Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 180: Sự thật về phó bản
233@-Thật sự không có người.
Mạnh Kiều còn cho rằng sẽ có một đội người máy lao tới trói hai người lại như trong phim. Nhưng mà hành lang trống rỗng chỉ có cô và Nghiêm Mục. Sàn nhà và vách tường được lau sáng choang, trơn bóng như gương phản chiếu hình ảnh của cô.
“Không có người, thật sự không có người?” Mạnh Kiều hỏi nhỏ.
Nghiêm Mục không phát hiện bất kỳ dấu vết sống của bất cứ thứ gì. Nơi này giống như một cơ sở dữ liệu khổng lồ không có sự sống. Xuyên qua phòng tròn, bọn họ đi tới một cây cầu cong. Cây cầu trong suốt, dưới chân sâu ít nhất trăm mét. Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu là trần bị đóng kín bằng kim loại như một ống khói bị bịt kín.
“Phía dưới đều là phòng có đặt phó bản.” Nghiêm Mục đếm, ít nhất có một trăm phòng. Ô vuông ở đây có thể chứa toàn bộ người trên trái đất, thậm chí còn có thể hơn rất nhiều. Anh đã nghĩ thông suốt, phó bản này có lẽ không chỉ chuẩn bị cho địa cầu. Đây như một kho đề khổng lồ, ai cần làm bài thì nó sẽ ngẫu nhiên cho ra một đề.
Đi qua cây cầu cong, bọn họ đi tới một căn phòng càng rộng hơn nữa. Một màn hình tinh thể lỏng cao 30 mét do năm mươi màn hình nhỏ tạo thành, phía trên là các loại hình ảnh người chơi trái đất ở thế giới hiện thực và trong phó bản. Mỗi hình ảnh qua hai mươi giây sẽ đổi một lần, không có bất kỳ quy luật gì, nhìn giống máy tự động.
“Sẽ có người ngoài hành tinh à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Cũng có thể là trí tuệ nhân tạo.” Nghiêm Mục đứng ở bục cao bên cạnh, nơi này không có tiền giấy sách vở gì, bọn họ không cách nào phán đoán ở thời đại nào. Hai người đứng ở trong phòng rỗng tuếch, mãi đến khi truyền đến tiếng dòng điện nhỏ. Một vách tường đột nhiên bắt đầu lập loè, sau đó biến thành màn hình nửa trong suốt.
Một luồng laser màu đỏ đột nhiên hiện trên màn hình.
“… Tạch…”
Màn hình mở ra.
Trên màn hình xoay loạn những ký tự xa lạ, đồng thời xuất hiện tròng mắt cameras hoàn chỉnh rà quét thân thể Nghiêm Mục và Mạnh Kiều một lượt.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là thứ này sẽ không nổ súng bắn cô chứ!
Nhưng cô cảm thấy có chạy cũng không thoát, không bằng bây giờ cứ đứng yên.
Trong lúc đó Nghiêm Mục vẫn luôn nắm tay cô, nhiệt độ cơ thể từ phía anh truyền đến khiến cô thả lỏng.
Cuối cùng, màn hình từ tiếng Anh biến thành tiếng Trung.
Xin chào!
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Đây là... thứ gì?”
Nghiêm Mục: “Xin chào.”
Chào hỏi như vậy có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Yên lặng.
Sau khi Nghiêm Mục và màn hình chào nhau, bầu không khí rơi vào sự lúng túng. Mạnh Kiều huých Nghiêm Mục, đưa mắt ra hiệu, anh có cần nói thêm gì không?
Các bạn ** How did you****#¥! **
Mạnh Kiều: “Màn hình hỏng à?”
Cô nói chuyện rất cẩn thận.
… Tinh tinh!
Không phải.
Các bạn rời khỏi phó bản bằng cách nào?
Lúc này, âm thanh hệ thống lại xuất hiện ở trong đầu, cùng lúc đó là phụ đề hiện lên trước mặt.
Cảm giác này quen thuộc làm sao!
Có vẻ đây mới là cách tiến hành giao tiếp hữu hiệu với vật sống.
Mạnh Kiều kể lại quá trình sử dụng đạo cụ từ đầu chí cuối, cuối cùng trêu chọc cười nói: “Đạo cụ của bạn xuất hiện bug, vì thế chúng tôi hack.”
Ồ.
