Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 38: Trò chơi trốn tìm
225@-“… Á!!!”
Mạnh Kiều trốn trong phòng học nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tống Hiểu Nguyệt.
Không phải đã nói thắp sáng ngọn nến là có thể rời khỏi trò chơi à?
Chẳng lẽ Tống Hiểu Nguyệt không châm nến?
Mạnh Kiều nhìn về phía ngọn nến trong tay mình.
Tống Hiểu Nguyệt hẳn đã bị quỷ phát hiện, như vậy chứng minh hiện tại quỷ không ở tầng của bọn họ. Vậy không bằng cô thử một chút xem. Mạnh Kiều móc bật lửa ra, ngọn lửa cháy lên trong bóng đêm, nhưng khi lửa đến gần ngọn nến, ngọn lửa vốn sáng ngời lại đột nhiên tắt ngấm. Bật lửa phát ra tiếng vang “xì xì xì”.
Mạnh Kiều lại bật lửa.
Vẫn là tình huống như vừa rồi, ngay lúc tới gần ngọn nến, ngọn lửa sẽ đột nhiên tắt.
Theo lý thuyết NPC nói quy tắc trò chơi hẳn không sai, như vậy vì sao lại không thể bật lửa đây?
Kế hoạch ban đầu đã hoàn toàn bị đảo lộn. Mạnh Kiều dường như chỉ còn lại một con đường, tìm được quỷ, giế.t chết quỷ - thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà, khi Mạnh Kiều đang suy nghĩ thì trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp. Một bóng đen cả người thối rữa từ cửa cầu thang đi về phía phòng học mà cô đang trốn. Cô gái ngừng thở, dựa vào góc tường, nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần.
Nếu mình bị quỷ phát hiện, như vậy quỷ sẽ mở cửa tiến vào.
Nếu quỷ mở cửa trước, cô sẽ từ cửa sau đi ra ngoài.
Nếu quỷ mở cửa sau, cô sẽ từ cửa trước đi ra ngoài.
Mạnh Kiều tính thời gian chênh lệch.
Cô lẳng lặng chờ đợi quỷ có hành động tiếp theo.
Tiếng bước chân dừng lại trong hành lang.
Mạnh Kiều liếm môi, cô hơi căng thẳng dưới tình cảnh bị dồn ép này. Tuy cô biết không có bất kỳ trừng phạt nào, nhưng cô tuyệt đối không muốn bị quỷ bắt.
Tiếng bước chân không tiếp tục vang lên nữa.
Ác ý mạnh mẽ thẩm thấu vào từ kẹt cửa. Mạnh Kiều chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cô không tin con quỷ này có năng lực nghịch thiên gì, nếu không quả thực quá không công bằng với bốn người chơi tay không tấc sắt.
Quả nhiên, con quỷ kia dừng lại ở khung cửa sau lưng Mạnh Kiều trong chốc lát rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cầu thang bên kia, sau đó trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vọng lại.
Quỷ xuống lầu.
Trò chơi bắt đầu được mười lăm phút.
Nhiệm vụ của Mạnh Kiều là phải. chết quỷ.
Trước đó cô cần thăm dò rõ ràng đặc tính của quỷ.
Thứ nhất, quỷ không có năng lực cảm nhận được cô ở đâu. Nếu không vừa rồi nó sẽ phá cửa vào.
Thứ hai, quỷ có tiếng bước chân, cho nên có thể biết rõ nó đang ở đâu, có phải ở cùng tầng với mình không.
Thứ ba, hành động của quỷ hẳn không nhanh, tốc độ xấp xỉ với người bình thường.
Mục đích của cô không phải là trốn, không bằng đi sau lưng quỷ dứt khoát cho một nhát chính diện, có khi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao nhiệm vụ không có trừng phạt, nói cách khác cô sẽ không chết ở trong nhiệm vụ.
Cho nên tốt nhất là chủ động xuất kích, tìm đường chết một phen!
Mạnh Kiều vẫn khá tự tin với suy luận của mình. Cô dán lỗ tai lên trên cửa, ngoài cửa thật sự không hề có tiếng động gì. Cô nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, chuẩn bị cẩn thận mở cửa phòng ra.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh khủng bố trào lên trong lòng. Trong đầu cô vang lên nhạc nền đạo cụ của Nghiêm Mục, mà nhạc nền này hết sức hợp cảnh… vậy mà là bài “Khải hoàn ca”.
Mạnh Kiều không nhúc nhích, nhanh chóng thu tay về.
Tuy rằng cô nghe thấy rõ tiếng quỷ đi đến hành lang, nhưng hiện tại cô dám khẳng định ngoài cửa có nguy hiểm.
Nguy hiểm, chỉ cách cô một cách cửa.
Như vậy, hiện tại cô đứng tiếp ở đây thì chắc chắn là tìm đường chết. Mạnh Kiều nhanh chóng lặng yên không một tiếng động đi đến cửa trước phòng học, mở rộng cửa, Mạnh Kiều cất bước chạy đi. Cô thoáng liếc nhìn… quả nhiên trong bóng đêm, ngoài cửa sau phòng học có một lệ quỷ cả người thối rữa đang đứng.
Ả ta ha ha ha mỉm cười với Mạnh Kiều, tay còn gõ cửa sau phòng học, phát ra tiếng “Cốc… cốc… cốc…”.
Sao quỷ còn biết chơi trò gian trá?
Mạnh Kiều không kịp nghĩ quá nhiều, cất bước chạy thẳng.
Lệ quỷ phía sau nhanh chóng đuổi theo. Cô chạy đến tầng ba, sau đó lại theo cầu thang bên kia về tầng hai. Bỏng đêm cản trở thị giác làm Mạnh Kiều càng dễ trốn tránh. Đi vòng một vòng lớn, cuối cùng cô canh giữ ở giữa cầu thang tầng hai.
Cô duỗi cổ nhìn ra từ cầu thang, bên ngoài đã không còn lệ quỷ vừa rồi.
Lệ quỷ đã đuổi theo người khác.
Bấy giờ Mạnh Kiều mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu chạy loạn ở khu dạy học thì sẽ rất dễ gặp được quỷ. Vậy không bằng cứ dựa theo ý tưởng ban đầu, tránh ở một chỗ bốn phía thoáng đãng. Có thể tìm chỗ chạy trốn, cũng có thể thấy rõ khi nào có quỷ đến. Giữa cầu thang không phải chỗ để ẩn nấp, nhưng thật sự là chỗ tốt để chạy.
Cô dựa vào trên vách tường.
Trên lầu truyền đến tiếng vang “cộp… cộp… cộp”.
Xem ra quỷ đang tìm kiếm ở trên đầu cô.
“Phù...” Mạnh Kiều thở hắt ra một hơi. Cô đang suy nghĩ xem có nên từ cửa cầu thang này chạy đến một cửa cầu thang khác hay không.
Nhưng ngay lúc này, di động trong túi quần cô đột nhiên bắt đầu rung lên.
Mạnh Kiều đã sớm chỉnh di động về chế độ rung ngay khi trò chơi bắt đầu. Dẫu sao lúc ấy đã nói nếu không có quỷ chơi trốn tìm với bọn họ thì có thể liên hệ với nhau để cùng về ký túc xá.
Lúc ấy cô không biết đâu mới là trò chơi chân chính. Nhỡ đâu về ký túc xá mới là cốt truyện chính thì sao. Cho nên lưu ý một chút, lấy số điện thoại của ba người.
Cô gái nhanh chóng móc di động ra, dưới ánh sáng của màn hình chế độ tối, cô nheo mắt lại.
Là Dương Ninh gọi?
Chuyện gì?
Vừa rồi Mạnh Kiều có ấn tượng khá tốt với Dương Ninh. Có phải Dương Ninh phát hiện quy tắc trò chơi mới gì không, hoặc là phát hiện lúc ấy cô ta nói quy tắc có chỗ sơ hở. Dù sao cũng là manh mối, mà lúc này quỷ đang tìm ở tầng trên, hiện tại cô vẫn có thể nghe máy.
Mạnh Kiều nhanh chóng đi vào hành lang.
Cô ấn nghe máy.
Vừa nối máy, bên kia điện thoại là giọng Dương Ninh: “Mạnh Kiều, Mạnh Kiều cậu ở đâu! Tôi thấy quỷ, nó đi về phía tôi. Làm sao bây giờ? Tôi ở tầng năm, tôi ở tầng năm! Tôi sắp chết đúng không? Tôi rất sợ! Không có cách nào thắp sáng ngọn nến. Chúng ta không thể rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn không thể rời khỏi trò chơi!”
