Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Chương 124: C124: Sủi cảo ngày đông
Hành lang.
Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, San San đi lòng vòng.
Mạnh Kiều nhỏ giọng ghé vào tai Nghiêm Mục hỏi: “Cậu ấy thật sự học được à? Mỳ kia ăn được không đó?”
Nghiêm Mục trêu đùa: “Sao? Em không tin tưởng cách dạy của anh à?”
Trong lòng Mạnh Kiều thầm than thở, em quá tin tưởng cách dạy của anh mới sợ đôi tình nhân lau súng cướp cò đó. Cô lườm Nghiêm Mục: “Em nói thật mà, có cần chuẩn bị thêm không?”
“Em cho rằng ai cũng như em à?” Nghiêm Mục nắm cằm Mạnh Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Vừa gặp đã động tay động chân với thầy giáo, ngủ trong văn phòng của thầy?”
“Cắt.” Mạnh Kiều hất đầu: “Không có đạo đức nhà giáo!”
Ở cạnh Mạnh Kiều, San San trưởng thành lên nhiều, nhưng cô bé vẫn không hiểu cuộc trò chuyện của hai người. Cô bé nghiêng đầu hỏi: “Chị, chúng ta phải đi vòng vòng ngoài này bao lâu. Em hơi lạnh.”
Nghiêm Mục xem đồng hồ, cảm thấy thời gian cũng qua một lúc rồi nên bắt đầu dẫn bọn họ về phòng.
Trong phòng.
Hạ Tinh Thần căng thẳng đến nói lắp, trên trán cậu rịn đầy mồ hôi. Thiếu niên mím môi, cố gắng nhớ cách làm mà vừa rồi Nghiêm Mục dạy cho mình. Nhưng Tiểu Kiều ở bên cạnh, trong đầu cậu đều là mái tóc vàng kim và đôi mắt như hồ sâu của cô gái: “Cái đó... Chắc là như này... lăn qua lăn lại... Chị cầm nó lên... Sau đó lại đập xuống... rồi nhào tiếp...”
Tiểu Kiều bị dáng vẻ ngây ngô của Hạ Tinh Thần chọc cười. Cô ấy hỏi: “Ngược chiều kim đồng hồ hay cùng chiều kim đồng hồ?”
“Ơ... Hả?”
Hạ Tinh Thần sửng sốt. Ngược chiều kim đồng hồ hay cùng chiều kim đồng hồ?
Nhào bột thế nào nhỉ?
Cậu ấy lập tức quên sạch!
“À... Thì là... thì là, như này...” Thiếu niên lắp bắp, bàn tay không ngừng đè ép trên cục bột, muốn che giấu nội tâm hoảng loạn.
Tiểu Kiều đột nhiên cười phì một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nhào cho mịn thì có thể cán sợi.”
Hạ Tinh Thần sửng sốt.
Tiểu Kiều biết nhào bột?
Cô ấy hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng của thiếu niên: “Em có nhớ không, lễ Giáng Sinh năm đó ở Hội Khoa Học, chị làm bánh mỳ quả cam, là dùng quả cam mà em cho.”
Lễ Giáng Sinh năm ấy.
Hạ Tinh Thần chợt nhớ lại quá khứ. Khi đó Tiểu Kiều dùng giấy màu gói bánh mì đưa cho cậu. Lúc đó mặt cô ấy đỏ bừng, mặc một chiếc váy nhung trắng, không có ai đáng yêu bằng cô ấy cả.
Hóa ra, Tiểu Kiều biết nhào bột...
Vậy cậu đang làm gì đây…
Đột nhiên ý thức được điều này, Hạ Tinh Thần buông lỏng tay ra: “Cái đó... Vậy chị...”
“Không cần, đợi chút nữa là được.” Tiểu Kiều cũng buông tay ra, nhìn Hạ Tinh Thần cười.
Không ai có thể ngăn cản mầm xuân dần nẩy nở trong đôi mắt lạnh băng của thiếu nữ, dạt dào sức sống như băng tuyết tan. Hạ Tinh Thần nhìn mà sửng sốt, cậu há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
“Mặt em đỏ rồi.” Tiểu Kiều cười đi rửa tay.
Hạ Tinh Thần chậm chạp xoa gương mặt nóng bừng. Cậu cảm thấy mình gần Tiểu Kiều như vậy, linh hồn nhỏ bé đã sắp bị Tiểu Kiều câu đi rồi. Đầu óc cậu hơi lơ mơ, chỉ nghe thấy Tiểu Kiều giục cậu mau đi rửa tay.
Ba người trở lại, thấy Hạ Tinh Thần lúng túng đứng rửa tay và Tiểu Kiều với vẻ mặt thản nhiên ở bên cạnh. Không biết hai người này có tiến triển gì chưa, sao đứng xa vậy?
Có điều Nghiêm Mục phát hiện bầu không khí không đúng, dường như nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên.
Nhân sủi cảo đã trộn xong, San San lấy bột ra khỏi chậu sứ. Mạnh Kiều lấy chày cán bột ra lau: “Anh cắt bột đi, em thật sự không biết làm mỳ sợi.”
Nghiêm Mục lăn bột thành thanh dài, khẽ nói: “Có cần anh dạy em không?”
Mạnh Kiều không thèm nhấc đầu, nói thẳng: “Buổi tối thì được.”
Nghiêm Mục cảm thấy mấy ngày nay Mạnh Kiều thật sự rất quậy, chơi càng ngày càng quá mức, tay nhỏ không hề thành thật. Vừa đến buổi tối cô không thèm ngủ, nhất định phải quấn lấy anh đến cả người phát run không còn sức mới bằng lòng bỏ qua. Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy là vì Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều quá khổ, cho nên Mạnh Kiều cảm nhận được tầm quan trọng của việc tận hưởng lạc thú trước mắt.
Không phải sau này còn dài à?
Mạnh Kiều vội vàng cán bột, bảo San San, Hạ Tinh Thần, Tiểu Kiều làm sủi cảo. Tay nghề làm sủi cảo của Mạnh Kiều là do mẹ San San dạy. Năm đó San San không muốn học làm sủi cảo, bây giờ cô bé làm với dáng vẻ nghiêm túc khiến Mạnh Kiều sinh lòng thương xót. San San gói lung tung rối loạn, mà Tiểu Kiều lại gói rất ngay ngắn.
“Hạ Tinh Thần, cậu đừng làm sủi cảo nữa.” Mạnh Kiều ghét bỏ nhìn cậu ấy một cái: “Nhìn ánh mắt cậu kìa, sắp dính luôn lên người ta rồi!”
“Tôi không có!” Hạ Tinh Thần kêu oan, nhưng ánh mắt cậu không rời đi nổi, như đóng đinh trên người Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nghiêng người nhìn cậu, khóe miệng lộ ra tươi cười: “Đúng là em gói không đẹp. Nào, có cần chị dạy em không?”
Mạnh Kiều há to miệng, nhìn Nghiêm Mục: Anh xem, anh xem, thông suốt rồi, thông suốt rồi!
Nghiêm Mục lặng lẽ nhìn lại: Không bằng em nắm chặt cán vào.
Mạnh Kiều vô thức dịch về phía Nghiêm Mục, để cho đôi tình nhân kia không gian càng thêm thân mật.
Gói sủi cảo xong thì cho vào nồi, Mạnh Kiều vừa đổ nước lạnh vào vừa lén lút ngó hai người.
Nghiêm Mục bị dáng vẻ này của cô chọc cười, đứng ở sau lưng cô hỏi: “Sao? Em thích kiểu yêu đương này à?”
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhưng môi của người đàn ông thì sắp dán lên vành tai cô.
Mạnh Kiều run lên theo bản năng rồi dán lỗ tai mình lên môi người đàn ông: “Em thích, thầy Nghiêm thích không? Muốn dạy em như thế không? Nhào bột thế nào, làm sủi cảo ra sao?”
Nghiêm Mục véo eo Mạnh Kiều một cái: “Nghịch ngợm.”
Sủi cảo tỏa khói trắng nóng hầm hập cuối cùng cũng được bày ra. San San cắn một miếng, vui mừng phát hiện: “Ăn rất ngon nha! Em cho rằng không có thịt heo thì sẽ không thơm đó! Đều nhờ anh rể trộn nhân ngon! Về sau em phải tìm bạn trai biết nấu cơm, để anh ấy nấu cơm cho em ăn mỗi ngày!”
Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều cũng ngồi ở trước bàn nếm “thành quả lao động” của mình, hơi nước hun gương mặt hai người nóng hầm hập. Cảnh này lọt vào mắt Mạnh Kiều, cô cảm thấy không khí gia đình tràn ngập như trong phim Hàn.
San San nếm hai miếng, lại ngại nóng, dứt khoát đi cùng chị Tiểu Kiều bưng đ ĩa tặng sủi cảo cho từng nhà. Hạ Tinh Thần còn ngơ ngác ngồi ở trước bàn, Mạnh Kiều nhắc nhở cậu: “Sao không đuổi theo? Ba người cùng đi luôn.”
Hạ Tinh Thần xua tay vẻ mặt khó xử: “Không được, không được... Nhanh quá rồi... Trái tim tôi sắp nhảy ra ngoài luôn!”
“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa.” Mạnh Kiều phì cười: “Tùy cậu. Bây giờ coi như hai người đã ở chung một mái hiên. Thật là... đổi thành người khác thì cốt truyện ở chung đã tiến triển thành phim người lớn luôn rồi. Nhìn hai người xem!”
“Quá nhanh không ổn...” Hạ Tinh Thần giải thích.
“Được rồi! Chàng trai đáng thương.”
Mạnh Kiều đổi chủ đề: “Mau ăn sủi cảo của cậu đi!”
Hạ Tinh Thần lẩm bẩm, chỉ cần một ánh mắt của Tiểu Kiều đã có thể khiến tim cậu đập như đứt phanh, khó chịu muốn chết!
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay bay, không khí Đông chí nồng đậm. Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, pha cho mình một cốc hồng trà. Cô đứng trên ban công nhìn về phương xa. Bông tuyết dừng ở đầu vai Mạnh Kiều, bị nụ hôn nhẹ nhàng từ phía sau của Nghiêm Mục hòa tan. Cô giơ tay vuốt v e cổ người đàn ông, khe khẽ thở dài.
Đi ra khỏi cảnh náo nhiệt, cô chỉ cảm thấy càng thêm thê lương và cô liêu.
“Đừng nghĩ nhiều, không cần thiết.” Nghiêm Mục nói. Anh khẽ cắn lên làn da trắng như tuyết của cô, cho đến khi nơi đó xuất hiện một màu hồng nhạt, giống như tường vi đầy sức sống trong tuyết.
“Ban ngày ban mặt... Bây giờ anh làm càn thật đấy...”
“Trên ban công, không ai thấy đâu.” Nghiêm Mục cười nói.
Nhưng anh vừa dứt lời, phía dưới đã xuất hiện hai hình bóng quen thuộc đang ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân dựa sát vào nhau ở trên tầng. Mạnh Kiều cau mày tập trung nhìn kỹ.
Sao hai người họ lại đến đây?
Không biết Cốc Thu và Hạ Linh đến đây lúc nào, hai người đứng ở trên mặt tuyết vẫy tay. Hạ Linh nhìn thấy Mạnh Kiều lập tức hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên: “Mạnh Kiều! Mạnh Kiều!”
Cốc Thu kéo cậu ấy: “Đi, lên tìm bọn họ.”
Ở cầu thang, Hạ Linh đã bắt đầu ồn ào, vừa thấy mặt đã nhiệt tình ôm lấy cô gái còn hơi sững sờ. Trong phòng, Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều hai mặt nhìn nhau, càng ngạc nhiên hơn là Nghiêm Mục nhìn thấy cảnh này thế mà không tức giận!
Hạ Linh kéo tay Mạnh Kiều: “Tôi đã nói chắc chắn anh chị ở chỗ Mộ Nhiễm mà! Quả nhiên bị chúng tôi tìm được rồi!”
Cốc Thu khẽ gật đầu chào hỏi Nghiêm Mục, hai người đàn ông có khí thế gần giống nhau cũng không cần nói nhiều.
Hạ Linh như một con Husky, chỉ thiếu mỗi hôn hai cái lên má Mạnh Kiều, Cốc Thu không cản bé người yêu đang kích động lại. Anh ấy cùng Nghiêm Mục đi tới góc phòng: “Trong thành phố xuất hiện một số lượng lớn người Giáo Hội đang lùng bắt người chơi. Nơi đó đã không còn an toàn, vì thế chúng tôi cũng rút lui khỏi nội thành. Đạo cụ của bọn chúng nhiều hơn bên ta, có lẽ đã giết rất nhiều người.”
Nghiêm Mục chỉ thuật qua tình hình chứ không bàn với Cốc Thu về chuyện này luôn. Mà anh, giống với cách đối nhân xử thế của Mạnh Kiều ngày thường, cười hỏi: “Có muốn ăn sủi cảo không, mới nấu xong.”
Cốc Thu sửng sốt.
Ấn tượng đầu tiên của anh ấy về Nghiêm Mục không phải như này.
Anh ấy quay đầu nhìn Hạ Linh và Mạnh Kiều hi hi ha ha như hai đứa trẻ rồi gật đầu.
Đông chí đã thật sự đoàn viên.
Tính cách Hạ Linh hoạt bát, cho nên ở chung với San San cực kỳ tốt. Cậu ấy vốn thích trẻ con nên chơi ghép hình với San San cả một buổi trưa.
Hôm nay giống như ăn tết, bạn từ xa đến, người thân ngồi cùng trên một bàn, Mạnh Kiều không khỏi rưng rưng nước mắt.
Cốc Thu là bạn của Bạch Mộ Nhiễm, cho nên bọn họ cũng được sắp xếp một phòng.
Buổi tối.
Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu, Hạ Linh, mặt đối mặt ngồi trong phòng khách.
Hạ Linh lấy một hạt châu trong túi ra đặt vào tay Mạnh Kiều: “Lần trước chị đã cứu bọn tôi, vì thế lúc có được đạo cụ này, tôi nghĩ ngay đến chị. Đạo cụ không ràng buộc, có thể sử dụng một lần, có thể phục hồi một vật thể như cũ. Tuy rằng nghe hơi râu ria, nhưng tôi cảm thấy có lẽ chị sẽ dùng được.”
Cậu ấy vẫn luôn băn khoăn chuyện Mạnh Kiều hộc máu hôn mê vì mình. Sau khi lấy được đạo cụ này, cậu ấy vội vàng đến đưa cho cô. Hạt châu này, cậu ấy một viên, Mạnh Kiều một viên, chắc chắn ổn.
Tuy rằng thời gian cậu ấy ở chung với Mạnh Kiều chỉ có năm ngày ở phó bản hiếu - hỉ, nhưng cũng đủ để hiểu về cô.
Mạnh Kiều ngây người, nhận đạo cụ: “Không thể nào... Cậu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này...”
“Trong lòng thật sự băn khoăn.” Hạ Linh ngượng ngùng cười: “Nếu không chúng tôi sẽ chết ở phó bản.”
“Đạo cụ này gọi là gì?”
“Con mèo của Schrodinger(*).”
(*) Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.
Mạnh Kiều:?
Đây không phải mèo mà?
Hạ Linh nói: “Trước khi chị sử dụng nó, chị không biết nó sẽ biến thành cái gì. Cho nên là con mèo của Schrodinger.”
Mạnh Kiều: Đỉnh đấy...
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu