Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 2005: Tiên linh thần giới
Ngay tại lúc Hàn Tam Thiên chuẩn bị hỏi sư phụ chuyện gì đang xảy ra với mình, anh bỗng nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện một hình ảnh kỳ quái.
Trong hình ảnh, anh thấy được một hải vực rộng lớn, mặt nước một màu xanh biếc, trên mặt nước sương mù lượn lờ, rất khó thấy được rõ ràng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mây mù dần dần bị tản ra, một tòa đảo đơn độc như ẩn như hiện lộ ra, trên đảo nhỏ có rất nhiều hoa hồng, chim hót líu lo hồ điệp bay lượn, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian. "Sư phụ, đây là..." Hàn Tam Thiên lắc đầu, hình ảnh này nháy mắt bị thay thế bởi hiện thực.
Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ uống nước này vào sẽ xuất hiện ảo giác? Nhưng rồi Hàn Tam Thiên lại cảm thấy tất cả những cảnh vừa rồi anh nhìn thấy tựa hồ đều không phải là ảo giác mà thật sự tồn tại.
Hàn Tiêu không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt những người khác, đợi sau khi họ uống xong bát nước này, Hàn Tiêu thấy vậy cười cười, Hàn Tam Thiên nhìn bọ họ chằm chằm nhưng những người khác tựa hồ không hề có phản ứng gì.
Hàn Tam Thiên buồn bực cầm lấy bát của mình, lật qua lật lại nhìn thật kĩ, lại nhìn qua nước trong bát của Tô Nghênh Hạ, bát của hai người hoàn toàn giống nhau, nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên bưng bát nước của Tô Nghênh Hạ lên uống, hình ảnh trong đầu lại xuất hiện một lần nữa.
Một màn này làm cho cả người Hàn Tam Thiên kinh ngạc, anh cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đây là tình huống gì vậy? Đều cùng một loại bát một loại nước, bọn họ uống xong không cảm giác gì, chỉ có trong đầu của mình xuất hiện hình ảnh kỳ quái. "Vô luận con uống ly nào, trong đầu của con cũng đều sẽ xuất hiện hình ảnh này." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang vô cùng tò mò, Hàn Tiêu lắc đầu cười nhẹ giọng nói.
Nói xong, ánh mắt của ông rơi vào chiếc nhẫn cổ đồng trên tay
Hàn Tam Thiên:"Bởi vì chiếc nhẫn trên tay con, kỳ thật đây cũng là thời điểm ta nên nói cho con biết ý nghĩa của nó." "Nó gọi là tiên linh thần giới, tín vật chưởng môn của phái ta, ai có được nó người đó sẽ trở thành chủ nhân của tiên linh đảo, chắc hẳn con cũng đã biết chuyện này rồi." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nói: "Việc này con có biết, cho nên lúc Vương Hoãn Chi vừa nhìn thấy nó trông lão ta rất kích động, hận không thể giết chết con, hơn nữa vẫn đang nén giận vì sư tổ đối xử bất công."
Hàn Tiêu lắc đầu, cười khổ: "Với danh hào y thánh hiện giờ của lão ta, ngôi vị chưởng môn của mọt tiên linh đảo nho nhỏ làm sao còn có thể lọt vào mắt lão được?"
Hàn Tam Thiên cũng tán đồng những lời này, nhưng điều làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy khó hiểu là nếu đã không quan tâm lão ta còn kích động như vậy làm gì. "Thủ mà lão ta quan tâm là hi thế trân bảo trong tiên linh đảo, mà những bảo tàng bí mật này, ở ngay bên trong tiên linh thần giới."
Nói xong tay ông nhẹ nhàng vung lên, một cỗ năng lượng liên trực tiếp đánh vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trong tay Hàn Tam Thiên đột nhiên tự động bóc ra, sau đó hóa thành một chiếc chìa khóa.