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Bạn là người à?”
Không phải.
Mạnh Kiều: “Vậy bạn là sinh vật cấp cao à?”
.
Mạnh Kiều nhìn không hiểu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự lý giải của cô. Dù sao cô cũng chưa từng nghe thấy có người ngoài hành tinh. Nhìn thấy bên đối diện không có ác ý, cô cũng yên tâm thả lỏng người: “Làm tôi sợ muốn chết. Tuy rằng không biết bạn là gì, nhưng có vẻ chúng ta có thể làm bạn đó.”
Sinh vật hệ silicon(*).
(*) Sự sống dựa trên silicon (tiếng Anh: Silicon-based life) dùng để chỉ các sinh vật sử dụng silicon làm nền tảng của chất hữu cơ.
“Hả?”
Nghiêm Mục nói nhỏ vào tai Mạnh Kiều: “Nó đang nói cho em nó là sinh vật hệ silicon, bởi vì vừa rồi em nói không biết nó là cái gì.”
Mạnh Kiều cảm thấy màn hình này chắc chắn là chòm Xử Nữ.
Cô ho nhẹ rồi nói hai câu: “Tôi xin giới thiệu. Tôi tên Mạnh Kiều, năm nay 25 tuổi, đến từ thành phố Giang Kinh.”
Tuổi: 25 tuổi
Chiều cao: 161cm
Xếp hạng của thành phố Giang Kinh, No.4
Điểm tích lũy hiện tại: 85.349
Nghiêm Mục
Tuổi: 28 tuổi
Chiều cao: 187cm
Xếp hạng của thành phố Giang Kinh, No.3
Điểm tích lũy hiện tại: 88.742
Mạnh Kiều hậm hực cười: “Bạn đã có những số liệu này thì tôi không tự giới thiệu nữa. Vậy nếu các bạn đã biết tin tức về chúng tôi thì cũng nên biết vì sao chúng tôi lại đến đây, đúng không?”
Các bạn muốn biết làm sao để kết thúc phó bản.
Không biết vì sao, Mạnh Kiều cảm thấy khi màn hình xuất hiện những chữ này thì nó cực kỳ tự tin, giống như chắc chắn bọn họ sẽ đến vậy. Cũng phải, hệ thống có thể kiểm tra đo lường được hai tầng hành động của người chơi ở phó bản và hiện thực, bọn họ rất dễ dàng phân tích từ số liệu tìm được động cơ và nguyên nhân. Đây là chỗ tốt của việc nói chuyện với người thông minh.
Mạnh Kiều gật đầu: “Chúng tôi muốn biết vì sao lại có phó bản. Chúng tôi cũng muốn biết làm cách nào kết thúc phó bản. Địa cầu đã rất loạn, các bạn phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Cho nên tôi cần một lời giải thích, cùng với chúng tôi yêu cầu kết thúc phó bản.”
Dữ quá đi.
Mạnh Kiều: Vì sao bạn lại làm nũng?
Có phải có bệnh gì không.
“Anh nói với nó đi.” Mạnh Kiều cọ cọ bả vai Nghiêm Mục: “Chuyện gì chứ? Bọn họ lựa chọn địa cầu làm chỗ thí nghiệm phó bản, chúng ta là chuột bạch à?”
Không phải.
Mạnh Kiều đối mặt với màn hình. Tâm trạng của cô không mãnh liệt mênh mông, mà lại vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói không gợn sóng mang vẻ ra lệnh: “Được rồi! Vậy bạn giải thích đi. Vì sao là địa cầu, vì sao lại là chúng tôi và vì sao lại xuất hiện phó bản này.”
Không phải chúng tôi lựa chọn địa cầu.
Là địa cầu cần tiến hành can thiệp.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Nghiêm Mục đã loáng thoáng đoán được đáp án này. Ngay lần đầu tiên anh biết Hội Khoa Học mở ra cánh cửa thế giới song song thì đã mơ hồ có phỏng đoán này. Chẳng qua bởi vì phỏng đoán quá khó được chứng thực, hơn nữa quá viển vông, cho nên anh vẫn luôn không nói cho Mạnh Kiều. Anh chỉ ngẫu nhiên nói bóng nói gió.
Các bạn mở ra cánh cửa thế giới song song.
Các bạn không thể mở cánh cửa đó ra.
