Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 1876
Cả đêm không ngủ được, những lời nói của Chân Phù Tử giống như ám ảnh Hàn Tam Thiên, khiến Hàn Tam Thiên cả đêm suy nghĩ muốn vỡ đầu.
Chân Phù Tử cuối cùng là ai?!
Những lời này của Chân Phù Tử là có ý gì?
Sáng sớm hôm sau, Liên minh tạm thời đã thổi kèn, tập hợp nhân mã, xuất phát đến đích đến. Sau khi Sở Thiên trải qua buổi rượu tối qua, hắn đã trở nên cực quen với tiểu đội trưởng, mặt mày hớn hở đi ở phía trước cười cười nói nói với đoàn người kia. Phù Mà sao lại bỏ qua cơ hội làm quen này chứ? Đi bên cạnh Sở Thiên, giống như đang bảo vệ đội phó đội trưởng phái đoàn.
Hàn Tam Thiên đi ở phía sau cùng, từ trước đến nay anh đều thích khiêm tốn, lúc này cũng không muốn làm ra vẻ gì, hơn nữa anh cũng không thèm làm bạn với những người kia. Tiểu Đào đi cạnh Sở Thiên, trên đường đi thỉnh thoảng quay đầu tìm Hàn Tam Thiên trong đám người, nhưng vì khoảng cách thực sự quá xa, hoàn toàn không thấy Hàn Tam Thiên ở đâu.
Giữa trưa, đám người cuối cùng cũng leo lên một ngọn núi cao gần tia sáng nhất. Địa hình nơi này vô cùng phức tạp, cột sáng nằm giữa những ngọn núi, vị trí xung quanh càng được bao bọc. Hiện tại ngọn núi nơi Hàn Tam Thiên và những người khác đang đứng là ngọn núi cao nhất trong bốn ngọn núi. Mặc dù phía sau là vực sâu vạn trượng, đây cũng là nơi quan sát tia sáng tốt nhất nên gần như tất cả mọi người muốn tìm báu vật đều phải đến đây.
Chỉ khi đến gần hơn, mới cảm nhận được khí thế hùng vĩ của cột sáng, toàn bộ cột sáng giống như một thanh kiếm khổng lồ, đứng ngang, trong vòng vài trăm mét bên trong đều là cát và đá bay, hàng nghìn chiếc lá quay cuồng trong cột sáng.
"Dị bảo, dị bảo đấy, trời ạ, trong một trăm năm qua, ta chưa từng nhìn thấy ánh sáng mạnh mẽ như vậy. Dưới cột sáng này hẳn là có bảo vật."
Có người không khỏi cảm thán nói, cho dù vẫn còn cách tia sang một khoảng nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được năng lượng đáng sợ của cột sáng này. Và gần như vào lúc này, ở các hướng khác, đội ngũ trùng trùng điệp điệp cũng đến đây.
Báu vật từ trên trời rơi xuống như thế đương nhiên có rất nhiều người ở thế giới Bát Phương muốn có được, rất nhiều người giống như đám Hàn Tam Thiên đều lập liên minh, cùng nhau đến đây. Đám người gặp nhau chào hỏi, tự hiểu ngầm, tuy là người chính đạo, nội tâm dơ bẩn nhưng vẫn phải làm bộ bên ngoài.
Tuy rằng ai cũng ghét bỏ sự tồn tại của nhau, bởi vì thêm người cũng có nghĩa với việc sẽ mất đi một phần cơ hội, trong lòng hận đối phương không nhanh chết đi nhưng trên mặt vẫn là vẻ cung kính kèm “Đến, đến, đến, vị này là Mã đạo trưởng."
"Vị này là chưởng môn Hư Cảnh Cung, Chu tiên sinh."
“Vị này là Sở Thiên của chúng ta, Sở tiên sinh."
Đám người tự giới thiệu người dẫn đầu, sau đó lại hành lễ. Hàn Tam Thiên trốn trong đám người, ánh mắt vẫn luôn nhìn chòng chọc vào cột sáng. Lúc này Hàn Tam Thiên ở gần mới thờ ơ phát hiện, cột sáng này thật sự có vấn đề. Cột sáng màu đỏ nhưng rõ ràng trong đó còn màu đỏ khác, bởi vì cột sáng tự mình xoay tròn, thêm có hàng nghìn lá rụng mới không dễ dàng phát hiện ra mà thôi.
Lúc này, Chân Phù Tử đi lên trước: “Chư vị, nếu tất cả mọi người đều đến đây tìm bảo vật, ta có một đề nghị, không biết nên không?"