Tầng năm?
Không đúng, vừa rồi quỷ còn lắc lư trên đỉnh đầu cô.
Cô ta đang nói dối.
Mạnh Kiều chớp mắt, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Cô nhấc chân chạy ngay xuống dưới lầu, cô không thể ở lại tầng này! Người vừa gọi điện không phải Dương Ninh, quy tắc trò chơi có nói người chơi không thể nói chuyện, không thể giao lưu với nhau. Dương Ninh biết rõ quy tắc trò chơi, cho nên cô ta không có khả năng phạm sai lầm như này!
Hơn nữa, lời Dương Ninh nói đều là vô nghĩa!
Không phải Dương Ninh gọi điện thoại!
Là quỷ!
Là quỷ đang xác nhận vị trí của cô!
Thật đúng là... rất thông minh đấy!
Mạnh Kiều chạy đến tầng một. Cô cảm thấy sau lưng mình có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm.
Cô dứt khoát rẽ vào nhà vệ sinh nữ.
Di động trong túi liên tục rung lên, Mạnh Kiều không ấn nút từ chối, mà cầm điện thoại ở trong tay.
Vội vậy ư?
Vội tìm cô đến vậy à?
Con quỷ thối rữa đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ khép hờ.
Nó đứng cách Mạnh Kiều khoảng trên dưới 10 mét. Lệ quỷ không sốt ruột nhào lên. Nó đứng ở cửa như thưởng thức con mồi giãy giụa, sau đó âm thanh dưới chân càng lúc càng lớn, chậm rãi tới gần.
Đến cực kỳ gần.
Nó đẩy từng cánh cửa buồng vệ sinh kẽo kẹt.
Bên trong ngoài bồn cầu xả nước cũ nát và sọt đựng giấy bỏ ra thì không có gì cả.
Từng cánh cửa được mở ra.
Chỉ còn lại hai cánh cửa cuối cùng.
Đầu ngón tay thối rữa đang gõ cửa buồng vệ sinh cuối cùng bên phải.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh cánh cửa ở phía sau lệ quỷ, đột nhiên vang lên tiếng chuông di động.
“… Ring ring ring… ring ring ring… Jingle Bells…”
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, bóng quỷ thối rữa nhanh chóng đánh về phía màn hình di động lập lòe. Đẩy cửa buồng vệ sinh ra, trên két nước là di động đang kêu vang. Lệ quỷ như bị cảnh trước mắt mê hoặc, không khỏi ngẩn ra.
Lúc này, chỉ nghe được rầm một tiếng, Mạnh Kiều vốn bám vào góc trên đỉnh buồng vệ sinh đột nhiên buông cánh tay ra đánh về phía lệ quỷ. Tóc của cô xõa tung, trong chốc lát không thấy rõ gương mặt thì gần như không phân biệt được ai là quỷ.
Cô gái như từ trên trời giáng xuống, bóp chặt thân hình thối rữa của lệ quỷ, dứt khoát móc ra một con dao nhỏ tinh xảo đâm vào sau lưng con quỷ!
Ngay khoảnh khắc con dao hoàn toàn đi vào người lệ quỷ, con quỷ quay đầu đối diện với cô gái. Trong mắt lệ quỷ che kín tơ máu, khóe miệng lộ ra một nụ cười rõ nét.
Mạnh Kiều dùng sức đâm mạnh.
Trong khoảnh khắc, lệ quỷ bắt đầu nhanh chóng thối rữa, hòa tan như một bãi thịt thối đã hỏng hoàn toàn. Biến thành một đống bọt máu và thịt vụn, rải rác trên mặt đất.
Mạnh Kiều rút dao nhỏ ra, cả người cô đều là một mùi tanh tưởi.
Cô giế.t chết quỷ.
Lệ quỷ hóa thành một bãi thịt nát.
Nói vậy cô có thể rời khỏi nơi này rồi.
Cô gái đứng ở tại chỗ chờ thông báo kết thúc của hệ thống, nhưng cô đợi nửa phút vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Cô đá miếng thịt dưới chân, không đúng, cô thật sự không giết nhầm.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Hiện tại không phải lúc suy xét, trò chơi còn đang tiếp tục, cô cần nhanh chóng tìm được chỗ để trốn.
Mạnh Kiều nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, ngay sau đó cô nghe thấy sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân “Cộp... Cộp... Cộp...”.
Không nhanh không chậm.
Cô trốn ở giữa cầu thang, từ phản chiếu trong kính, cô nhìn thấy bóng dáng đen như mực.
Một lệ quỷ khác!
Sao lại có hai lệ quỷ?
Ngay lúc Mạnh Kiều nhìn lệ quỷ qua tấm kính, cô đột nhiên thấy được dáng vẻ của chính mình.
Hành lang đen như mực, tấm kính phản chiếu ánh trăng đỏ như máu.
Cùng với, gương mặt mình soi trong kính!
Không đúng! Trước mắt cô không phải cảnh này.
Vì sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của chính mình chạy vội trong hành lang?
Mạnh Kiều đột nhiên hiểu ra tất cả trước mắt không phải thị giác của cô!
Là quỷ!
Con lệ quỷ này đang khiêu khích cô, nói cho Mạnh Kiều biết cô đã bị phát hiện!
Thị giác truyền về, Mạnh Kiều cũng không sợ hãi, xoay người chạy như bay lên trên lầu. Cô xác định có hai con quỷ. Vì sao lại có hai con quỷ? Là bởi vì Tống Hiểu Nguyệt bị quỷ gi.ết chết cho nên biến thành quỷ à?
Cô đột nhiên hiểu ra trò chơi này.
Không cho nói chuyện.
Bạn căn bản không biết số lượng địch ta, bạn cũng không có cách nào biết vị trí của mỗi con quỷ. Nếu bốn đánh một, hợp tác vào thì độ khó giết quỷ với cô sẽ rất thấp. Nhưng hiện tại đồng đội của cô đang giảm bớt theo thứ tự, lại biến thành quỷ. Từ yêu cầu cô giết. chết một con quỷ, biến thành hai con.
Thậm chí có thể biến thành ba con.
Hiện tại, không thể có thêm người chết, cô cần giải quyết con quỷ kia!
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Mạnh Kiều trốn trong phòng học nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tống Hiểu Nguyệt.
Không phải đã nói thắp sáng ngọn nến là có thể rời khỏi trò chơi à?
Chẳng lẽ Tống Hiểu Nguyệt không châm nến?
Mạnh Kiều nhìn về phía ngọn nến trong tay mình.
Tống Hiểu Nguyệt hẳn đã bị quỷ phát hiện, như vậy chứng minh hiện tại quỷ không ở tầng của bọn họ. Vậy không bằng cô thử một chút xem. Mạnh Kiều móc bật lửa ra, ngọn lửa cháy lên trong bóng đêm, nhưng khi lửa đến gần ngọn nến, ngọn lửa vốn sáng ngời lại đột nhiên tắt ngấm. Bật lửa phát ra tiếng vang “xì xì xì”.
Mạnh Kiều lại bật lửa.
Vẫn là tình huống như vừa rồi, ngay lúc tới gần ngọn nến, ngọn lửa sẽ đột nhiên tắt.
Theo lý thuyết NPC nói quy tắc trò chơi hẳn không sai, như vậy vì sao lại không thể bật lửa đây?
Kế hoạch ban đầu đã hoàn toàn bị đảo lộn. Mạnh Kiều dường như chỉ còn lại một con đường, tìm được quỷ, giế.t chết quỷ - thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà, khi Mạnh Kiều đang suy nghĩ thì trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp. Một bóng đen cả người thối rữa từ cửa cầu thang đi về phía phòng học mà cô đang trốn. Cô gái ngừng thở, dựa vào góc tường, nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần.
Nếu mình bị quỷ phát hiện, như vậy quỷ sẽ mở cửa tiến vào.
Nếu quỷ mở cửa trước, cô sẽ từ cửa sau đi ra ngoài.
Nếu quỷ mở cửa sau, cô sẽ từ cửa trước đi ra ngoài.
Mạnh Kiều tính thời gian chênh lệch.
Cô lẳng lặng chờ đợi quỷ có hành động tiếp theo.
Tiếng bước chân dừng lại trong hành lang.
Mạnh Kiều liếm môi, cô hơi căng thẳng dưới tình cảnh bị dồn ép này. Tuy cô biết không có bất kỳ trừng phạt nào, nhưng cô tuyệt đối không muốn bị quỷ bắt.
Tiếng bước chân không tiếp tục vang lên nữa.
Ác ý mạnh mẽ thẩm thấu vào từ kẹt cửa. Mạnh Kiều chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cô không tin con quỷ này có năng lực nghịch thiên gì, nếu không quả thực quá không công bằng với bốn người chơi tay không tấc sắt.
Quả nhiên, con quỷ kia dừng lại ở khung cửa sau lưng Mạnh Kiều trong chốc lát rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cầu thang bên kia, sau đó trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vọng lại.
Quỷ xuống lầu.
Trò chơi bắt đầu được mười lăm phút.
Nhiệm vụ của Mạnh Kiều là phải. chết quỷ.
Trước đó cô cần thăm dò rõ ràng đặc tính của quỷ.
Thứ nhất, quỷ không có năng lực cảm nhận được cô ở đâu. Nếu không vừa rồi nó sẽ phá cửa vào.
Thứ hai, quỷ có tiếng bước chân, cho nên có thể biết rõ nó đang ở đâu, có phải ở cùng tầng với mình không.
Thứ ba, hành động của quỷ hẳn không nhanh, tốc độ xấp xỉ với người bình thường.
Mục đích của cô không phải là trốn, không bằng đi sau lưng quỷ dứt khoát cho một nhát chính diện, có khi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao nhiệm vụ không có trừng phạt, nói cách khác cô sẽ không chết ở trong nhiệm vụ.
Cho nên tốt nhất là chủ động xuất kích, tìm đường chết một phen!
Mạnh Kiều vẫn khá tự tin với suy luận của mình. Cô dán lỗ tai lên trên cửa, ngoài cửa thật sự không hề có tiếng động gì. Cô nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, chuẩn bị cẩn thận mở cửa phòng ra.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh khủng bố trào lên trong lòng. Trong đầu cô vang lên nhạc nền đạo cụ của Nghiêm Mục, mà nhạc nền này hết sức hợp cảnh… vậy mà là bài “Khải hoàn ca”.
Mạnh Kiều không nhúc nhích, nhanh chóng thu tay về.
Tuy rằng cô nghe thấy rõ tiếng quỷ đi đến hành lang, nhưng hiện tại cô dám khẳng định ngoài cửa có nguy hiểm.
Nguy hiểm, chỉ cách cô một cách cửa.
Như vậy, hiện tại cô đứng tiếp ở đây thì chắc chắn là tìm đường chết. Mạnh Kiều nhanh chóng lặng yên không một tiếng động đi đến cửa trước phòng học, mở rộng cửa, Mạnh Kiều cất bước chạy đi. Cô thoáng liếc nhìn… quả nhiên trong bóng đêm, ngoài cửa sau phòng học có một lệ quỷ cả người thối rữa đang đứng.
Ả ta ha ha ha mỉm cười với Mạnh Kiều, tay còn gõ cửa sau phòng học, phát ra tiếng “Cốc… cốc… cốc…”.
Sao quỷ còn biết chơi trò gian trá?
Mạnh Kiều không kịp nghĩ quá nhiều, cất bước chạy thẳng.
Lệ quỷ phía sau nhanh chóng đuổi theo. Cô chạy đến tầng ba, sau đó lại theo cầu thang bên kia về tầng hai. Bỏng đêm cản trở thị giác làm Mạnh Kiều càng dễ trốn tránh. Đi vòng một vòng lớn, cuối cùng cô canh giữ ở giữa cầu thang tầng hai.
Cô duỗi cổ nhìn ra từ cầu thang, bên ngoài đã không còn lệ quỷ vừa rồi.
Lệ quỷ đã đuổi theo người khác.
Bấy giờ Mạnh Kiều mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu chạy loạn ở khu dạy học thì sẽ rất dễ gặp được quỷ. Vậy không bằng cứ dựa theo ý tưởng ban đầu, tránh ở một chỗ bốn phía thoáng đãng. Có thể tìm chỗ chạy trốn, cũng có thể thấy rõ khi nào có quỷ đến. Giữa cầu thang không phải chỗ để ẩn nấp, nhưng thật sự là chỗ tốt để chạy.
