Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 7

157@-
Càng nghĩ càng bất an, dù chỉ là một cái thiên tai thôi cũng đã sống sót gian nan thế này rồi. Nếu lại tăng thêm một cái nhân họa, con đường kế tiếp phải đi như thế nào đây?

Khương Mạc cảm thấy lo lắng sâu sắc, trằn trọc cả đêm, ngủ không yên giấc.

Một đêm không ngủ, sáng sớm, sau khi sửa sang lại đồ đạc, nàng mới xuất phát. Đường núi khó đi, càng đi vào phía trong thì càng gập ghềnh.

Đẩy xe đẩy, có rất nhiều lần Khương Mạc không giữ xe nổi, một bánh xe của xe bị kẹp lại, trực tiếp lật nghiêng, Hi Phù Ẩn ngã từ trên xe xuống. Chỉ một khoảng cách ngắn ngủi, mà đã va đập ra một thân vết thương, ngay cả trên mặt hắn cũng đều trở nên xanh một miếng, tím một mảnh. Cả người gần như nhìn không ra dáng vẻ thần tiên công tử lan chi ngọc thụ lúc trước, nhếch nhác không khác gì dân chạy nạn.

Trừ cái này ra, làn da trắng nõn trơn bóng vốn dĩ khiến Khương Mạc cực kỳ hâm mộ kia cũng bởi vì bị nắng chiếu mãnh liệt, cho nên đỏ lên rồi tróc ra.

Nhắc tới cũng lạ, bản thân Khương Mạc là càng phơi nắng càng đen, nhưng người này, dù là phơi nắng cỡ nào đi chăng nữa cũng là phơi đến trắng sáng lên, phơi quá mức thì bị thương, bị tróc da, đỏ lên, nhưng làn da mới mọc ra vẫn là rất trắng.

“Khương cô nương, nghỉ một chút đi.”

Hi Phù Ẩn cuộn tròn ở trên xa ván gỗ, biểu cảm uể oải, nhìn Khương Mạc đổ mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng bệch, dù là người ý chí sắt đá cỡ nào cũng sẽ cảm thấy trong lòng không đành.

Khương Mạc bước một bước sâu, một bước cạn trên mặt đất, đêm qua không ngủ ngon, hôm nay đầu đau như búa bổ. Lúc này nàng hoàn toàn dựa vào nghị lực để giữ lại cơn tỉnh táo của đầu óc: “Không được, đây là đường dốc, nghỉ ngơi thì ý chí sẽ mất, trời tối chúng ta sẽ không lên nổi.”

Đường núi gập ghềnh nguy hiểm, chỉ cần không xong một cái, cả người và xe bọn họ sẽ đều lăn xuống dưới.

Không thể ngừng lại, cần phải leo lên trên đó trước khi trời tối.

“Là ta liên lụy đến cô.”

Hi Phù Ẩn nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Bản thân chính là bèo nước gặp nhau, nếu nói việc đút máu hôm qua, hắn còn có ba phần làm bộ làm tịch, thì lời nói hôm nay lại hoàn toàn xuất phát từ tim gan.

“Ngươi biết là được, ta sẽ không làm không công đâu. Ta đã sớm nhìn ra xuất thân của ngươi bất phàm, thân phận cao quý. Chờ tới Bình Giang, ngươi cần phải báo đáp ta.”

Lời này có ba phần trêu chọc, hai phần không để ý, còn lại đều là nghiêm túc.

Hi Phù Ẩn giương mắt nhìn khuôn mặt gầy ốm dị thường trên đỉnh đầu, lúc này, trên khuôn mặt đã sớm không rõ được dáng vẻ bị mồ hôi cọ rửa ra từng vệt dài, trên trán dính lại vài ba cọng tóc. Trên người tròng lên một bộ quần áo rách nát không biết là nhặt được từ nơi nào. Cả con người này, muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi.


Hi Phù Ẩn cảm thấy, đây hẳn là người con gái xấu nhất mà hắn gặp được từ khi sinh ra đến nay. Lúc trước, đàn bà chỉ cần có mùi có chút tì vết thôi cũng đã không thể xuất hiện trước mặt hắn, càng đừng nói đến việc tỳ nữ đi lại bên người hắn ai ai cũng mặt mũi chỉnh tề. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn nhìn vào một người con gái thế này lại không cảm thấy xấu hổ thay.