Nếu hai thế giới song song được nối liền nhau sẽ sinh ra vũ trụ sụp đổ từ bên trong. Thế giới song song sẽ sinh ra sự va chạm cao độ với nhau.
Thế cho nên sinh ra vụ nổ Bigbang.
Động đất.
“Từ khi Hội Khoa Học mở ra cánh cửa thế giới song song, thế giới chúng ta bắt đầu thường xuyên động đất, xuất hiện các vụ nổ. Có người nói đây là sự kiện Tunguska(*) của hiện đại, nhưng thật ra là kết quả của thế giới song song va chạm vào nhau?” Mạnh Kiều dốt đặc cán mai với khoa học tự nhiên. Trí tưởng tượng của cô đủ nhiều, cho nên cũng thuận lợi hiểu được mấy lời này.
(*) Sự kiện Tunguska là một vụ nổ xảy ra tại tọa độ 60°55′B 101°57′Đ, gần sông Podkamennaya Tunguska ở vùng tự trị Evenk, Siberia thuộc Nga hiện nay, lúc 7:17 sáng ngày 30 tháng 6 năm 1908. Thỉnh thoảng sự kiện này được gọi là Vụ nổ lớn Siberi.
Nghiêm Mục nhìn chằm chằm một hàng chữ cuối cùng trên màn hình rồi tự nói: “Vũ trụ sụp đổ từ bên trong, vụ nổ Bigbang ảnh hưởng đến không chỉ là vị trí thế giới của chúng ta và con đường dẫn đến thế giới song song hiện tại. Vụ nổ Bigbang dẫn đến hố đen sẽ hút tất cả thế giới song song vào lốc xoáy, dẫn tới trái đất hoàn toàn không tồn tại. Không đúng, độ rộng của sụp đổ sẽ ảnh hưởng đến các hành tinh thậm chí chỗ rộng lớn.”
Cho nên, khởi điểm của tất cả những thứ này là Hội Khoa Học.
Hội Khoa Học mở ra cánh cổng thế giới song song, dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền phía sau. Đơn giản mà nói, thật ra đóng cánh cửa này lại, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Như vậy, câu trả lời rất đơn giản: Tìm được cửa, đóng cửa lại.
Trả lời chính xác.
Vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, chúng tôi dung hợp hai thế giới song song thành một thế giới.
“Nếu chúng tôi đóng lại con đường dẫn đến thế giới song song thì sao?” Mạnh Kiều hỏi.
Các bạn có thể đóng lại con đường này, tất cả sẽ kết thúc.
Nghiêm Mục nói: “Bởi vì dân số thế giới sẽ đạt tới giới hạn bão hòa cao nhất, cho nên các bạn cần tìm một phương pháp rút gọn dân cư. Vì bảo đảm tính công bằng, các bạn mở ra hệ thống phó bản này, tiến hành xếp hạng thông qua điểm tích lũy, đồng thời người chơi có điểm tích lũy thấp và chết trong phó bản sẽ bị phán tử vong.”
Trả lời chính xác.
Cho nên phỏng đoán của bọn họ là chính xác. Hệ thống vì phân chia nhân loại, cho nên căn cứ điểm xếp hạng để tiến hành sàng lọc, mãi đến khi số lượng nhân loại còn lại ở dưới giá trị có thể chấp nhận, thì phó bản trò chơi hoang đường này sẽ kết thúc. Gọi là phó bản, không bằng nói là kiểm tra sàng lọc. Người có thể sống sót, cho dù là trí tuệ, vũ lực, hay vận may đều tốt hơn người bị chết rất nhiều. Bọn họ có thể tiếp tục tổ chức các xã hội đa dạng, kéo dài nền văn minh nhân loại.
Xếp hạng không khác nhau.
Mạnh Kiều nhớ đến cô chú mình, những người đã chết trong phó bản, rời khỏi thế giới.
“Bọn họ còn trở về chứ?” Cô hỏi: “Người đã chết sẽ được các bạn lưu giữ lại chứ?”
Mỗi 10 tháng cơ sở dữ liệu sẽ tiến hành đổi mới, đến lúc đó số liệu rác sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
Ánh mắt Mạnh Kiều hơi đổi: “Nói cách khác, nếu hai thế giới hoàn toàn tách ra, những người đã chết sẽ có thể một lần nữa trở về trái đất? Tôi có thể hiểu là vậy chứ?”
Thời gian còn lại của các bạn, 54 ngày.
Đến lúc đó, số liệu mới sẽ thay thế số liệu cũ.
Vấn đề rất dễ giải quyết. Bọn họ cần tìm được Hội Khoa Học rồi đóng cửa thế giới song song. Trong mắt Mạnh Kiều sáng ngời, cô lắc lắc cánh tay Nghiêm Mục: “Nói cách khác, tất cả người chết đều có thể trở về. Chúng ta cần đóng con đường lại trong 54 ngày.”
Cô ngẫm nghĩ rồi lại nhìn về phía màn hình: “Vì sao các bạn không tự đóng cánh cửa. Như vậy thì không cần phải lập ra bảng xếp hạng? Mà những chuyện tiếp sau đó sẽ không xảy ra, các bạn cũng giảm bớt lượng công việc.”
Vì sao chúng tôi phải làm?
Đây là việc của các bạn.
Tất cả đều là nhân quả của các bạn.
Nhân quả.
Đây là một từ hay, rất khó tưởng tượng từ đơn này lại được nói ra từ trong miệng của một sinh vật cấp cao.
Mạnh Kiều nhìn bóng dáng phản chiếu mờ ảo trên màn hình, lẩm bẩm nói nhỏ: “Cho nên, chúng ta thật sự phải cứu vớt thế giới.”
“Tôi có một vấn đề.”
Nghiêm Mục nói.
Mời nói.
“Tương Liễu từ đâu ra? Và phải làm thế nào thì chúng tôi mới giết chết được nó?”
**********
*****
Màn hình loạn mã...
Mạnh Kiều cảm thấy có thể là nó đang chửi bậy.
“Không thể nói?”
Giọng điệu Nghiêm Mục hơi trào phúng.
Màn hình dừng lại trong chốc lát.
Cuối cùng bắt đầu hiện lên: Rắn chín đầu đánh số Dhfg-1273.
Phó bản: Suỵt, ta nguyện ngươi say mê không tỉnh.
Năm đưa phó bản vào: Năm 151 trước công nguyên.
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Mạnh Kiều còn cho rằng sẽ có một đội người máy lao tới trói hai người lại như trong phim. Nhưng mà hành lang trống rỗng chỉ có cô và Nghiêm Mục. Sàn nhà và vách tường được lau sáng choang, trơn bóng như gương phản chiếu hình ảnh của cô.
“Không có người, thật sự không có người?” Mạnh Kiều hỏi nhỏ.
Nghiêm Mục không phát hiện bất kỳ dấu vết sống của bất cứ thứ gì. Nơi này giống như một cơ sở dữ liệu khổng lồ không có sự sống. Xuyên qua phòng tròn, bọn họ đi tới một cây cầu cong. Cây cầu trong suốt, dưới chân sâu ít nhất trăm mét. Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu là trần bị đóng kín bằng kim loại như một ống khói bị bịt kín.
“Phía dưới đều là phòng có đặt phó bản.” Nghiêm Mục đếm, ít nhất có một trăm phòng. Ô vuông ở đây có thể chứa toàn bộ người trên trái đất, thậm chí còn có thể hơn rất nhiều. Anh đã nghĩ thông suốt, phó bản này có lẽ không chỉ chuẩn bị cho địa cầu. Đây như một kho đề khổng lồ, ai cần làm bài thì nó sẽ ngẫu nhiên cho ra một đề.
Đi qua cây cầu cong, bọn họ đi tới một căn phòng càng rộng hơn nữa. Một màn hình tinh thể lỏng cao 30 mét do năm mươi màn hình nhỏ tạo thành, phía trên là các loại hình ảnh người chơi trái đất ở thế giới hiện thực và trong phó bản. Mỗi hình ảnh qua hai mươi giây sẽ đổi một lần, không có bất kỳ quy luật gì, nhìn giống máy tự động.
“Sẽ có người ngoài hành tinh à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Cũng có thể là trí tuệ nhân tạo.” Nghiêm Mục đứng ở bục cao bên cạnh, nơi này không có tiền giấy sách vở gì, bọn họ không cách nào phán đoán ở thời đại nào. Hai người đứng ở trong phòng rỗng tuếch, mãi đến khi truyền đến tiếng dòng điện nhỏ. Một vách tường đột nhiên bắt đầu lập loè, sau đó biến thành màn hình nửa trong suốt.