Hàn Tam Thiên vô cùng ngạc nhiên: "Sư phụ, đây là..." "Chìa khóa của tiên linh thần giới đồng thời cũng là của cung điện ngầm của tiên linh đảo, từ trước đều do chưởng môn của phái ta cất giữ, cũng như phải có chú ngữ riêng mới có thể làm cho nhẫn hóa hình, và cũng phải có nó mới có thể tiến vào cung điện ngầm của tiên linh đảo." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên nhất thời hiểu được, khó trách lúc Vương Hoãn Chi nhìn thấy chiếc nhẫn này cảm xúc sẽ kích động như vậy, thì ra trong chiếc nhẫn này lại dấu bí mật kinh thiên như thế. "Thì ra là thế, nhưng mà sư phụ, cung điện ngầm của tiên linh đảo rốt cuộc có đồ vật gì vậy? Loại đồ vật gì mà có thể làm cho loại người đã xưng bá một phương như Vương Hoãn Chi phát cuồng lên?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Hàn Tiêu cười cười: "Hiện giờ nhẫn đã ở trong tay của con, trong đó có đồ vật gì, tự con phải tìm hiểu thăm dò." "Nhưng phải làm thế nào mới có thể đến tiên linh đảo? Tuy rằng Bách Hiểu Sinh ta hiểu giang hồ biết thiên hạ, nhưng đối với nơi như tiên linh đảo này, cũng chỉ mới nghe qua tên, vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy." Bách Hiểu Sinh kỳ quái nói.
Hàn Tiêu cười cười, chỉ chỉ Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhất thời kinh ngạc: "Sư phụ, không lẽ nào hình ảnh vừa rồi con nhìn thấy chính đường đi đến tiên linh đảo." "Tiên linh đảo lúc ẩn lúc hiện, hằng năm sẽ thay đổi vị trí một lần, cho nên vị trí của nó rất khó phân biệt, nhưng tiên linh thần giới và cung điện ngầm luôn luôn đi cùng nhau, thứ mới vừa rồi con uống là trà chưởng môn, một khi đã uống xong trà chưởng môn, con đã có thể tâm linh tương thông cùng tiên linh, cho nên con cũng sẽ cảm ứng được vị trí hiện giờ của cung điện ngầm." Hàn Tiêu cười nói.
Hàn Tam Thiên giật mình hai mắt mở to, hay nói cách khác, mình đã nắm giữ hết thảy của tiên linh đảo? "Tam Thiên, tốt quá rồi, có được một nơi như vậy, về sau căn cứ của liên minh người thần bí chúng ta có thể đặt ở nơi đó rồi." Bách Hiểu Sinh nhất thời hưng phấn vỗ tay nói.
Tô Nghênh Hạ cùng Tần Sương cũng lộ vẻ kích động, một nơi tốt như vậy, quả thực giống như tạo ra vì Hàn Tam Thiên, nơi đó có thể cho liên minh sự bảo hộ tốt nhất trong khoảng thời gian vừa mới hình thành.
Nhưng đột nhiên Hàn Tam Thiên thảo nhẫn xuống, sau đó đi đến trước mặt Hàn Tiêu, đưa nhẫn cho Hàn Tiêu: "Sư phụ, đệ tử cũng chỉ mới nhập môn mà thôi, sao có thể nhận lấy đại lễ này của sư phụ."
Nhìn thấy hành động này của Hàn Tam Thiên, Bách Hiểu Sinh gấp muốn giậm chân.
Tô Nghênh Hạ cũng hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, dù sao cô là người hiểu rõ cách sống của Hàn Tam Thiên nhất. "Tam Thiên, lúc trước vi sư không nói những bí mật cho con, cũng là vì con vừa mới nhập môn, không muốn con bị cuốn vào trong những phân tranh này. Nhưng hiện giờ Vương Hoãn Chi cũng đã ra tay, nếu vi sư còn không có phản ứng gì, làm sao xứng làm sư phụ của con? Càng không có mặt mũi nào để đối diện với sự tổ của con." Lời nói chân thành của Hàn Tiêu làm Hàn Tam Thiên cảm động. "Huống hồ, chiếc nhẫn này ở trong tay ta cũng vô dụng, có một câu mà Vương Hoãn Chi nói rất đúng, sư phụ của con quả thật chỉ là người tài trí bình thường không xứng kế thừa y bát của tiên linh đảo, giao tiên linh đảo vào tay ta, cũng chỉ là hoang phế mà thôi. Nhưng con thì khác, Tam Thiên." Hàn Tiêu thở dài nói. "Tam Thiên, huynh hãy nhận đi, đây dù gì cũng là tâm ý của sư phụ huynh mà." Bách Hiểu Sinh vội vàng lên tiếng.
