Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 2

133@-
Nén lại đủ loại suy đoán trong lòng, sau nửa đêm, Khương Mạc ngủ thiếp đi trong lúc bất tri bất giác. Nhưng giấc ngủ này cũng không được an ổn mấy, khi chân trời còn đang trăng trắng, nàng đã tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Khương Mạc rửa sạch đồ trên người một chút. Không biết có phải là vì từ trường hay không, thiết bị điện tử nàng mang trên người gần như không nhạy bén, ngay cả kim chỉ nam cũng mất đi tác dụng. Không biết giờ giấc, không biết vị trí, Khương Mạc có một chút mờ mịt. Bây giờ, nàng chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy nhất để tính toán thời gian và vị trí.

Khu rừng này rất lớn, càng đi ra ngoài, thảm thực vật chết héo càng nhiều. Trên mặt đất ngoại trừ lá khô, chẳng còn gì cả, xung quanh rất là an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.

Mọi thứ quỷ dị đến mức khiến lòng người phát lạnh.

Hạn hán!

Ngoại trừ cái này ra, Khương Mạc không thể nghĩ ra nguyên nhân nào có thể tạo thành thực vật chết héo vì thiếu nước quy mô lớn như thế này nữa. Dựa theo lời mà gã đàn ông lúc trước đã nói, những vùng đất mà lần đại hạn này lan ra hẳn là rất lớn. Nếu không thì không thể nào đã đi tận ba tháng, xung quanh vẫn là như thế.

Đáy lòng Khương Mạc không khỏi bốc lên sự nôn nóng mãnh liệt. Theo cách nói năng và cách ăn mặc của gã đàn ông kia là có thể thấy được, bây giờ nàng hẳn là đã không còn ở thời đại cũ. Chỉ là, không biết rằng nàng đã tới triều đại thời nào.

Đại nạn có quy mô lớn như thế đều có ghi chép lại trong lịch sử, nhưng không ngoại lệ đều rất là thảm thiết, thây chết ngang dọc. Đây cũng là chuyện mà Khương Mạc không muốn đối mặt nhất.

Sau khi đi gần một giờ, cuối cùng thì Khương Mạc cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng người. Mà lúc này, trời đã dần dần sáng.

Khương Mạc mím môi, lặng lẽ núp đi. Bộ dạng nàng bây giờ không thể ra ngoài, một người còn đối phó khó khăn như thế, một đám người chỉ sợ sẽ xé xác nàng ngay tại chỗ

Tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Khương Mạc núp ở đằng sau một đống bụi gai chết héo, mãi đến khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, sau lưng nàng phát lạnh, trong lòng có sóng to gió lớn nổi lên. Ở một nơi cách nàng không tới trăm mét, thế nhưng đều là một mảnh người đen nghìn nghịt. Đàn ông, đàn bà, trẻ con thậm chí là người già, đâu đâu cũng thấy, bộ dạng không giống nhau, nhưng điều duy nhất giống nhau, chính là những người này giống với gã đàn ông hôm qua, tóc dài lộn xộn rối tung như ổ quạ, gầy trơ xương, cả người bốc lên hơi thở mục nát chết chóc. Khuôn mặt giấu đằng sau mái tóc dơ bẩn kết dính lại kia không thể thấy rõ hình dáng.

Nhưng càng khiến người ta kinh hãi chính là, nàng thấy được mấy người đàn bà bụng phồng lên như đã mang thai mấy tháng kia, tứ chi ai nấy đều gầy còm như gậy trúc, dưới lớp da kia chính là bộ xương dài ngoằng, bả vai phía sau lưng lồi lên cao, đầu nhẹ chân nặng, quỷ dị khắp người.


Còn có vài đứa bé đầu to, vóc người nhỏ gầy bước đi loạng choạng, như là giây tiếp theo sẽ không chống nổi nữa, ngã khuỵu xuống.

Đôi tay Khương Mạc che miệng lại thật chặt, đôi mắt run run. Nàng nhớ tới lời gã đàn ông kia đã từng nói, về chuyện bọn họ gặm rễ cây, ăn đất sét trắng. Đất sét trắng chính là đất cao lanh, chất đất khá nhẵn, có màu trắng, trông không khác gì bột mì. Trong lịch sử, phàm là gặp phải hạn hán, con người đói khát trong thời gian lâu dài, sau khi ăn sạch mọi thứ có được, họ sẽ bắt đầu ăn đất sét trắng.

Thứ này Khương Mạc chỉ từng thấy được trên TV, từng nghe về nó, nhưng lại lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.

