Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 1952: Thiên hỏa, nguyệt luân
Trong chấn động, cây cối núi rừng đều nghiêng ngã như sắp đổ, nhật nguyệt xoay vần, đất trời cũng bị chấn đến rung lắc kịch liệt như muốn nứt toạc ra.
Lúc này ông lão mạnh mẽ phi lên giữa không trung, cơ thể ông công lại như cánh cung, hai tay giang rộng ngửa ra sau, giây tiếp theo, giữa không trung như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vốn dĩ sau khi mặt trời lặn bầu trời đã dần tối mịt, nhưng lúc này mắt thường lại có thể thấy mọi thứ rõ như ban ngày, gió thổi mây trôi.
Trong chớp mắt bầu trời đang chim dần vào đêm tối bỗng nhiên như được vén tấm rèm của màn đêm ra sáng rực như ban ngày, mặt trời cũng dần hiện ra.
Mà ở một bên, tầng tầng mây đang tản ra, vầng trăng bạc cũng dần dần hiện lên trên không trung.
Không trung được phân chia thành hai bờ, một bờ màu đen, bờ còn lại màu trắng, giao thoa với nhau, nhưng cũng hoàn toàn trái biệt nhau!
"Thiên hỏa, nguyệt luân!"
Ông lão quát lớn một tiếng, lúc này trên bầu trời một trắng một đen chợt vang lên từng trận gầm rú thê lương, trời đất lại lay động càng thêm mãnh liệt, phảng phất như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Hàn Tam Thiên căn bản không có tâm tư bận tâm những điều này, bởi vì sự biến hóa trên bầu trời đã làm cho anh trợn mắt há mồm, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Mặt trời và mặt trăng trên bầu trời bỗng nhiên chậm rãi trôi về phía bên này.
Theo sau chuyển động của chúng, kích thước của mặt trời và mặt trăng càng lúc càng lớn.
Từ nhỏ hơn chiếc đĩa như ban đầu, dần dần to lên như cối xoay, rồi to bằng bức tượng lớn, cuối cùng kích thước của chúng to ngang hai ngọn núi lớn, giao thoa với nhau ở hai bên bờ của bầu trời.
Toàn bộ thế giới cũng hoàn toàn đắm chìm trong ánh mặt trời đỏ rực cùng ánh trăng màu bạc.
"Lên!" Lại là một tiếng rống mạnh mẽ.
Lúc này mặt trời và mặt trăng to lớn ở hai bờ của bầu trời kia chậm rãi di chuyển về hướng ông lão, nhưng lần này, mặt trời cùng mặt trăng dần dần càng co càng nhỏ lại, cuối cùng đến lúc di chuyển đến tay ông lão, chúng chỉ còn lớn nhỏ cỡ một nắm tay.
Nhưng sau khi đã ở trong tay của ông lão, mặt trời bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa màu đỏ, còn mặt trăng thì hóa thành một tia sáng màu tím.
Bầu trời, cũng lần nữa khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, nhưng còn không thấy mặt, cũng không thấy mặt trăng nữa.
"Tay trái thiên hỏa động càn khôn, tay phải nguyệt luân tru ngoại tà." Ông lão lại hô lớn một câu rồi đột nhiên thôi động thiên hỏa trên tay trái, chớp mắt những nơi bị ông ta chỉ vào đều ầm ầm nổ tung bùng lên lửa lớn như bị ai đó châm dầu phóng hỏa.
Tiếp theo tay phải ông ta khẽ động, một tia sáng màu tím ầm vang đánh tới, nhất thời những nơi bị tay phải ông ta chỉ đến đều bị nổ tung, tia điện màu tím cùng tia sáng màu tím đồng thời lóe lên, tuy không gây ra tiếng nổ nhưng làm vạn vật khô héo.
"Tam Thiên, tiếp lấy." Ông lão vừa nói xong, một hỏa một tím lập tức bay về phía Hàn Tam Thiên.
Cho đến khi hai thứ khi đến gần Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên vốn dĩ đang vô cùng mong đợi, lúc này tâm tình đã trở nên lạnh ngắt.
Bởi vì Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác được, chỉ cần là thứ tiếp cận hỏa dường như đều bị phừng lên những ngọn lửa cháy bừng bừng đốt cháy, còn những gì gần với tia sáng màu tím kia sẽ giống như bị đóng trong ngàn thước băng.
Hai loại cực hàn và cực hỏa này, khiến cho nét mặt của Hàn Tam Thiên lộ vẻ khổ sở, toàn thân không khỏi toát ra lớp lớp mồ hôi, cơ thể cũng không nghe theo khống chế của anh điên cuồng run rẩy!
"A!"
Trong nháy mắt hỏa cùng quang đến gần, Hàn Tam Thiên cũng chịu không nỗi loại đau khổ kịch liệt kia nữa, anh há miệng thật lớn, kêu lên tiếng kêu vô cùng thê lương và thống khổ.
Tần Sương quả thực là bị một màn này hù dọa đến ngần người, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
"Oanh!"
Bỗng nhiên vào lúc này, thịt trên phần cơ thể gần hỏa của Hàn Tam Thiên Ly Hỏa gần như bị thiêu đốt từng chút một, từng mảnh da thịt bắt đầu bị tan ra, còn phần cơ thể gần quang của anh, lúc này lại từ màu đỏ biến thành màu xám, cuối cùng trắng bệch một mảnh, theo hơi gió thổi qua, mảnh da thịt kia thổi rơi xuống như từng khối băng vụn, từng mảnh viên mảnh viên rơi xuống.
"Tiền bối, đệ ấy.." Tần Sương nhìn thấy như thế, %3D gấp gáp hô lên.
Ông lão chỉ là nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ánh mắt sáng như đuốc, không hề đáp lời nàng.
"Có thể vượt qua hay không phải xem vận mệnh của cậu, tiểu tử ngốc!"
Oành!
Ầm!
Một lát sau hỏa cùng băng đồng thời tới gần cơ thể Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, hai cỗ lực lượng trực tiếp vững vàng đụng vào nhau, người ôm ta, ta chạm ngươi, tương giao với nhau, mà ở trung tâm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Rất nhanh, nửa giờ cũng trôi qua.
Quang cùng hỏa vẫn bao lấy nhau như cũ, lại như tranh đoạt lẫn nhau, nhưng lúc này ở nơi trung tâm của hai cổ lực lưỡng lại bắt đầu chậm rãi tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Gương mặt của ông lão vẫn đang ở phía trên không trung vốn đang trầm ngâm như bị bao phủ một tầng sương mù rốt cục cũng hơi hòa hoãn, tiếp theo ông ta thở phào một hơi, nhìn lên bầu trời, thì thào cười nói: "Lão tiểu tử, ông được lắm, ông quả nhiên không có chọn lầm người."
Mà lúc này, bên trong quang hỏa, kim quang kia càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng phát sáng.
Từ điểm sáng nhỏ lúc đầu dần dần biến thành điểm sáng lớn, ở vị trí trung tâm chậm rãi khuếch trương.
Một lát sau, kim quang trực tiếp bao lấy hảo cùng quang.
Ngay sau đó, quang mang cực đại đột nhiên nổ tung từ trung tâm, khiến cho người ta không thể nào mở mắt nỗi.
Oanh!
Cùng lúc với tia sáng chói mắt tản ra một tiếng vang vọng khắp đất trời gần như cũng đồng thời truyền ra, ngay sau đó, cả vùng đất đều bởi vì một tiếng vang này mà rung động nhè nhẹ.
Tần Sương cổ gắng mở mắt ra, quang mang chói mắt khiến nàng khó có thể thấy rõ, nhưng nàng nhìn thấy trong quang ảnh trong mơ hồ, một thân ảnh bay thẳng lên trời cao.
Phía trên quang ảnh chợt hiện ra kim quang, một đỏ một tím cũng nối đuôi hiện ra, anh ở phía chân trời vẽ ra một luồng ánh sáng như vậy vô cùng xinh đẹp.
