Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 2133: Bí ẩn về sự mất tích của Hàn Tam Thiên
"Sư muội, người thấy thế nào?"
Tam Vĩnh hỏi.
“Sư huynh, chuyện này..."
Lâm Mộng Tịch cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Sao hả? Chẳng lẽ lúc này rồi mà các ngươi còn lợn chết không sợ nước sôi hay sao?"
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát lạnh truyền đến, mọi người quay mắt nhìn lại, chỉ thấy Tần Sương ôm tiểu Nhân sâm đi tới.
"Sương Nhi, không được nói bậy. Chúng ta chính là trưởng bối của ngươi."
Ngay lập tức sắc mặt của nhị trưởng lão trở nên xấu hổ nói.
"Trưởng bồi ư? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là trưởng bối, cho nên có thể cậy già lên mặt phải không? Các ngươi đã lựa chọn sai lầm một lần rồi, Hàn Tam Thiên đã cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, các ngươi lại một chút cũng không biết điều mà quý trọng nó hay sao?”
Tần Sương nói xong, nhìn về phía Tiểu Nhân sâm:
"Ngươi đi nói cho đám người Tô Nghênh Hạ bảo bọn họ bỏ đi đi, sau khi Hàn Tam Thiên trở về, cũng bảo hắn đi cùng bọn họ luôn, nhóm người này, hoàn toàn là chết cũng không đủ."
Tiểu Nhân sâm gật đầu, nhảy xuống từ trên người của Tần Sương, liền muốn rời đi.
Tam Vĩnh vội vàng chạy lại giữ chặt lấy Tần Sương và Tiểu Nhân sâm, xấu hổ cười nói:
"Sương Nhi, ngươi cũng đừng tức giận, sư bá của ngươi và chúng ta cũng không phải là muốn nghi ngờ Hàn Tam Thiên, mà là do có một số việc quả thật là không có cách nào để giải thích hết."
"Ngay cả người vợ hắn yêu nhất và đứa nhỏ cũng chỗ này, ngươi còn cần giải thích gì nữa chứ?”
Tần Sương lạnh giọng quát, không để lại cho Tam Vĩnh chút mặt mũi nào.
Chỉ một câu, đã chặn ngang họng của Tam Vĩnh.
Tất cả mọi người cũng không nhịn được mà cúi đầu xuống, đúng vậy, phu nhân và đứa nhỏ của chính mình vẫn còn để lại ở phái Hư Vô, bọn họ còn có lý do gì để nghi ngờ người khác chứ?
“Đây là lần cuối cùng ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu như các ngươi vẫn còn nói như vậy, thì sau này đừng trách ta vô tình. Có lẽ Tam thiên vẫn sẽ vì ta mà cho cái nhân tình, nhưng Tần Sương ta sẽ không bao giờ còn mặt mũi nào mà cầu xin hắn lần thứ hai, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Tần Sương bỏ lại một câu, xoay người rời đi. Một đám người hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.
Tam Vĩnh thờ dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nói:
“Đều là người điếc hết rồi sao? Không nghe thấy Tần Sương sư tỷ của các ngươi nói gì hay sao?"
Tam Vĩnh cũng cảm thấy áy náy trong lòng, bỏ lại một câu, quay trở về.
Các đệ tử cũng tản ra rất nhanh.
Trong một góc nào đó của phái Hư Vô, Bách Hiểu Sinh và Lân Long đang nấp ở chỗ đó, ở dưới chân núi, có vô số đệ tử của Dược Thần các đang đi về phía phái Hư Vô, đưa mắt nhìn xuống, dường như chỉ thấy bóng người chi chít.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Bách Hiểu Sinh gấp đến mức không chịu được.
Quả nhiên đối phương giống như họ đã dự đoán được, gia tăng được không ít nhân mã, nhưng lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên đâu, không có bất kỳ người nào biết sáng nay anh đã đi đâu, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không rõ.