Đất sét trắng không thể tiêu hóa trong cơ thể người, cũng không thể tống nó ra khỏi cơ thể, sau khi ăn, nó sẽ tích tụ lại trong cơ thể, cuối cùng khiến con người chướng bụng mà chết.

Cũng giống như mấy người bụng lớn mà nàng đã nhìn thấy kia, đất sét trắng đã tích tụ lại trong cơ thể họ, đã cách cái chết không xa.

Khương Mạc thật sự không đành lòng nhìn nữa, nàng quay lưng lại, cắn chặt hàm răng.

Địa ngục trần gian, không gì hơn cái này.

Ánh mặt trời sáng choang, những người kia dần dần đứng dậy, loạng choạng bước về phía trước.



“Tiểu thư, xin hãy cứu ta.”

“Tiểu thư cho ta một chút đồ ăn đi.”

“Tiểu thư, cầu xin cô cho chúng ta một chút đồ ăn, cứu đứa cháu trai đáng thương này của ta đi.”

Đang lúc Khương Mạc nhớ lại chuyện phía trước mà ngẩn người, đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn. Đám người vốn dĩ bình tĩnh kia như là chảo dầu có giọt nước nhỏ vào, sôi trào trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.



Khương Mạc nhìn theo đám người đó, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy trong trung tâm rối loạn có một chiếc xe ngựa bị vây quanh chặt chẽ, trì trệ không tiến được. Trên xe ngựa có một người tôi tớ đánh xe và một phụ nhân lớn tuổi. Hai người sắc mặt tái nhợt, nhìn dân chạy nạn vây quanh bọn họ mà vừa kinh hoàng vừa phòng bị.

Đám dân chạy nạn này, dọc theo đường đi từ bắc tới nam, đã luyện thành một đôi mắt lanh lợi. Ai có tiền, ai có lương thực, ai có thể để bọn họ sống được, nhìn vào là biết. Chiếc xe ngựa này tuy trông khá cũ kỹ, đứa tôi tớ và người phụ nhân kia còn cố tình cải trang một phen, nhưng con ngựa kéo xe kia lại không thể lừa được.

Con ngựa kia tứ chi cường tráng, da lông bóng loáng, thần thái sáng láng. Xe ngựa đi một đường, để lại hai vết bánh xe lăng rất sâu. Chủ nhân của chiếc xe này trông khá giàu có. Chỉ là lạ một điều rằng, bọn họ thế mà lại lên đường một mình, không mang theo hộ vệ, làm thế ngược lại có lợi cho dám dân chạy nạn. Bây giờ, họ bị dân chạy nạn vây quanh tầng tầng lớp lớp như thế, khó đi nổi một bước, tình huống nguy cấp.

Khương Mạc mặt không biểu cảm ngồi xổm trong đám người, sống lưng cong sâu hơn, mà chiếc ba lô leo núi của nàng thì đang được treo ở trước ngực. Lúc trước, sau khi nàng đi theo theo đám dân chạy nạn này một ngày một đêm, quyết định trà trộn vào trong số họ, nàng đã lấy đi những thứ không quan trọng trong ba lô ra vùi xuống ngay tại chỗ, chỉ để lại những thứ có thể cứu mạng, rồi lại cởi đi quần áo bộ quần áo lấy được thi thể ven đường, tròng lên trên người.

Dáng người nàng nhỏ xinh, mà bộ quần áo này vốn là của một người đàn ông, cực kỳ to rộng. Sau khi nàng mặc vào, nàng giấu ba lô ngay trước ngực, lăn mình trên đất vài vòng mới trà trộn vào đội ngũ, lúc đi đứng cũng khom lưng khom mình, dáng người lọm khọm, trông không khác gì đám dân chạy nạn này.

Nhìn đám người cháy bỏng như điên cuồng này, sợi dây cung trong đầu Khương Mạc căng chặt đến cực hạn.

Đứa hầu và người phụ nhân trên xe ngựa kia tựa lưng vào xe ngựa, nhìn quanh bốn phía, dù đám dân chạy nạn này cầu xin như thế nào, cũng không nhả ra.

Bọn họ đúng là có mang theo lương thực và nước uống, nếu là ngày thường, gặp phải một hai người chạy nạn, cũng không phải là không thể bố thí chút ít. Nhưng trước mắt lại là một đám người đông nghìn nghịt, số lượng người không thể đếm được! Một khi bọn họ lấy đồ ra ngoài, đến lúc đó không đủ để chia đều, những người không được chia đến chắc chắn sẽ xé xác bọn họ, cho nên hai người cắn chết không hé miệng.

