Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 4: Là vì cô ấy
Khách sạn bán đảo, trong một phòng tổng thống nào đó.
Hàn Tam Thiên đang ngồi đối diện một người phụ nữ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, đeo nhiều trang sức bằng vàng, giơ tay nhấc chân đều để lộ một cỗ khí chất quý phái.
"Tam Thiên, cuối cùng con cũng chịu đến gặp mẹ, mẹ rất vui."
Người phụ nữ ấy là Thi Tinh, mę của Hàn Tam Thiên.
Gặp lại người mẹ đã ba năm không gặp, nội tâm Hàn Tam Thiên lại không hề dao động, thậm chí liếc cũng không muốn nhìn bà ta một cải.
"Ai lại có thể nghĩ đến, đứa con trai bị xem nhẹ ở nhà họ Hàn cũng có ngày phát huy được tác dụng cơ ch Tôi không ngờ tới, chắc bà cũng thế."
Khóe miệng Hàn Tam Thiên giương lên, ý cười mang thêm một chút thàn nhiên.
"Tam Thiên, mẹ biết chuyện của ba năm trước đối với con rất không công bằng, nhưng chuyện này là do bà nội của con quyết định, mẹ cũng không không cách nào."
Cảm xúc của Thi Tinh có chút kích động nói.
Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, nói:
"Ba năm? Thì ra trong mất của bà, chuyện không công bằng chỉ là trong ba năm thôi sao?"
"Mười ba năm trước, anh ta mười hai tuổi, trên cái bánh sinh nhật chỉ có tên của anh ta. Mấy người đều vì anh ta mà vui vẻ, nhưng mấy người đều quên, tôi chỉ nhỏ hơn anh ta năm phút đồng hồ mà thôi, bắt đầu từ lúc đó, không công bằng cũng đã rơi xuống trên đầu tôi, suốt mười ba năm, anh ta dùng cái miệng của mình để chinh phục tất cả mọi người. Mà tôi thì sao? Mặc kệ tôi có cố gắng như thế nào, mặc kệ thành tich ở trường của tôi có xuất sắc như thế nào đi nữa, các người cũng chưa bao giờ nhìn ở trong mắt."
"Nếu anh ta không phải ngồi tù, bả sẽ đến đây liếc mắt nhìn lẫy tôi một
lần sao?"
"Nếu không phải nhà họ Hàn không có người thừa kế, bà còn có thể nhớ đến trên đời này có người tên là Hàn Tam Thiên sao?"
"Bà ta không xứng làm bà nội của tôi, mà bà, cũng không xửng làm mẹ
tôi."
Thi Tinh nghe thấy những câu mà bà không thể nào phản bác lại, che
mặt khóc.
"Nhà họ Hàn nợ tôi rất nhiều, tôi nhất định phải đòi lại tất cả."
"Cô ấy nói, cô ấy không muốn bị người khinh thường, cũng không muốn lại trở thành trò cười trong mắt người khác."
Thi Tinh hít sâu một hơi, hồi phục lại tâm tình, nói:
"Ở thành phố Thiên Vân sẽ thành lập một công ty mới, từ giờ con sẽ toàn quyền phụ trách công ty ấy."
"Ha ha, đây là bà ta đang muốn kiểm tra tôi sao? Cho dù nhà họ Hàn thời kỳ giáp hạt, bà ta như cũ vẫn nghi ngờ thực lực của tôi sao?"
Ánh mắt Hàn Tam Thiên sáng rực nhìn Thi Tin, công ty mới, mặc dù nói là để cho Hàn Tam Thiên làm tổng giám đốc, nhưng Hàn Tam Thiên biết, đây chỉ là một bài kiểm tra mà bà nội bắt anh phải làm mà thôi, chỉ có thể đem công ty ở thành phố Thiên Vân phát triển tốt thì anh mới có Cơ hội thừa kế nhà họ Hàn.
Thi Tinh gật đầu, không nói gì.
