Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 63: 63: Tôi Đúng Là Khinh Thường Cậu Đấy

94@-


Trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt thì không thể sống.
Tân Gia Lạc đây là nâng đá nện chân mình.
Hợp tác với loại người như Đao Ba Cường, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, thỉnh thần dễ đưa thần khó, cuối cùng hại người hại mình.
Anh Đao thận trọng hỏi: "Anh Trình, ngài còn có gì dặn dò sao? Nếu như không có, vậy tôi cũng rời đi trước!"
"Đi thôi!" Trình Kiêu thản nhiên nói.
"Vâng, vâng!" Anh Đao khoát khoát tay với thủ hạ, mấy người nhanh như chớp chạy mất.
Anh Đao thấy, ở bên người Trình Kiêu thêm một phút, đều để hắn ta thêm phần áp lực.

Coi như là bên người Mã Tài, hắn ta đều không có cảm giác được áp lực như vậy.
Bọn lưu manh rời đi, Trình Kiêu không coi ai ra gì ngồi xuống, trên mặt không vui không buồn, tiếp tục ăn.
Mọi người thấy một màn này, ngoại trừ bội phục, còn lại vẫn là bội phục.
Chuyện vừa xảy ra, nếu như đặt ở trên thân người khác, chín mươi phần trăm đều sẽ bị hù mất hồn mất vía, nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể dịu bớt.
Thế nhưng là, Trình Kiêu vậy mà không việc gì, nên ăn nên uống, chuyện gì đều không để trong lòng!
"Nhóc con này, nếu như không phải tận mắt thấy Anh Đao khúm núm ở trước mặt cậu ta, còn tưởng rằng thần kinh cậu ta thô đến núi thái sơn sụp đổ mà mặt cũng không đổi sắc ấy chứ?” Điểm Thế Dạ thầm cười khổ.
Triệu Cao nhích lại gần Trình Kiêu, cười khà khà nói: "Trình Kiêu, cậu và Mã đại lão có quan hệ gì? Có thể tiết lộ ra một chút hay không!"
Trình Kiêu nghiêm trang nói: "Đừng hỏi tôi, tôi và ông ta không thân."


Triệu Cao trợn trắng mắt: "Quỷ hẹp hòi, nói một chút có sao đâu! Không thân mà Anh Đao sẽ khách khí với cậu như vậy sao?"
Điểm Hương lôi kéo Hách Tuệ Tuệ, an ủi: "Được rồi Tuệ Tuệ, không sao rồi!"
Năng lực chịu đựng của Hách Tuệ Tuệ, hiển nhiên kém xa lắm Điểm Hương, bây giờ có chút nghĩ lại mà sợ.
"Trình Kiêu, cám ơn anh!" Hách Tuệ Tuệ thấp giọng nói, mắt nhìn Trình Kiêu đầy sùng bái.
"Đừng khách sáo." Trình Kiêu thản nhiên nói.
Điểm Thế Dạ cũng bắt đầu chào hỏi những người còn lại: "Được rồi, không sao rồi, mọi người tiếp tục ăn, đừng bị bọn họ làm mất hứng!"
"Nào, vương đổng, tôi mời ngài một ly!" Điểm Thế Dạ giơ ly rượu lên nói.
Vương Khánh Sinh cười khà khà một tiếng, nâng ly rượu lên uống.
"Thật ra tôi gọi điện thoại cho cậu Lôi, cậu ấy đang trên đường tới đây.