Hai bên giằng co không thôi.

Dân chạy nạn dập đầu đến mức chảy máu cũng không thấy người trên xe mềm lòng, dần dần, xung quanh an tĩnh trở lại.

Vẻ đau khổ trên khuôn mặt bọn họ dần dần biến mất, trở nên vô cảm, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa trước mắt này.

Khương Mạc thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, hiểu rằng sắp có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, ngay sau đó có một gã đàn ông đứng lên, hắn nhìn xe ngựa đầy tham lam, miệng lại hô lên đầy căm phẫn: “Mọi người đừng cầu xin chúng nữa, trái tim của mấy người này còn cứng rắn hơn sắt đá, thà rằng trơ mắt nhìn chúng ta đói chết cũng không muốn chia một chút thức ăn cho chúng ta. Nếu không phải mấy người này tàn nhẫn như vậy, chúng ta tội gì phải xa rời quê hương, trốn về phương Nam.”


Đứa hầu tuổi còn nhỏ, vừa nghe thấy lời này, mặt lập tức giận đến đỏ bừng, muốn hòng phản bác, lại không biết nên mở miệng ra sao. Vẫn là người phụ nhân kia tái mặt mở lời: “Các vị hương thân, không phải là chúng ta không muốn cho, mà là chúng ta thật sự không có. Chúng ta đều chạy nạn giống như các vị, thật sự không thể lấy ra nữa, chúng ta đã không còn gì.”

Lời bà vừa dứt, đã có người trong đám lập tức phản bác: “Phi, ngươi cho rằng chúng ta dễ lừa thế à? Bây giờ ông trời không còn đổ mưa nữa, ngay cả một cọng cỏ đất cũng không mọc. Nhưng hai người các ngươi ai không phải là mặt mày hồng hào, ngay cả con ngựa này còn cường tráng hơn chúng ta. Các ngươi rõ ràng là thấy chết mà không cứu, đồ tim đen.”

Lời này vừa ra, lập tức kích thích cảm xúc trong quần chúng, tất cả mọi người đều hô to bọn họ là đồ tim đen.

Đám người này đã đói khát quá lâu, dọc theo đường đi không phải là không gặp được phú thương có tiền, sau những phú thương đó có kéo theo từng xe từng xe đồ, có thức ăn có nước uống, còn có cả thịt. Nhưng đám phú thương đó còn mang theo cả hộ vệ. Hộ vệ tay cầm đại đao sắc bén, một đao chém xuống là có thể lấy đi một mạng người, đám người bọn họ tàn nhẫn độc ác, phàm là tới gần một chút, là sẽ ra tay không chút do dự. Cho nên bọn họ căn bản không dám vây quanh, nhưng chiếc xe ngựa hôm nay lại không mang theo bất cứ hộ vệ nào, họ đã đói đến mức phát điên, lòng tà mọc thành cụm: “Đám người các ngươi làm giàu bất nhân, đồ tim đen, đưa lương thực cho chúng ta.”

Nói xong, liền có người trèo lên trên xe, trực tiếp kéo đứa hầu và người phụ nhân kia xuống xe ngựa.

“Tiểu thư, các ngươi đừng leo lên, chúng ta cho các ngươi lương thực, đừng tổn thương tiểu thư của chúng ta.”

Người phụ nhân kia thấy tình huống đã mất khống chế, hoảng hốt lo sợ kéo quần áo của kẻ muốn leo lên xe, cao giọng thét lên.

Lúc này, mành xe đã bị kéo ra, bên trong quả nhiên còn có một thiếu nữ mười sáu tuổi. Thiếu nữ này mặt mày thanh tú, diện mặt có chút đẹp mắt. Nàng mặc áo vải thô, siết chặt góc áo chẳng biết làm sao.

Nhưng giờ phút này, lòng dạ của kẻ tiến vào xe ngựa đã bị đống lương khô chồng chất bên trong xe ngựa hấp dẫn. Đống lương khô này được làm từ mì gạo, như là để cho khô ráo, chúng được làm rất nặng tay, ngoại trừ mấy thứ này ra, thì là nước uống. Có hai vại nhỏ bên đặt bên trong xe ngựa, trong đó có một vại đã cạn, một vại khác còn chứa đầy nước. Không gian vốn đã không lớn trong xe ngựa bị những thứ này nhét đầy, mà thiếu nữ kia chỉ co quắp lại trong một góc nhỏ.