Sau khi mắt có thể dần dần thích, Tần Sương ngơ ngác nhìn lên bầu trời, thân ảnh một người đàn ông, tay trái là thiên hỏa, tay phải là nguyệt luân, thân trên trần trụi, tỏa ra kim quang mê người cùng cơ bắp huyết tính
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Lúc này ông lão mạnh mẽ phi lên giữa không trung, cơ thể ông công lại như cánh cung, hai tay giang rộng ngửa ra sau, giây tiếp theo, giữa không trung như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vốn dĩ sau khi mặt trời lặn bầu trời đã dần tối mịt, nhưng lúc này mắt thường lại có thể thấy mọi thứ rõ như ban ngày, gió thổi mây trôi.
Trong chớp mắt bầu trời đang chim dần vào đêm tối bỗng nhiên như được vén tấm rèm của màn đêm ra sáng rực như ban ngày, mặt trời cũng dần hiện ra.
Mà ở một bên, tầng tầng mây đang tản ra, vầng trăng bạc cũng dần dần hiện lên trên không trung.
Không trung được phân chia thành hai bờ, một bờ màu đen, bờ còn lại màu trắng, giao thoa với nhau, nhưng cũng hoàn toàn trái biệt nhau!
"Thiên hỏa, nguyệt luân!"
Ông lão quát lớn một tiếng, lúc này trên bầu trời một trắng một đen chợt vang lên từng trận gầm rú thê lương, trời đất lại lay động càng thêm mãnh liệt, phảng phất như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Hàn Tam Thiên căn bản không có tâm tư bận tâm những điều này, bởi vì sự biến hóa trên bầu trời đã làm cho anh trợn mắt há mồm, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Mặt trời và mặt trăng trên bầu trời bỗng nhiên chậm rãi trôi về phía bên này.
Theo sau chuyển động của chúng, kích thước của mặt trời và mặt trăng càng lúc càng lớn.
Từ nhỏ hơn chiếc đĩa như ban đầu, dần dần to lên như cối xoay, rồi to bằng bức tượng lớn, cuối cùng kích thước của chúng to ngang hai ngọn núi lớn, giao thoa với nhau ở hai bên bờ của bầu trời.
Toàn bộ thế giới cũng hoàn toàn đắm chìm trong ánh mặt trời đỏ rực cùng ánh trăng màu bạc.
"Lên!" Lại là một tiếng rống mạnh mẽ.
Lúc này mặt trời và mặt trăng to lớn ở hai bờ của bầu trời kia chậm rãi di chuyển về hướng ông lão, nhưng lần này, mặt trời cùng mặt trăng dần dần càng co càng nhỏ lại, cuối cùng đến lúc di chuyển đến tay ông lão, chúng chỉ còn lớn nhỏ cỡ một nắm tay.
Nhưng sau khi đã ở trong tay của ông lão, mặt trời bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa màu đỏ, còn mặt trăng thì hóa thành một tia sáng màu tím.
Bầu trời, cũng lần nữa khôi phục lại ánh sáng như ban đầu, nhưng còn không thấy mặt, cũng không thấy mặt trăng nữa.
"Tay trái thiên hỏa động càn khôn, tay phải nguyệt luân tru ngoại tà." Ông lão lại hô lớn một câu rồi đột nhiên thôi động thiên hỏa trên tay trái, chớp mắt những nơi bị ông ta chỉ vào đều ầm ầm nổ tung bùng lên lửa lớn như bị ai đó châm dầu phóng hỏa.
Tiếp theo tay phải ông ta khẽ động, một tia sáng màu tím ầm vang đánh tới, nhất thời những nơi bị tay phải ông ta chỉ đến đều bị nổ tung, tia điện màu tím cùng tia sáng màu tím đồng thời lóe lên, tuy không gây ra tiếng nổ nhưng làm vạn vật khô héo.
"Tam Thiên, tiếp lấy." Ông lão vừa nói xong, một hỏa một tím lập tức bay về phía Hàn Tam Thiên.
Cho đến khi hai thứ khi đến gần Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên vốn dĩ đang vô cùng mong đợi, lúc này tâm tình đã trở nên lạnh ngắt.
Bởi vì Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác được, chỉ cần là thứ tiếp cận hỏa dường như đều bị phừng lên những ngọn lửa cháy bừng bừng đốt cháy, còn những gì gần với tia sáng màu tím kia sẽ giống như bị đóng trong ngàn thước băng.
