Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 178: C178: Đến nơi đến chốn
"Đau, đau quá!"
Mạnh Kiều ôm bụng ngồi xổm xuống, bụng cô lại sưng lên một chút, cô đã có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong trên tay mình.
Gió gào thét ngoài cửa sổ, tấm bảng gỗ nhỏ cắm trên bãi cỏ của khu nghỉ dưỡng bị gió quật bật gốc, đập vào tòa nhà dịch vụ đối diện, Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều đang đau đớn không chịu nổi đứng dậy, khoác tay cô lên vai mình. Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau đớn khủng khiếp như thế, nội tạng cứ như bị một tảng đá đè nặng lên.
Đến nơi đến chốn.
Điểm khởi đầu của tất cả những chuyện này là đứa con của Trương Tiểu Thanh.
Bọn họ diệt trừ đứa bé kia là có thể kết thúc tất cả.
“Đứa nhỏ đâu?” Hạ Linh hỏi: “Khu nghỉ dưỡng này lớn như vậy, chúng ta tách nhau ra sẽ nguy hiểm lắm đúng không?”
Không phải là cậu ấy không muốn chia ra đi tìm, tách nhau ra có thể chạy nhanh hơn, nhưng dưới tình huống này, một mình Nghiêm Mục chăm sóc Mạnh Kiều chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.
Nghiêm Mục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió này không đúng.
Hướng gió hè ở vùng duyên hải này hẳn phải là từ phía Đông Nam, nhưng lúc này gió đen như vòng xoáy, cuốn theo cỏ hoang bay về phía Tây, mà nơi đó là nhà thờ. Mấy đứa bé khoét bụng bác sĩ điều dưỡng bò về phía nhà thờ, lưng và bụng bọn chúng phình to ra, vươn cánh tay người ra, cánh tay như cành cây khô lay lắt trong gió, chúng nó sắp phá kén thành bướm.
Đến nhà thờ.
Con của Trương Tiểu Thanh hẳn cũng sẽ đến nhà thờ.
Cốc Thu và Hạ Linh lao về phía trước, tia chớp xé toạc đứa bé chặn đường bọn họ và ác quỷ sắp xé lồ ng ngực anh linh chui ra. Tiếng kêu cứu và tiếng la hét ầm ĩ hòa trong tiếng gió, Nghiêm Mục bế ngang Mạnh Kiều lên, mặc kệ anh linh đuổi theo sau. Rõ ràng lúc này đang là ban ngày, nhưng mặt trăng mặt trời lại lờ mờ không ánh sáng.
Mạnh Kiều nắm chặt áo của Nghiêm Mục, cau mày, trong miệng đắng chát, nhưng ngay cả sức lực uống nước cô cũng không có. Anh linh trong bụng cô không ngừng hấp thu năng lượng của cô.
Tại sao cuối cùng cô lại ở tầng chót nhất của chuỗi thức ăn thế này?
Anh linh hút cô, mà ác quỷ lại hút năng lượng của anh linh.
Nghiêm Mục bế cô, cơ tay căng cứng, mồ hôi trên trán chảy ròng. Mạnh Kiều vốn nặng chưa đến năm mươi ký, anh có thể dễ dàng bế lên, nhưng bây giờ cái thứ trong bụng cô lại đè nặng lên cánh tay anh, hoàn toàn không phải trọng lượng của một bào thai. Nghiêm Mục cảm thấy mình đang bế ít nhất ba người.
Chạy đến trước cửa nhà thờ, một vòng anh linh đang nhe răng trợn mắt ngồi xổm bên ngoài bức tường cháy đen, bọn chúng không định quản bốn người, mà như đang hấp thu năng lượng của nhà thờ. Biểu tượng tam giác ngược của Palo giáo đã nhuốm một màu đen bẩn thỉu, sền sệt như nhựa đường tan chảy.
Nhà thờ được làm bằng đá, đã hoàn toàn bị hun đen.
Trên cửa chính bị đốt trụi loáng thoáng thấy được mạng nhện trắng, rõ ràng là hôm qua vẫn chưa có. Đứa bé mặc quần áo màu vàng, chính xác mà nói là thể xác đứa bé đứng chổng ngược lên trần nhà trong suốt. Một cánh tay người lớn đầy máu nhô ra từ cơ thể nó.
Mạnh Kiều vừa đến gần nhà thờ, tim đã đập mạnh, bắt đầu thở hổn hển, lưng đau, răng nhức, thậm chí còn không muốn mở mắt.
“Không được… không được lại gần…” Mạnh Kiều yếu ớt nói, cô có trực giác, tai họa này rất mạnh, mạnh đến mức bốn người bọn họ cộng lại chưa chắc đã có thể đánh bại được nó.
Đứa bé phát ra một tiếng kêu quái dị, tai họa từ trong bụng nó chui ra. Cái thứ màu đen được những đôi mắt và cái miệng nhỏ xíu bao lấy, tiếng nam nữ cười nhạo gầm rú vang lên từ những cái miệng đó. Cơ thể của nó rõ ràng là đang phát triển nhanh chóng trong không trung, tay chân của nó ngày càng dài ra, dần dần bao trùm toàn bộ trần nhà thờ.