Thấy mọi người sững sờ, Chân Phù Tử mới nói: "Lần này trên trời giáng xuống... lần này trời giáng xuống bảo vật lạ, chư vị đều biết, chấn động từ phương cho nên người trong thiên hạ đều đến. Vốn bảo vật xuất thế, chỉ cần có người có được, nếu nó rơi vào bất cứ ai có mặt đây thì không có gì đáng trách thế nhưng nếu nó rơi vào tay của ma đạo thì đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn với chính đạo chúng ta.
"Lời của Chân Phù Tử có đạo lý. Trên đường đi, ta có thấy một số bóng đen lén lút lướt qua, rõ ràng người của ma đạo cũng bị dị bảo làm cho kinh ngạc nên đã cử người đến cướp."
“Hừ, mấy tên ma đạo cặn bã đó, từ trước đến nay giống như ruồi, nơi nào có mùi tanh sẽ bay đến, thật sự khiến người ta ghê tởm."
“Ma tộc mặc dù ghê tởm, nhưng điều đáng nói nhất là thủ đoạn của bọn chúng hèn hạ hạ lưu, cũng có không ít kẻ độc ác, nếu để cho những tên đó có được dị bảo, thế giới Bát Phương của chúng ta còn có thể yên bình sao?"
Câu nói của Chân Phù Tử nhanh chóng được nhiều người tán thành. Thân là người chính đạo đương nhiên sẽ hay nói nhưng lời này, không chỉ tỏ vẻ lập trường của mình, đồng thời lại có thể có được thanh danh, sao lại không làm chứ. Hơn nữa có thể mượn cơ hội diệt trừ phe đối lập, tăng phần thắng có được bảo vật.
“Chư vị nói không sai, cho nên, ta đề nghị, chính đạo chúng ta cho dù là liên minh nhỏ nào chúng ta trước tiên, dù sao chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, vậy thì ở chung một chỗ trừ bỏ yêu ma. Đợi sau khi loại bỏ được mối uy hiếp này, nội bộ chúng ta lại tranh đoạt, các vị thấy thế nào?" Lúc này khóe miệng Chân Phù Tử nhếch lên, đề nghị.
Hàn Tam Thiên nghe thì nhíu mày. Tên Chân Phù Tử này thật sự đến đâu cũng kéo bè kết phải, thật là tử đạo hữu, bất tử bần đạo.
Đội trưởng của các nhóm nhìn nhau, trước mặt đây hình như đúng là cách tốt nhất.
"Được! Trừ bỏ yêu ma vốn là bổn phận của chúng ta, trước cứ buông chuyện dị bảo xuống nhưng nghĩa vụ bản thân nên tận nhất thì định phải tận."
"Ta cũng đồng ý."
“Trước hết giết đám ma tộc đáng chết kia, xem như là chuyện chính đạo nên làm vì nhân gian."
Một đám người tự xưng là trừ ma nhưng trong lòng đều có tính toán khác, ai hợp tác cùng nhau cũng biết mục tiêu nào đó là chuyện đương nhiên, chỉ là gọi là “chính nhân quân tử" đương nhiên chỉ là bên ngoài.
“Có điều, chúng ta đối phó như vậy, nhiều người thế này, ai sẽ dẫn đầu?" Có người kỳ lạ nói.
Lúc này, tùy tùng bên cạnh người đội người nào đó lập tức nói: “Nhắc đến người dẫn đầu, tự nhiên còn không phải vị Chu tiên sinh của Hư Cảnh cung bên cạnh ta sao."
Nghe nói lời ấy, người gọi là Chu tiên sinh đột nhiên vui mừng ra mặt, không khỏi mỉm cười lắc đầu, giả vờ xua tay.
“Hừ, Hư Cảnh cùng tính là gì chứ? Theo ta, Trần trưởng lão bên Thiên Hoả Dẫn mới đúng." Có người lập tức phản bác.
Vẻ mặt Chu tiên sinh lập tức khó chịu, ngược lại người bên cạnh Trần trưởng lão kia lúc này giả vờ cười một tiếng: “Không dám nhận, không dám nhận."
“Mẹ, Trần trưởng lão tính là gì? Theo ta, vị Sở Thiên Sở tiên sinh này là người có tư cách, hôm đó là hắn phá vỡ thần bút của Mặt cười quỷ, vị nào ở đây có tư cách so với hắn chứ?"
“Mẹ, Sở Thiên là cái lông, Trương tiên sinh Cự Đao vương của chúng ta mới là chân long thật sự."
Một đám người lập tức nhao nhao không nói chuyện nổi, lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng chế nhạo.
“Không phải ta nhằm vào ai mà nói tất cả mọi người đây đều là rác rưởi, cái gọi là người dẫn đầu, ngoại trừ chúng ta ra thì ai có tư cách chứ?"