Trên mặt Hi Phù Ẩn lộ ra một nụ cười khẽ tự giễu.

“Tích thủy chi ân, phải dũng tuyền tương báo*, Khương cô nương đã cứu mạng ta, nếu như có thể sống đến Bình Giang, tại hạ nhất định sẽ báo đáp.” Hi Phù Ẩn nói.

“Được, nhớ kỹ lời ngươi nói.”



Con đường đi này lắm gian truân, nhưng cuối cùng vẫn là lên núi trước giữa trưa.

Khương Mạc thả lỏng trái tim, đôi tay trực tiếp thoát lực, tay lái “thịch” một tiếng nện xuống mặt đất. Nếu không phải Hi Phù Ẩn phản ứng nhanh, hắn sẽ lại ngã trên mặt đất.

Khương Mạc rốt cuộc cũng không chia được bao nhiêu tâm tư để chú ý đến việc Hi Phù Ẩn thế nào. Nàng mệt đến mức trực tiếp tựa lên trên ván xe, há mồm thở dốc, cả người trên dưới không còn chút sức lực. Mồ hôi chảy vào đôi mắt nàng, kích thích đôi mắt đau đớn.

Đôi tay nàng không ngừng run rẩy.

Bằng góc độ của Hi Phù Ẩn, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy được trên đôi tay bám bẩn kia lấp kín bọng máu, khiến người nhìn vào hít hà một hơi.

Khương Mạc nhận thấy ánh mắt của hắn, chờ thở đều xong, nàng mới thoát lực nói: “Ngươi có thể, lấy túi chữa bệnh giúp ta một chút không?”

Bộ dáng nàng quá mức đáng thương, Hi Phù Ẩn khẽ mím môi, chống người ngồi dậy. Mở ra cái tay nải hình dáng kỳ lạ kia, lấy ra cái túi chữa bệnh mà lúc trước Khương Mạc từng dùng rồi đưa qua.

“Cảm ơn. Không có nước, đồ trong túi tự ngươi xem mà ăn một chút đi.”

Sau khi nói xong, nàng đỡ người ngồi dậy, mở túi chữa bệnh ra tìm một cây kim, thuốc hạ sốt và băng gạc.

Sau khi cẩn thận diệt khuẩn cho kim, nàng cầm kim, cẩn thận đâm nát từng bọng máu trong lòng bàn tay.


Cảm giác đau đớn dày đặc khiến nàng đau đến mức cắn chặt răng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hít hà.

Chớp chớp mắt, mồ hôi lại chảy vào đôi mắt, tay nàng chệch ngang trực tiếp đâm vào một chỗ lành lặn trong bàn tay. Lần này đâm đến không nhẹ, ba phần cây kim đều chui vào trong da nàng, khiến nàng đau đến mức run rẩy nhiều hơn.

Từ sau khi có được dị năng, nàng rất ít khi phải bị thương nặng như vậy, đa số thời điểm, túi chữa bệnh bỏ vào trong ba lô chỉ như là để trang trí.

Khương Mạc rút kim ra, lau đôi mắt đi, cũng lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt không cẩn thận tràn lên.

“Để ta làm đi.”

Khương Mạc nhìn theo tiếng nói, thấy được Hi Phù Ẩn, không biết vì sao, đáy lòng nàng đột nhiên nảy sinh một chút yếu ớt. Trên mặt nàng hiếm thấy nở một nụ cười xấu hổ, sau đó nàng đưa cây kim trong tay mình qua.

Hi Phù Ẩn một tay cầm kim, một tay khác nắm lấy đầu ngón tay Khương Mạc, cúi đầu để sát vào, cẩn thận chọc nát đống bọng máu đầy tay của nàng.

Dáng vẻ hai người bây giờ đều không đẹp, chỉ có đôi tay kia là khác nhau như trời với đất.