"Được, tôi sẽ làm cho bà ta biết ai mới là người có tư cách thừa kể nhà họ Hàn, khiến cho bà ta biết hậu quả của việc khinh thường tôi. Nhưng mà tất cả những thứ này, tôi cũng không phải làm vì nhà họ Hàn, mà là vì cô ấy."
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng trong khách sạn, Thi Tinh đem điện thoại ra.
"Mẹ, nó đồng ý rồi."
"Hy vọng là nó sẽ không để cho tôi thất vọng, nếu không cho dù tôi có đem tất cả tài sản của nhà họ Hàn tặng cho bên ngoài, cũng sẽ không để lại cho nó một đồng nào."
Thi Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, bởi vì không chỉ minh bà cụ nhà họ Hàn, cho dù là bà cũng đánh giá anh trai của Hàn Tam Thiên cao hơn, nếu không phải vì không còn cách nào khác, cả đời này bà cũng sẽ không đến thành phố Thiên Vân.
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động thành phố Thiên Vân, dâng lên một đợt sóng to gió lớn.
Nhà họ Hàn ở thủ đô Yến sẽ thành lập công ty mới ở thành phố Thiên Vân, là trùm ngành đất đai ở Trung Quốc, tất nhiên có thể mạnh mẽ thúc đẩy sự phát triển của thành phố Thiên Vân. Vô số ảnh mắt nhìn chằm chằm vào công ty mới nhà họ Hàn, mang theo hy vọng có thể tim kiếm cơ hội hợp tác.
Lúc mọi người còn đang thấy khó hiểu vì không hiểu tại sao công ty mới của nhà họ Hàn lại có một cái tên kỳ lạ nhưr vậy, thì một cục đá lớn lại nện xuống.
Bất động sản Nhược Thủy đã mua lại tất cả đất hoang chưa khai phá ở phía Tây thành phố, muốn làm một khu nội thành hoàn toàn mới, không có ai nghi ngờ thực lực của bất động sản Nhược Thủy, thậm chí lúc tin tức này vừa ra, còn có rất nhiều người cho rằng sau này ở thành phố Thiên Vân, phía Tây thành phố sẽ là nơi sầm uất nhất.
Trong chốc lát, công ty của bất động sản Nhược Thủy cửa và lan can sắp bị người đạp hòng luôn rồi, rất nhiều người đến cửa để tìm cơ hội hợp tác, hy vọng minh có năng lực chia được một bát canh ở Tây thành phó.
Nhà họ Tô làm ăn kinh doanh về vật liệu xây dựng, đương nhiên cũng muốn được chia một miếng bánh ngọt, hơn nữa có người còn nghi ngờ nhà họ Hàn ở thủ đô Yến, chính là nhà họ Hàn tặng sính lễ đó.
Chuyện này đã khiến cho mấy cô gái nhà họ Tô còn chưa kết hôn vui mừng đến điên luôn rồi, hưng phấn đến mấy ngày mấy đêm không có được một giấc ngủ ngon, dù sao sức hấp dẫn của chuyện được gả vào nhà họ Hản ở thủ đô Yến cũng quá lớn rồi.
Chỉ tiếc việc này rất nhanh đã bị phủ nhận, bởi vì lúc nhà họ Tô đến cửa đề tim kiếm hợp tác, mặc kệ ai đứng ra đều bị bất động sản Nhược Thủy từ chối, hơn nữa còn từ chối rất dứt khoát.
Hôm nay, tất cả thân thích nhà họ Tô đều có mặt, ở trong công ty mờ một cuộc họp.
Bà cụ Tô ngồi ở vị tri tổng giám đốc, nhìn thấy người thân bận đến sứt đầu mẻ trán, mở miệng nói:
"Lúc này chúng ta có không it đối thủ cạnh tranh, nhưng chắc mọi người cũng biết rõ, một khi có thể hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, đối với nhà họ Tô có lợi lớn đến như thể nào, thậm chí có thể khiến cho chúng ta trở thành gia tộc hạng một ở thành phố Thiên Vân, cho nên chúng ta tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội này."
