta chỉ là một cô gái nông thôn chưa tốt nghiệp cấp ba đã lên phố làm công – Tuy rằng bề ngoài không nhìn ra được – nhưng thật sự tôi không thể tưởng tượng nổi, tầng lớp người như cậu có thể có qua lại gì với cô ta chứ.”
Kỳ Liên, “…”
Anh cúi đầu rót cho mình một chén trà nhạt nhẽo, trầm mặc một hồi rồi cười, “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cầm tiền lại phòng bị người cho tiền như thế đấy, anh che chở cô ấy thật.”
“Loại nào?” Kỳ Liên nhàn nhạt hỏi ngược một câu, sau đó anh nghiêm sắc mặt, nói với Tưởng Bác, “Thầy Tưởng, anh quá thận trọng, tôi từ sớm đã quen biết cô ấy rồi, còn sớm hơn cả anh, dõng dạc mà nói một câu, tôi hiểu cô ấy còn nhiều hơn anh một chút – Trên thế gian này, thứ có thể thật sự làm cô ấy rung động ít đến đáng thương, chí ít ở chỗ tôi thì chẳng có. Coi như tôi có dụng ý bất lương, cũng phải xem người ta hiếm lạ hay không. Tôi đầu tư cho các anh, là bởi tôi tin tương lai cô ấy có thể kiếm lại cho tôi.”
Mọi người đều yêu tiền, nhưng tiền là vật ngoài thân, kỳ thực bất kể người tài giỏi ngu ngốc tốt xấu gì, đều sẽ không coi vật ngoài thân còn quan trọng hơn chính mình, trừ phi họ coi thứ vật ngoài thân này như một vài thứ khác – Tỷ dụ như sinh mệnh, an toàn, tôn nghiêm hoặc giá trị bản thân.
Đây đại khái là là ưu thế duy nhất khác hẳn người thường của Giang Hiểu Viện, cô vĩnh viễn sẽ không lẫn lỗn những thứ này.
Tưởng Bác và Kỳ Liên bốn mắt nhìn nhau một hồi, dường như dự định vạch khóe mắt ra, xem thử những lời kia có bao nhiêu cân lượng sự thật. Một hồi sau, bả vai và khóe miệng xiết căng của Tưởng Bác mới hơi hơi thả lỏng một chút, dường như là miễn cưỡng chấp nhận những lời giải thích này.
Kỳ Liên, “Cho nên vòng loại kia các anh đã gặp phải phiền phức gì?”
Tưởng Bác nhẹ nhàng thở dài một hơi, dăm ba câu nói hết.
Thông thường, vòng loại đều báo danh bằng trường học hoặc phòng làm việc, những tổ chức hoặc trường học có quan hệ tốt với bên tổ chức, có thể lấy được vài cái tên. Hiện tại Tưởng Bác đã từ chức bên trường, phòng làm việc lại không có thành tựu, chút quan hệ cá nhân của anh ta, trước mặt Phạm Tiêu Tiêu chẳng thể đỡ nổi một đòn, tất cả các con đường đi thông đến vòng thứ hai đều bí lối.
Kỳ Liên nghe xong, nhận ra mình cũng chẳng có biện pháp gì tốt. Bấy nhiêu năm nay, giao điểm giữa anh và các ngành nghề liên quan đến tạo hình mode chỉ có một, chính là tên cửa hàng trưởng dở ông dở thằng Trần Phương Châu, ngoài ra thì chẳng còn quen biết ai.
Nhưng anh không để lộ khó xử của mình ra, một tay vô thức xoay chuyển cái ly trên bàn, vừa nói, “Không sao, trở về tôi tìm người thử xem.”
Tưởng Bác, “Phạm Tiêu Tiêu trước kia tuy là lập nghiệp bằng khai khoáng, nhưng sau này bà ta kinh doanh phục trang và mỹ phẫm rất nhiều năm, cho đến hiện tại, rất nhiều học viện trang điểm tạo hình đều lấy hàng từ chỗ bán sỉ của bà ta. Lần này người đứng đầu ban giám khảo cũng quen biết bà ta, người khác chưa chắc đã bằng lòng vì một thanh niên không liên quan mà đắc tội bà ta đâu, cậu có cầm chắc không?”
Kỳ Liên, “Không, chỉ là thử xem sao, không nhất định được – Có thể cho tôi xem một chút tác phẩm dự thi của cô ấy không? Cô ấy không chịu đưa cho tôi.”
Tưởng Bác móc điện thoại ra khỏi túi, vào lúc Giang Hiểu Viện không phát hiện, anh ta đã lưu video biểu diễn của cô vào trong điện thoại.
Kỳ Liên nói khá ý tứ, “Anh cũng thật để ý cô ấy đấy nhỉ.”
