Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1288
29@-
Chương 1288
Mạc Vũ đương nhiên không tin Trình Kiêu chỉ dựa vào một mình mà có thể tiêu diệt toàn bộ Hắc Vu Giáo, cho rằng Trình Kiêu chỉ nói khoa trương để lừa cô ấy cùng rời đi thôi.
“Trình Kiêu, cám ơn anh! Tuy nhiên tôi thật sự không thể rời đi, tôi không muốn liên lụy đến mọi người! Anh mau rời đi đi, chờ lát nữa Thánh Tử của Hắc Vu Giáo tới sẽ phiền toái đấy.”
ồ.
Đang lúc nói chuyện, xa xa truyền đến một tràng tiếng sáo kỳ quái, thanh âm đó giống như tiếng khóc trẻ con khàn khàn trong đêm, rất khó nghe, khiến người ta nổi da gà Sắc mặt Mạc Vũ biến đổi: “Không hay rồi, là Thánh Tử của Hắc Vu Giáo!”
“Trình Kiêu, anh nhanh đi!” Mạc Vũ vội vàng đẩy Trình Kiêu ra.
Dư bà bà cũng hoảng sợ nhìn xung quanh, bộ dạng vốn dĩ không sợ trời không sợ đất của bà ấy cùng lộ ra vẻ khiếp sợ khi nghe thấy tên Thánh Tử của Hắc Vu Giáo.
Mã Ngọc Hoa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Là sáo kalama của Thánh Tử, cuối cùng Thánh Tử cũng tới rồi!”
Trình Kiêu đứng tại chỗ, tò mò nhìn về phía sườn đồi cách đó.
không xa, thanh âm truyền đến từ nơi đó.
“Sườn đồi đó cách nơi này hai ba cây số, tiếng sáo này lại có thể truyền đến rõ ràng như thế, xem ra vị Thánh Tử Hắc Vu giáo này có chút bản lĩnh”
“Trình Kiêu, anh nhanh đi đi! Anh còn ngây ra đấy làm gì?” Mạc Vũ gấp gáp đến đỏ mặt. Nếu không phải nơi này là vùng ngoại ô ít người thì cô ấy thật muốn tìm một chiếc xe đưa Trình Kiêu rời đi.
“Yên tâm đi, anh ta không phải đối thủ của tôi.” Trình Kiêu tự tin nói.
Mạc Vũ thở dài một hơi: “Bỏ đi, xem ra anh chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Mạc Vũ đã âm thầm lên kế hoạch trong lòng, nếu Trình Kiêu thua cuộc thì cô ấy sẽ lại dùng mạng sống của mình để uy hiếp Thánh Tử, hy vọng có thể cứu được mạng sống của Trình Kiêu Mạc Vũ là người như vậy, bởi vì thân phận của cô ta mà bình thường rất ít giao du với người khác. Tuy nhiên, một khi được cô công nhận là bạn, cô sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ tình bạn này.
Ước chừng mấy phút sau, một bóng đen mang theo một luồng gió lạnh rơi xuống trên bãi cỏ trước mặt mấy người họ.
Đây là một người quấn một chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ hai con mắt phát ra ánh sáng xanh lục. Nếu đưa cho anh ta bằng một cái lưỡi hái thì trông chẳng khác gì thần chết trong thế giới phương Tây.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Thánh Tử đại nhân, anh cuối cùng cũng tới rồi! Thuộc hạ làm việc không tốt, xin Thánh Tử đại nhân thứ lõi!” Mã Ngọc Hoa cung kính quỳ trên mặt đất, bộ dáng như quân hầu đang chờ bị trừng phạt.
“Ban cho ông vô tội, đứng dậy đi!” Giọng nói Thánh Tử ồm ồm.
Mã Ngọc Hoa như được xá tội, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Cám ơn Thánh Tử đại nhân!”
Thánh Tử chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào người Mạc Vũ một lúc, sau đó quay sang Trình Kiêu và dừng lại.
“Nghe nói cậu đã giết tộc trưởng của ba đại gia tộc?” Thánh Tử hỏi, thanh âm trầm đục không nghe ra cảm xúc buồn vui.
Trình Kiêu không trả lời mà chỉ chắp tay sau lưng, anh nhìn Thánh Tử như vị thần cúi xuống nhìn dân đen, hờ hững đáp: “Đưa tôi đến trụ sở của Hắc Vu Giáo, tôi sẽ tha cho anh!”
Thánh Tử Hắc Vu Giáo khẽ sửng sốt, ánh sáng xanh lục trong mắt càng sáng hơn, trong giọng nói của anh ta toát ra khinh thường cười cợt: “Cậu muốn tôi dần cậu đến trụ sở của Hắc Vu Giáo? Còn muốn tha cho tôi sao? “
“Đã nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên đấy.”
Trong giọng điệu của Thánh Tử Hắc Vu Giáo mang theo khinh miệt khó nói thành lời.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1288
Mạc Vũ đương nhiên không tin Trình Kiêu chỉ dựa vào một mình mà có thể tiêu diệt toàn bộ Hắc Vu Giáo, cho rằng Trình Kiêu chỉ nói khoa trương để lừa cô ấy cùng rời đi thôi.
“Trình Kiêu, cám ơn anh! Tuy nhiên tôi thật sự không thể rời đi, tôi không muốn liên lụy đến mọi người! Anh mau rời đi đi, chờ lát nữa Thánh Tử của Hắc Vu Giáo tới sẽ phiền toái đấy.”
ồ.
Đang lúc nói chuyện, xa xa truyền đến một tràng tiếng sáo kỳ quái, thanh âm đó giống như tiếng khóc trẻ con khàn khàn trong đêm, rất khó nghe, khiến người ta nổi da gà Sắc mặt Mạc Vũ biến đổi: “Không hay rồi, là Thánh Tử của Hắc Vu Giáo!”
“Trình Kiêu, anh nhanh đi!” Mạc Vũ vội vàng đẩy Trình Kiêu ra.
Dư bà bà cũng hoảng sợ nhìn xung quanh, bộ dạng vốn dĩ không sợ trời không sợ đất của bà ấy cùng lộ ra vẻ khiếp sợ khi nghe thấy tên Thánh Tử của Hắc Vu Giáo.
Mã Ngọc Hoa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Là sáo kalama của Thánh Tử, cuối cùng Thánh Tử cũng tới rồi!”
Trình Kiêu đứng tại chỗ, tò mò nhìn về phía sườn đồi cách đó.
không xa, thanh âm truyền đến từ nơi đó.
“Sườn đồi đó cách nơi này hai ba cây số, tiếng sáo này lại có thể truyền đến rõ ràng như thế, xem ra vị Thánh Tử Hắc Vu giáo này có chút bản lĩnh”
“Trình Kiêu, anh nhanh đi đi! Anh còn ngây ra đấy làm gì?” Mạc Vũ gấp gáp đến đỏ mặt. Nếu không phải nơi này là vùng ngoại ô ít người thì cô ấy thật muốn tìm một chiếc xe đưa Trình Kiêu rời đi.
“Yên tâm đi, anh ta không phải đối thủ của tôi.” Trình Kiêu tự tin nói.
Mạc Vũ thở dài một hơi: “Bỏ đi, xem ra anh chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Mạc Vũ đã âm thầm lên kế hoạch trong lòng, nếu Trình Kiêu thua cuộc thì cô ấy sẽ lại dùng mạng sống của mình để uy hiếp Thánh Tử, hy vọng có thể cứu được mạng sống của Trình Kiêu Mạc Vũ là người như vậy, bởi vì thân phận của cô ta mà bình thường rất ít giao du với người khác. Tuy nhiên, một khi được cô công nhận là bạn, cô sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ tình bạn này.
Ước chừng mấy phút sau, một bóng đen mang theo một luồng gió lạnh rơi xuống trên bãi cỏ trước mặt mấy người họ.
Đây là một người quấn một chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ hai con mắt phát ra ánh sáng xanh lục. Nếu đưa cho anh ta bằng một cái lưỡi hái thì trông chẳng khác gì thần chết trong thế giới phương Tây.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Thánh Tử đại nhân, anh cuối cùng cũng tới rồi! Thuộc hạ làm việc không tốt, xin Thánh Tử đại nhân thứ lõi!” Mã Ngọc Hoa cung kính quỳ trên mặt đất, bộ dáng như quân hầu đang chờ bị trừng phạt.
“Ban cho ông vô tội, đứng dậy đi!” Giọng nói Thánh Tử ồm ồm.
Mã Ngọc Hoa như được xá tội, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Cám ơn Thánh Tử đại nhân!”
Thánh Tử chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào người Mạc Vũ một lúc, sau đó quay sang Trình Kiêu và dừng lại.
“Nghe nói cậu đã giết tộc trưởng của ba đại gia tộc?” Thánh Tử hỏi, thanh âm trầm đục không nghe ra cảm xúc buồn vui.
Trình Kiêu không trả lời mà chỉ chắp tay sau lưng, anh nhìn Thánh Tử như vị thần cúi xuống nhìn dân đen, hờ hững đáp: “Đưa tôi đến trụ sở của Hắc Vu Giáo, tôi sẽ tha cho anh!”
Thánh Tử Hắc Vu Giáo khẽ sửng sốt, ánh sáng xanh lục trong mắt càng sáng hơn, trong giọng nói của anh ta toát ra khinh thường cười cợt: “Cậu muốn tôi dần cậu đến trụ sở của Hắc Vu Giáo? Còn muốn tha cho tôi sao? “
“Đã nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên đấy.”
Trong giọng điệu của Thánh Tử Hắc Vu Giáo mang theo khinh miệt khó nói thành lời.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Story
Chương 1288
10.0/10 từ 27 lượt.