"Mẹ, tất cả chúng ta cũng đã thử qua rồi, ngay cả tổng giám đốc của bất động sản Nhược Thủy cũng chưa được gặp."
"Đúng vậy, cũng không biết có phải do chúng ta và bất động sản Nhược Thủy có bát tự không hợp không."
"Xem ra nhà họ Hàn đã tặng sính lễ cho chủng ta căn bản cũng không
phả là nhà họ Hàn ở thủ đô Yến."
Mọi người đều rất thất vọng, bà cụ Tô tức giận nói: "Bây giờ mấy đứa lại đem chuyện không có năng lực đùn đẩy thành loại lời nói vô căn cứ như bát tự không hợp rồi sao? Chỉ cần một ngày bất động sản Nhược Thủy chưa quyết định được bên hợp tác thi lúc đó nhà họ Tô chủng ta vẫn có cơ hội, không gặp được sao, vậy phải đứng ở cửa công ty chờ, thay phiên nhau mỗi người chờ một ngày."
Thay phiên nhau mỗi người một ngày phải đứng ở trước của công ty Nhược Thủy, đây không phải là đang làm trò cười cho người ta sao?
Ở đây mấy người thân thích nhà họ Tô đều là người sĩ diện, loại chuyện mất mặt như thể này bọn họ cũng không tình nguyện làm.
"Bà nội, gần đây Nghênh Hạ cũng không phải làm việc gì, trong tay chúng con lại còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không thì để cho một minh cô ta đi thôi." Tô Hải Siêu đề nghị nói.
Những lời này ngay lập tức được những người khác hùa theo.
"Đúng vậy, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng không có việc gì cần phải làm hết."
"Dù sao cũng không thể để cô ta làm con sâu gạo ở trong công ty được, nếu như công ty yêu cầu đi làm việc, đương nhiên cô ta nên vì công ty mà dốc sức."
"Chuyện này để cho cô ta đi làm đi, cự kỷ thích hợp."
Tô Nghênh Hạ củi đầu cũng không phải là muốn trốn, mà là do điện thoại rung lên, có người gửi tin nhắn cho cô.
Đây là tin nhắn do Hàn Tam Thiên gửi đến, nội dung cũng rất đơn giản.
"Tranh thủ cơ hội, nói chuyện hợp tác với công ty Nhược Thủy.”
Tô Nghênh Hạ không biết vì sao Hàn Tam Thiên lại gửi cho cô một tin nhắn ngắn như vậy, những người khác đều chạm cái mũi mà chán nản, chẳng lẽ cô đứng ra có thể nói chuyện ổn thỏa được sao?
"Nghênh Hạ, con có đồng ý không?"
Bà cụ Tô nhìn không chớp mắt, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nghênh Hạ một cải.
Đổi với loại việc cực khổ như thế này Tô Nghênh Hạ cũng đã quen rồi,
chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, mấy chuyện phải chịu tiếng xấu thay cho nguời khác, cũng không phải cô chỉ mới làm một lần.
"Bà nội, con đồng ý." Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Hài Siêu cười đắc ý, nói: "Nghênh Hạ, cô cũng đừng lười biếng, nếu như bỏ lỡ cơ hội gặp được tổng giám đốc bất động sản Nhược Thủy thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu."
"Đúng vậy, đây chính là cơ hội của nhà họ Tô chúng ta, cô đừng miệng thì vui vẻ đồng ý, nhưng thực tế lại lười biếng."
Nghe những lời này, Tô Nghênh Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cũng là một người nhà họ Tô, nhưng mà khi ngồi trong phòng họp này lại bị coi như là một kẻ người ngoài, còn định để người giảm sát cô?
"Xem lại những việc tệ hai mà cô ta đã làm trước đây, tôi cảm thấy đề nghị tìm người đi theo cô ta rất tốt,."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
Tất cả những người thân kia đều gật đầu, bà cụ nhà họ Tô cũng đồng ý, nói: "Nếu như vậy, con mang theo một người nữa ở bên người đi, nếu có chuyện gì, cũng có thể giúp gánh vác một chút."
Tô Nghênh Hạ siết chặt nắm tay, rất ấm ức, nghĩ đến tin nhắn mà Hàn Tam Thiên đã gửi cho cô, cô buột miệng nói: "Mọi người yên tâm, con sẽ không lười biếng, con sẽ nắm lấy cơ hội bàn đuợc chuyện hợp tác này."
Lời này vừa nói ra, trong chốc lát cả phòng họp đều im lặng, nhưng rất nhanh liền vang lên tiếng cười nhạo.
"Tô Nghênh Hạ, đầu óc của cô không phải bị động kinh chứ, chuyện mà
chủng tôi còn không làm được, chỉ bằng cô mà cũng muốn làm được
sao?"
"Ha ha ha ha, đây là câu chuyện buồn cười tôi nghe được trong năm
nay, cười chết tôi rồi."
Đôi mắt Tô Hải Siêu sáng lên, anh ta đã tìm được cơ hội đem một nhà Tô Nghênh Hạ đá ra khỏi ván cờ rồi.
Tuy rằng một nhà Tô Nghênh Hạ đều không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Tô, sau này bà nội chết đi, nhất định sẽ được chia cho một ít tài sản, nhưng nếu như có thể đưa Tô Nghênh Hạ đá ra khỏi nhà họ Tô thì số người được chia tài sản đã ít hơn một người rồi.
"Tô Nghênh Hạ, lời này là do chính cô nói ra, nếu như không làm được thi sao đây?" Tô Hải Siêu nói,
Lúc Tô Nghênh Hạ nói ra miệng thật ra cô đã hối hận rồi, nhưng mà bây giờ cô có đổi ý, nhất định sẽ trở thành một câu chuyện cười.
"Nếu như Cô làm được, sau này tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, gọi cho một tiếng chị Hạ. Nếu như cô làm không được thì cút ra khỏi nhà họ Tô, thể nào?"
"Được."
Chàng Rể Siêu Cấp
Hàn Tam Thiên đang ngồi đối diện một người phụ nữ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, đeo nhiều trang sức bằng vàng, giơ tay nhấc chân đều để lộ một cỗ khí chất quý phái.
"Tam Thiên, cuối cùng con cũng chịu đến gặp mẹ, mẹ rất vui."
Người phụ nữ ấy là Thi Tinh, mę của Hàn Tam Thiên.
Gặp lại người mẹ đã ba năm không gặp, nội tâm Hàn Tam Thiên lại không hề dao động, thậm chí liếc cũng không muốn nhìn bà ta một cải.
"Ai lại có thể nghĩ đến, đứa con trai bị xem nhẹ ở nhà họ Hàn cũng có ngày phát huy được tác dụng cơ ch Tôi không ngờ tới, chắc bà cũng thế."
Khóe miệng Hàn Tam Thiên giương lên, ý cười mang thêm một chút thàn nhiên.
"Tam Thiên, mẹ biết chuyện của ba năm trước đối với con rất không công bằng, nhưng chuyện này là do bà nội của con quyết định, mẹ cũng không không cách nào."
Cảm xúc của Thi Tinh có chút kích động nói.
Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, nói:
"Ba năm? Thì ra trong mất của bà, chuyện không công bằng chỉ là trong ba năm thôi sao?"
"Mười ba năm trước, anh ta mười hai tuổi, trên cái bánh sinh nhật chỉ có tên của anh ta. Mấy người đều vì anh ta mà vui vẻ, nhưng mấy người đều quên, tôi chỉ nhỏ hơn anh ta năm phút đồng hồ mà thôi, bắt đầu từ lúc đó, không công bằng cũng đã rơi xuống trên đầu tôi, suốt mười ba năm, anh ta dùng cái miệng của mình để chinh phục tất cả mọi người. Mà tôi thì sao? Mặc kệ tôi có cố gắng như thế nào, mặc kệ thành tich ở trường của tôi có xuất sắc như thế nào đi nữa, các người cũng chưa bao giờ nhìn ở trong mắt."