Đám người quay lại nhìn, là một nhóm người đi đến, trong đó có một nữ tử tuyệt sắc như tiên.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Chân Phù Tử cuối cùng là ai?!
Những lời này của Chân Phù Tử là có ý gì?
Sáng sớm hôm sau, Liên minh tạm thời đã thổi kèn, tập hợp nhân mã, xuất phát đến đích đến. Sau khi Sở Thiên trải qua buổi rượu tối qua, hắn đã trở nên cực quen với tiểu đội trưởng, mặt mày hớn hở đi ở phía trước cười cười nói nói với đoàn người kia. Phù Mà sao lại bỏ qua cơ hội làm quen này chứ? Đi bên cạnh Sở Thiên, giống như đang bảo vệ đội phó đội trưởng phái đoàn.
Hàn Tam Thiên đi ở phía sau cùng, từ trước đến nay anh đều thích khiêm tốn, lúc này cũng không muốn làm ra vẻ gì, hơn nữa anh cũng không thèm làm bạn với những người kia. Tiểu Đào đi cạnh Sở Thiên, trên đường đi thỉnh thoảng quay đầu tìm Hàn Tam Thiên trong đám người, nhưng vì khoảng cách thực sự quá xa, hoàn toàn không thấy Hàn Tam Thiên ở đâu.
Giữa trưa, đám người cuối cùng cũng leo lên một ngọn núi cao gần tia sáng nhất. Địa hình nơi này vô cùng phức tạp, cột sáng nằm giữa những ngọn núi, vị trí xung quanh càng được bao bọc. Hiện tại ngọn núi nơi Hàn Tam Thiên và những người khác đang đứng là ngọn núi cao nhất trong bốn ngọn núi. Mặc dù phía sau là vực sâu vạn trượng, đây cũng là nơi quan sát tia sáng tốt nhất nên gần như tất cả mọi người muốn tìm báu vật đều phải đến đây.
Chỉ khi đến gần hơn, mới cảm nhận được khí thế hùng vĩ của cột sáng, toàn bộ cột sáng giống như một thanh kiếm khổng lồ, đứng ngang, trong vòng vài trăm mét bên trong đều là cát và đá bay, hàng nghìn chiếc lá quay cuồng trong cột sáng.
"Dị bảo, dị bảo đấy, trời ạ, trong một trăm năm qua, ta chưa từng nhìn thấy ánh sáng mạnh mẽ như vậy. Dưới cột sáng này hẳn là có bảo vật."
Có người không khỏi cảm thán nói, cho dù vẫn còn cách tia sang một khoảng nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được năng lượng đáng sợ của cột sáng này. Và gần như vào lúc này, ở các hướng khác, đội ngũ trùng trùng điệp điệp cũng đến đây.
Báu vật từ trên trời rơi xuống như thế đương nhiên có rất nhiều người ở thế giới Bát Phương muốn có được, rất nhiều người giống như đám Hàn Tam Thiên đều lập liên minh, cùng nhau đến đây. Đám người gặp nhau chào hỏi, tự hiểu ngầm, tuy là người chính đạo, nội tâm dơ bẩn nhưng vẫn phải làm bộ bên ngoài.
Tuy rằng ai cũng ghét bỏ sự tồn tại của nhau, bởi vì thêm người cũng có nghĩa với việc sẽ mất đi một phần cơ hội, trong lòng hận đối phương không nhanh chết đi nhưng trên mặt vẫn là vẻ cung kính kèm “Đến, đến, đến, vị này là Mã đạo trưởng."
"Vị này là chưởng môn Hư Cảnh Cung, Chu tiên sinh."
“Vị này là Sở Thiên của chúng ta, Sở tiên sinh."
Đám người tự giới thiệu người dẫn đầu, sau đó lại hành lễ. Hàn Tam Thiên trốn trong đám người, ánh mắt vẫn luôn nhìn chòng chọc vào cột sáng. Lúc này Hàn Tam Thiên ở gần mới thờ ơ phát hiện, cột sáng này thật sự có vấn đề. Cột sáng màu đỏ nhưng rõ ràng trong đó còn màu đỏ khác, bởi vì cột sáng tự mình xoay tròn, thêm có hàng nghìn lá rụng mới không dễ dàng phát hiện ra mà thôi.
Lúc này, Chân Phù Tử đi lên trước: “Chư vị, nếu tất cả mọi người đều đến đây tìm bảo vật, ta có một đề nghị, không biết nên không?"
Thấy mọi người sững sờ, Chân Phù Tử mới nói: "Lần này trên trời giáng xuống... lần này trời giáng xuống bảo vật lạ, chư vị đều biết, chấn động từ phương cho nên người trong thiên hạ đều đến. Vốn bảo vật xuất thế, chỉ cần có người có được, nếu nó rơi vào bất cứ ai có mặt đây thì không có gì đáng trách thế nhưng nếu nó rơi vào tay của ma đạo thì đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn với chính đạo chúng ta.
"Lời của Chân Phù Tử có đạo lý. Trên đường đi, ta có thấy một số bóng đen lén lút lướt qua, rõ ràng người của ma đạo cũng bị dị bảo làm cho kinh ngạc nên đã cử người đến cướp."
“Hừ, mấy tên ma đạo cặn bã đó, từ trước đến nay giống như ruồi, nơi nào có mùi tanh sẽ bay đến, thật sự khiến người ta ghê tởm."
“Ma tộc mặc dù ghê tởm, nhưng điều đáng nói nhất là thủ đoạn của bọn chúng hèn hạ hạ lưu, cũng có không ít kẻ độc ác, nếu để cho những tên đó có được dị bảo, thế giới Bát Phương của chúng ta còn có thể yên bình sao?"
Câu nói của Chân Phù Tử nhanh chóng được nhiều người tán thành. Thân là người chính đạo đương nhiên sẽ hay nói nhưng lời này, không chỉ tỏ vẻ lập trường của mình, đồng thời lại có thể có được thanh danh, sao lại không làm chứ. Hơn nữa có thể mượn cơ hội diệt trừ phe đối lập, tăng phần thắng có được bảo vật.
“Chư vị nói không sai, cho nên, ta đề nghị, chính đạo chúng ta cho dù là liên minh nhỏ nào chúng ta trước tiên, dù sao chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, vậy thì ở chung một chỗ trừ bỏ yêu ma. Đợi sau khi loại bỏ được mối uy hiếp này, nội bộ chúng ta lại tranh đoạt, các vị thấy thế nào?" Lúc này khóe miệng Chân Phù Tử nhếch lên, đề nghị.
Hàn Tam Thiên nghe thì nhíu mày. Tên Chân Phù Tử này thật sự đến đâu cũng kéo bè kết phải, thật là tử đạo hữu, bất tử bần đạo.
Đội trưởng của các nhóm nhìn nhau, trước mặt đây hình như đúng là cách tốt nhất.
"Được! Trừ bỏ yêu ma vốn là bổn phận của chúng ta, trước cứ buông chuyện dị bảo xuống nhưng nghĩa vụ bản thân nên tận nhất thì định phải tận."
"Ta cũng đồng ý."
“Trước hết giết đám ma tộc đáng chết kia, xem như là chuyện chính đạo nên làm vì nhân gian."
Một đám người tự xưng là trừ ma nhưng trong lòng đều có tính toán khác, ai hợp tác cùng nhau cũng biết mục tiêu nào đó là chuyện đương nhiên, chỉ là gọi là “chính nhân quân tử" đương nhiên chỉ là bên ngoài.
“Có điều, chúng ta đối phó như vậy, nhiều người thế này, ai sẽ dẫn đầu?" Có người kỳ lạ nói.
Lúc này, tùy tùng bên cạnh người đội người nào đó lập tức nói: “Nhắc đến người dẫn đầu, tự nhiên còn không phải vị Chu tiên sinh của Hư Cảnh cung bên cạnh ta sao."
Nghe nói lời ấy, người gọi là Chu tiên sinh đột nhiên vui mừng ra mặt, không khỏi mỉm cười lắc đầu, giả vờ xua tay.
“Hừ, Hư Cảnh cùng tính là gì chứ? Theo ta, Trần trưởng lão bên Thiên Hoả Dẫn mới đúng." Có người lập tức phản bác.
Vẻ mặt Chu tiên sinh lập tức khó chịu, ngược lại người bên cạnh Trần trưởng lão kia lúc này giả vờ cười một tiếng: “Không dám nhận, không dám nhận."
“Mẹ, Trần trưởng lão tính là gì? Theo ta, vị Sở Thiên Sở tiên sinh này là người có tư cách, hôm đó là hắn phá vỡ thần bút của Mặt cười quỷ, vị nào ở đây có tư cách so với hắn chứ?"
“Mẹ, Sở Thiên là cái lông, Trương tiên sinh Cự Đao vương của chúng ta mới là chân long thật sự."
Một đám người lập tức nhao nhao không nói chuyện nổi, lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng chế nhạo.
“Không phải ta nhằm vào ai mà nói tất cả mọi người đây đều là rác rưởi, cái gọi là người dẫn đầu, ngoại trừ chúng ta ra thì ai có tư cách chứ?"
Đám người quay lại nhìn, là một nhóm người đi đến, trong đó có một nữ tử tuyệt sắc như tiên.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 1876
10.0/10 từ 45 lượt.