Những tai họa oan hồn này đều tụ lên người con quái vật, chúng nó quỷ dị dữ tợn cười điên cuồng, sức mạnh đáng sợ của chúng tăng mạnh trong vui sướng.
Mạnh Kiều liếc nhìn một cái, phản ứng đầu tiên của cô là bọn chúng bất tử.
Thứ này đang không ngừng hấp thu năng lượng xung quanh.
Cái này đã không thể gọi là tai họa nữa rồi.
Nó là quái vật.
Là ma quỷ!
Con quái vật lắm mắt lắm miệng nhảy từ trên trần nhà xuống, mặt đất bị nó đạp thành một cái hố. Ánh mắt Cốc Thu không thay đổi, phóng tia sét, đánh thẳng vào con quái vật, mùi cháy khét tràn ngập không khí. Con quái vật đau đớn rống lên, nhưng thiên phú sấm sét có thể gi ết chết hàng loạt xác sống trong phó bản việc hiếu - hỷ giờ đánh trúng quái vật lại không thể làm nó chảy một giọt máu.
Mùi tanh từ những vết nứt trên da quái vật tràn ra, luồng khí như khí Metan bám vào da thịt lộ ra ngoài của Hạ Linh, da của cậu ấy lập tức lở loét, nổi mụn nước sưng đỏ. Hạ Linh đau đớn lui về sau, Cốc Thu chắn đằng trước chàng trai, sợi tóc của anh ấy cũng bắt đầu bị khí Metan hoà tan.
Thậm chí bọn họ còn không thể đến gần quái vật.
Nghiêm Mục dùng tấm thép chặn luồng khí Metan phun tới, đồng thời lưỡi đao xuyên qua cơ thể con quái vật. Nhưng nó cũng chỉ giống hạt gạo rơi vào nồi cháo nếp, lưỡi đao sắc bén hoàn toàn không thể làm tổn hại đến con quái vật.
Con quái vật này là bug à? Vấn đề của bọn họ không phải là không thể gi ết chết nó, mà là bọn họ hoàn toàn không thể tới gần nó.
Đây là phó bản thanh trừ bọn họ sao?
Không đúng.
Phó bản chỉ loại trừ dựa trên điểm tích lũy, đường sống trong phó bản không chỉ có một. Giống như Bạch Trình Hi có thể tàn sát tất cả thôn dân có thể giết con tin trong phó bản để bảo vệ con tin, từ đó hoàn thành phó bản. Cho nên cách để vượt phó bản không chỉ có một cái bọn họ nghĩ.
Đầu óc Nghiêm Mục điên cuồng xoay chuyển.
Mục đích bọn họ g iết chết quái vật là gì, đến nơi đến chốn.
Đến nơi đến chốn.
Anh biết rồi.
"Cốc Thu, đi thôi!"
Nghiêm Mục hét lên.
Anh bế Mạnh Kiều chạy ra bờ biển, Cốc Thu và Hạ Linh chạy theo sau. Con quái vật không đuổi theo bọn họ, mà vẫn tiếp tục hấp thụ năng lượng của đám anh linh kia. Nó càng lúc càng lớn, biến thành một khối màu đen như mực, giống như một loại protein không ngừng giãn nở sau khi bị bỏ vào axit sulfuric.
“Hạ Linh, chúng ta cần dựa vào đạo cụ có thể quay ngược thời gian của cậu.” Nghiêm Mục nói.
Hạ Linh lấy ra một cái đồng hồ bể nát, không chút do dự nói: "Đến nước này rồi thì dùng đi. Anh muốn quay về lúc nào?”
“Trước ngày dự sinh của Trương Tiểu Thanh.” Nghiêm Mục nói.
Nếu đến nơi đến chốn, vậy thì chỉ cần đứa bé này không thể ra đời, Lisa sẽ không dùng nó để làm bùa yểm, cho nên bóng quỷ cũng sẽ không lén chạy đến mê hoặc Hạ Linh. Tất cả mọi thứ xảy ra như một sợi dây, không ai có thể tránh được.
Chìa khóa để phá giải phó bản này là tìm ra con búp bê thật, rồi thiêu hủy nó ngay từ lúc bắt đầu.
Hoặc liều mạng để giết con quái vật khổng lồ.
Bởi vì bọn họ không có nhiều thời gian.
Nếu quay lại ngày đầu tiên tới khu nghỉ dưỡng, có lẽ cơ thể của Mạnh Kiều sẽ không thể trụ được, việc tìm Trương Tiểu Thanh sẽ dễ dàng hơn tìm anh linh nhiều.
Hạ Linh đập vỡ cái đồng hồ, một luồng khói trắng từ lòng bàn tay của cậu ấy bốc lên, khói bắt đầu nhanh chóng lan rộng, bầu trời tối tăm trên đầu dần dần sáng tỏ, giống như một bức tranh đang được làm mới. Âm thanh của đám anh linh và quái vật xung quanh đã hoàn toàn biến mất, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sóng biển ào ào.