Một luồng laser màu đỏ đột nhiên hiện trên màn hình.
“… Tạch…”
Màn hình mở ra.
Trên màn hình xoay loạn những ký tự xa lạ, đồng thời xuất hiện tròng mắt cameras hoàn chỉnh rà quét thân thể Nghiêm Mục và Mạnh Kiều một lượt.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là thứ này sẽ không nổ súng bắn cô chứ!
Nhưng cô cảm thấy có chạy cũng không thoát, không bằng bây giờ cứ đứng yên.
Trong lúc đó Nghiêm Mục vẫn luôn nắm tay cô, nhiệt độ cơ thể từ phía anh truyền đến khiến cô thả lỏng.
Cuối cùng, màn hình từ tiếng Anh biến thành tiếng Trung.
Xin chào!
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Đây là... thứ gì?”
Nghiêm Mục: “Xin chào.”
Chào hỏi như vậy có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Yên lặng.
Sau khi Nghiêm Mục và màn hình chào nhau, bầu không khí rơi vào sự lúng túng. Mạnh Kiều huých Nghiêm Mục, đưa mắt ra hiệu, anh có cần nói thêm gì không?
Các bạn ** How did you****#¥! **
Mạnh Kiều: “Màn hình hỏng à?”
Cô nói chuyện rất cẩn thận.
… Tinh tinh!
Không phải.
Các bạn rời khỏi phó bản bằng cách nào?
Lúc này, âm thanh hệ thống lại xuất hiện ở trong đầu, cùng lúc đó là phụ đề hiện lên trước mặt.
Cảm giác này quen thuộc làm sao!
Có vẻ đây mới là cách tiến hành giao tiếp hữu hiệu với vật sống.
Mạnh Kiều kể lại quá trình sử dụng đạo cụ từ đầu chí cuối, cuối cùng trêu chọc cười nói: “Đạo cụ của bạn xuất hiện bug, vì thế chúng tôi hack.”
Ồ.
Mạnh Kiều:?
Mạnh Kiều: “Bạn là người à?”
Không phải.
Mạnh Kiều: “Vậy bạn là sinh vật cấp cao à?”
.
Mạnh Kiều nhìn không hiểu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự lý giải của cô. Dù sao cô cũng chưa từng nghe thấy có người ngoài hành tinh. Nhìn thấy bên đối diện không có ác ý, cô cũng yên tâm thả lỏng người: “Làm tôi sợ muốn chết. Tuy rằng không biết bạn là gì, nhưng có vẻ chúng ta có thể làm bạn đó.”
Sinh vật hệ silicon(*).
(*) Sự sống dựa trên silicon (tiếng Anh: Silicon-based life) dùng để chỉ các sinh vật sử dụng silicon làm nền tảng của chất hữu cơ.
“Hả?”
Nghiêm Mục nói nhỏ vào tai Mạnh Kiều: “Nó đang nói cho em nó là sinh vật hệ silicon, bởi vì vừa rồi em nói không biết nó là cái gì.”
Mạnh Kiều cảm thấy màn hình này chắc chắn là chòm Xử Nữ.
Cô ho nhẹ rồi nói hai câu: “Tôi xin giới thiệu. Tôi tên Mạnh Kiều, năm nay 25 tuổi, đến từ thành phố Giang Kinh.”
Tuổi: 25 tuổi
Chiều cao: 161cm
Xếp hạng của thành phố Giang Kinh, No.4
Điểm tích lũy hiện tại: 85.349
Nghiêm Mục
Tuổi: 28 tuổi
Chiều cao: 187cm
Xếp hạng của thành phố Giang Kinh, No.3
Điểm tích lũy hiện tại: 88.742
Mạnh Kiều hậm hực cười: “Bạn đã có những số liệu này thì tôi không tự giới thiệu nữa. Vậy nếu các bạn đã biết tin tức về chúng tôi thì cũng nên biết vì sao chúng tôi lại đến đây, đúng không?”
Các bạn muốn biết làm sao để kết thúc phó bản.
Không biết vì sao, Mạnh Kiều cảm thấy khi màn hình xuất hiện những chữ này thì nó cực kỳ tự tin, giống như chắc chắn bọn họ sẽ đến vậy. Cũng phải, hệ thống có thể kiểm tra đo lường được hai tầng hành động của người chơi ở phó bản và hiện thực, bọn họ rất dễ dàng phân tích từ số liệu tìm được động cơ và nguyên nhân. Đây là chỗ tốt của việc nói chuyện với người thông minh.
