Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 91
32@-
CHƯƠNG 91
Người thợ đá kia gần năm mươi tuổi, ông ta nhìn nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn, trên mặt hiện ra nét khinh miệt.
Ông ta đã cắt đá biết bao nhiêu năm, thành ra cũng có chút hiểu biết nguyên thạch tốt hay xấu. Với tảng nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn… ông ta cảm thấy nó chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.
Thế nên ông ta chọn dùng dao cắt trực tiếp mà không phải mài một cách cẩn thận.
Người ít nói như Trình Kiêu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắt, mài từ từ thôi.”
Người thợ cắt đá trừng mắt nhìn Trình Kiêu, ông ta bực bội lẩm bẩm: “Một tảng đá rách thì cẩn thận thế làm gì!”
Nhưng khách hàng yêu cầu nên ông ta không thể từ chối, đành bắt đầu mài từ từ.
Lôi Hồng Húc đứng bên cạnh Trình Kiêu, vẻ mặt rất mong chờ: “Trình Kiêu, bên trong tảng đá anh chọn có bảo thạch cực phẩm sao?”
Mặc dù Lôi Hồng Húc cũng cảm thấy viên đá thô mà Trình Kiêu chọn trông quá bình thường, nhưng anh ta vẫn có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Trình Kiêu.
Lôi Hồng Húc cảm thấy, chỉ cần Trình Kiêu chọn thì đó chắc chắn là thứ tốt nhất.
Thật lòng thì Trình Kiêu cũng không chắc chắn với quyết định của bản thân. Anh chỉ cảm giác được dao động nguyên khí của viên nguyên thạch này không giống với những tảng đá khác thôi.
“Chờ xem đi!” Trình Kiêu nói.
Đám người Lý Ngôn căng thẳng nhìn nguyên thạch đang được mài giũa, bọn họ không ngừng hò hét trong lòng: “Sụp, sụp, sụp!”
Tựa như nghe được tiếng lòng của Lý Ngôn, tảng nguyên thạch kia đã mài hết một nửa, bụi phấn bay mù mịt nhưng vẫn không thấy một chút sắc xanh nào.
Lý Ngôn siết chặt nắm tay, gương mặt vô cùng kích động gào thét: “Sụp, sụp, đó chỉ là một tảng đá bình thường, nó thua chắc rồi!”
Triệu Cương cũng hưng phấn nói: “Nguyên thạch đã mài hết một nửa mà vẫn không thấy được chút xanh biếc nào. Tên đần Trình Kiêu kia thua chắc rồi!”
Y Linh nhìn sang Trình Kiêu đầy lo lắng, trông thấy anh vẫn bình thản ngồi ở vị trí của mình, bộ dạng nắm chắc phần thắng.
“Anh ấy có lòng tin vào bản thân đến mức đó ư? Hay chỉ là đang ra vẻ bình tĩnh thôi?”
Gương mặt Tôn Mạc lạnh lùng, nhìn thấy Trình Kiêu sắp thua, trong lòng cô ta lại sinh ra một cảm giác sảng khoái kì lạ.
“Trình Kiêu, nếu anh thua thì phải dập đầu cầu xin sự tha thứ từ Lý Ngôn. Để tôi xem anh còn giữ được dáng vẻ cao ngạo không sợ gì như vậy nữa không!”
Nguyên thạch tiếp tục được mài, nhưng thợ cắt đá đã bắt đầu không kiên nhẫn, ông ta nói với Trình Kiêu: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì đây chỉ là một tảng đá không có giá trị, có mài nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Trình Kiêu vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, hờ hững nói: “Tiếp tục mài đi.”
Người thợ đá bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục công việc: “Hừ, để ông đây mài vụn nguyên thạch thành bột cho tên nhóc con kia hết hy vọng!”
Lý Ngôn nghe thấy lời của thợ cắt thì nhìn về phía Trình Kiêu. Vừa hưng phấn, vừa đắc ý, anh ta cười lạnh: “Trình Kiêu, đây là lần đầu tiên tao thấy có thợ đá chủ động khuyên khách hàng từ bỏ việc mài đá đấy. Chứng tỏ thứ mày chọn chỉ là hàng bỏ đi mà thôi, mày thua chắc rồi, tao đang chờ mày đến dập đầu cầu xin tao đây!”
Trình Kiêu không để ý tới Lý Ngôn, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay đang mài đá của người thợ, sắp rồi.
Quả nhiên, người thợ cắt đá đột nhiên hét lên đầy kinh hãi, đôi tay đang làm việc của ông ta cũng chậm hơn vừa nãy một chút.
Khối nguyên thạch kia vẫn không thấy chút màu xanh lá cây nào nhưng lại xuất hiện một vệt màu đỏ.
Lý Ngôn kinh hãi, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Sau đó, ngày càng có nhiều màu đỏ, đó là một thứ màu đỏ giống như máu. Thợ cắt đá cũng trở nên cẩn thận hơn, thậm chí bỏ hết máy móc, bắt đầu sử dụng bàn xoa để chà chà.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
CHƯƠNG 91
Người thợ đá kia gần năm mươi tuổi, ông ta nhìn nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn, trên mặt hiện ra nét khinh miệt.