Không thì tuyệt đối sẽ không tha cho mấy tên lưu manh này!" Vương Khánh Sinh lại bắt đầu nói khoác.
"Đúng thế, thế lực của Cậu cả Lôi tự nhiên không thể nghi ngờ! Nào, tôi kính Vương đổng một ly!" Ông cả Điểm khách khí hô, mặc dù Vương Khánh Sinh không có giúp đỡ cái gì, nhưng dù sao người ta đã ra mặt, phải nhớ kỹ phần ân tình này.
Một bàn Trình Kiêu này, Điểm Hương ngồi bên Trình Kiêu, một đôi mắt đẹp hoàn toàn không rời khỏi Trình Kiêu.
Vừa rồi Trình Kiêu đã trở thành trung tâm cả bàn, bây giờ thái độ các bạn học với Trình Kiêu, thậm chí đều mang sự kính sợ!
Dù sao, một người có thể có tiếng nói bên đại lão Mã Tài Hà Tây, những bạn học bình thường này, chắc chắn không dám đối đãi Trình Kiêu như trước.
Tân Gia Lạc và bọn người Dinh Dương đều bị cô lập.
Muốn đi, lại lo lắng Đao Ba Cường chờ ở bên ngoài chờ.


Ở lại nơi này, cảm giác tựa như có gai cắm vào mông đứng cũng không phải ngồi cũng không nên.

Coi như các bạn học không nói gì, chỉ là ánh mắt khiến Tân Gia Lạc kiêu ngạo xưa giờ xấu hổ vô cùng.
Bữa tiệc kết thúc, đám người cùng rời đi.
Điểm Thế Dạ đưa đám người lớn kia đi ở phía trước, Trình Kiêu và một đám sinh viên theo ở phía sau.
Mọi người ở đây mới vừa đi tới cửa chính khách sạn, một thanh niên ăn mặt vô cùng thời thượng, ôm một mỹ nữ tóc đỏ, đi như cua đi tới.
"Cậu Lôi!" Nhìn người tới, Vương Khánh Sinh lập tức hưng phấn không thôi, bước nhanh về phía trước nghênh đón.
"A, lão Vương à, ông gọi điện thoại để tôi tới nơi này làm gì?" Lôi Hồng Húc vỗ vỗ bả vai Vương Khánh Sinh, động tác vô cùng ngả ngớn.
Vương Khánh Sinh vốn là khuôn mặt tươi cười, thế nhưng là Lôi Hồng Húc hỏi như vậy, đường đường ông chủ lớn giá trị con người hàng trăm tỷ lập tức liền khóc òa.
"Được rồi được rồi, lão Vương, có việc thì nói? Tôi làm chủ cho!" Lôi Hồng Húc không chịu được bộ dạng này của Vương Khánh Sinh, nếu như không phải dùng thuận tay, Lôi Hồng Húc đã sớm muốn đổi ông ta đi luôn.
Bọn người Điểm Thế Dạ thấy cảnh này, súy chút buồn nôn phun hết đồ vừa ăn ra.

Vừa nãy Vương đổng cao cao tại thượng, không ai bì nổi trước mặt bọn họ, giờ như cô con dâu nhận hết hiếp đáp.
Đã từng thấy không biết xấu hổ, thế nhưng lại chưa thấy không biết xấu hổ đến như vậy.
Vương Khánh Sinh được Lôi Hồng Húc hứa hẹn, lập tức nín khóc mỉm cười, nói: "Cậu Lôi à, cậu không biết đâu, tôi bị người ta ức hiếp muốn chết!"

"Nếu không phải được vệ sĩ bảo vệ cho, hôm nay liền bị một tên nhóc con cuồng vọng đánh!"
Nghe nói như thế, trong lòng Điểm Thế Dạ thầm kêu một tiếng không hay! Thì ra Vương Khánh Sinh không phải cáo trạng Đao Ba Cường, mà là Trình Kiêu.

Vương Khánh Sinh vội nói: "Nói, thế nhưng là người ta không thèm chịu nể mặt mũi! Còn nói coi như cậu tự mình đến đây, cũng sẽ không để cậu vào mắt!"
Lôi Hồng Húc giận mắng một tiếng: "Thứ nào không có mắt, càn rỡ như thế, ngay cả ông nội Lôi ta mà cũng không để vào mắt!"
Lúc này, bọn Trình Kiêu đi tới.
Vương Khánh Sinh lập tức chỉ vào Trình Kiêu, đầy mặt ác độc kêu lên: "Cậu cả Lôi, chính là nhóc con kia!"
Xì gà trong miệng Lôi Hồng Húc bộp một tiếng rơi trên mặt đất, thấy Trình Kiêu thì bỗng trừng to mắt.
"Nhóc nào? Là người mặc áo trắng?" Lôi Hồng Húc hỏi, Trình Kiêu mặc đúng là áo sơ mi trắng.
Vương Khánh Sinh vội vàng gật đầu: "Đúng, chính là hắn ta!"
Điểm Thế Dạ vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: "Vương đổng, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ!"
Vương Khánh Sinh đầy mặt ngạo mạn, nói: "Cậu em Điểm, đây là việc giữa tôi và nhóc kia, cậu em đừng nhúng tay.

Hắn ta nhục nhã tôi không sao cả, nhưng hắn ta ngay cả Cậu cả Lôi cũng dám nhục nhã, nếu như không dạy dỗ hắn ta một chút, về sau chẳng phải là để cho người ta chế nhạo cậu cả Lôi hay sao?"
Nói xong, Vương Khánh Sinh chỉ tay về phía Trình Kiêu, kêu gào nói: "Nhóc con Trình Kiêu, xem xem là ai bên cạnh tôi này?"
Vẻ mặt Trình Kiêu cổ quái quét mắt Vương Khánh Sinh, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lôi Hồng Húc.
"Hẳn là vị này chính là Cậu cả Lôi." Trình Kiêu khóe miệng ngậm cười nói.
Vương Khánh Sinh còn không biết sống chết ha ha cười nói: "Không sai, tính ra cậu còn có chút kiến thức.


Đã nhận ra cậu cả Lôi, còn không nhanh tới dập đầu bồi tội với cậu cả Lôi!"

"Rõ ràng là ông đùa giỡn Tuệ Tuệ trước, Trình Kiêu mới ra tay dạy đời.

Nếu không phải Trình Kiêu nể mặt Chú Điểm hảo tâm buông tha ông, bây giờ ông đã bị đánh thành đầu heo!"
Điểm Hương cũng đầy mặt đau lòng nói: "Vương đổng, ngài đường đường ông chủ tập đoàn Phúc Vượng, giá trị tài sản hơn hàng trăm tỷ, sao có thể đổi trắng thay đen, đi vu khống kẻ dưới?"
Vương Khánh Sinh tự biết đuối lý, không đi tranh luận với Triệu Cao và Điểm Hương.

Nhưng là ông ta cắn chặt một chỗ, lúc trước Trình Kiêu đúng là đã nói lời xem thường Lôi Hồng Húc.
"Hừ nực cười, đối phó một tên nhóc mà tôi còn cần đổi trắng thay đen sao?" Vương Khánh Sinh lạnh mắt đảo qua Điểm Hương và Triệu Cao.
"Trình Kiêu, tôi hỏi cậu, ban đầu ở hành lang trưng bày tranh, có phải cậu đã nói lời xem thường cậu cả Lôi hay không?"
Điểm Thế Dạ vội vàng lắc đầu với Trình Kiêu, để Trình Kiêu không cần thừa nhận.
Điểm Hương cũng khẩn trương nhìn Trình Kiêu, âm thầm lắc đầu.
Trình Kiêu bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ lạ, ánh mắt nhìn Vương Khánh Sinh hơi thương hại.
"Tôi có nói là xem thường cậu cả Lôi." Vẻ mặt Trình Kiêu thành thật nói.
Bọn người Điểm Thế Dạ và Điểm Hương che mặt, hận không thể không quen Trình Kiêu.
Vương Khánh Sinh ngạc nhiên vui mừng quay đầu nhìn Lôi Hồng Húc, kêu lên: "Cậu cả Lôi, đã nghe thấy chưa? cậu ta chính miệng thừa nhận!"
Ánh mắt Trình Kiêu đột nhiên nhìn về phía Lôi Hồng Húc vẻ mặt càng ngày càng khó coi, đùa nói: "Cậu cả Lôi, tôi xem thường cậu đấy, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?".



Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn Story Chương 63: 63: Tôi Đúng Là Khinh Thường Cậu Đấy
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...