Tưởng Bác dường như không nghe hiểu Kỳ Liên có ý gì, “Cái này đem ra ngoài cũng có thể xem như tác phẩm tiêu biểu của phòng làm việc chúng tôi, nếu thật sự tốn công vô ích, thì cũng thật đáng tiếc.”
Kỳ Liên nhanh chóng sao chép video, thanh toán rồi rời khỏi.
Sau khi trở về, anh xem đi xem lại từ đầu chí cuối rất nhiều lần bản “cô dâu mùa xuân” bị đoàn thể giám khảo lạnh nhạt của Giang Hiểu Viện. Kỳ Liên là một người ngoài ngành thuần túy, căn bản không xem ra được căn nguyên gì, nhưng từ trên người người mẫu thành phẩm cuối cùng, anh có thể cảm giác được một loại hạnh phúc nói không nên lời – Hình như mỗi một chi tiết đều có thể toát ra được thứ mong chờ không hề sợ hãi.
Bất kể là gặp phải Phạm Tiêu Tiêu ở hiện trường vòng loại, hay là nội tình đen tối của vòng loại, Giang Hiểu Viện chẳng nói điều gì với Kỳ Liên, hình như cô luôn cố tình kéo giãn khoảng cách với anh. Kỳ Liên bỗng đóng điện thoại, cho rằng mình không nên cứ đợi tại chỗ thế này nữa.
Tối ngày hôm đó, anh đã thăm dò được nhà tời trợ của vòng loại khu vực là ai. Kỳ Liên qua tay nhiều người gọi mấy cú điện thoại, mới móc nối được với một trong số những nhà tài trợ, tối đó liền nhờ người giới thiệu, mang theo quà đến gặp.
Vợ của nhà tài trợ chính là một trong số những giám khảo, người này e rằng đối với sự nghiệp tạo hình chỉ là tình cảm bình bình, đối với thủ công đan lát mới là tình yêu đích thực. Từ sau khi Kỳ Liên vào nhà, đôi tay chị ta tung bay trên dưới chưa từng ngừng lại.
Kỳ Liên trăn trở nói rõ ý đồ tìm đến, nhà tài trợ nghe xong còn chưa phản ứng gì, người vợ giám khảo của anh ta đã lên tiếng trước, “Danh sách của vòng tuyển chọn đều đã chia cho những trường học và phòng làm việc được tiến cử, còn về trình độ cao thấp của thí sinh, cơ cấu báo cáo tự biết kiểm định, không thể quá cách biệt được – Nếu không cho dù là qua được phỏng vấn, thi viết và bỏ phiếu hiện trường lúc sau cũng phải gạch bỏ, vô dụng.”
Kỳ Liên vội nói, “Vấn đề của bạn tôi hẳn không lớn, nếu không thì tôi cho chị xem thử tác phẩm của cô ấy?”
Giám khảo im lặng nở nụ cười, ngại mặt mũi, hờ hững nhận lấy, căn bản không tin người ngoài ngành có thể nhìn ra thứ hay ho gì.
Chị ta lướt một hồi, kéo video đến đoạn cuối, đột nhiên “Ơ” một tiếng, “Là cô ta à, cô bé này tôi quả thật có chút ấn tượng.”
Nhà tài trợ ở bên cạnh hỏi, “Em không phải nói một ngày xem cả trăm bộ trang điểm cô dâu, xem tới cuối chẳng thể phân biệt rõ được ai với ai à?”
Giám khảo đỡ gọng kính, nói, “Cô bé này em có ấn tượng đặc biệt sâu, một là cô ta không có liệt kê nguyên tố, không tham khảo những tạo hình kinh điển đã có, còn dùng sắc ấm hiếm thấy làm nền tảng, cực kỳ nổi trội khác người, huống hồ hiệu quả cũng tốt ngoài dự liệu.”
Kỳ Liên chấn động tinh thần – Có cửa.
Ai ngờ giây tiếp theo, vị giám khảo này khách khách sáo sáo cười với anh, “Nhưng quả thực phải xin lỗi, bây giờ anh mới đến tìm chúng tôi thì tôi cũng bó tay, giờ đã là lúc nào rồi chứ? Danh sách vào vòng thi viết đã nội bộ quyết định xong, hiện tại chen ngang làm sao kịp?”
Kỳ Liên không chịu từ bỏ, “Chị xem thử liệu có hy vọng thêm được cái tên không?”
Giám khảo nói, “Thi viết lấy 30 thứ hạng đầu, thông báo đã phát ra rồi, đến lúc đó chẳng hiểu tại sao lại dôi ra một người, nếu người có tâm nhìn thấy, sẽ khiếu nại ban giám khảo vòng loại làm việc mờ ám thì lại chẳng hay, cậu nói thử xem?”
Kỳ Liên không lời để nói.
Lúc này, giám khảo lại bổ sung một câu hai nghĩa, “Còn nữa, tôi thấy phòng làm việc “Niết Bàn” cái tên này đặt không hay, nghe cứ như bệnh tâm thần, không sáng sủa, bảo bạn của cậu lần sau đến ghi danh cố gắng đừng có đeo danh nghĩa mấy phòng làm việc nhỏ không danh tiếng này nữa, nếu có thể lấy danh nghĩa của tổ chức lớn hay học viện chuyên viên trang điểm danh tiếng nào đó, bên tôi giúp một tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Chị ta chỉ hơi có chút ấn tượng với tác phẩm của Giang Hiểu Viện, sao lại biết rõ phòng làm việc của cô ấy tên gì thế kia?
Kỳ Liên không bị đần, nghe ra được vị giám khảo này có ý gì, có người đã nói chuyện với bên đoàn giám khảo, chặn hết tất thảy nhân viên ghi danh dưới tên “phòng làm việc Niết Bàn”.
Giám khảo, “Tôi thấy cô bé kia tuổi cũng chưa lớn, bảo cô ấy có cơ hội thì cọ xát rèn luyện cũng tốt, chuyện tốt cả mà – Thiếu niên thành danh chẳng thấy được chuyện tốt gì, lặn thêm hai năm, có lẽ tương lai sẽ tiền đồ vô hạn.”
Lời này chẳng khác gì cục cứt, cơ hội lướt nhanh như gió, bỏ nhỡ lần này, lần sau lại chẳng biết năm khỉ gió nào có thể đợi được.
Người ta đã nói đến mức này rồi, Kỳ Liên cũng biết nói nhiều vô ích, cáo từ rồi đi.
Chuyện này rõ ràng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Kỳ Liên vẫn không khỏi cảm thấy thất bại. Dưới lầu của nhà tài trợ, trong gió đêm thu xào xạc, anh đứng trước xe mình, đốt điếu thuốc, nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn đường xem lại video của Giang Hiểu Viện từ đấu tới cuối một lần.
Không biết qua bao lâu, vẻ nóng nảy giữa hai đầu mày của anh mới dần dần tan đi một chút, Kỳ Liên dụi dụi cằm, bắt đầu lật danh bạ — Nếu con đường chính quy không đi được, vậy chỉ đành đi con đường mới vậy.
Bên phía phòng làm việc Niết Bàn, Tưởng Bác đánh tiếng xong liền chạy đến ngoại địa khảo sát, xem thử phòng làm việc mới dựng ở đâu thì thích hợp.
Việc trong nhà đều mặc kệ vứt hết cho Giang Hiểu Viện.
Tâm trạng chiến bại của Giang Hiểu Viện với vòng loại cuộc thi vẫn nghẹn ở cuống họng, hoàn toàn vô tâm làm việc, càng vô tâm chuẩn bị thi cử.
Mấy ngày đó, ngay cả tài khoản marketing luôn kiên trì bền bỉ cô cũng không cập nhật, suốt ngày ở trong phòng làm việc chơi bời lêu lổng, chơi game, xem phim truyền hình, lướt diễn đàn – Thậm chí không có việc gì thì dọn dẹp vệ sinh, tóm lại là chỉ không muốn làm chính sự.
Mỗi ngày cô phải lau nhà hai lần, nhờ cái “bệnh sạch sẽ cấp tính đột phát” ban tặng, sàn nhà trơn bóng đến mức có thể soi gương.
Vì vậy một hôm báo ứng đã tới — Lúc Giang Hiểu Viện chẳng việc gì làm trợt chân một cái, suýt chút ngã sấp mặt, theo bản năng cô đưa tay chộp một cái, kéo ngã chiếc tủ nhỏ cao một mét, túi tài liệu bên trong lì bì lộp bộp rơi ra ngoài cả đống.
Giang Hiểu Viện, “Tiêu rồi.”
Trong một túi tài liệu rơi xuống đất, cô nhìn thấy bút tích của Tưởng Bác, bởi vì sàn nhà vừa lau, vết nước còn chưa khô, giấy lập tức bị thấm ướt mảng lớn, Giang Hiểu Viện khiếp sợ, chỉ sợ đây là tài liệu gì quan trọng.
Tưởng Bác chắc chắn sẽ cào cô nát mặt!
Cô vội vàng dời túi tài liệu lên bàn, trước tiên dùng giấy hút nước tỉ mỉ lau qua, cẩn thận lật xem một chút, phát hiện bên trong hóa ra đều là bản vẽ tay.
Dưới góc phải có ký tên và ngày tháng, rất nhiều thứ hình như là mới gần đây.
Từ hiệu quả chỉnh thể, đến phân tích kiểu tóc, trang điểm, phối sức các loại, Thầy Tưởng đều không lớn không nhỏ toàn bộ phác họa riêng ra, mặc dù chỉ là vẽ tay đơn giản, nhưng vẫn có sức mạnh đánh thẳng vào lòng người.
Chủ đề của anh ta là: cô dâu mùa xuân.
Bộ vẽ tay này thậm chí còn không phải một bộ tạo hình đơn độc. Tưởng Bác kỹ càng chu đáo ghi rõ “sông mở”, “chớm ấm”, “hương thơm”, “cuối xuân” bốn chủ đề, màu sắc cũng từ trắng mộc mạc sang dày đặc, từ tươi mát đến kịch liệt, cuối cùng dùng cụm lớn hoa tài tình tạo lên một bầu không khí thịnh cực tất suy, tựa như hòa tan cả thời gian vào những nếp uốn của đường nét phác họa.
So ra thì, Giang Hiểu Viện cảm thấy cái phương án mà mình một đêm không ngủ, vừa viết phương án vừa in ấn bản vẽ hiệu quả, rồi lại quay video… còn cảm thấy có thể khiến mọi người kinh ngạc, thật sự là quá yếu.
Mấy ngày ngây người liên tục, đỉnh đầu giống như bị dội một thau nước lạnh.
Anh ta biết rõ mình sẽ không được thông qua vòng loại, thậm chí không đi báo danh, đến tột cùng là ôm thứ tâm tình gì hoàn thành bốn bộ phương án tạo hình này đây?
Linh cảm của anh ta từ đâu mà đến? Làm sao có thể nghĩ ra những thứ đẹp đẽ thế này?
Thần thánh nhất định đã nhét vào trong linh cảm của Tưởng Bác một hoa viên lớn muôn hồng nghìn tía, anh ta tùy ý huơ vẫy một chút, cũng có thể trong nháy mắt giành lấy ánh mắt của chúng nhân.
Giang Hiểu Viện chẳng thể đoái hoài tiếp chuyện thương xuân bi thu nữa, quỳ xuống mà vái đọc bản thảo của Thầy Tưởng xong, lần lượt ghi chép những chú thích của anh ta vào bút ký của mình, những canh cánh trong lòng với với cuộc thi đã không cánh mà bay.
Cô hổ thẹn mà gánh lên cái quang gánh đã quẳng xuống, cả đường chạy bước nhỏ đuổi theo.
Thiên tài còn đang bôn tẩu, phàm nhân còn có gì đáng oán trách?
Bận đến gần sát buổi trưa, điện thoại của phòng làm việc vang lên, Giang Hiểu Viện nhận điện, “Phòng làm việc Niết Bàn xin nghe, xin hỏi là muốn đặt trước dịch vụ gì ạ?”
Người bên kia đầu dây là phụ nữ, hỏi cực kỳ khách sáo, “Chào cô, xin hỏi quý phòng làm việc có stylist nào tên Giang Hiểu Viện không?”
“À… là tôi đây.”
Mấy phút sau, Giang Hiểu Viện vẻ mặt mờ mịt ngắt điện thoại, mở máy tính ra lên mạng.
Vì để thu hút fan, bình thường tài khoản kinh doanh Niết Bàn của cô sẽ đăng rất nhiều tip nhỏ trang điểm thường ngày, có vài fan thấy hữu dụng liền share về trang cá nhân của mình để lưu lại, thông báo rất nhiều, mà đại đa số đều là những bài share không có nội dung. Giang Hiểu Viện liền tắt hết thông báo và tin nhắn riêng của những người không follow, bởi thế không thể ngay lúc đầu để ý tới mình không hiểu tại sao đã được tag vô số lần.
Cô kéo lên nhìn, phát hiện có người cắt chỉnh tác phẩm dự thi ngày đó cô đăng lên rồi làm thành một bộ ảnh, trải qua các bước chỉnh ảnh khéo léo, người mẫu trên bức hình đẹp đến mức e rằng chính bản thân cô cũng không nhận ra được, sau đó lại làm một cuộc so sánh thô bạo đơn giản với những tác phẩm sơ tuyển mà ban giám khảo vòng loại cuộc thi lục tục đăng tải lên, phía sau tag thêm một đống các trang đại V tạo hình trang điểm.
Đầu đề của bài weibo dài là: Tác phẩm không được chọn và tác phẩm điểm cao, há há.
Chệch Quỹ Đạo
Đánh giá:
Truyện Chệch Quỹ Đạo
Story
Chương 57
10.0/10 từ 26 lượt.