Lục Nhược Tâm ở dãy núi phía xa xa, lúc này cũng đã hạ cái lồng sức mạnh ẩn nấp xuống, cách đây không lâu, Hàn Tam Thiên thế mà lại xuất hiện ở gần đây, khiến cho Lục Nhược Tâm giật mình, vội vàng hạ cái lồng sức mạnh xuống, che dấu hành tung.
Cũng may, dường như Hàn Tam Thiên đang có việc gấp gì đó, vội vàng chạy qua nơi này, vẫn chư phát hiện ra manh mối gì.
"Tiểu thư, người nói xem, có phải là Hàn Tam Thiên đang chạy trốn hay không? Vừa nãy đi một cách gấp gáp như vậy, cũng lâu rồi mà không thấy hắn quay lại."
Xi Mộng nói.
Đôi mắt Lục Nhược Tâm sáng như đuốc, một lát sau, nàng ta lắc đầu:
“Nếu như để hắn chạy trốn mà không mang theo vợ con, hắn sẽ không gọi là Hàn Tam Thiên rồi."
“Vậy rốt cuộc là hắn muốn làm gì vậy?"
Xi Mộng nhíu mày nói.
Nàng ta cũng tin rằng Hàn Tam Thiên không phải là đang chạy trốn, nhưng mà, nếu như không phải là chạy trốn, vậy hắn lại đang làm gì vậy chứ?
Xi Mộng càng nghĩ, cũng không thể nào nghĩ ra đáp án gì.
Lục Nhược Tâm sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Xi Mộng đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía mình, điều này ngay lập tức khiến cho nàng ta cảm thấy khó chịu, lạnh giọng quát:
"Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai chứ?”
Nói Xong, sắc mặt Lục Nhược Tâm lạnh như băng ngồi lại lên trên chiếc giường.
Xi Mộng biết vậy nên xấu hổ sờ sờ đầu, đây là do hỏi tới cái định rồi hay sao? Thì ra, cũng có chuyện mà đại tiểu thư hoàn toàn không thể nào đoán được.
Lục Nhược Tâm ngồi trở lại trên giường, tuy rằng trên gương mặt rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã có chút khác thường.
Nửa canh giờ sau.
Tiếng kèn xung phong vang lên, có thêm chín vạn đại quân của Dược Thần các đến trợ giúp, mạnh mẽ hợp lại thành đoàn quân mười lăm vạn quân, rậm rạp vây quanh phái Hư vô chật như nêm cối.
Theo tiếng kèn vang lên, mười lăm vạn đại quân khuếch tán tới ba phía, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Nhưng mà, sau khi tiếng kèn vang lên, phía trên bầu trời phái Hư Vô, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên.
Chỉ có Minh vũ và Đại Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu, miễn cưỡng ứng chiến.
“Sao rồi hả? Cái tên rác rưởi Hàn Tam Thiên chết tiệt kia bị đánh sợ rồi sao? Hôm nay không dám lên sân khấu hả? Phải một nữ nhân ra đối phó với chúng ta ư?"
“Lớn lên có gương mặt xinh đẹp rồi mà dáng người còn hoàn hảo như thế, tiểu mỹ nữ, cần gì phải lấy cơ thể này ra ngăn cản đại đao nơi chiến trường của chúng ta chứ? Xuống dưới này chơi với các ca ca đi, nếu không, chẳng phải là đang lãng phí cơ thể này hay sao?”
Nhìn thấy chỉ có một mình Minh Vũ ra nghênh chiến, một đám người của Dược Thần các cười nói không ngừng, các đệ tử phía sau cũng chỉ trỏ cười nói.
Sắc mặt Minh Vũ lạnh lùng, cũng không tức giận, không buồn không vui, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đám người ở phía dưới.
"Chỉ dựa vào các ngươi, còn cần hắn ra tay hay sao?”
Minh Vũ lạnh giọng nói.
"Cuồng vọng!"
Kẻ nào đó lạnh giọng quát lớn, bay lên phóng thẳng về phía Minh Vũ.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lại có một bóng người hiện lên, kẻ nọ vừa mới bay lên không trung, liền bị người ấy trực tiếp vỗ một cái rơi xuống dưới.
Chàng Rể Siêu Cấp
Tam Vĩnh hỏi.
“Sư huynh, chuyện này..."
Lâm Mộng Tịch cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Sao hả? Chẳng lẽ lúc này rồi mà các ngươi còn lợn chết không sợ nước sôi hay sao?"
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát lạnh truyền đến, mọi người quay mắt nhìn lại, chỉ thấy Tần Sương ôm tiểu Nhân sâm đi tới.
"Sương Nhi, không được nói bậy. Chúng ta chính là trưởng bối của ngươi."
Ngay lập tức sắc mặt của nhị trưởng lão trở nên xấu hổ nói.
"Trưởng bồi ư? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là trưởng bối, cho nên có thể cậy già lên mặt phải không? Các ngươi đã lựa chọn sai lầm một lần rồi, Hàn Tam Thiên đã cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, các ngươi lại một chút cũng không biết điều mà quý trọng nó hay sao?”
Tần Sương nói xong, nhìn về phía Tiểu Nhân sâm:
"Ngươi đi nói cho đám người Tô Nghênh Hạ bảo bọn họ bỏ đi đi, sau khi Hàn Tam Thiên trở về, cũng bảo hắn đi cùng bọn họ luôn, nhóm người này, hoàn toàn là chết cũng không đủ."
Tiểu Nhân sâm gật đầu, nhảy xuống từ trên người của Tần Sương, liền muốn rời đi.
Tam Vĩnh vội vàng chạy lại giữ chặt lấy Tần Sương và Tiểu Nhân sâm, xấu hổ cười nói:
"Sương Nhi, ngươi cũng đừng tức giận, sư bá của ngươi và chúng ta cũng không phải là muốn nghi ngờ Hàn Tam Thiên, mà là do có một số việc quả thật là không có cách nào để giải thích hết."
"Ngay cả người vợ hắn yêu nhất và đứa nhỏ cũng chỗ này, ngươi còn cần giải thích gì nữa chứ?”
Tần Sương lạnh giọng quát, không để lại cho Tam Vĩnh chút mặt mũi nào.
Chỉ một câu, đã chặn ngang họng của Tam Vĩnh.
Tất cả mọi người cũng không nhịn được mà cúi đầu xuống, đúng vậy, phu nhân và đứa nhỏ của chính mình vẫn còn để lại ở phái Hư Vô, bọn họ còn có lý do gì để nghi ngờ người khác chứ?
“Đây là lần cuối cùng ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu như các ngươi vẫn còn nói như vậy, thì sau này đừng trách ta vô tình. Có lẽ Tam thiên vẫn sẽ vì ta mà cho cái nhân tình, nhưng Tần Sương ta sẽ không bao giờ còn mặt mũi nào mà cầu xin hắn lần thứ hai, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Tần Sương bỏ lại một câu, xoay người rời đi. Một đám người hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.
Tam Vĩnh thờ dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nói:
“Đều là người điếc hết rồi sao? Không nghe thấy Tần Sương sư tỷ của các ngươi nói gì hay sao?"
Tam Vĩnh cũng cảm thấy áy náy trong lòng, bỏ lại một câu, quay trở về.
Các đệ tử cũng tản ra rất nhanh.
Trong một góc nào đó của phái Hư Vô, Bách Hiểu Sinh và Lân Long đang nấp ở chỗ đó, ở dưới chân núi, có vô số đệ tử của Dược Thần các đang đi về phía phái Hư Vô, đưa mắt nhìn xuống, dường như chỉ thấy bóng người chi chít.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Bách Hiểu Sinh gấp đến mức không chịu được.
Quả nhiên đối phương giống như họ đã dự đoán được, gia tăng được không ít nhân mã, nhưng lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên đâu, không có bất kỳ người nào biết sáng nay anh đã đi đâu, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không rõ.
Lục Nhược Tâm ở dãy núi phía xa xa, lúc này cũng đã hạ cái lồng sức mạnh ẩn nấp xuống, cách đây không lâu, Hàn Tam Thiên thế mà lại xuất hiện ở gần đây, khiến cho Lục Nhược Tâm giật mình, vội vàng hạ cái lồng sức mạnh xuống, che dấu hành tung.