Lúc này, Nhân sâm oa nhỏ giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng từ chối nữa, vận mệnh đều có an bài, ngươi cứ thuận theo tự nhiên thôi, dù sao sớm hay muộn ngươi cũng phải đối phó tên cầu tặc Vương Hoãn Chi kia." "Huống hồ, ngươi không thể không đến nơi đó." Nói xong, Nhân sâm oa quay đầu nhìn về phía Tần Sương, vẻ mặt cầu khen ngợi nói: "Có đúng hay không, lão bà?"
Bộ dạng đê tiện của hắn, Tần Sương căn bản xem như không thấy, vẫn lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên, tất nhiên nàng hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ không cự tuyệt.
Hàn Tam Thiên buồn bực nhìn thoáng qua Nhân sâm oa, mẹ nó ở đâu cũng chọt vào được. "Tam Thiên à, con không cần từ chối, kỳ thật, đây cũng ý của sư bà con." Hàn Tiêu nói.
Nói đến sư bà, trong lòng Hàn Tam Thiên có chút xúc động, tuy rằng vẫn chưa từng gặp mặt, nhưng Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được sư bà là một người vô cùng hòa ái. "Dạ, nếu sư phụ cùng sư bà đều có ý này, vậy Tam Thiên liền cúng kính không bằng tuân mệnh." Hàn Tam Thiên gật đầu.
Hàn Tiêu thở ra một hơi, cười nói: "Tốt, rất tốt, rất tốt." "Đúng rồi, sư phụ, lần trước con đi vội vàng, vẫn chưa được gặp sư bà, con có thể đi gặp sư bà hay không?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi.
Nụ cười trên mặt của Hàn Tiêu nhất thời cứng lại, qua một lúc lâu, ông đột nhiên nhìn ra bên ngoài: "Sắc trời cũng không còn sớm, trong miếu đơn sơ cũng không có phòng nào để ở, các con cũng nên trở về đi."
Nói xong, không đợi đám người Hàn Tam Thiên lên tiếng, Hàn Tiêu đã dẫn đầu đi ra ngoài miếu, bày ra tư thế tiễn khách.
Điều này làm cho nhóm người Hàn Tam Thiên vô cùng khó hiểu, tại sao thái độ của Hàn Tiêu đột nhiên lại đại biến, chuyện gì đang xảy ra vậy? "Để cho Tam Thiên vào đi."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn lại dị thường khó nghe từ trong phòng truyền ra.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Trong hình ảnh, anh thấy được một hải vực rộng lớn, mặt nước một màu xanh biếc, trên mặt nước sương mù lượn lờ, rất khó thấy được rõ ràng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mây mù dần dần bị tản ra, một tòa đảo đơn độc như ẩn như hiện lộ ra, trên đảo nhỏ có rất nhiều hoa hồng, chim hót líu lo hồ điệp bay lượn, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian. "Sư phụ, đây là..." Hàn Tam Thiên lắc đầu, hình ảnh này nháy mắt bị thay thế bởi hiện thực.
Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ uống nước này vào sẽ xuất hiện ảo giác? Nhưng rồi Hàn Tam Thiên lại cảm thấy tất cả những cảnh vừa rồi anh nhìn thấy tựa hồ đều không phải là ảo giác mà thật sự tồn tại.
Hàn Tiêu không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt những người khác, đợi sau khi họ uống xong bát nước này, Hàn Tiêu thấy vậy cười cười, Hàn Tam Thiên nhìn bọ họ chằm chằm nhưng những người khác tựa hồ không hề có phản ứng gì.
Hàn Tam Thiên buồn bực cầm lấy bát của mình, lật qua lật lại nhìn thật kĩ, lại nhìn qua nước trong bát của Tô Nghênh Hạ, bát của hai người hoàn toàn giống nhau, nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên bưng bát nước của Tô Nghênh Hạ lên uống, hình ảnh trong đầu lại xuất hiện một lần nữa.
Một màn này làm cho cả người Hàn Tam Thiên kinh ngạc, anh cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đây là tình huống gì vậy? Đều cùng một loại bát một loại nước, bọn họ uống xong không cảm giác gì, chỉ có trong đầu của mình xuất hiện hình ảnh kỳ quái. "Vô luận con uống ly nào, trong đầu của con cũng đều sẽ xuất hiện hình ảnh này." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang vô cùng tò mò, Hàn Tiêu lắc đầu cười nhẹ giọng nói.