"Nếu anh ta không phải ngồi tù, bả sẽ đến đây liếc mắt nhìn lẫy tôi một
lần sao?"
"Nếu không phải nhà họ Hàn không có người thừa kế, bà còn có thể nhớ đến trên đời này có người tên là Hàn Tam Thiên sao?"
"Bà ta không xứng làm bà nội của tôi, mà bà, cũng không xửng làm mẹ
tôi."
Thi Tinh nghe thấy những câu mà bà không thể nào phản bác lại, che
mặt khóc.
"Nhà họ Hàn nợ tôi rất nhiều, tôi nhất định phải đòi lại tất cả."
"Cô ấy nói, cô ấy không muốn bị người khinh thường, cũng không muốn lại trở thành trò cười trong mắt người khác."
Thi Tinh hít sâu một hơi, hồi phục lại tâm tình, nói:
"Ở thành phố Thiên Vân sẽ thành lập một công ty mới, từ giờ con sẽ toàn quyền phụ trách công ty ấy."
"Ha ha, đây là bà ta đang muốn kiểm tra tôi sao? Cho dù nhà họ Hàn thời kỳ giáp hạt, bà ta như cũ vẫn nghi ngờ thực lực của tôi sao?"
Ánh mắt Hàn Tam Thiên sáng rực nhìn Thi Tin, công ty mới, mặc dù nói là để cho Hàn Tam Thiên làm tổng giám đốc, nhưng Hàn Tam Thiên biết, đây chỉ là một bài kiểm tra mà bà nội bắt anh phải làm mà thôi, chỉ có thể đem công ty ở thành phố Thiên Vân phát triển tốt thì anh mới có Cơ hội thừa kế nhà họ Hàn.
Thi Tinh gật đầu, không nói gì.
"Được, tôi sẽ làm cho bà ta biết ai mới là người có tư cách thừa kể nhà họ Hàn, khiến cho bà ta biết hậu quả của việc khinh thường tôi. Nhưng mà tất cả những thứ này, tôi cũng không phải làm vì nhà họ Hàn, mà là vì cô ấy."
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi phòng trong khách sạn, Thi Tinh đem điện thoại ra.
"Mẹ, nó đồng ý rồi."
"Hy vọng là nó sẽ không để cho tôi thất vọng, nếu không cho dù tôi có đem tất cả tài sản của nhà họ Hàn tặng cho bên ngoài, cũng sẽ không để lại cho nó một đồng nào."
Thi Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, bởi vì không chỉ minh bà cụ nhà họ Hàn, cho dù là bà cũng đánh giá anh trai của Hàn Tam Thiên cao hơn, nếu không phải vì không còn cách nào khác, cả đời này bà cũng sẽ không đến thành phố Thiên Vân.
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động thành phố Thiên Vân, dâng lên một đợt sóng to gió lớn.
Nhà họ Hàn ở thủ đô Yến sẽ thành lập công ty mới ở thành phố Thiên Vân, là trùm ngành đất đai ở Trung Quốc, tất nhiên có thể mạnh mẽ thúc đẩy sự phát triển của thành phố Thiên Vân. Vô số ảnh mắt nhìn chằm chằm vào công ty mới nhà họ Hàn, mang theo hy vọng có thể tim kiếm cơ hội hợp tác.
Lúc mọi người còn đang thấy khó hiểu vì không hiểu tại sao công ty mới của nhà họ Hàn lại có một cái tên kỳ lạ nhưr vậy, thì một cục đá lớn lại nện xuống.
Bất động sản Nhược Thủy đã mua lại tất cả đất hoang chưa khai phá ở phía Tây thành phố, muốn làm một khu nội thành hoàn toàn mới, không có ai nghi ngờ thực lực của bất động sản Nhược Thủy, thậm chí lúc tin tức này vừa ra, còn có rất nhiều người cho rằng sau này ở thành phố Thiên Vân, phía Tây thành phố sẽ là nơi sầm uất nhất.
