Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1100
32@-
CHƯƠNG 1100
Mọi người vừa uống vừa nói khoác, rõ ràng chỉ là vai phụ có vài câu thoại thôi, nhưng qua lời nói của họ thì vai diên đó còn quan trọng hơn cả vai chính.
Uống vài ba ly mà đã ảo tưởng đến việc nổi tiếng chỉ băng một vai, nhận được giải Ảnh Đế rồi đi thảm đỏ các kiểu.
Trình Kiêu lắng lặng nghe mấy người bạn nói khoác.
Kiếp trước, Trình Kiêu cũng rất thích nghe bốn người Bác Sĩ, Thần Côn, Cầm Thú và Lôi Công nói khoác, còn Tảng Đá thì thỉnh thoảng lại chen thêm một câu.
Kiếp này, Trình Kiêu vẫn thích lắng lặng nghe mấy người họ nói chuyện viển vông rồi mạnh dạn bốc phét như cũ. Uống thêm mấy ly thì lại bắt đầu kêu trời oán trận giận không khí.
Oán giận xong xuôi thì về kí túc tắm rồi đi ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục chảy nước miếng trước livestream của Vương Vũ Hàm.
Chỉ cần bàn phím của máy tính thôi là vừa tỉnh thông thiên văn địa lí, vừa hiểu biết chuyện quốc gia đại sự trước sau năm trăm năm, tất cả đều nằm trong tay.
Đây chính là cuộc sống của người thường, tràn đầy mơ ước, chấp nhận thực tế, nhưng sẽ làm ra những cố gắng nho nhỏ từ trong những tuyệt vọng to to.
Nhưng lần này, Trình Kiêu thấy Lôi Công hơi khác thường.
Bình thường thì Lôi Công là người khoác lác mạnh miệng nhất, nhưng hôm nay, Lôi Công chỉ nói vài câu, đã thế thỉnh thoảng lại trộm nhìn Trình Kiêu.
Đến cuối tiệc, Bác Sĩ và Thần Côn đã ngủ thẳng cẳng rồi Ba người còn tỉnh táo là Trình Kiêu, Tảng Đá và Lôi Công đưa hai người họ về kí túc xá.
Giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi Trình Kiêu đi ra khỏi kí túc, anh đứng ngoài hành lang nhìn sân trường đã tắt đèn và cảm nhận bầu không khí quen thuộc này.
Cửa ký túc mở ra, Lôi Công cao lớn cũng đi ra.
Trình Kiêu không quay đầu lại nhưng lại hỏi: “Nói đi, Cầm Thú có chuyện rồi đúng không?”
Lôi Công hơi bất ngờ: “Sao cậu biết? Tôi cũng nghe nói chuyện này thôi.”
“Đoán.” Trình Kiêu xoay người lại, mỉm cười nhìn Lôi Công đang rất ngạc nhiên: “Cậu là người không biết giấu cảm xúc. Khi uống rượu, ánh mắt cậu đã bán đứng chính bản thân mình.”
“Thông qua nét mặt run rẩy của cậu thì tôi đoán được, khả năng Cầm Thú đã có chuyện rồi.”
Lôi Công có phần bội phục: “Cậu quan sát tỉ mỉ thật. Lúc uống rượu, tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, không ngờ vẫn không giấu được cậu.”
Trình Kiêu nhìn Lôi Công, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lôi Công lắc đầu: “Tôi cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Tôi chỉ nghe Trương Manh nói một câu là nhà Cầm Thú hình như gặp phải rắc rối. Lâu Tĩnh Nhu bạn gái Cầm Thú đang tính nhờ một số bạn học trong nhà có thế lực giúp đỡ.”
“Tôi nghe bảo ngày mai Lâu Tĩnh Nhu định mời khách ở Đế Vương các, muốn nhờ người giúp đỡ.”
Trình Kiêu nói: “Vậy ngày mai cậu đi cùng tôi tới Đế Vương Các đi.”
“Được!
Giá cả ở Đế Vương Các đứng đầu ở Hà Tây.
Căn cứ theo hiểu biết của Trình Kiêu, gia đình Lâu Tĩnh Nhu chỉ là gia đình khá giả bình thường, cô ta đã bỏ cả vốn liếng vì Cầm Thú rồi.
Sáng hôm sau, Lôi Công lại nhận được lời mời của Lâu Tĩnh Nhu.