Ông ta đã cắt đá biết bao nhiêu năm, thành ra cũng có chút hiểu biết nguyên thạch tốt hay xấu. Với tảng nguyên thạch mà Trình Kiêu chọn… ông ta cảm thấy nó chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.
Thế nên ông ta chọn dùng dao cắt trực tiếp mà không phải mài một cách cẩn thận.
Người ít nói như Trình Kiêu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắt, mài từ từ thôi.”
Người thợ cắt đá trừng mắt nhìn Trình Kiêu, ông ta bực bội lẩm bẩm: “Một tảng đá rách thì cẩn thận thế làm gì!”
Nhưng khách hàng yêu cầu nên ông ta không thể từ chối, đành bắt đầu mài từ từ.
Lôi Hồng Húc đứng bên cạnh Trình Kiêu, vẻ mặt rất mong chờ: “Trình Kiêu, bên trong tảng đá anh chọn có bảo thạch cực phẩm sao?”
Mặc dù Lôi Hồng Húc cũng cảm thấy viên đá thô mà Trình Kiêu chọn trông quá bình thường, nhưng anh ta vẫn có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Trình Kiêu.
Lôi Hồng Húc cảm thấy, chỉ cần Trình Kiêu chọn thì đó chắc chắn là thứ tốt nhất.
Thật lòng thì Trình Kiêu cũng không chắc chắn với quyết định của bản thân. Anh chỉ cảm giác được dao động nguyên khí của viên nguyên thạch này không giống với những tảng đá khác thôi.
“Chờ xem đi!” Trình Kiêu nói.
Đám người Lý Ngôn căng thẳng nhìn nguyên thạch đang được mài giũa, bọn họ không ngừng hò hét trong lòng: “Sụp, sụp, sụp!”
Tựa như nghe được tiếng lòng của Lý Ngôn, tảng nguyên thạch kia đã mài hết một nửa, bụi phấn bay mù mịt nhưng vẫn không thấy một chút sắc xanh nào.
Lý Ngôn siết chặt nắm tay, gương mặt vô cùng kích động gào thét: “Sụp, sụp, đó chỉ là một tảng đá bình thường, nó thua chắc rồi!”
Triệu Cương cũng hưng phấn nói: “Nguyên thạch đã mài hết một nửa mà vẫn không thấy được chút xanh biếc nào. Tên đần Trình Kiêu kia thua chắc rồi!”
Y Linh nhìn sang Trình Kiêu đầy lo lắng, trông thấy anh vẫn bình thản ngồi ở vị trí của mình, bộ dạng nắm chắc phần thắng.
“Anh ấy có lòng tin vào bản thân đến mức đó ư? Hay chỉ là đang ra vẻ bình tĩnh thôi?”
Gương mặt Tôn Mạc lạnh lùng, nhìn thấy Trình Kiêu sắp thua, trong lòng cô ta lại sinh ra một cảm giác sảng khoái kì lạ.
“Trình Kiêu, nếu anh thua thì phải dập đầu cầu xin sự tha thứ từ Lý Ngôn. Để tôi xem anh còn giữ được dáng vẻ cao ngạo không sợ gì như vậy nữa không!”
Nguyên thạch tiếp tục được mài, nhưng thợ cắt đá đã bắt đầu không kiên nhẫn, ông ta nói với Trình Kiêu: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì đây chỉ là một tảng đá không có giá trị, có mài nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Trình Kiêu vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, hờ hững nói: “Tiếp tục mài đi.”
Người thợ đá bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục công việc: “Hừ, để ông đây mài vụn nguyên thạch thành bột cho tên nhóc con kia hết hy vọng!”
Lý Ngôn nghe thấy lời của thợ cắt thì nhìn về phía Trình Kiêu. Vừa hưng phấn, vừa đắc ý, anh ta cười lạnh: “Trình Kiêu, đây là lần đầu tiên tao thấy có thợ đá chủ động khuyên khách hàng từ bỏ việc mài đá đấy. Chứng tỏ thứ mày chọn chỉ là hàng bỏ đi mà thôi, mày thua chắc rồi, tao đang chờ mày đến dập đầu cầu xin tao đây!”
Trình Kiêu không để ý tới Lý Ngôn, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay đang mài đá của người thợ, sắp rồi.
Quả nhiên, người thợ cắt đá đột nhiên hét lên đầy kinh hãi, đôi tay đang làm việc của ông ta cũng chậm hơn vừa nãy một chút.
Khối nguyên thạch kia vẫn không thấy chút màu xanh lá cây nào nhưng lại xuất hiện một vệt màu đỏ.
Lý Ngôn kinh hãi, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Sau đó, ngày càng có nhiều màu đỏ, đó là một thứ màu đỏ giống như máu. Thợ cắt đá cũng trở nên cẩn thận hơn, thậm chí bỏ hết máy móc, bắt đầu sử dụng bàn xoa để chà chà.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Story
Chương 91
10.0/10 từ 27 lượt.