Trong chốc lát, công ty của bất động sản Nhược Thủy cửa và lan can sắp bị người đạp hòng luôn rồi, rất nhiều người đến cửa để tìm cơ hội hợp tác, hy vọng minh có năng lực chia được một bát canh ở Tây thành phó.
Nhà họ Tô làm ăn kinh doanh về vật liệu xây dựng, đương nhiên cũng muốn được chia một miếng bánh ngọt, hơn nữa có người còn nghi ngờ nhà họ Hàn ở thủ đô Yến, chính là nhà họ Hàn tặng sính lễ đó.
Chuyện này đã khiến cho mấy cô gái nhà họ Tô còn chưa kết hôn vui mừng đến điên luôn rồi, hưng phấn đến mấy ngày mấy đêm không có được một giấc ngủ ngon, dù sao sức hấp dẫn của chuyện được gả vào nhà họ Hản ở thủ đô Yến cũng quá lớn rồi.
Chỉ tiếc việc này rất nhanh đã bị phủ nhận, bởi vì lúc nhà họ Tô đến cửa đề tim kiếm hợp tác, mặc kệ ai đứng ra đều bị bất động sản Nhược Thủy từ chối, hơn nữa còn từ chối rất dứt khoát.
Hôm nay, tất cả thân thích nhà họ Tô đều có mặt, ở trong công ty mờ một cuộc họp.
Bà cụ Tô ngồi ở vị tri tổng giám đốc, nhìn thấy người thân bận đến sứt đầu mẻ trán, mở miệng nói:
"Lúc này chúng ta có không it đối thủ cạnh tranh, nhưng chắc mọi người cũng biết rõ, một khi có thể hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, đối với nhà họ Tô có lợi lớn đến như thể nào, thậm chí có thể khiến cho chúng ta trở thành gia tộc hạng một ở thành phố Thiên Vân, cho nên chúng ta tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội này."
"Mẹ, tất cả chúng ta cũng đã thử qua rồi, ngay cả tổng giám đốc của bất động sản Nhược Thủy cũng chưa được gặp."
"Đúng vậy, cũng không biết có phải do chúng ta và bất động sản Nhược Thủy có bát tự không hợp không."
"Xem ra nhà họ Hàn đã tặng sính lễ cho chủng ta căn bản cũng không
phả là nhà họ Hàn ở thủ đô Yến."
Mọi người đều rất thất vọng, bà cụ Tô tức giận nói: "Bây giờ mấy đứa lại đem chuyện không có năng lực đùn đẩy thành loại lời nói vô căn cứ như bát tự không hợp rồi sao? Chỉ cần một ngày bất động sản Nhược Thủy chưa quyết định được bên hợp tác thi lúc đó nhà họ Tô chủng ta vẫn có cơ hội, không gặp được sao, vậy phải đứng ở cửa công ty chờ, thay phiên nhau mỗi người chờ một ngày."
Thay phiên nhau mỗi người một ngày phải đứng ở trước của công ty Nhược Thủy, đây không phải là đang làm trò cười cho người ta sao?
Ở đây mấy người thân thích nhà họ Tô đều là người sĩ diện, loại chuyện mất mặt như thể này bọn họ cũng không tình nguyện làm.
"Bà nội, gần đây Nghênh Hạ cũng không phải làm việc gì, trong tay chúng con lại còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không thì để cho một minh cô ta đi thôi." Tô Hải Siêu đề nghị nói.
Những lời này ngay lập tức được những người khác hùa theo.
"Đúng vậy, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng không có việc gì cần phải làm hết."
"Dù sao cũng không thể để cô ta làm con sâu gạo ở trong công ty được, nếu như công ty yêu cầu đi làm việc, đương nhiên cô ta nên vì công ty mà dốc sức."
"Chuyện này để cho cô ta đi làm đi, cự kỷ thích hợp."
Tô Nghênh Hạ củi đầu cũng không phải là muốn trốn, mà là do điện thoại rung lên, có người gửi tin nhắn cho cô.