Nói xong, ánh mắt của ông rơi vào chiếc nhẫn cổ đồng trên tay
Hàn Tam Thiên:"Bởi vì chiếc nhẫn trên tay con, kỳ thật đây cũng là thời điểm ta nên nói cho con biết ý nghĩa của nó." "Nó gọi là tiên linh thần giới, tín vật chưởng môn của phái ta, ai có được nó người đó sẽ trở thành chủ nhân của tiên linh đảo, chắc hẳn con cũng đã biết chuyện này rồi." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nói: "Việc này con có biết, cho nên lúc Vương Hoãn Chi vừa nhìn thấy nó trông lão ta rất kích động, hận không thể giết chết con, hơn nữa vẫn đang nén giận vì sư tổ đối xử bất công."
Hàn Tiêu lắc đầu, cười khổ: "Với danh hào y thánh hiện giờ của lão ta, ngôi vị chưởng môn của mọt tiên linh đảo nho nhỏ làm sao còn có thể lọt vào mắt lão được?"
Hàn Tam Thiên cũng tán đồng những lời này, nhưng điều làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy khó hiểu là nếu đã không quan tâm lão ta còn kích động như vậy làm gì. "Thủ mà lão ta quan tâm là hi thế trân bảo trong tiên linh đảo, mà những bảo tàng bí mật này, ở ngay bên trong tiên linh thần giới."
Nói xong tay ông nhẹ nhàng vung lên, một cỗ năng lượng liên trực tiếp đánh vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trong tay Hàn Tam Thiên đột nhiên tự động bóc ra, sau đó hóa thành một chiếc chìa khóa.
Hàn Tam Thiên vô cùng ngạc nhiên: "Sư phụ, đây là..." "Chìa khóa của tiên linh thần giới đồng thời cũng là của cung điện ngầm của tiên linh đảo, từ trước đều do chưởng môn của phái ta cất giữ, cũng như phải có chú ngữ riêng mới có thể làm cho nhẫn hóa hình, và cũng phải có nó mới có thể tiến vào cung điện ngầm của tiên linh đảo." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên nhất thời hiểu được, khó trách lúc Vương Hoãn Chi nhìn thấy chiếc nhẫn này cảm xúc sẽ kích động như vậy, thì ra trong chiếc nhẫn này lại dấu bí mật kinh thiên như thế. "Thì ra là thế, nhưng mà sư phụ, cung điện ngầm của tiên linh đảo rốt cuộc có đồ vật gì vậy? Loại đồ vật gì mà có thể làm cho loại người đã xưng bá một phương như Vương Hoãn Chi phát cuồng lên?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Hàn Tiêu cười cười: "Hiện giờ nhẫn đã ở trong tay của con, trong đó có đồ vật gì, tự con phải tìm hiểu thăm dò." "Nhưng phải làm thế nào mới có thể đến tiên linh đảo? Tuy rằng Bách Hiểu Sinh ta hiểu giang hồ biết thiên hạ, nhưng đối với nơi như tiên linh đảo này, cũng chỉ mới nghe qua tên, vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy." Bách Hiểu Sinh kỳ quái nói.
Hàn Tiêu cười cười, chỉ chỉ Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhất thời kinh ngạc: "Sư phụ, không lẽ nào hình ảnh vừa rồi con nhìn thấy chính đường đi đến tiên linh đảo." "Tiên linh đảo lúc ẩn lúc hiện, hằng năm sẽ thay đổi vị trí một lần, cho nên vị trí của nó rất khó phân biệt, nhưng tiên linh thần giới và cung điện ngầm luôn luôn đi cùng nhau, thứ mới vừa rồi con uống là trà chưởng môn, một khi đã uống xong trà chưởng môn, con đã có thể tâm linh tương thông cùng tiên linh, cho nên con cũng sẽ cảm ứng được vị trí hiện giờ của cung điện ngầm." Hàn Tiêu cười nói.
Hàn Tam Thiên giật mình hai mắt mở to, hay nói cách khác, mình đã nắm giữ hết thảy của tiên linh đảo? "Tam Thiên, tốt quá rồi, có được một nơi như vậy, về sau căn cứ của liên minh người thần bí chúng ta có thể đặt ở nơi đó rồi." Bách Hiểu Sinh nhất thời hưng phấn vỗ tay nói.
Tô Nghênh Hạ cùng Tần Sương cũng lộ vẻ kích động, một nơi tốt như vậy, quả thực giống như tạo ra vì Hàn Tam Thiên, nơi đó có thể cho liên minh sự bảo hộ tốt nhất trong khoảng thời gian vừa mới hình thành.
