Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 1868
Lúc này sắc mặt Hàn Tam Thiên đã lạnh như băng, trong tay cầm lấy thanh kiếm dài, sức mạnh phóng ra phía bên ngoài, thậm chí cơn giận dữ còn nhấc lên một cơn gió, gương mặt vốn anh tuấn kia của Hàn Tam Thiên, điều này khiến cho Hàn Tam Thiên giống như là một bức tượng của một chiến thần đẹp trai đang tức giận vậy.
Thậm chí còn khiến trái tim mấy cô gái trong liên minh chính đạo phải rộn ràng, liếc nhìn liên tục.
Nếu như người nam nhân này không phải là người ma đạo thì thật tốt biết bao, ít nhất các nàng cũng có cơ hội.
Diệp Cô Thành bị một câu mắng ngu ngốc của Hàn Tam Thiên chọc cho tức điên lên, từ trước đến nay loại người ngạo mạn kiêu căng như hắn ta chỉ nghe những lời đường mật, không tiếp thu những lời nói xấu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên:
"Ngươi dám mắng ta là ngu ngốc sao? Ngươi có tư cách gì chứ? Tên rác rưởi đáng chết! Tên nô lệ đáng chết!"
"Chẳng lẽ anh còn không ngu hay sao? Lãng phí thời gian tranh đấu với tôi, anh đã quên anh đến đây là để làm gì rồi sao?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Tam Vĩnh đại sư được nhắc nhở bởi câu nói của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức nhận ra, vung bàn tay lớn lên, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử nhanh chóng mở phòng giam cứu người.
"Diệp sư huynh, Hàn Tam Thiên nói rất có lý, chúng ta đến đây là để cứu người, không cần phải hiếu chiến như thế."
Lúc này Tần Sương cũng mở miệng nói.
"Ngươi câm miệng lại cho ta, cứu người thì các ngươi cứu đi, chức trách của ta là trừ ma vệ đạo, Hàn Tam Thiên, đồ khốn nạn, chịu chết đi."
Diệp Cô Thành tức giận quát lớn, trực tiếp vọt về phía Hàn Tam Thiên.
"Phiền toái!"
Hàn Tam Thiên quát lên một tiếng lớn, đột nhiên kim quang trên người lóe lên, sức mạnh tụ trong tay, nếu như hắn ta đã muốn chịu chết, vậy cũng đừng trách anh vô tình.
Nhưng đúng vào lúc Hàn Tam Thiên sắp nâng tay lên để cho Diệp Cô Thành một kích trí mạng, lúc này bỗng nhiên có một thân ảnh bay qua, sau đó lại che trước người Hàn Tam Thiên, cầm theo kiếm trực tiếp chống lại đòn tấn công của Diệp Cô Thành.
"Tần Sương?!"
"Cái gì?!"
Đến khi nhìn thấy rõ hình bóng và gương mặt thanh tú xinh đẹp kia đang che chắn cho Hàn Tam Thiên rồi, ngay lập tức phía liên minh chính đạo cảm thấy kinh ngạc.
Tuy rằng phía liên minh có không ít người, nhưng Tần Sương nhất định là một trong số ít lực lượng chủ chốt, hơn nữa nàng lại có dung mạo xinh đẹp, là người có chữ tín trong liên minh tạm thời này, lúc này, khi Diệp Cô Thành đang tấn công Hàn Tam Thiên, nàng vậy mà lại đột nhiên ra tay ngăn cản, thậm chí còn trực tiếp đánh lại Diệp Cô Thành.
Hàn Tam Thiên cũng có một chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Việc này Tần Sương cũng đã làm đến mấy lần rồi, mặc dù bây giờ Hàn Tam Thiên đã không phải là Hàn Tam Thiên của trước đây từ lâu rồi, đối phó với một tên Diệp Cô Thành, ở trong mắt Hàn Tam Thiên, cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, loại hành động này của Tần Sương vẫn khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy ấm áp, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Hàn Tam Thiên thật sự coi Tần Sương là một người bạn.