Cô dựa vào trên vách tường.
Trên lầu truyền đến tiếng vang “cộp… cộp… cộp”.
Xem ra quỷ đang tìm kiếm ở trên đầu cô.
“Phù...” Mạnh Kiều thở hắt ra một hơi. Cô đang suy nghĩ xem có nên từ cửa cầu thang này chạy đến một cửa cầu thang khác hay không.
Nhưng ngay lúc này, di động trong túi quần cô đột nhiên bắt đầu rung lên.
Mạnh Kiều đã sớm chỉnh di động về chế độ rung ngay khi trò chơi bắt đầu. Dẫu sao lúc ấy đã nói nếu không có quỷ chơi trốn tìm với bọn họ thì có thể liên hệ với nhau để cùng về ký túc xá.
Lúc ấy cô không biết đâu mới là trò chơi chân chính. Nhỡ đâu về ký túc xá mới là cốt truyện chính thì sao. Cho nên lưu ý một chút, lấy số điện thoại của ba người.
Cô gái nhanh chóng móc di động ra, dưới ánh sáng của màn hình chế độ tối, cô nheo mắt lại.
Là Dương Ninh gọi?
Chuyện gì?
Vừa rồi Mạnh Kiều có ấn tượng khá tốt với Dương Ninh. Có phải Dương Ninh phát hiện quy tắc trò chơi mới gì không, hoặc là phát hiện lúc ấy cô ta nói quy tắc có chỗ sơ hở. Dù sao cũng là manh mối, mà lúc này quỷ đang tìm ở tầng trên, hiện tại cô vẫn có thể nghe máy.
Mạnh Kiều nhanh chóng đi vào hành lang.
Cô ấn nghe máy.
Vừa nối máy, bên kia điện thoại là giọng Dương Ninh: “Mạnh Kiều, Mạnh Kiều cậu ở đâu! Tôi thấy quỷ, nó đi về phía tôi. Làm sao bây giờ? Tôi ở tầng năm, tôi ở tầng năm! Tôi sắp chết đúng không? Tôi rất sợ! Không có cách nào thắp sáng ngọn nến. Chúng ta không thể rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn không thể rời khỏi trò chơi!”
Tầng năm?
Không đúng, vừa rồi quỷ còn lắc lư trên đỉnh đầu cô.
Cô ta đang nói dối.
Mạnh Kiều chớp mắt, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Cô nhấc chân chạy ngay xuống dưới lầu, cô không thể ở lại tầng này! Người vừa gọi điện không phải Dương Ninh, quy tắc trò chơi có nói người chơi không thể nói chuyện, không thể giao lưu với nhau. Dương Ninh biết rõ quy tắc trò chơi, cho nên cô ta không có khả năng phạm sai lầm như này!
Hơn nữa, lời Dương Ninh nói đều là vô nghĩa!
Không phải Dương Ninh gọi điện thoại!
Là quỷ!
Là quỷ đang xác nhận vị trí của cô!
Thật đúng là... rất thông minh đấy!
Mạnh Kiều chạy đến tầng một. Cô cảm thấy sau lưng mình có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm.
Cô dứt khoát rẽ vào nhà vệ sinh nữ.
Di động trong túi liên tục rung lên, Mạnh Kiều không ấn nút từ chối, mà cầm điện thoại ở trong tay.
Vội vậy ư?
Vội tìm cô đến vậy à?
Con quỷ thối rữa đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ khép hờ.
Nó đứng cách Mạnh Kiều khoảng trên dưới 10 mét. Lệ quỷ không sốt ruột nhào lên. Nó đứng ở cửa như thưởng thức con mồi giãy giụa, sau đó âm thanh dưới chân càng lúc càng lớn, chậm rãi tới gần.
Đến cực kỳ gần.
Nó đẩy từng cánh cửa buồng vệ sinh kẽo kẹt.
Bên trong ngoài bồn cầu xả nước cũ nát và sọt đựng giấy bỏ ra thì không có gì cả.
Từng cánh cửa được mở ra.
Chỉ còn lại hai cánh cửa cuối cùng.
Đầu ngón tay thối rữa đang gõ cửa buồng vệ sinh cuối cùng bên phải.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh cánh cửa ở phía sau lệ quỷ, đột nhiên vang lên tiếng chuông di động.
