Chàng Rể Siêu Cấp
Chương 1856
Phía dưới một gốc cây cổ thụ khô héo, có một ngôi miếu cổ, trải qua bao mưa gió, lâu năm không được tu sửa, tường gạch hư hỏng, đổ nát xập xệ, cỏ dại mọc um tùm.
Trước miếu, một cái bảng hiệu làm bằng gỗ đã bị nghiêng vẹo, cảm giác thê lương và cô đơn không sao kể xiết.
Trong viện, ông lão ban nãy, lúc này thân thể hơi còng lưng đang từ từ đi vào trong miếu.
Sau khi đi vào, ông ta lấy từ trong ngực ra một bao lớn dược liệu, sau đó, vén cái rèn đã rách nát lên, đi vào nội đường.
Lúc này Hàn Tam Thiên cũng đi vào, mượn bóng đêm đi vào đại điện, trong điện có bốn bức tượng hung thần ác sát, không hề vì năm tháng gió sương mà ôn hòa hơn, ngược lại còn có vẻ càng thêm dữ tợn hơn, trong màn đêm, như bốn con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, trên mặt đất thì dơ dáy bẩn thỉu, cỏ khô rơi rải rác, bên trong cùng có một đồng cỏ, hẳn là chỗ ngủ của ông lão kia.
Hàn Tam Thiên vừa định đi đến, lại không chú ý, dưới chân bỗng vấp phải một cái lô đỉnh trên mặt đất, lập tức phát ra tiếng vang.
Hàn Tam Thiên cúi xuống nhặt lô đỉnh lên, lại cau mày lại, bởi vì cái lô đỉnh anh vừa đá phải, vậy mà lại giống hệt với cái mà lúc nãy vừa mua.
Nhưng vào lúc này, vải mành được nâng lên, ông lão từ bên trong đi ra, trong sắc mặt mang theo chút lạnh lùng, thấy là Hàn Tam Thiên thì mới hơi hòa
hoãn một chút: "Là ngươi?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, ông lão này, chính là ông lão đã bán cái lô đỉnh kia cho mình lúc nãy.
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý rồi? Nhưng xin lỗi, ta đã tiêu hết tiền rồi." ông lão lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Một cái lô đỉnh, bán một triệu tử tinh, đáng lẽ ông có thể cầm số tiền này tha hồ tiêu diêu tự tại, nhưng ông lại đi tiệm bán thuốc, mua các loại dược liệu quý báu, với tình trạng thân thể của ông, cũng không cần phải như thế mà."
"Ngươi theo dõi ta? Còn nữa, đây là chuyện của ta, không cần ngươi để ý tới."
Nói xong, Hàn Tam Thiên lấy Thanh Long đỉnh ra, đưa cho ông lão. Thật ra, anh cũng không muốn nó, sở dĩ quyết định mua, hoàn toàn là bởi vì lúc trước anh thấy được sự lo lắng trong mắt của ông lão, trực giác nói cho anh biết ông lão này nhất định rất thiếu số tiền kia, nếu không, ông ta cũng sẽ không lấy lô đỉnh trân quý nhất của mình mang đi bán.
Mặc dù Hàn Tam Thiên cũng không cảm thấy cái lô đỉnh này có gì hiếm lạ trân quý, nhưng ánh mắt của ông lão lại nói cho hắn biết, tối thiểu thì nó cũng là thứ rất quan trọng đối với ông lão.
Cho nên một triệu này, chủ yếu là Hàn Tam Thiên muốn giúp ông lão.
Dựa vào trực giác của Hàn Tam Thiên, ông lão này tuyệt không phải người chợ búa, mà lại rất có cốt khí, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, chắc chắn ông sẽ không làm như thế.
"Ngươi đây là đang thương hại ta sao?" ông lão nhướng mày.
