Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1237
28@-
Chương 1237
“Diệp đại sư, chúng ta nhiều người như vậy, nếu như cùng nhau hợp sức tấn công đại trận này thì sao? Nếu như sức chịu đựng của trận pháp bảo vệ ngọn núi đạt đến giới hạn, có phải cũng miễn cường bị phá vỡ không?” Dương Phi Yến hỏi.
Diệp Huyền Kỳ cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ đại trận cổ này cũng quá đơn giản rồi!”
Một khi sức tấn công đạt quá giới hạn sức chịu đựng của đại trận bảo vệ ngọn núi thì sẽ đi vào trạng thái tự hủy diệt. Đến lúc đó, toàn bộ động phủ này sẽ không tồn tại nữa, tất cả mọi người đều sẽ bồi táng cùng đại trận bảo vệ ngọn núi.
Dương Phi Yến kinh hoàng nói: “Vậy mà lại như thế! Nói như vậy chúng ta chỉ có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi chứ không thể dùng lực xông vào!”
“Nhưng đến cả một trận pháp đại sư như Diệp đại sư đây cũng không có cách phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi, vậy sợ răng thế gian này không có người nào có thể phá được Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt ảm đạm.
Ngay cả Diệp đại sư cũng không phá được, vậy đại trận này sợ rằng không còn ai nào phá được.
Diệp Huyền Kỳ nói: “Từ bỏ đi, đợi khi lão phu trở lại tìm kiếm trận đồ thượng cổ, đợi một thời gian nói không chừng có thể phá vỡ đại trận này!”
Lý Vô Cực bất đắc dĩ nói: “Cũng đành vậy thôi.”
Tô Lượng Tử không thể chịu đựng được nữa, cái gì mà Diệp đại sư, cũng quá xem trọng bản thân rồi, còn trừ ông ta ra thiên hạ không ai phá được.
Đồ vô dụng!
“Hừ, năng lực của ông có hạn, phá không được đại trận cũng không đại diện người khác phá không được! Đừng có ở đó nói khoác mà không biết ngượng, nói như thể thế gian này chỉ có mình ông hiểu cách phá trận vậy!”
“Ai đang nói xăng bậy ở đây!”
Diệp Huyền Kỳ quay đầu lại và lạnh giọng hét lớn.
Những người khác cũng nhìn về phía Tô Lương Tử khi nghe thấy khi giọng nói của ông ta.
“Là tôi!” Tô Lương Tử lớn tiếng đáp lại, ông ta tiến lên một bước, ngẩng cao đầu, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Huyền Kỳ.
“Ông có thể khai phá đại trận hộ sơn sao?” Diệp Huyền Kỳ hỏi với.
vẻ mặt không thể đoán trước.
Về phần Tô Lương Tử, ký ức của ông ta đã khắc sâu, dù sao Cửu trưởng lão đã buộc người nọ phải vượt qua cửa ải bằng một chiêu, có thể thấy Tô Lương Tử mạnh đến mức nào, rất nhiều người đã âm thầm ghi nhớ tên Tô Lương Tử, và Diệp Huyền Kỳ cũng không phải ngoại lệ.
Người này có võ công rất mạnh, có lẽ còn biết bày trận pháp, không thể xem thường, Diệp Huyền Kỳ thầm nghĩ.
Tô Lương Tử cười lạnh nói lặc dù tôi không thể phá được, nhưng tôi biết một người có thể”
“Là aï?” Diệp Huyền Kỳ khó hiểu hỏi, nếu thật sự có người có thể đột phá loại đại trận hộ sơn này, ông ta thật muốn thấy người nọ.
Lần này Tô Lương Tử không nói thêm gì nữa, giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu đúng lúc vang lên: “Tôi có thể phá trận!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trình Kiêu.
Dương Phi Yến kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, trận pháp lớn nhường này không hề bình thường, nó có lẽ là một đại trận thượng cổ, ngay cả Diệp đại sư cũng không thể phá vỡ được, anh chắc chắn có thể phá vỡ nó sao?”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1237
“Diệp đại sư, chúng ta nhiều người như vậy, nếu như cùng nhau hợp sức tấn công đại trận này thì sao? Nếu như sức chịu đựng của trận pháp bảo vệ ngọn núi đạt đến giới hạn, có phải cũng miễn cường bị phá vỡ không?” Dương Phi Yến hỏi.
Diệp Huyền Kỳ cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ đại trận cổ này cũng quá đơn giản rồi!”
Một khi sức tấn công đạt quá giới hạn sức chịu đựng của đại trận bảo vệ ngọn núi thì sẽ đi vào trạng thái tự hủy diệt. Đến lúc đó, toàn bộ động phủ này sẽ không tồn tại nữa, tất cả mọi người đều sẽ bồi táng cùng đại trận bảo vệ ngọn núi.
Dương Phi Yến kinh hoàng nói: “Vậy mà lại như thế! Nói như vậy chúng ta chỉ có thể phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi chứ không thể dùng lực xông vào!”
“Nhưng đến cả một trận pháp đại sư như Diệp đại sư đây cũng không có cách phá vỡ đại trận bảo vệ ngọn núi, vậy sợ răng thế gian này không có người nào có thể phá được Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt ảm đạm.
Ngay cả Diệp đại sư cũng không phá được, vậy đại trận này sợ rằng không còn ai nào phá được.
Diệp Huyền Kỳ nói: “Từ bỏ đi, đợi khi lão phu trở lại tìm kiếm trận đồ thượng cổ, đợi một thời gian nói không chừng có thể phá vỡ đại trận này!”
Lý Vô Cực bất đắc dĩ nói: “Cũng đành vậy thôi.”
Tô Lượng Tử không thể chịu đựng được nữa, cái gì mà Diệp đại sư, cũng quá xem trọng bản thân rồi, còn trừ ông ta ra thiên hạ không ai phá được.
Đồ vô dụng!
“Hừ, năng lực của ông có hạn, phá không được đại trận cũng không đại diện người khác phá không được! Đừng có ở đó nói khoác mà không biết ngượng, nói như thể thế gian này chỉ có mình ông hiểu cách phá trận vậy!”
“Ai đang nói xăng bậy ở đây!”
Diệp Huyền Kỳ quay đầu lại và lạnh giọng hét lớn.
Những người khác cũng nhìn về phía Tô Lương Tử khi nghe thấy khi giọng nói của ông ta.
“Là tôi!” Tô Lương Tử lớn tiếng đáp lại, ông ta tiến lên một bước, ngẩng cao đầu, dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Huyền Kỳ.
“Ông có thể khai phá đại trận hộ sơn sao?” Diệp Huyền Kỳ hỏi với.
vẻ mặt không thể đoán trước.
Về phần Tô Lương Tử, ký ức của ông ta đã khắc sâu, dù sao Cửu trưởng lão đã buộc người nọ phải vượt qua cửa ải bằng một chiêu, có thể thấy Tô Lương Tử mạnh đến mức nào, rất nhiều người đã âm thầm ghi nhớ tên Tô Lương Tử, và Diệp Huyền Kỳ cũng không phải ngoại lệ.
Người này có võ công rất mạnh, có lẽ còn biết bày trận pháp, không thể xem thường, Diệp Huyền Kỳ thầm nghĩ.
Tô Lương Tử cười lạnh nói lặc dù tôi không thể phá được, nhưng tôi biết một người có thể”
“Là aï?” Diệp Huyền Kỳ khó hiểu hỏi, nếu thật sự có người có thể đột phá loại đại trận hộ sơn này, ông ta thật muốn thấy người nọ.
Lần này Tô Lương Tử không nói thêm gì nữa, giọng nói lạnh nhạt của Trình Kiêu đúng lúc vang lên: “Tôi có thể phá trận!”
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trình Kiêu.
Dương Phi Yến kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, trận pháp lớn nhường này không hề bình thường, nó có lẽ là một đại trận thượng cổ, ngay cả Diệp đại sư cũng không thể phá vỡ được, anh chắc chắn có thể phá vỡ nó sao?”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Story
Chương 1237
10.0/10 từ 27 lượt.