“… Ring ring ring… ring ring ring… Jingle Bells…”
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, bóng quỷ thối rữa nhanh chóng đánh về phía màn hình di động lập lòe. Đẩy cửa buồng vệ sinh ra, trên két nước là di động đang kêu vang. Lệ quỷ như bị cảnh trước mắt mê hoặc, không khỏi ngẩn ra.
Lúc này, chỉ nghe được rầm một tiếng, Mạnh Kiều vốn bám vào góc trên đỉnh buồng vệ sinh đột nhiên buông cánh tay ra đánh về phía lệ quỷ. Tóc của cô xõa tung, trong chốc lát không thấy rõ gương mặt thì gần như không phân biệt được ai là quỷ.
Cô gái như từ trên trời giáng xuống, bóp chặt thân hình thối rữa của lệ quỷ, dứt khoát móc ra một con dao nhỏ tinh xảo đâm vào sau lưng con quỷ!
Ngay khoảnh khắc con dao hoàn toàn đi vào người lệ quỷ, con quỷ quay đầu đối diện với cô gái. Trong mắt lệ quỷ che kín tơ máu, khóe miệng lộ ra một nụ cười rõ nét.
Mạnh Kiều dùng sức đâm mạnh.
Trong khoảnh khắc, lệ quỷ bắt đầu nhanh chóng thối rữa, hòa tan như một bãi thịt thối đã hỏng hoàn toàn. Biến thành một đống bọt máu và thịt vụn, rải rác trên mặt đất.
Mạnh Kiều rút dao nhỏ ra, cả người cô đều là một mùi tanh tưởi.
Cô giế.t chết quỷ.
Lệ quỷ hóa thành một bãi thịt nát.
Nói vậy cô có thể rời khỏi nơi này rồi.
Cô gái đứng ở tại chỗ chờ thông báo kết thúc của hệ thống, nhưng cô đợi nửa phút vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Cô đá miếng thịt dưới chân, không đúng, cô thật sự không giết nhầm.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Hiện tại không phải lúc suy xét, trò chơi còn đang tiếp tục, cô cần nhanh chóng tìm được chỗ để trốn.
Mạnh Kiều nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, ngay sau đó cô nghe thấy sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân “Cộp... Cộp... Cộp...”.
Không nhanh không chậm.
Cô trốn ở giữa cầu thang, từ phản chiếu trong kính, cô nhìn thấy bóng dáng đen như mực.
Một lệ quỷ khác!
Sao lại có hai lệ quỷ?
Ngay lúc Mạnh Kiều nhìn lệ quỷ qua tấm kính, cô đột nhiên thấy được dáng vẻ của chính mình.
Hành lang đen như mực, tấm kính phản chiếu ánh trăng đỏ như máu.
Cùng với, gương mặt mình soi trong kính!
Không đúng! Trước mắt cô không phải cảnh này.
Vì sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của chính mình chạy vội trong hành lang?
Mạnh Kiều đột nhiên hiểu ra tất cả trước mắt không phải thị giác của cô!
Là quỷ!
Con lệ quỷ này đang khiêu khích cô, nói cho Mạnh Kiều biết cô đã bị phát hiện!
Thị giác truyền về, Mạnh Kiều cũng không sợ hãi, xoay người chạy như bay lên trên lầu. Cô xác định có hai con quỷ. Vì sao lại có hai con quỷ? Là bởi vì Tống Hiểu Nguyệt bị quỷ gi.ết chết cho nên biến thành quỷ à?
Cô đột nhiên hiểu ra trò chơi này.
Không cho nói chuyện.
Bạn căn bản không biết số lượng địch ta, bạn cũng không có cách nào biết vị trí của mỗi con quỷ. Nếu bốn đánh một, hợp tác vào thì độ khó giết quỷ với cô sẽ rất thấp. Nhưng hiện tại đồng đội của cô đang giảm bớt theo thứ tự, lại biến thành quỷ. Từ yêu cầu cô giết. chết một con quỷ, biến thành hai con.
Thậm chí có thể biến thành ba con.
Hiện tại, không thể có thêm người chết, cô cần giải quyết con quỷ kia!
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Đánh giá:
Truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Story
Chương 38: Trò chơi trốn tìm
9.1/10 từ 51 lượt.