Sau khi thấy đống đồ cứu mạng này, người trèo lên xe hô một tiếng, có đồ ăn.

Đám dân chạy nạn này bộc phát ra sức mạnh chưa từng có, tay không dỡ đi xe ngựa, sau khi thấy được lương thực và nước uống, tất cả đều điên cuồng. Bọn họ biểu cảm phấn khởi, vây quanh lại cướp đoạt đồ ăn thức uống, trong tay cầm thứ gì thì nhét thứ đó vào miệng, sợ bị người tiếp theo lên xe cướp đi.

Không biết từ khi nào, thiếu nữ kia bị người ta kéo xuống xe, dần dần bị đẩy ra đám người. Người hầu và phụ nhân vội vàng tiến lên đỡ lấy thiếu nữ.

Nhìn đám người rối loạn, điên cuồng trước mắt. Ba người sắc mặt phức tạp, mặt lộ vẻ không đành.

Khương Mạc thấy lớp lớp người trèo lên xe ngựa, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, số lương thực đó căn bản không đủ để chia, còn thiếu rất nhiều. Đám người đói khát đến quá mức này, không nhìn thấy thì thôi, một khi thấy được, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Nhìn ba người đứng ở ven đường kia, nàng định tiến đến nhắc nhở, lại không nghĩ rằng, vẫn là không kịp.

Chỉ thấy những người không cướp được đồ ăn ở phía sau đứng nuốt nước miếng, bỗng chốc nhắm tầm mắt về phía ba người. Cũng không biết là ai đã hô lên một câu: Trên người bọn họ còn có đồ ăn.

Đám người không cướp được đồ ăn còn lại kia lập tức xoay người chạy tới phía bọn họ, mặt mũi dữ tợn.

Chủ tớ ba người sửng sốt chưa kịp phản ứng, đã lại bị bao phủ bên trong đám người.

Người hầu kia bị đè xuống đầu tiên, một gã đàn ông mặt đầy dơ bẩn lấy tay giữ chặt đầu hắn, bàn tay kia thì tìm kiếm trên người. Còn có một kẻ dùng chân đè ngực hắn lại, kiềm tay chân hắn, hoàn toàn giữ lại hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Phụ nhân kia che chở cho thiếu nữ, muốn chạy đi, lại bị người khác kéo lại, cơ thể không vững, trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất. Đầu bà đập mạnh xuống tảng đá, máu chảy như nước, chỉ một lát sau đã không còn hơi thở. Mất đi sự bảo vệ của phụ nhân, thiếu nữ như cừu non rơi vào bầy sói.

Nàng kêu tên bà vú. Lại bị người ta đè xuống mặt đất xé rách quần áo. Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai đã bóp lấy cổ nàng, lúc này, người đè trên người nàng có đàn ông, có đàn bà, cũng có người già và trẻ con, ai cũng muốn ăn được một miếng đồ ăn để không bị đói chết.

Dần dần, hơi thở của thiếu nữ ngày càng mỏng manh, cho đến khi hoàn toàn mất đi.

Cuối cùng, khi những người này không phát hiện được gì trên cơ thể ba người, mắt thấy người khác ngấu nghiến ăn đồ, những người khác đương nhiên không chịu bỏ qua như vậy. Bọn họ nhìn con ngựa đang vẫy đuôi ở bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, không chút do dự, họ tiện tay cầm lấy viên đá nằm dưới mặt đất, ai nấy đều lấy đá quăng lên trên người ngựa.

Có kẻ đã đợi không kịp, trực tiếp ôm cổ ngựa, há miệng to ra cắn thẳng lên nó. Con ngựa bị đau, hí dài, ra sức đạp móng ngựa muốn vứt bỏ đám người này để chạy đi. Nhưng từ lúc người đầu tiên nhắm vào nó, đã có vô số người xông tới.

Đây chính là thịt, bọn họ đã không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt. Bọn họ thậm chí không kịp chờ để nấu chín, họ trực tiếp ăn nó.

Ăn lông ở lỗ, ăn sống nuốt tươi, con ngựa kia vậy mà lại bị ăn sống như thế.

Sững người nhìn cảnh tượng như địa ngục này, Khương Mạc chỉ cảm thấy rét run cả người, đáy lòng lạnh lẽo. Cảm giác buồn nôn bốc lên từ tận đáy lòng thậm chí khiến nàng không có nổi can đảm để nôn khan.

Sự ác độc của con người được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào giờ phút này.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Story Chương 2
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...