Nhưng đột nhiên Hàn Tam Thiên thảo nhẫn xuống, sau đó đi đến trước mặt Hàn Tiêu, đưa nhẫn cho Hàn Tiêu: "Sư phụ, đệ tử cũng chỉ mới nhập môn mà thôi, sao có thể nhận lấy đại lễ này của sư phụ."
Nhìn thấy hành động này của Hàn Tam Thiên, Bách Hiểu Sinh gấp muốn giậm chân.
Tô Nghênh Hạ cũng hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, dù sao cô là người hiểu rõ cách sống của Hàn Tam Thiên nhất. "Tam Thiên, lúc trước vi sư không nói những bí mật cho con, cũng là vì con vừa mới nhập môn, không muốn con bị cuốn vào trong những phân tranh này. Nhưng hiện giờ Vương Hoãn Chi cũng đã ra tay, nếu vi sư còn không có phản ứng gì, làm sao xứng làm sư phụ của con? Càng không có mặt mũi nào để đối diện với sự tổ của con." Lời nói chân thành của Hàn Tiêu làm Hàn Tam Thiên cảm động. "Huống hồ, chiếc nhẫn này ở trong tay ta cũng vô dụng, có một câu mà Vương Hoãn Chi nói rất đúng, sư phụ của con quả thật chỉ là người tài trí bình thường không xứng kế thừa y bát của tiên linh đảo, giao tiên linh đảo vào tay ta, cũng chỉ là hoang phế mà thôi. Nhưng con thì khác, Tam Thiên." Hàn Tiêu thở dài nói. "Tam Thiên, huynh hãy nhận đi, đây dù gì cũng là tâm ý của sư phụ huynh mà." Bách Hiểu Sinh vội vàng lên tiếng.
Lúc này, Nhân sâm oa nhỏ giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng từ chối nữa, vận mệnh đều có an bài, ngươi cứ thuận theo tự nhiên thôi, dù sao sớm hay muộn ngươi cũng phải đối phó tên cầu tặc Vương Hoãn Chi kia." "Huống hồ, ngươi không thể không đến nơi đó." Nói xong, Nhân sâm oa quay đầu nhìn về phía Tần Sương, vẻ mặt cầu khen ngợi nói: "Có đúng hay không, lão bà?"
Bộ dạng đê tiện của hắn, Tần Sương căn bản xem như không thấy, vẫn lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên, tất nhiên nàng hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ không cự tuyệt.
Hàn Tam Thiên buồn bực nhìn thoáng qua Nhân sâm oa, mẹ nó ở đâu cũng chọt vào được. "Tam Thiên à, con không cần từ chối, kỳ thật, đây cũng ý của sư bà con." Hàn Tiêu nói.
Nói đến sư bà, trong lòng Hàn Tam Thiên có chút xúc động, tuy rằng vẫn chưa từng gặp mặt, nhưng Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được sư bà là một người vô cùng hòa ái. "Dạ, nếu sư phụ cùng sư bà đều có ý này, vậy Tam Thiên liền cúng kính không bằng tuân mệnh." Hàn Tam Thiên gật đầu.
Hàn Tiêu thở ra một hơi, cười nói: "Tốt, rất tốt, rất tốt." "Đúng rồi, sư phụ, lần trước con đi vội vàng, vẫn chưa được gặp sư bà, con có thể đi gặp sư bà hay không?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi.
Nụ cười trên mặt của Hàn Tiêu nhất thời cứng lại, qua một lúc lâu, ông đột nhiên nhìn ra bên ngoài: "Sắc trời cũng không còn sớm, trong miếu đơn sơ cũng không có phòng nào để ở, các con cũng nên trở về đi."
Nói xong, không đợi đám người Hàn Tam Thiên lên tiếng, Hàn Tiêu đã dẫn đầu đi ra ngoài miếu, bày ra tư thế tiễn khách.
Điều này làm cho nhóm người Hàn Tam Thiên vô cùng khó hiểu, tại sao thái độ của Hàn Tiêu đột nhiên lại đại biến, chuyện gì đang xảy ra vậy? "Để cho Tam Thiên vào đi."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn lại dị thường khó nghe từ trong phòng truyền ra.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 2005: Tiên linh thần giới
10.0/10 từ 45 lượt.