Cũng may, dường như Hàn Tam Thiên đang có việc gấp gì đó, vội vàng chạy qua nơi này, vẫn chư phát hiện ra manh mối gì.
"Tiểu thư, người nói xem, có phải là Hàn Tam Thiên đang chạy trốn hay không? Vừa nãy đi một cách gấp gáp như vậy, cũng lâu rồi mà không thấy hắn quay lại."
Xi Mộng nói.
Đôi mắt Lục Nhược Tâm sáng như đuốc, một lát sau, nàng ta lắc đầu:
“Nếu như để hắn chạy trốn mà không mang theo vợ con, hắn sẽ không gọi là Hàn Tam Thiên rồi."
“Vậy rốt cuộc là hắn muốn làm gì vậy?"
Xi Mộng nhíu mày nói.
Nàng ta cũng tin rằng Hàn Tam Thiên không phải là đang chạy trốn, nhưng mà, nếu như không phải là chạy trốn, vậy hắn lại đang làm gì vậy chứ?
Xi Mộng càng nghĩ, cũng không thể nào nghĩ ra đáp án gì.
Lục Nhược Tâm sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Xi Mộng đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía mình, điều này ngay lập tức khiến cho nàng ta cảm thấy khó chịu, lạnh giọng quát:
"Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai chứ?”
Nói Xong, sắc mặt Lục Nhược Tâm lạnh như băng ngồi lại lên trên chiếc giường.
Xi Mộng biết vậy nên xấu hổ sờ sờ đầu, đây là do hỏi tới cái định rồi hay sao? Thì ra, cũng có chuyện mà đại tiểu thư hoàn toàn không thể nào đoán được.
Lục Nhược Tâm ngồi trở lại trên giường, tuy rằng trên gương mặt rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã có chút khác thường.
Nửa canh giờ sau.
Tiếng kèn xung phong vang lên, có thêm chín vạn đại quân của Dược Thần các đến trợ giúp, mạnh mẽ hợp lại thành đoàn quân mười lăm vạn quân, rậm rạp vây quanh phái Hư vô chật như nêm cối.
Theo tiếng kèn vang lên, mười lăm vạn đại quân khuếch tán tới ba phía, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Nhưng mà, sau khi tiếng kèn vang lên, phía trên bầu trời phái Hư Vô, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên.
Chỉ có Minh vũ và Đại Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu, miễn cưỡng ứng chiến.
“Sao rồi hả? Cái tên rác rưởi Hàn Tam Thiên chết tiệt kia bị đánh sợ rồi sao? Hôm nay không dám lên sân khấu hả? Phải một nữ nhân ra đối phó với chúng ta ư?"
“Lớn lên có gương mặt xinh đẹp rồi mà dáng người còn hoàn hảo như thế, tiểu mỹ nữ, cần gì phải lấy cơ thể này ra ngăn cản đại đao nơi chiến trường của chúng ta chứ? Xuống dưới này chơi với các ca ca đi, nếu không, chẳng phải là đang lãng phí cơ thể này hay sao?”
Nhìn thấy chỉ có một mình Minh Vũ ra nghênh chiến, một đám người của Dược Thần các cười nói không ngừng, các đệ tử phía sau cũng chỉ trỏ cười nói.
Sắc mặt Minh Vũ lạnh lùng, cũng không tức giận, không buồn không vui, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đám người ở phía dưới.
"Chỉ dựa vào các ngươi, còn cần hắn ra tay hay sao?”
Minh Vũ lạnh giọng nói.
"Cuồng vọng!"
Kẻ nào đó lạnh giọng quát lớn, bay lên phóng thẳng về phía Minh Vũ.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lại có một bóng người hiện lên, kẻ nọ vừa mới bay lên không trung, liền bị người ấy trực tiếp vỗ một cái rơi xuống dưới.
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 2133: Bí ẩn về sự mất tích của Hàn Tam Thiên
10.0/10 từ 45 lượt.