Đôi tay của Hi Phù Ẩn, như là một bộ tác phẩm nghệ thuật, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Mà đôi tay của Khương Mạc, vừa đen vừa bẩn, trên tay lấp đầy vết chai và vết nứt. Lại bởi vì mới vừa đâm nát bọng máu, hình ảnh lẫn lộn máu tươi càng thêm khó nhìn. Nhưng từ vết thương cũ và vết thương mới là có thể nhìn ra được, đây không phải là lần đầu tiên tay nàng bị thương.

Lúc trước không có cảm giác gì, bây giờ nhìn hai đôi tay khác nhau lớn như vậy, Khương Mạc bỗng có chút tự xấu hổ. Người con gái như nàng tự biến mình thành như vậy, kém xa một người đàn ông, thật đúng là tạo nghiệt.

Khương Mạc tự cười nhạo bản thân trong lòng.

“Sau đó phải làm thế nào?”

Sau khi đâm nát từng bọng máu, Hi Phù Ẩn ngẩng đầu hỏi.

“Trong túi có tăm bông, ngươi lấy nó ra, rửa sạch rồi khử trùng giúp ta trước.”

Hi Phù Ẩn kéo túi chữa bệnh sang, nhưng mắt thấy đống vật phẩm muôn màu muôn vẻ trong túi, hắn có chút không thể nào xuống tay.

“Tăm bông, chính là cái túi đựng bên tay ấy, thứ kia kìa, đúng, nó đó, lấy qua rồi mở ra.”

Hi Phù Ẩn vụng về loay hoay món đồ trong tay, tìm một hồi lâu mới mở ra được một cái miệng lỗ theo sự hướng dẫn của Khương Mạc, đổ ra một cây tăm bông từ bên trong.

“Ngươi bẻ nó ra một chút.”

Luống cuống tay chân một hồi lâu, hắn mới thuận lợi tẩm Povidone bên trong tăm bông ra hai đầu miếng bông.

Khương Mạc bày hai tay ra, chờ đến khi quệt đôi tay thành màu vàng ngà ngà, nàng mới để Hi Phù Ẩn đổ bột thuốc trắng Vân Nam vào trên tay, sau đó quấn băng vải lên.

Một phen loay hoay, Khương Mạc ngược lại không thấy gì, nhưng lại khổ Hi Phù Ẩn chưa từng làm mấy thứ như thế này. Mãi đến bước cuối cùng hoàn thành, hắn mới lén thở dài một hơi.

Bụng thì thầm kêu mãi, Khương Mạc lấy đồ ăn vặt từ bên trong túi ra, nàng cầm một thanh bánh dinh dưỡng, là nhãn hiệu thường thấy trong thời đại nàng. Nàng cắn một ngụm vào trong miệng, đầy miệng ngọt ngán, không có nước, nàng ăn càng thêm khó chịu. Vất vả nuốt nó xuống, dạ dày lại không tự giác quặn lại, suýt chút nữa khiến nàng nôn ra.

Khương Mạc mạnh mẽ ép bản thân nén lại.

Thể lực tiêu hao mỗi ngày của nàng quá lức, nếu còn không ăn thêm chút đồ ăn lượng nhiệt cao để bổ sung năng lượng, thì sức để đi nàng cũng không có.

Chịu cơn buồn nôn, nàng cắn hai ba miếng ăn hết thanh dinh dưỡng vào trong miệng, nhai nguyên thanh vài cái thì nuốt trọn. Thiếu chút nữa khiến nàng nghẹn tới mức trợn trắng mắt.

Thật ra nàng không thích ăn đồ ăn ngọt, đặc biệt là không thể tiếp nhận được hương vị của chocolate. Thanh dinh dưỡng và chocolate trong túi của nàng là mua để đề phòng, nàng thích chuẩn bị toàn vẹn. Dù sao có thức ăn cũng tốt hơn là đói chết.

Ăn xong, nàng thật sự kiên trì không nổi nữa, Khương Mạc tựa vào tay xe đẩy, gượng mở mí mắt đang sụp xuống nói với Hi Phù Ẩn: “Ta mệt rồi, cần phải ngủ một lát, chờ đến khi ánh mặt trời chiếu rọi đến gốc cây kia, ngươi hẵng kêu ta dậy.”