Nhìn thấy Tần Sương xông lên, gương mặt Diệp Cô Thành biến thành dữ tợn, tức giận không thể nhịn được, vừa ngăn cản vừa lạnh giọng gào lên:
"Tần Sương, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì hay không? Cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn còn muốn giúp tên rác rưởi chết tiệt kia sao? Ngươi đang nổi giáo cho giặc đầy, ngươi có biết không hả? Ngày hôm nay người muốn nhìn thấy nhiều người đàn bà chết trên tay hắn, thì người mới bằng lòng từ bỏ ý định hay sao?"
Tần Sương cắn chặt môi, không nói không nghe, chỉ là liều mạng tấn công về phía Diệp Cô Thành.
Tần Sương dùng một kiếm đánh lui Diệp Cô Thành, mạnh mẽ nhìn về phía Hàn Tam Thiên rồi hô lên.
Hàn Tam Thiên hơi sửng sốt một chút, thu hồi lại sức mạnh trong tay, lắc đầu, dùng một chưởng đánh về phía người liên minh chính đạo mở ra một con đường. Sau đó cả người chạy như bay về phía cửa ra vào.
Trong quá trình bay Hàn Tam Thiên đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng anh biết Tần Sương là một đệ tử quan trọng của phái Hư Vô, mặc dù nàng vì anh mà chặn kiếm, cho dù không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng Hàn Tam Thiên cũng hiểu được, không nghi ngờ gì Tần Sương là đang lãng phí chính tiền đồ và tương lai của chính mình, bởi vì nàng đã phản bội một cách ngang nhiên như thế, cho dù thoát được không bị trừng phạt, nhưng cũng sẽ mất lòng người, không nhận được sự bồi dưỡng.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng hiểu được, anh ở lại chỉ khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn, cho nên, rời đi là lựa chọn hợp lý nhất.
Thật ra anh cũng không phải lo lắng về việc mình không đánh lại đám người kia, mà là lo lắng đám người kia sẽ uồng phí nhiều khí lực trên người chính anh, đến lúc ấy cũng không có sức lực để cứu hơn bốn trăm cô gái kia ra.
Ra đến cửa ra vào, lúc này trong trang viên cũng đã đầy tiếng la hét, những đệ tử của liên minh chính đạo và những thủ vệ của trang viên đang quấn lấy nhau, xung quanh đều là thi thể, dưới ánh trăng, hồ nước cũng đã bị nhuộm đỏ.
Đi ra khỏi trang viên, Hàn Tam Thiên bay nhanh rời đi, Hàn Tam Thiên cũng không quay trở về khách sạn, ngược lại lại bay về phía đường tắt không có người.
Quả nhiên, vừa mới rơi xuống đất, phía sau có một tiếng vang nhỏ, sau đó một tiếng quát lạnh:
Mùi hương vô cùng quen thuộc và đặc biệt, Hàn Tam Thiên biết người đến là ai.
"Ta biết, đối với chuyện của phái Hư Vô đã mang đến cho ngươi một đả kích rất lớn, nhưng Hàn Tam Thiên, ngươi còn có ta, vì sao ngươi lại đắm mình trong trụy lạc, cùng với những tên Ma tộc ấy bắt cóc những cô gái vô tội kia chứ?"
Nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên, trong mắt Tần Sương lộ vẻ bi thương.
Cho dù nàng không muốn tin tưởng rằng trước đây Hàn Tam Thiên đã bắt cóc Tiểu Đào, nhưng chuyện đêm nay lại là thật, Tần Sương cũng không thể không thừa nhận được, Hàn Tam Thiên đã sa đọa, nhân chứng vật chứng đều có, không tin cũng phải tin là thật.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút thất vọng:
"Vậy vì sao cô còn muốn giúp tôi? Còn lấy chính tương lai và tiền đồ của mình ra giúp tôi chứ?"
"Bởi vì... Hàn Tam Thiên, ta thích ngươi!"
Tần Sương khẽ cắn môi, nhìn Hàn Tam Thiên, mở miệng nói.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Thậm chí còn khiến trái tim mấy cô gái trong liên minh chính đạo phải rộn ràng, liếc nhìn liên tục.
Nếu như người nam nhân này không phải là người ma đạo thì thật tốt biết bao, ít nhất các nàng cũng có cơ hội.
Diệp Cô Thành bị một câu mắng ngu ngốc của Hàn Tam Thiên chọc cho tức điên lên, từ trước đến nay loại người ngạo mạn kiêu căng như hắn ta chỉ nghe những lời đường mật, không tiếp thu những lời nói xấu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên:
"Ngươi dám mắng ta là ngu ngốc sao? Ngươi có tư cách gì chứ? Tên rác rưởi đáng chết! Tên nô lệ đáng chết!"
"Chẳng lẽ anh còn không ngu hay sao? Lãng phí thời gian tranh đấu với tôi, anh đã quên anh đến đây là để làm gì rồi sao?"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
Tam Vĩnh đại sư được nhắc nhở bởi câu nói của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức nhận ra, vung bàn tay lớn lên, vội vàng ra lệnh cho các đệ tử nhanh chóng mở phòng giam cứu người.
"Diệp sư huynh, Hàn Tam Thiên nói rất có lý, chúng ta đến đây là để cứu người, không cần phải hiếu chiến như thế."
Lúc này Tần Sương cũng mở miệng nói.
"Ngươi câm miệng lại cho ta, cứu người thì các ngươi cứu đi, chức trách của ta là trừ ma vệ đạo, Hàn Tam Thiên, đồ khốn nạn, chịu chết đi."
Diệp Cô Thành tức giận quát lớn, trực tiếp vọt về phía Hàn Tam Thiên.
"Phiền toái!"
Hàn Tam Thiên quát lên một tiếng lớn, đột nhiên kim quang trên người lóe lên, sức mạnh tụ trong tay, nếu như hắn ta đã muốn chịu chết, vậy cũng đừng trách anh vô tình.
Nhưng đúng vào lúc Hàn Tam Thiên sắp nâng tay lên để cho Diệp Cô Thành một kích trí mạng, lúc này bỗng nhiên có một thân ảnh bay qua, sau đó lại che trước người Hàn Tam Thiên, cầm theo kiếm trực tiếp chống lại đòn tấn công của Diệp Cô Thành.
"Tần Sương?!"
"Cái gì?!"
Đến khi nhìn thấy rõ hình bóng và gương mặt thanh tú xinh đẹp kia đang che chắn cho Hàn Tam Thiên rồi, ngay lập tức phía liên minh chính đạo cảm thấy kinh ngạc.
Tuy rằng phía liên minh có không ít người, nhưng Tần Sương nhất định là một trong số ít lực lượng chủ chốt, hơn nữa nàng lại có dung mạo xinh đẹp, là người có chữ tín trong liên minh tạm thời này, lúc này, khi Diệp Cô Thành đang tấn công Hàn Tam Thiên, nàng vậy mà lại đột nhiên ra tay ngăn cản, thậm chí còn trực tiếp đánh lại Diệp Cô Thành.
Hàn Tam Thiên cũng có một chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Việc này Tần Sương cũng đã làm đến mấy lần rồi, mặc dù bây giờ Hàn Tam Thiên đã không phải là Hàn Tam Thiên của trước đây từ lâu rồi, đối phó với một tên Diệp Cô Thành, ở trong mắt Hàn Tam Thiên, cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, loại hành động này của Tần Sương vẫn khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy ấm áp, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Hàn Tam Thiên thật sự coi Tần Sương là một người bạn.
Nhìn thấy Tần Sương xông lên, gương mặt Diệp Cô Thành biến thành dữ tợn, tức giận không thể nhịn được, vừa ngăn cản vừa lạnh giọng gào lên:
"Tần Sương, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì hay không? Cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn còn muốn giúp tên rác rưởi chết tiệt kia sao? Ngươi đang nổi giáo cho giặc đầy, ngươi có biết không hả? Ngày hôm nay người muốn nhìn thấy nhiều người đàn bà chết trên tay hắn, thì người mới bằng lòng từ bỏ ý định hay sao?"
Tần Sương cắn chặt môi, không nói không nghe, chỉ là liều mạng tấn công về phía Diệp Cô Thành.
Tần Sương dùng một kiếm đánh lui Diệp Cô Thành, mạnh mẽ nhìn về phía Hàn Tam Thiên rồi hô lên.
Hàn Tam Thiên hơi sửng sốt một chút, thu hồi lại sức mạnh trong tay, lắc đầu, dùng một chưởng đánh về phía người liên minh chính đạo mở ra một con đường. Sau đó cả người chạy như bay về phía cửa ra vào.
Trong quá trình bay Hàn Tam Thiên đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng anh biết Tần Sương là một đệ tử quan trọng của phái Hư Vô, mặc dù nàng vì anh mà chặn kiếm, cho dù không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng Hàn Tam Thiên cũng hiểu được, không nghi ngờ gì Tần Sương là đang lãng phí chính tiền đồ và tương lai của chính mình, bởi vì nàng đã phản bội một cách ngang nhiên như thế, cho dù thoát được không bị trừng phạt, nhưng cũng sẽ mất lòng người, không nhận được sự bồi dưỡng.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng hiểu được, anh ở lại chỉ khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn, cho nên, rời đi là lựa chọn hợp lý nhất.
Thật ra anh cũng không phải lo lắng về việc mình không đánh lại đám người kia, mà là lo lắng đám người kia sẽ uồng phí nhiều khí lực trên người chính anh, đến lúc ấy cũng không có sức lực để cứu hơn bốn trăm cô gái kia ra.
Ra đến cửa ra vào, lúc này trong trang viên cũng đã đầy tiếng la hét, những đệ tử của liên minh chính đạo và những thủ vệ của trang viên đang quấn lấy nhau, xung quanh đều là thi thể, dưới ánh trăng, hồ nước cũng đã bị nhuộm đỏ.
Đi ra khỏi trang viên, Hàn Tam Thiên bay nhanh rời đi, Hàn Tam Thiên cũng không quay trở về khách sạn, ngược lại lại bay về phía đường tắt không có người.
Quả nhiên, vừa mới rơi xuống đất, phía sau có một tiếng vang nhỏ, sau đó một tiếng quát lạnh:
Mùi hương vô cùng quen thuộc và đặc biệt, Hàn Tam Thiên biết người đến là ai.
"Ta biết, đối với chuyện của phái Hư Vô đã mang đến cho ngươi một đả kích rất lớn, nhưng Hàn Tam Thiên, ngươi còn có ta, vì sao ngươi lại đắm mình trong trụy lạc, cùng với những tên Ma tộc ấy bắt cóc những cô gái vô tội kia chứ?"
Nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tam Thiên, trong mắt Tần Sương lộ vẻ bi thương.
Cho dù nàng không muốn tin tưởng rằng trước đây Hàn Tam Thiên đã bắt cóc Tiểu Đào, nhưng chuyện đêm nay lại là thật, Tần Sương cũng không thể không thừa nhận được, Hàn Tam Thiên đã sa đọa, nhân chứng vật chứng đều có, không tin cũng phải tin là thật.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút thất vọng:
"Vậy vì sao cô còn muốn giúp tôi? Còn lấy chính tương lai và tiền đồ của mình ra giúp tôi chứ?"
"Bởi vì... Hàn Tam Thiên, ta thích ngươi!"
Tần Sương khẽ cắn môi, nhìn Hàn Tam Thiên, mở miệng nói.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 1868
10.0/10 từ 45 lượt.