Hai loại cực hàn và cực hỏa này, khiến cho nét mặt của Hàn Tam Thiên lộ vẻ khổ sở, toàn thân không khỏi toát ra lớp lớp mồ hôi, cơ thể cũng không nghe theo khống chế của anh điên cuồng run rẩy!
"A!"
Trong nháy mắt hỏa cùng quang đến gần, Hàn Tam Thiên cũng chịu không nỗi loại đau khổ kịch liệt kia nữa, anh há miệng thật lớn, kêu lên tiếng kêu vô cùng thê lương và thống khổ.
Tần Sương quả thực là bị một màn này hù dọa đến ngần người, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
"Oanh!"
Bỗng nhiên vào lúc này, thịt trên phần cơ thể gần hỏa của Hàn Tam Thiên Ly Hỏa gần như bị thiêu đốt từng chút một, từng mảnh da thịt bắt đầu bị tan ra, còn phần cơ thể gần quang của anh, lúc này lại từ màu đỏ biến thành màu xám, cuối cùng trắng bệch một mảnh, theo hơi gió thổi qua, mảnh da thịt kia thổi rơi xuống như từng khối băng vụn, từng mảnh viên mảnh viên rơi xuống.
"Tiền bối, đệ ấy.." Tần Sương nhìn thấy như thế, %3D gấp gáp hô lên.
Ông lão chỉ là nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ánh mắt sáng như đuốc, không hề đáp lời nàng.
"Có thể vượt qua hay không phải xem vận mệnh của cậu, tiểu tử ngốc!"
Oành!
Ầm!
Một lát sau hỏa cùng băng đồng thời tới gần cơ thể Hàn Tam Thiên, ngay sau đó, hai cỗ lực lượng trực tiếp vững vàng đụng vào nhau, người ôm ta, ta chạm ngươi, tương giao với nhau, mà ở trung tâm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Rất nhanh, nửa giờ cũng trôi qua.
Quang cùng hỏa vẫn bao lấy nhau như cũ, lại như tranh đoạt lẫn nhau, nhưng lúc này ở nơi trung tâm của hai cổ lực lưỡng lại bắt đầu chậm rãi tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Gương mặt của ông lão vẫn đang ở phía trên không trung vốn đang trầm ngâm như bị bao phủ một tầng sương mù rốt cục cũng hơi hòa hoãn, tiếp theo ông ta thở phào một hơi, nhìn lên bầu trời, thì thào cười nói: "Lão tiểu tử, ông được lắm, ông quả nhiên không có chọn lầm người."
Mà lúc này, bên trong quang hỏa, kim quang kia càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng phát sáng.
Từ điểm sáng nhỏ lúc đầu dần dần biến thành điểm sáng lớn, ở vị trí trung tâm chậm rãi khuếch trương.
Một lát sau, kim quang trực tiếp bao lấy hảo cùng quang.
Ngay sau đó, quang mang cực đại đột nhiên nổ tung từ trung tâm, khiến cho người ta không thể nào mở mắt nỗi.
Oanh!
Cùng lúc với tia sáng chói mắt tản ra một tiếng vang vọng khắp đất trời gần như cũng đồng thời truyền ra, ngay sau đó, cả vùng đất đều bởi vì một tiếng vang này mà rung động nhè nhẹ.
Tần Sương cổ gắng mở mắt ra, quang mang chói mắt khiến nàng khó có thể thấy rõ, nhưng nàng nhìn thấy trong quang ảnh trong mơ hồ, một thân ảnh bay thẳng lên trời cao.
Phía trên quang ảnh chợt hiện ra kim quang, một đỏ một tím cũng nối đuôi hiện ra, anh ở phía chân trời vẽ ra một luồng ánh sáng như vậy vô cùng xinh đẹp.
Sau khi mắt có thể dần dần thích, Tần Sương ngơ ngác nhìn lên bầu trời, thân ảnh một người đàn ông, tay trái là thiên hỏa, tay phải là nguyệt luân, thân trên trần trụi, tỏa ra kim quang mê người cùng cơ bắp huyết tính
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 1952: Thiên hỏa, nguyệt luân
10.0/10 từ 45 lượt.