Khương Mạc nói xong, cũng không đợi Hi Phù Ẩn phản ứng, hai mắt nhắm lại, một giây sau đã truyền tới tiếng hít thở đều đều. Người đã ngủ thiếp đi.

Một hồi lâu sau, một tiếng thở dài buông ra, sau đó, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.



Sau bữa trưa, mặt trời chói chang treo trên cao, nóng cháy vô cùng. Rừng cây bởi vì mất đi sự che phủ của lá cây, nên ánh mặt trời xuyên thẳng qua nhánh cây trần trụi, đâm thẳng vào người. Chiếu lên trên thân người có chút đau đớn.

Đầu Khương Mạc bị nắng chiếu vào đất say sẩm, mặc dù mới vừa ngủ thiếp đi trong chốc lát, thế nhưng vẫn không hoàn toàn xua tan sự mỏi mệt và khó chịu trong cơ thể.


Quan trọng nhất chính là, nàng rất khát, cảm giác khát nước mãnh liệt thậm chí khiến nàng ăn không nổi. Ví dụ như thanh dinh dưỡng bị nàng mạnh mẽ nhét vào miệng giữa trưa. Miệng nàng đắng chát, cảm giác khô khốc làm con người khó có thể chịu đựng nổi, từ trong xương cốt nàng dâng lên một cảm giác bực bội.

Đang lúc Khương Mạc hết sức nôn nóng, đột nhiên dưới chân nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã khiến cả người lẫn xe ngã quỵ. May là nàng nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lấy xe.

Biến cố đột nhiên xảy ra, Khương Mạc cảm thấy có một sức kéo truyền đến, xe không ngừng tiến về phía trước, bởi vì sức kéo này, xe lập tức nâng cao lên một đầu.

Khương Mạc cảm thấy không đúng, nàng ngẩng đầu lên tập trung nhìn vào. Nhìn một cái, nàng thiếu chút nữa đã mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Hóa ra trước mặt bọn họ có một cái hố to không biết là ai đào, hố sâu bao nhiêu thì không biết, nhưng chợt nhìn vào thì thấy không cạn.

Hẳn là đã có một phần của bánh xe bị rơi vào, cho nên cảm giác bị kéo xuống mới có thể càng ngày càng nặng. Xe cũng nhô lên càng lúc càng cao, ở phía trước đầu xe gần như đã treo không trên cái hố. Nhờ có Khương Mạc giữ chặt lấy, lúc này mới không khiến cả người lẫn xe rơi vào trong hố.

Hi Phù Ẩn phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng, hắn mắt thấy tình huống không đúng, kịp thời nắm lấy cạnh của xe ván gỗ, giữ người ở trên xe, mới không trượt xuống theo xe.

Nhưng ba lô của bọn họ lại không may mắn như vậy, khi chiếc xe đẩy ván gỗ này lật lên thì nó đã lọt vào trong hố.

Khương Mạc nghẹn đỏ mặt lôi xe lại, ủng leo núi kéo một đường thật dài.

Sức tay quá nhỏ, nàng kẹp hai tay cầm của xe đẩy vào nách, đôi tay nắm chặt. Muốn lợi dụng sức của toàn thân để khiến xe ván gỗ giữ thăng bằng.

Đôi tay mới vừa băng bó tốt vào giữa trưa hôm nay lại bị nứt ra, máu trực tiếp làm đẫm băng bạc.

Khương Mạc lại không có cảm giác gì với nó.

Hi Phù Ẩn nhìn rõ mục đích của nàng, hắn giữ lấy xe, gian nan đẩy người bò lên trên, giảm bớt sức rơi của xe.

Hai người hao hết tâm sức mới khiến xe đẩy thăng bằng lại từng chút từng chút một, sau đó Khương Mạc cắn răng, lui từng bước một về phía sau, đồng thời cũng kéo theo xe đẩy về phía sau.

Cuối cùng, nàng cũng kéo xe trờ lại đất bằng từng chút một.

Bánh xe để lại hai vết hằn sâu ở cạnh hố, nhắc lại sự mạo hiểm vừa rồi.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Story Chương 7
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...