"Anh thả em xuống đi."
Nghiêm Mục đặt Mạnh Kiều trên bãi cỏ, cô đã không thể đứng dậy được nữa, ngay cả hô hấp nhẹ nhàng cũng là một điều xa xỉ, bụng cô căng phồng, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng cười ngắt quãng trong bụng mình, Mạnh Kiều hoàn toàn không dám nhìn nó, đành phải nhắm mắt lại.
Nghiêm Mục không thể rời khỏi Mạnh Kiều, vì thế trầm giọng nói: “Xin nhờ các cậu, nhất định phải nhanh lên.”
Cốc Thu gật đầu, hai người nhanh chóng biến mất trên bãi cỏ.
Bọn họ đi tìm Trương Tiểu Thanh.
Cốc Thu có khả năng đã nhìn một cái là không thể quên, sau khi đọc hồ sơ của Trương Tiểu Thanh, tất cả thông tin đã khắc sâu vào đầu anh ấy.
Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều dậy, cô đổ mồ hôi lạnh, Nghiêm Mục ôm cô như lúc ôm Mạnh Kiều ở thí nghiệm đóng băng trong phó bản 531.
"Em yên tâm, bọn họ sẽ tìm được. Chúng ta còn có đạo cụ cánh cửa thần kỳ, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào." Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều cười: “Em không lo lắng, cả anh và em đều biết đạo cụ kia cần dùng vào việc gì mà.”
Đạo cụ đó có sứ mệnh quan trọng hơn.
Cô nằm trong vòng tay của Nghiêm Mục, nghiêng người sang một bên, giao hết mọi việc trong phó bản này cho Cốc Thu và Hạ Linh. Cô tin tưởng hai người đó nên cũng tin mình sẽ không sao. Mạnh Kiều khó khăn giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt Nghiêm Mục: “Em nhớ anh có đạo cụ dùng một lần, áo choàng tàng hình. Hướng dẫn sử dụng của áo choàng kia là một khi khoác nó lên sẽ biến thành trạng thái tàng hình, không bị bất kỳ vật sống hay vật chết nào phát hiện ra.”
Cô vẫn có một vấn đề.
Phó bản ở đâu?
Sau khi phó bản kết thúc sẽ như thế nào?
Cô và Nghiêm Mục đã tính toán, thời gian phó bản truyền tống đến thế giới hiện thực không quá mười lăm giây, bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng đạo cụ để tránh khỏi khoảng thời gian này.
Mạnh Kiều vẫn luôn tò mò phó bản là gì, mà rõ ràng phía sau phó bản có người điều khiển. Vậy người sau lưng đó là ai, có liên quan đến thế giới song song hay không? Tất cả sẽ có thể kết thúc đúng không?
Hy vọng cái áo choàng tàng hình này có thể cho cô đáp án, nếu như không thể thì cũng chỉ lãng phí một cái đạo cụ mà thôi.
Nghiêm Mục lấy áo choàng ra.
Mạnh Kiều xoa xoa lớp vải mềm, lúc này còn có việc quan trọng hơn là hoàn thành nhiệm vụ, hình như cô đã chạm tới căn nguyên của chuyện này, chẳng bao lâu nữa cô sẽ biết tại sao lại xảy ra tất cả mọi chuyện.
—— Leng keng . Truyện Hài Hước
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu và Hạ Linh đã vượt phó bản thuận lợi. Cảm ơn các vị đã cống hiến trong nhiệm vụ.
Mức độ khám phá cốt truyện này là 90%.
Đang tiến hành tính điểm tích lũy, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.
Bụng Mạnh Kiều không còn động tĩnh nữa.
Khoảnh khắc tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Nghiêm Mục nhanh chóng trùm áo choàng lên người hai người. Bọn họ giống như những cá thể độc lập bị nhốt trong biển dữ liệu vô tận, giống như cái đinh đóng vào không gian, bất động trước khung cảnh thay đổi ở xung quanh. Không gian không méo mó như mỗi lần bị truyền tống, khung cảnh xung quanh không hề thay đổi, ngoại trừ đỉnh đầu của bọn họ bắt đầu tối đi một chút, giống như đèn và màn hình tắt dần.
Các NPC trong khu nghỉ dưỡng biến mất trong nháy mắt, những ngôi nhà xung quanh lần lượt biến thành những mảnh nhỏ, rồi dần dần biến mất trong bóng tối.
Áo choàng tàng hình đã hết hạn sử dụng, biến mất khỏi người hai người.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đứng trong bóng tối vô tận.
Mạnh Kiều hỏi: "Vậy là chúng ta thành công rồi sao?"
Nghiêm Mục đưa tay chạm vào bóng tối, trong không khí dường như chứa đầy những tinh thể đông đặc và sền sệt, từ từ lấp đầy không khí một cách nhẹ nhàng.
Giống như một miếng bọt biển hút nước.
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu