Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 82

163@-
Đã nhiều ngày trôi qua, khi nghe được cái tên này một lần nữa, Khương Mạc chỉ cảm thấy “thịch” một tiếng, lòng nặng xuống dưới đáy cốc. Hoảng hốt một cái, trước mắt lại hiện ra biển máu núi thây trên bờ sông Liêu, trong nháy mắt thì lại thành ngọn lửa lớn hừng hực chiếu sáng đêm tối.

Mẫn Kiên nói: “Đám người Lê Phàn hẳn là đến Bình Giang ba ngày trước, lúc trước vẫn luôn giấu kín không nói ra, hôm nay mới lấy danh nghĩa của Ninh Quốc công tìm đến Lý đại nhân, vào nha môn tri phủ.”

Không khí yên lặng trong chớp mắt, chỉ nghe được tiếng nước lèo thịt nổi lộp bộp lộp bộp không ngừng, thịt dê trôi nổi trong nước lèo.

“Gã đến vì chúng ta!” Lão phu nhân mở miệng, thản nhiên nói.

Bây giờ Hi Phù Ẩn và Triệu Túc đang đấu đến ngươi chết ta sống, thế cục trong kinh thành căng thẳng, Lê Phàn đột nhiên xuất hiện ở Bình Giang, ý sâu xa trong đó không thể không khiến người ta nghĩ xa hơn.

Mẫn Kiên giương mắt nhìn về phía Khương Mạc, lại nhìn về phía lão phu nhân. Sau đó mới do dự nói: “Thuộc hạ tra được rằng, Lê Phàn đang cho người âm thầm điều tra cô nương, từ lúc bắt đầu đến Bình Giang gã đã cầm tranh vẽ cô nương hỏi thăm khắp nơi.”

Khương Mạc có chút ngạc nhiên, mày nàng nhăn lại, trên mặt hiện vẻ ngờ vực: “Sao Lê Phàn lại có tranh vẽ ta, gã căn bản chưa từng thấy tướng mạo của ta.”

Ngày ấy ở cạnh sông Liêu, thứ Lê Phàn thấy được cũng chỉ là bóng dáng của nàng, sao gã có thể biết được nàng trông như thế nào?

“Cô nương, tất cả đều là thật, bức tranh trong tay gã trông giống cô nương như đúc.” Mẫn Kiên nói khẳng định.

Khương Mạc càng nghi ngờ, nàng vừa nhớ lại, vừa nói: “Không thể nào, Lê Phàn căn bản chưa từng thấy được ta, không chỉ là gã, mà cả người của Triệu Túc đều chưa từng gặp ta. Người duy nhất gặp được ta chỉ có Tôn Chiêu, nhưng mà gã đã sớm chết, sao Lê Phàn…”

Nói đến một nửa, giọng Khương Mạc đột nhiên im bặt, nàng như là nhớ tới điều gì vậy, con ngươi hơi co lại, há miệng hồi lâu mới tự lẩm bẩm: “Huyện Ninh An!”

“Huyện Ninh An?” Lão phu nhân ngẩn ra.

Bình tĩnh lại, Khương Mạc gật đầu với lão phu nhân, nàng nói: “Là huyện Ninh An. Lúc trước con và Phù Ẩn từng gặp được một thương nhân đến từ Tín Dương, ông ta nhận ra Phù Ẩn nên đã cứu chúng con, dẫn chúng con vào huyện Ninh An, chỉ là không được mấy ngày thì chúng con đã gặp phải ám sát, trốn thoát từ huyện Ninh An.”

Lão phu nhân bừng tỉnh, gật đầu: “Vậy à, ta nhớ rằng huyện lệnh Ninh An là người của Triệu Túc đúng không?”

Câu hỏi cuối cùng chính là đang hỏi Mẫn Kiên.

Mẫn Kiên đáp: “Vâng, lão phu nhân.”


Mẫn Kiên lại tiếp tục nói: “Thuộc hạ còn tra được, tối hôm qua Bạch Viễn Sơn đến gặp Lê Phàn.”

“Bạch Viễn Sơn?” Khương Mạc cau mày.

“Đúng vậy.”

Không nghĩ tới còn có kẻ này trà trộn vào trong, Khương Mạc có chút kinh ngạc, sau đó thì hiểu rõ.

Lần trước nàng đã hung hăng bẫy Bạch Viễn Sơn một phen, hẳn là người này vẫn luôn ghi hận trong lòng, cho nên sau khi thấy được Lê Phàn đang điều tra nàng, có lòng mượn cơ hội này để trả thù nàng.

Giờ phút này, suy nghĩ trong lòng Khương Mạc quay vòng, không khỏi nghĩ nhiều hơn.

Nếu Lê Phàn đã chung một đầu với Bạch Viễn Sơn, thì tiền trang Hằng Thông tất nhiên đã bại lộ, kế tiếp gã chỉ cần phí chút tâm tư để tìm hiểu nguồn gốc, sớm muộn gì cũng sẽ tra được nơi này. Đến lúc đó không chỉ là nàng, mà lão phu nhân cũng sẽ bại lộ. Không thể tiếp tục chờ chết, huống hồ nàng và Lê Phàn còn có một món nợ nên tính kỹ.

“A Khương, con có suy nghĩ gì không?”

Nhận thấy sắc mặt của Khương Mạc có chút không thích hợp, lão phu nhân hỏi nàng.

Khương Mạc phục hồi tinh thần lại, nàng mím môi, nhìn về phía lão phu nhân, mắc sắng quắc, nói rõ từng chữ: “Tổ mẫu, con muốn Lê Phàn chết!”

Nàng dứt khoát đến mức có thể chém đinh chặt sắt, không một chút do dự.

Đúng vậy, nàng muốn Lê Phàn chết, gã đáng chết, gã hẳn phải nên đền mạng vì oan hồn bờ sông Liêu.

Lão phu nhân không bất ngờ với lời Khương Mạc nói, bà có một cặp mắt trải qua nhiều thế sự, như là đã sớm hiểu rõ suy nghĩ trong Khương Mạc. Bà chỉ hỏi: “Võ công Lê Phàn cao cường, người tới lại không có ý tốt, con muốn giết gã thế nào?”

“Bạch Viễn Sơn!”

Môi Khương Mạc hơi hé, chậm rãi phun ra cái tên này.

“Nếu ông ta đã nhất quyết muốn quấy phá vào vũng nước đục này, vậy thì ông ta chính là một nơi đột phá tuyệt hảo.”



“Vâng, tổ mẫu!” Khương Mạc mỉm cười nhẹ nhàng, cảm giác được người khác tin tưởng như vậy thật là tốt.

Mẫn Kiên nghe như lọt vào sương mù, hắn gãi gãi đầu, hỏi: “Vậy bây giờ thuộc hạ đi bắt Bạch Viễn Sơn lại sao?”

Khương Mạc nói: “Không cần, cứ lặng xem biến động trước.”

Suy nghĩ một lát, Khương Mạc lại nói: “Ngươi đi nói với Đào Tam rằng, không bao lâu sau, hẳn là Lê Phàn sẽ tới tìm hắn, ngươi bảo hắn trong lòng phải có chừng mực.”

“Vâng.”



Lại hai ngày trôi qua, Khương Mạc tính ngày, lường trước rằng Lê Phàn hẳn muốn ra tay. Quả nhiên tin tức hôm nay truyền đến, khi Mẫn Kiên tới thì Khương Mạc mới vừa ăn cơm trưa, đang đọc sách trong viện.

Mẫn Kiên vội vàng bước đến, vừa thấy được Khương Mạc đã vội nói: “Cô nương, Lê Phàn bảo Lý đại nhân bắt Đào Tam lại, niêm phong tiền trang Hằng Thông.”

Phút chốc, Khương Mạc giương mắt nhìn hắn: “Dùng danh nghĩa gì?”

“Phản tặc, gã nói Đào Tam chứa chấp phản tặc.”

“Phản tặc, lại là phản tặc, trên đời này làm gì có nhiều phản tặc như vậy, Lê Phàn gã đi đến chỗ nào thì chỗ đó có phản tặc sao!”

Khương Mạc cười mỉa, sau đó nàng hừ một tiếng nặng nề.

Mẫn Kiên cũng mặt đầy phẫn hận, sau đó như là lại nhớ tới điều gì, mở miệng nói: “Đúng rồi cô nương, Lý đại nhân truyền tin cho người. Nói là Lê Phàn dùng Triệu Túc ép hắn, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể làm theo, nhưng hắn bảo người yên tâm, hắn sẽ đi thăm hỏi nhà lao, tuyệt đối sẽ không để Đào Tam chịu khổ!”

Lý Minh Chu vốn không phải người của Triệu Túc, hơn nữa lúc trước theo Khương Mạc cùng đè lại chuyện ôn dịch ở Bình Giang, trong lòng hắn ít nhiều vẫn thiên về Hi gia hơn. Hai người có quan hệ tình nghĩa, hơn nữa đối với tranh chấp giữa Triệu gia và Hi gia, cá nhân hắn xem trọng Hi gia hơn, cho nên lúc này hắn cũng vui vẻ bán cho Khương Mạc một ân tình.

Khương Mạc nghe vậy, cũng hơi thở phào một tiếng, cho dù Lý Minh Chu không truyền tin tới, nàng cũng muốn xin hắn chăm sóc Đào Tam một chút. Nếu Lý Minh Chu đã chủ động mở miệng, nàng cũng bớt chút thời gian.

“Nguyệt Linh lấy thư tới đây!”


“Dạ.”

Nguyệt Linh được lệnh xoay người vào phòng, không lâu sau thì cầm thư bước ra.

Khương Mạc nói với Mẫn Kiên: “Ngươi đưa bức thư này cho Lỗ tướng quân đi, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh, ta còn có chuyện muốn sắp xếp.”

“Vâng.”

Mẫn Kiên nhận thư, hành lễ rồi vội vàng ra cửa, rời phủ đi đưa tin cho Lỗ Mông.

Khương Mạc nhìn bóng dáng Mẫn Kiên, nắm hờ lòng bàn tay, rồi sau đó xoay người nói với Nguyệt Linh và Nguyệt Đang: “Các ngươi cũng đi thu xếp một chút, đổi một bộ quần áo gọn gàng. Hai người các ngươi xuất thân từ ám vệ, công phu cũng tốt, hằng ngày các ngươi chải đầu thay đồ cho ta cũng là nhân tài không được trọng dụng, bắt đầu từ tối, đao các ngươi được mở niêm phong!”

Nguyệt Linh, Nguyệt Đang nghe xong, cùng nhìn thoáng qua nhau, sau đó đồng thời chắp tay hành lễ: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”

Trời lạnh, vào đông rồi, thời gian mà ánh sáng mặt trời chiếu rọi cũng ngắn đi.

Vào chạng vạng, khi mà mặt trời xuống Tây, trời đã trở nên xám xịt, Nguyệt Linh, Nguyệt Đang một thân kính trang, tay cầm lợi kiếm, cùng ra cửa với Khương Mạc cũng đang mặc đồ gọn gàng.

Mà ở cửa đã sớm có Mẫn Kiên, Chiến Võ và một đội ám vệ đang chờ.

Khi Mẫn Kiên trở về, Khương Mạc đã báo cho hắn bố trí tường tận, cho nên chờ Khương Mạc vừa lên xe ngựa, hắn bèn vung tay lên, mang ám vệ tiến về phía trước.



Màn đêm buông xuống, trời giá rét, tầng mây dày trên bầu trời che lấp mặt trời. Ngoại trừ người gõ mõ cầm canh trong thành, lúc này trên đường gần như không nhìn thấy người đi đường. Mọi thứ xung quanh đều bị bóng tối và sự yên tĩnh bao phủ.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngựa từ xa đến gần, sai vặt lái xe vững vàng dừng xe lại ở cửa Bạch phủ. Sau đó thì hắn ta nhảy xuống xe, một tay cầm đèn lồng, một tay ân cần đẩy màn xe ra, nói: “Lão gia, tới rồi!”

“Ừm.” Bạch Viễn Sơn lên tiếng, sau đó đứng dậy, bước xuống xe ngựa. Trên khuôn mặt gầy gò của ông ta treo đầy ý cười, mặt mũi xuân phong đắc ý. Vẻ tối tăm lúc trước khi bị Khương Mạc ép mất đi nửa số của cải giờ phút này biến mất sạch, trông rất khí phách hăng hái.

Mặt Bạch Viễn Sơn ửng đỏ, trong mắt có chứa men say, trên người mang theo vài phần mùi rượu. Hiển nhiên là ông ta vừa mới uống rượu xong trở về.

Mà sự thật cũng đúng là vậy, Bạch Viễn Sơn vừa đi vừa nhớ lại bộ dạng Lý Minh Chu vừa cười làm lành vừa nghẹn tức trước mặt ông ta, vừa nghĩ tới ông ta đã thấy vui sướng.

Lâu như vậy rồi, ông ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, nghĩ đến thân phận của vị đại nhân kia, Bạch Viễn Sơn càng không khỏi hưng phấn đến mức mặt đỏ lên. Chỉ cần có thể thuận lợi mọi thứ, không lâu sau Bạch gia bọn họ sẽ một bước lên trời. Ông ta nghĩ ngược đến Khương Mạc sắp gặp xúi quẩy, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Trên khóe mắt đuôi mày toàn là ý cười, nếu không phải nhiều năm dựng thành tính nết thận trọng, ông ta bây giờ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Sai vặt nhanh chóng tiến lên nhìn cửa lớn sơn đỏ đang đóng chặt trước mặt, nhỏ giọng nói thầm, sao hôm nay thủ vệ không thấy đâu vậy. Nhưng mà hắn ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì trời lạnh, hạ nhân lười biếng cũng là chuyện thường, nói không chừng bây giờ đang núp ở sau cửa sưởi ấm.

“Mở cửa, mở cửa, lão gia về rồi!” Sai vặt đập cửa vang rung trời, lớn tiếng kêu lên.

Không bao lâu sau, cửa mở ra.

“Lão gia cẩn thận bậc cửa.”

Sai vặt tránh đường chiếu đèn dò ra phía trước, dẫn đường cho Bạch Viễn Sơn.

Bạch Viễn Sơn bước qua bậc cửa, lập tức đi vào phủ. Càng đi, chân Bạch Viễn Sơn càng ngày càng chậm lại, ông ta đột nhiên nhận ra điều không phù hợp.

Ngày trước vào lúc này, trong phủ đều là đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân chủ tử hẳn là đều chưa ngủ, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy.

Một cơn gió lạnh thổi qua, ông ta run mình một cái, cơn say lập tức tan biến sạch sẽ, Bạch Viễn Sơn mạnh mẽ nhận ra điều không thích hợp. Ông ta nói một câu hỏng rồi, lập tức xoay người muốn rời đi. Nhưng không ngờ, khi ông ta mới vừa xoay người, chân mới bước được hai bước, xung quanh đột nhiên có đuốc sáng lên. Mà cách đó không xa, cửa lớn đã sớm đóng lại, ở cửa có đứng hai khuôn mặt xa lạ mặc đồ đen cầm đao.

Bạch Viễn Sơn sợ hãi cả kinh, hô lên: “Các ngươi là ai?”

Người đứng ở cửa không để ý tới ông ta, ngược lại là sau lưng ông ta bỗng vang lên một giọng nữ hơi trầm: “Bạch lão gia, lâu ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!”

Sau lưng Bạch Viễn Sơn cứng đờ, biểu cảm trên mặt ông ta lập tức trở thành hoảng sợ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ông ta cứ đứng đờ người thế hồi lâu, mới chậm rãi xoay người lại.

Ở một nơi cách ông ta không đến trăm bước chân, Khương Mạc ngồi ở trên một chiếc ghế xếp hoa cúc gỗ lê, chiếc ghế này Bạch Viễn Sơn nhận ra, là chiếc ghế trong thư phòng ông ta.

Lúc này Khương Mạc ngồi lên trên chiếc ghế quý giá mà ông ta thường ngồi, tư thái cả người thả lỏng, hai tay tự nhiên khoác lên trên lan can, trông cực kỳ tự nhiên như bây giờ chỗ nàng đang ở không phải là Bạch phủ, mà là trong nhà nàng.

Mặt nàng ẩn trong bóng tối, Bạch Viễn Sơn không thấy rõ biểu cảm của nàng. Nhưng hộ vệ đứng hai bên nàng đều mặt không biểu cảm, nghiêm túc lạnh lẽo, sát khí trong đôi mắt làm chân Bạch Viễn Sơn thiếu chút nữa mềm nhũn mà quỳ xuống đất.

- -----oOo------
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Story Chương 82
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...