Đây là tin nhắn do Hàn Tam Thiên gửi đến, nội dung cũng rất đơn giản.
"Tranh thủ cơ hội, nói chuyện hợp tác với công ty Nhược Thủy.”
Tô Nghênh Hạ không biết vì sao Hàn Tam Thiên lại gửi cho cô một tin nhắn ngắn như vậy, những người khác đều chạm cái mũi mà chán nản, chẳng lẽ cô đứng ra có thể nói chuyện ổn thỏa được sao?
"Nghênh Hạ, con có đồng ý không?"
Bà cụ Tô nhìn không chớp mắt, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nghênh Hạ một cải.
Đổi với loại việc cực khổ như thế này Tô Nghênh Hạ cũng đã quen rồi,
chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, mấy chuyện phải chịu tiếng xấu thay cho nguời khác, cũng không phải cô chỉ mới làm một lần.
"Bà nội, con đồng ý." Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Hài Siêu cười đắc ý, nói: "Nghênh Hạ, cô cũng đừng lười biếng, nếu như bỏ lỡ cơ hội gặp được tổng giám đốc bất động sản Nhược Thủy thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu."
"Đúng vậy, đây chính là cơ hội của nhà họ Tô chúng ta, cô đừng miệng thì vui vẻ đồng ý, nhưng thực tế lại lười biếng."
Nghe những lời này, Tô Nghênh Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cũng là một người nhà họ Tô, nhưng mà khi ngồi trong phòng họp này lại bị coi như là một kẻ người ngoài, còn định để người giảm sát cô?
"Xem lại những việc tệ hai mà cô ta đã làm trước đây, tôi cảm thấy đề nghị tìm người đi theo cô ta rất tốt,."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
Tất cả những người thân kia đều gật đầu, bà cụ nhà họ Tô cũng đồng ý, nói: "Nếu như vậy, con mang theo một người nữa ở bên người đi, nếu có chuyện gì, cũng có thể giúp gánh vác một chút."
Tô Nghênh Hạ siết chặt nắm tay, rất ấm ức, nghĩ đến tin nhắn mà Hàn Tam Thiên đã gửi cho cô, cô buột miệng nói: "Mọi người yên tâm, con sẽ không lười biếng, con sẽ nắm lấy cơ hội bàn đuợc chuyện hợp tác này."
Lời này vừa nói ra, trong chốc lát cả phòng họp đều im lặng, nhưng rất nhanh liền vang lên tiếng cười nhạo.
"Tô Nghênh Hạ, đầu óc của cô không phải bị động kinh chứ, chuyện mà
chủng tôi còn không làm được, chỉ bằng cô mà cũng muốn làm được
sao?"
"Ha ha ha ha, đây là câu chuyện buồn cười tôi nghe được trong năm
nay, cười chết tôi rồi."
Đôi mắt Tô Hải Siêu sáng lên, anh ta đã tìm được cơ hội đem một nhà Tô Nghênh Hạ đá ra khỏi ván cờ rồi.
Tuy rằng một nhà Tô Nghênh Hạ đều không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Tô, sau này bà nội chết đi, nhất định sẽ được chia cho một ít tài sản, nhưng nếu như có thể đưa Tô Nghênh Hạ đá ra khỏi nhà họ Tô thì số người được chia tài sản đã ít hơn một người rồi.
"Tô Nghênh Hạ, lời này là do chính cô nói ra, nếu như không làm được thi sao đây?" Tô Hải Siêu nói,
Lúc Tô Nghênh Hạ nói ra miệng thật ra cô đã hối hận rồi, nhưng mà bây giờ cô có đổi ý, nhất định sẽ trở thành một câu chuyện cười.
"Nếu như Cô làm được, sau này tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, gọi cho một tiếng chị Hạ. Nếu như cô làm không được thì cút ra khỏi nhà họ Tô, thể nào?"
"Được."
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 4: Là vì cô ấy
10.0/10 từ 45 lượt.