Mạnh Kiều gật đầu: “Chúng tôi muốn biết vì sao lại có phó bản. Chúng tôi cũng muốn biết làm cách nào kết thúc phó bản. Địa cầu đã rất loạn, các bạn phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Cho nên tôi cần một lời giải thích, cùng với chúng tôi yêu cầu kết thúc phó bản.”
Dữ quá đi.
Mạnh Kiều: Vì sao bạn lại làm nũng?
Có phải có bệnh gì không.
“Anh nói với nó đi.” Mạnh Kiều cọ cọ bả vai Nghiêm Mục: “Chuyện gì chứ? Bọn họ lựa chọn địa cầu làm chỗ thí nghiệm phó bản, chúng ta là chuột bạch à?”
Không phải.
Mạnh Kiều đối mặt với màn hình. Tâm trạng của cô không mãnh liệt mênh mông, mà lại vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói không gợn sóng mang vẻ ra lệnh: “Được rồi! Vậy bạn giải thích đi. Vì sao là địa cầu, vì sao lại là chúng tôi và vì sao lại xuất hiện phó bản này.”
Không phải chúng tôi lựa chọn địa cầu.
Là địa cầu cần tiến hành can thiệp.
Mạnh Kiều sửng sốt.
Nghiêm Mục đã loáng thoáng đoán được đáp án này. Ngay lần đầu tiên anh biết Hội Khoa Học mở ra cánh cửa thế giới song song thì đã mơ hồ có phỏng đoán này. Chẳng qua bởi vì phỏng đoán quá khó được chứng thực, hơn nữa quá viển vông, cho nên anh vẫn luôn không nói cho Mạnh Kiều. Anh chỉ ngẫu nhiên nói bóng nói gió.
Các bạn mở ra cánh cửa thế giới song song.
Các bạn không thể mở cánh cửa đó ra.
Nếu hai thế giới song song được nối liền nhau sẽ sinh ra vũ trụ sụp đổ từ bên trong. Thế giới song song sẽ sinh ra sự va chạm cao độ với nhau.
Thế cho nên sinh ra vụ nổ Bigbang.
Động đất.
“Từ khi Hội Khoa Học mở ra cánh cửa thế giới song song, thế giới chúng ta bắt đầu thường xuyên động đất, xuất hiện các vụ nổ. Có người nói đây là sự kiện Tunguska(*) của hiện đại, nhưng thật ra là kết quả của thế giới song song va chạm vào nhau?” Mạnh Kiều dốt đặc cán mai với khoa học tự nhiên. Trí tưởng tượng của cô đủ nhiều, cho nên cũng thuận lợi hiểu được mấy lời này.
(*) Sự kiện Tunguska là một vụ nổ xảy ra tại tọa độ 60°55′B 101°57′Đ, gần sông Podkamennaya Tunguska ở vùng tự trị Evenk, Siberia thuộc Nga hiện nay, lúc 7:17 sáng ngày 30 tháng 6 năm 1908. Thỉnh thoảng sự kiện này được gọi là Vụ nổ lớn Siberi.
Nghiêm Mục nhìn chằm chằm một hàng chữ cuối cùng trên màn hình rồi tự nói: “Vũ trụ sụp đổ từ bên trong, vụ nổ Bigbang ảnh hưởng đến không chỉ là vị trí thế giới của chúng ta và con đường dẫn đến thế giới song song hiện tại. Vụ nổ Bigbang dẫn đến hố đen sẽ hút tất cả thế giới song song vào lốc xoáy, dẫn tới trái đất hoàn toàn không tồn tại. Không đúng, độ rộng của sụp đổ sẽ ảnh hưởng đến các hành tinh thậm chí chỗ rộng lớn.”
Cho nên, khởi điểm của tất cả những thứ này là Hội Khoa Học.
Hội Khoa Học mở ra cánh cổng thế giới song song, dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền phía sau. Đơn giản mà nói, thật ra đóng cánh cửa này lại, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Như vậy, câu trả lời rất đơn giản: Tìm được cửa, đóng cửa lại.
Trả lời chính xác.
Vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, chúng tôi dung hợp hai thế giới song song thành một thế giới.
“Nếu chúng tôi đóng lại con đường dẫn đến thế giới song song thì sao?” Mạnh Kiều hỏi.
Các bạn có thể đóng lại con đường này, tất cả sẽ kết thúc.
Nghiêm Mục nói: “Bởi vì dân số thế giới sẽ đạt tới giới hạn bão hòa cao nhất, cho nên các bạn cần tìm một phương pháp rút gọn dân cư. Vì bảo đảm tính công bằng, các bạn mở ra hệ thống phó bản này, tiến hành xếp hạng thông qua điểm tích lũy, đồng thời người chơi có điểm tích lũy thấp và chết trong phó bản sẽ bị phán tử vong.”
Trả lời chính xác.
Cho nên phỏng đoán của bọn họ là chính xác. Hệ thống vì phân chia nhân loại, cho nên căn cứ điểm xếp hạng để tiến hành sàng lọc, mãi đến khi số lượng nhân loại còn lại ở dưới giá trị có thể chấp nhận, thì phó bản trò chơi hoang đường này sẽ kết thúc. Gọi là phó bản, không bằng nói là kiểm tra sàng lọc. Người có thể sống sót, cho dù là trí tuệ, vũ lực, hay vận may đều tốt hơn người bị chết rất nhiều. Bọn họ có thể tiếp tục tổ chức các xã hội đa dạng, kéo dài nền văn minh nhân loại.
Xếp hạng không khác nhau.
Mạnh Kiều nhớ đến cô chú mình, những người đã chết trong phó bản, rời khỏi thế giới.
“Bọn họ còn trở về chứ?” Cô hỏi: “Người đã chết sẽ được các bạn lưu giữ lại chứ?”
Mỗi 10 tháng cơ sở dữ liệu sẽ tiến hành đổi mới, đến lúc đó số liệu rác sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
Ánh mắt Mạnh Kiều hơi đổi: “Nói cách khác, nếu hai thế giới hoàn toàn tách ra, những người đã chết sẽ có thể một lần nữa trở về trái đất? Tôi có thể hiểu là vậy chứ?”
Thời gian còn lại của các bạn, 54 ngày.
Đến lúc đó, số liệu mới sẽ thay thế số liệu cũ.
Vấn đề rất dễ giải quyết. Bọn họ cần tìm được Hội Khoa Học rồi đóng cửa thế giới song song. Trong mắt Mạnh Kiều sáng ngời, cô lắc lắc cánh tay Nghiêm Mục: “Nói cách khác, tất cả người chết đều có thể trở về. Chúng ta cần đóng con đường lại trong 54 ngày.”
Cô ngẫm nghĩ rồi lại nhìn về phía màn hình: “Vì sao các bạn không tự đóng cánh cửa. Như vậy thì không cần phải lập ra bảng xếp hạng? Mà những chuyện tiếp sau đó sẽ không xảy ra, các bạn cũng giảm bớt lượng công việc.”
Vì sao chúng tôi phải làm?
Đây là việc của các bạn.
Tất cả đều là nhân quả của các bạn.
Nhân quả.
Đây là một từ hay, rất khó tưởng tượng từ đơn này lại được nói ra từ trong miệng của một sinh vật cấp cao.
Mạnh Kiều nhìn bóng dáng phản chiếu mờ ảo trên màn hình, lẩm bẩm nói nhỏ: “Cho nên, chúng ta thật sự phải cứu vớt thế giới.”
“Tôi có một vấn đề.”
Nghiêm Mục nói.
Mời nói.
“Tương Liễu từ đâu ra? Và phải làm thế nào thì chúng tôi mới giết chết được nó?”
**********
*****
Màn hình loạn mã...
Mạnh Kiều cảm thấy có thể là nó đang chửi bậy.
“Không thể nói?”
Giọng điệu Nghiêm Mục hơi trào phúng.
Màn hình dừng lại trong chốc lát.
Cuối cùng bắt đầu hiện lên: Rắn chín đầu đánh số Dhfg-1273.
Phó bản: Suỵt, ta nguyện ngươi say mê không tỉnh.
Năm đưa phó bản vào: Năm 151 trước công nguyên.
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Đánh giá:
Truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Story
Chương 180: Sự thật về phó bản
9.1/10 từ 51 lượt.