Chẳng qua, Trình Kiêu không được mời.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
CHƯƠNG 1100
Mọi người vừa uống vừa nói khoác, rõ ràng chỉ là vai phụ có vài câu thoại thôi, nhưng qua lời nói của họ thì vai diên đó còn quan trọng hơn cả vai chính.
Uống vài ba ly mà đã ảo tưởng đến việc nổi tiếng chỉ băng một vai, nhận được giải Ảnh Đế rồi đi thảm đỏ các kiểu.
Trình Kiêu lắng lặng nghe mấy người bạn nói khoác.
Kiếp trước, Trình Kiêu cũng rất thích nghe bốn người Bác Sĩ, Thần Côn, Cầm Thú và Lôi Công nói khoác, còn Tảng Đá thì thỉnh thoảng lại chen thêm một câu.
Kiếp này, Trình Kiêu vẫn thích lắng lặng nghe mấy người họ nói chuyện viển vông rồi mạnh dạn bốc phét như cũ. Uống thêm mấy ly thì lại bắt đầu kêu trời oán trận giận không khí.
Oán giận xong xuôi thì về kí túc tắm rồi đi ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục chảy nước miếng trước livestream của Vương Vũ Hàm.
Chỉ cần bàn phím của máy tính thôi là vừa tỉnh thông thiên văn địa lí, vừa hiểu biết chuyện quốc gia đại sự trước sau năm trăm năm, tất cả đều nằm trong tay.
Đây chính là cuộc sống của người thường, tràn đầy mơ ước, chấp nhận thực tế, nhưng sẽ làm ra những cố gắng nho nhỏ từ trong những tuyệt vọng to to.
Nhưng lần này, Trình Kiêu thấy Lôi Công hơi khác thường.
Bình thường thì Lôi Công là người khoác lác mạnh miệng nhất, nhưng hôm nay, Lôi Công chỉ nói vài câu, đã thế thỉnh thoảng lại trộm nhìn Trình Kiêu.
Đến cuối tiệc, Bác Sĩ và Thần Côn đã ngủ thẳng cẳng rồi Ba người còn tỉnh táo là Trình Kiêu, Tảng Đá và Lôi Công đưa hai người họ về kí túc xá.
Giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi Trình Kiêu đi ra khỏi kí túc, anh đứng ngoài hành lang nhìn sân trường đã tắt đèn và cảm nhận bầu không khí quen thuộc này.
Cửa ký túc mở ra, Lôi Công cao lớn cũng đi ra.
Trình Kiêu không quay đầu lại nhưng lại hỏi: “Nói đi, Cầm Thú có chuyện rồi đúng không?”
Lôi Công hơi bất ngờ: “Sao cậu biết? Tôi cũng nghe nói chuyện này thôi.”
“Đoán.” Trình Kiêu xoay người lại, mỉm cười nhìn Lôi Công đang rất ngạc nhiên: “Cậu là người không biết giấu cảm xúc. Khi uống rượu, ánh mắt cậu đã bán đứng chính bản thân mình.”
“Thông qua nét mặt run rẩy của cậu thì tôi đoán được, khả năng Cầm Thú đã có chuyện rồi.”
Lôi Công có phần bội phục: “Cậu quan sát tỉ mỉ thật. Lúc uống rượu, tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, không ngờ vẫn không giấu được cậu.”
Trình Kiêu nhìn Lôi Công, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lôi Công lắc đầu: “Tôi cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Tôi chỉ nghe Trương Manh nói một câu là nhà Cầm Thú hình như gặp phải rắc rối. Lâu Tĩnh Nhu bạn gái Cầm Thú đang tính nhờ một số bạn học trong nhà có thế lực giúp đỡ.”
“Tôi nghe bảo ngày mai Lâu Tĩnh Nhu định mời khách ở Đế Vương các, muốn nhờ người giúp đỡ.”
Trình Kiêu nói: “Vậy ngày mai cậu đi cùng tôi tới Đế Vương Các đi.”
“Được!
Giá cả ở Đế Vương Các đứng đầu ở Hà Tây.
Căn cứ theo hiểu biết của Trình Kiêu, gia đình Lâu Tĩnh Nhu chỉ là gia đình khá giả bình thường, cô ta đã bỏ cả vốn liếng vì Cầm Thú rồi.
Sáng hôm sau, Lôi Công lại nhận được lời mời của Lâu Tĩnh Nhu.
Chẳng qua, Trình Kiêu không được mời.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Story
Chương 1100
10.0/10 từ 27 lượt.