Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 1871
Vừa rồi bầu trời vẫn còn rất quang đãng, lúc này mây đen kéo đến, mặt đất chấn động như động đất cực lớn. Những người đi trên đường Kỳ Sơn rất nhiều, lúc này bị lung lay, đứng không vững.
"Đây là có chuyện gì? Hẳn là trận chiến lớn trong thành Lộ Sương còn chưa kết thúc?"
“Nhưng dù cho như thế, cuộc chiến của thành Lộ Sương cũng không có động tĩnh lớn như thế?"
"Nơi này núi non rung chuyển, gió mây thay đổi, không giống như người có thể làm ra.”
"Nói không sai, có thể quy mô thế này, trừ khi..."
Đột nhiên, ngay khi đám người một đám người nhìn nhau không biết chuyện gì xả ra, có người chú ý tới, đỉnh Đông Bắc của Kỳ Sơn, một ánh sáng đỏ đột ở nhiên xông lên khỏi mặt đất tận lên trời, sau đó là một tiếng động cực kỳ lớn.
"Uỳnh!!"
Cho dù cách rất xa, nhưng âm thanh trầm đục này vẫn vang dội như cũ, mặt đất khẽ rung lên, ngay cả cây lớn xung quanh cũng lắc một cái, vô số tro bụi rơi xuống.
“Đây là....."
"Ta thao, đó là cái gì?"
"Mau nhìn, cột sáng thật lớn!"
“Ông trời à, đây là thứ gì vậy.”
Tất cả mọi người mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cột sáng, Hàn Tam Thiên cũng chú ý đến chú ý tới tia sáng đỏ phía xa giống như một cột trời. Thời điểm nhìn thấy nó, Hàn Tam Thiên cũng bị nó hấp dẫn. Đó là một cột sáng vô cùng to lớn, hơn nữa có ánh sáng đỏ toả ra. Theo quan sát của Hàn Tam Thiên mặc dù khoảng cách là hàng nghìn dặm, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ điên cuồng trào ra ngoài.
"Trời sinh dị biến, tất có vật bảo, đó là điềm lành.”
Ngay khi mọi người không hiểu, có người đột nhiên kêu lên.
Nghe nói như thế, đám người không khỏi quay lại nhìn. Đó là một ông lão tầm năm mươi tuổi, trên người mặc đạo bào, lúc này nhìn về phía cột sáng, vừa thì thào lầm bẩm, vừa ngón tay nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
“Đạo trưởng, lời này của ngài là có ý gì?”
“Ngài là nói đây là điềm lành? Tiếng vang kia là dị bảo rơi xuống từ trên?"
Một đám người nhất thời không bình tĩnh, thần vật đều có ánh sáng của bản thân, cho nên mỗi lần xuất thể, tất nhiên sẽ gây ra thay đổi lớn. Nhưng có thể bay lên tận trời, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, bọn hắn thật sự ít khi thấy.
Rất nhiều người thậm chí cố gắng cả đời, chỉ nghe qua truyền thuyết, không gặp được bao giờ. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới vào hôm nay lại may mắn mắt nhìn thấy một lần thiên địa dị biến nghìn năm khó gặp một lần này. Dị bảo hàng thế.
“Không sai, hơn nữa nếu như ta đoán không sai, lần này dị bảo rơi từ trên trời xuống, cấp bậc cực kỳ cao, thấp nhất cũng là tử kim."
Câu nói của đạo trưởng lập tức khiến đám người như là vỡ tổ.
Dị bảo cấp Tử kim, mặc kệ là thần binh hay Linh thú, hoặc là cái khác, đều là thứ có cấp bậc cao trong thế giới Bát Phương, là cực kỳ cao, à siêu bảo vật có thể gặp nhưng không tìm được.
Loại đồ này, nếu ai có thể có được, ít nhất có tu vi hơn nghìn năm. Nếu như người có tu vi cao một chút vậy dù kém cỏi nhất cũng có thể chiếm cứ một phương.
Cho nên, lúc này mọi người đều kích động vô cùng, giống như thứ này đã bày ra trước mặt.
“Nếu là như vậy, vậy chúng ta mau chóng đến đó. Lỡ may là bảo bối gì đó, vậy không phải đã phát tài sao?" Có người kích động hét lên.
“Ha ha, coi như thật là bảo bối Tử kim thì sao chứ. Ngươi cho rằng loại nhân vật nhỏ như ngươi có thể cầm được thứ này à?" Người vừa nói, nhất thời có người bị dội một gáo nước lạnh.
"Coi như không được, tham gia xem náo nhiệt thì sao chứ? Cả một đời người, có thể nhìn thấy loại bảo bối cấp bậc này, cho dù chết, cũng không tiếc.”
“Nói không sai, bảo bối này là của ai thì phải xem vận khí ai tốt. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lỡ may trong chúng ta lấy được thì sao?"
"Vị huynh đệ kia nói rất đúng, coi như liều một phen, kẻ hèn thành kẻ sang."
Một đám người càng thảo luận càng sôi nổi, Hàn Tam Thiên nghe xong lắc đầu cười khổ. Xem ra trong này đều là người muốn đi đánh bạch, thắng thì vẻ vang, thua thì mất trắng.
Nhìn Hàn Tam Thiên cười khổ, lúc này Phù Mị không giấu được sự phấn khích, cố gắng hết sức kìm nén, nở nụ cười như nửa thật nửa đùa, nhìn Anh Tam Thiên: “Tam Thiên ca ca, nếu không chúng ta cũng đi xem thử?"
Phù Mị cũng giống mọi người, đều muốn đánh cược, thậm chí nàng còn thích các cược hơn phần lớn kẻ đây. Bởi vì từ nhỏ nàng đã bị Phù Dao chèn ép, Phù Mị không chịu thừa nhận thất bại về tất cả các mặt, cho nên loại chèn ép này, nàng không thể chống lại loại đàn áp này.
Tuy nhiên, Phù Mị là người không chịu thừa nhận thất bại, vì vậy để vượt qua Phù Sao, nàng đều đánh cược. Dù là đặt cược vào Ngao Nghĩa, sau đó vẫn bị Hành Tam Thiên đánh bại, cũng không phải là cược sao?!
Bây giờ nghe nói bảo vật xuất hiện, một kẻ chuyên cá cược như Phù Mị nàng tự nhiên không thể nhẫn nhịn được nữa, lúc này lại kích động. Tuy rằng có vẻ lễ phép, cười khá lãnh đạm nhưng trên thực tế trong lòng của nàng hận không thể vác dao kề cổ Hàn Tam Thiên. Nếu hắn dám không đồng ý, nàng sẽ thẳng tay chém xuống.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
"Đây là có chuyện gì? Hẳn là trận chiến lớn trong thành Lộ Sương còn chưa kết thúc?"
“Nhưng dù cho như thế, cuộc chiến của thành Lộ Sương cũng không có động tĩnh lớn như thế?"
"Nơi này núi non rung chuyển, gió mây thay đổi, không giống như người có thể làm ra.”
"Nói không sai, có thể quy mô thế này, trừ khi..."
Đột nhiên, ngay khi đám người một đám người nhìn nhau không biết chuyện gì xả ra, có người chú ý tới, đỉnh Đông Bắc của Kỳ Sơn, một ánh sáng đỏ đột ở nhiên xông lên khỏi mặt đất tận lên trời, sau đó là một tiếng động cực kỳ lớn.
"Uỳnh!!"
Cho dù cách rất xa, nhưng âm thanh trầm đục này vẫn vang dội như cũ, mặt đất khẽ rung lên, ngay cả cây lớn xung quanh cũng lắc một cái, vô số tro bụi rơi xuống.
“Đây là....."
"Ta thao, đó là cái gì?"
"Mau nhìn, cột sáng thật lớn!"
“Ông trời à, đây là thứ gì vậy.”
Tất cả mọi người mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cột sáng, Hàn Tam Thiên cũng chú ý đến chú ý tới tia sáng đỏ phía xa giống như một cột trời. Thời điểm nhìn thấy nó, Hàn Tam Thiên cũng bị nó hấp dẫn. Đó là một cột sáng vô cùng to lớn, hơn nữa có ánh sáng đỏ toả ra. Theo quan sát của Hàn Tam Thiên mặc dù khoảng cách là hàng nghìn dặm, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ điên cuồng trào ra ngoài.
"Trời sinh dị biến, tất có vật bảo, đó là điềm lành.”
Ngay khi mọi người không hiểu, có người đột nhiên kêu lên.
Nghe nói như thế, đám người không khỏi quay lại nhìn. Đó là một ông lão tầm năm mươi tuổi, trên người mặc đạo bào, lúc này nhìn về phía cột sáng, vừa thì thào lầm bẩm, vừa ngón tay nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
“Đạo trưởng, lời này của ngài là có ý gì?”
“Ngài là nói đây là điềm lành? Tiếng vang kia là dị bảo rơi xuống từ trên?"
Một đám người nhất thời không bình tĩnh, thần vật đều có ánh sáng của bản thân, cho nên mỗi lần xuất thể, tất nhiên sẽ gây ra thay đổi lớn. Nhưng có thể bay lên tận trời, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, bọn hắn thật sự ít khi thấy.
Rất nhiều người thậm chí cố gắng cả đời, chỉ nghe qua truyền thuyết, không gặp được bao giờ. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới vào hôm nay lại may mắn mắt nhìn thấy một lần thiên địa dị biến nghìn năm khó gặp một lần này. Dị bảo hàng thế.
“Không sai, hơn nữa nếu như ta đoán không sai, lần này dị bảo rơi từ trên trời xuống, cấp bậc cực kỳ cao, thấp nhất cũng là tử kim."
Câu nói của đạo trưởng lập tức khiến đám người như là vỡ tổ.
Dị bảo cấp Tử kim, mặc kệ là thần binh hay Linh thú, hoặc là cái khác, đều là thứ có cấp bậc cao trong thế giới Bát Phương, là cực kỳ cao, à siêu bảo vật có thể gặp nhưng không tìm được.
Loại đồ này, nếu ai có thể có được, ít nhất có tu vi hơn nghìn năm. Nếu như người có tu vi cao một chút vậy dù kém cỏi nhất cũng có thể chiếm cứ một phương.
Cho nên, lúc này mọi người đều kích động vô cùng, giống như thứ này đã bày ra trước mặt.
“Nếu là như vậy, vậy chúng ta mau chóng đến đó. Lỡ may là bảo bối gì đó, vậy không phải đã phát tài sao?" Có người kích động hét lên.
“Ha ha, coi như thật là bảo bối Tử kim thì sao chứ. Ngươi cho rằng loại nhân vật nhỏ như ngươi có thể cầm được thứ này à?" Người vừa nói, nhất thời có người bị dội một gáo nước lạnh.
"Coi như không được, tham gia xem náo nhiệt thì sao chứ? Cả một đời người, có thể nhìn thấy loại bảo bối cấp bậc này, cho dù chết, cũng không tiếc.”
“Nói không sai, bảo bối này là của ai thì phải xem vận khí ai tốt. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lỡ may trong chúng ta lấy được thì sao?"
"Vị huynh đệ kia nói rất đúng, coi như liều một phen, kẻ hèn thành kẻ sang."
Một đám người càng thảo luận càng sôi nổi, Hàn Tam Thiên nghe xong lắc đầu cười khổ. Xem ra trong này đều là người muốn đi đánh bạch, thắng thì vẻ vang, thua thì mất trắng.
Nhìn Hàn Tam Thiên cười khổ, lúc này Phù Mị không giấu được sự phấn khích, cố gắng hết sức kìm nén, nở nụ cười như nửa thật nửa đùa, nhìn Anh Tam Thiên: “Tam Thiên ca ca, nếu không chúng ta cũng đi xem thử?"
Phù Mị cũng giống mọi người, đều muốn đánh cược, thậm chí nàng còn thích các cược hơn phần lớn kẻ đây. Bởi vì từ nhỏ nàng đã bị Phù Dao chèn ép, Phù Mị không chịu thừa nhận thất bại về tất cả các mặt, cho nên loại chèn ép này, nàng không thể chống lại loại đàn áp này.
Tuy nhiên, Phù Mị là người không chịu thừa nhận thất bại, vì vậy để vượt qua Phù Sao, nàng đều đánh cược. Dù là đặt cược vào Ngao Nghĩa, sau đó vẫn bị Hành Tam Thiên đánh bại, cũng không phải là cược sao?!
Bây giờ nghe nói bảo vật xuất hiện, một kẻ chuyên cá cược như Phù Mị nàng tự nhiên không thể nhẫn nhịn được nữa, lúc này lại kích động. Tuy rằng có vẻ lễ phép, cười khá lãnh đạm nhưng trên thực tế trong lòng của nàng hận không thể vác dao kề cổ Hàn Tam Thiên. Nếu hắn dám không đồng ý, nàng sẽ thẳng tay chém xuống.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 1871
10.0/10 từ 45 lượt.