"Tôi biết, nó rất quan trọng đối với ông, quân tử không giành thứ yêu thích của người khác, mặc dù tôi cũng không được xem là quân tử, nhưng cũng cố gắng để có thể giống một quân tử, không biết tiền bối có thể cho tôi cơ hội này không." Hàn Tam Thiên cười nói.
Cảm nhận được thiện ý của Hàn Tam Thiên, ông lão cũng không cảnh giác như vậy nữa, quay người đi sang một phía khác: "Đồ mà Hàn Tiêu ta đã bán đi thì sẽ không lấy lại, đừng nói là đỉnh kia, cho dù là cái mạng này của lão phu, thì ta cũng không mảy may hối hận. Đồ, ngươi cứ lấy về đi, ta cũng xin nhận ý tốt của ngươi."
Hàn Tam Thiên cười cười, gật gật đầu, quay người định rời đi, tuy mình có ý tốt, nhưng cũng không nên ép buộc.
Vừa tới cửa miếu, bỗng nhiên, Hàn Tiêu lại nói: "Ngươi thật sự là đến đưa đỉnh?"
Hàn Tam Thiên không nói gì.
"Được rồi, nếu người đã có ý tốt, ta cũng không thể nhận không, ngươi tạm quay lại." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, không biết ông lão muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.
Ông lão cúi xuống, nhặt cái lô đỉnh ban nãy bị Hàn Tam Thiên đá trúng lên, sau đó trực tiếp ném nó cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ: "Tiền bối, vẫn là giá cả như trước sao?" Nói xong, Hàn Tam Thiên liền muốn lấy tiền ra.
"Không cần, cái này là ta tặng ngươi." Ông lão nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không làm không dám hưởng công."
Ông lão nhìn Hàn Tam Thiên một chút, rồi lạnh lùng nói: "Đây là Song Long đỉnh, chỉ một cái thì có lẽ không đáng tiền, nhưng một khi Song Long sát nhập, chính là lô đỉnh mạnh nhất trên đời này, giá trị liên thành."
Nói xong, đột nhiên ông lão vận lực, nhất thời hai cái đỉnh trong tay Hàn Tam Thiên đột nhiên bay lên, điên cuồng vận chuyển giữa không trung theo khống chế của ông lão.
Hai đỉnh càng lúc càng sáng hơn, càng chuyển động mạnh mẽ theo hình bát quái, cuối cùng phịch một tiếng, một cái đỉnh lớn bằng chừng vòng tay một người rơi xuống trước người Hàn Tam Thiên.
Bề ngoài của nó đã hoàn toàn khác hai cái vừa nãy, thậm chí dưới ánh trăng, còn có ánh sáng lóng lánh tỏa ra, thần kỳ nhất chính là trên thân đỉnh, có hai con Thanh Long vờn quanh, như đang chậm rãi bay lượn.
Hàn Tam Thiên nhìn đến đây, khẽ cau mày, khó có thể tin nhìn cái đỉnh lớn trước mắt.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Trước miếu, một cái bảng hiệu làm bằng gỗ đã bị nghiêng vẹo, cảm giác thê lương và cô đơn không sao kể xiết.
Trong viện, ông lão ban nãy, lúc này thân thể hơi còng lưng đang từ từ đi vào trong miếu.
Sau khi đi vào, ông ta lấy từ trong ngực ra một bao lớn dược liệu, sau đó, vén cái rèn đã rách nát lên, đi vào nội đường.
Lúc này Hàn Tam Thiên cũng đi vào, mượn bóng đêm đi vào đại điện, trong điện có bốn bức tượng hung thần ác sát, không hề vì năm tháng gió sương mà ôn hòa hơn, ngược lại còn có vẻ càng thêm dữ tợn hơn, trong màn đêm, như bốn con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, trên mặt đất thì dơ dáy bẩn thỉu, cỏ khô rơi rải rác, bên trong cùng có một đồng cỏ, hẳn là chỗ ngủ của ông lão kia.
Hàn Tam Thiên vừa định đi đến, lại không chú ý, dưới chân bỗng vấp phải một cái lô đỉnh trên mặt đất, lập tức phát ra tiếng vang.
Hàn Tam Thiên cúi xuống nhặt lô đỉnh lên, lại cau mày lại, bởi vì cái lô đỉnh anh vừa đá phải, vậy mà lại giống hệt với cái mà lúc nãy vừa mua.
Nhưng vào lúc này, vải mành được nâng lên, ông lão từ bên trong đi ra, trong sắc mặt mang theo chút lạnh lùng, thấy là Hàn Tam Thiên thì mới hơi hòa
hoãn một chút: "Là ngươi?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, ông lão này, chính là ông lão đã bán cái lô đỉnh kia cho mình lúc nãy.
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý rồi? Nhưng xin lỗi, ta đã tiêu hết tiền rồi." ông lão lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Một cái lô đỉnh, bán một triệu tử tinh, đáng lẽ ông có thể cầm số tiền này tha hồ tiêu diêu tự tại, nhưng ông lại đi tiệm bán thuốc, mua các loại dược liệu quý báu, với tình trạng thân thể của ông, cũng không cần phải như thế mà."
"Ngươi theo dõi ta? Còn nữa, đây là chuyện của ta, không cần ngươi để ý tới."
Nói xong, Hàn Tam Thiên lấy Thanh Long đỉnh ra, đưa cho ông lão. Thật ra, anh cũng không muốn nó, sở dĩ quyết định mua, hoàn toàn là bởi vì lúc trước anh thấy được sự lo lắng trong mắt của ông lão, trực giác nói cho anh biết ông lão này nhất định rất thiếu số tiền kia, nếu không, ông ta cũng sẽ không lấy lô đỉnh trân quý nhất của mình mang đi bán.
Mặc dù Hàn Tam Thiên cũng không cảm thấy cái lô đỉnh này có gì hiếm lạ trân quý, nhưng ánh mắt của ông lão lại nói cho hắn biết, tối thiểu thì nó cũng là thứ rất quan trọng đối với ông lão.
Cho nên một triệu này, chủ yếu là Hàn Tam Thiên muốn giúp ông lão.
Dựa vào trực giác của Hàn Tam Thiên, ông lão này tuyệt không phải người chợ búa, mà lại rất có cốt khí, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, chắc chắn ông sẽ không làm như thế.
"Ngươi đây là đang thương hại ta sao?" ông lão nhướng mày.
"Tôi biết, nó rất quan trọng đối với ông, quân tử không giành thứ yêu thích của người khác, mặc dù tôi cũng không được xem là quân tử, nhưng cũng cố gắng để có thể giống một quân tử, không biết tiền bối có thể cho tôi cơ hội này không." Hàn Tam Thiên cười nói.
Cảm nhận được thiện ý của Hàn Tam Thiên, ông lão cũng không cảnh giác như vậy nữa, quay người đi sang một phía khác: "Đồ mà Hàn Tiêu ta đã bán đi thì sẽ không lấy lại, đừng nói là đỉnh kia, cho dù là cái mạng này của lão phu, thì ta cũng không mảy may hối hận. Đồ, ngươi cứ lấy về đi, ta cũng xin nhận ý tốt của ngươi."
Hàn Tam Thiên cười cười, gật gật đầu, quay người định rời đi, tuy mình có ý tốt, nhưng cũng không nên ép buộc.
Vừa tới cửa miếu, bỗng nhiên, Hàn Tiêu lại nói: "Ngươi thật sự là đến đưa đỉnh?"
Hàn Tam Thiên không nói gì.
"Được rồi, nếu người đã có ý tốt, ta cũng không thể nhận không, ngươi tạm quay lại." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, không biết ông lão muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.
Ông lão cúi xuống, nhặt cái lô đỉnh ban nãy bị Hàn Tam Thiên đá trúng lên, sau đó trực tiếp ném nó cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ: "Tiền bối, vẫn là giá cả như trước sao?" Nói xong, Hàn Tam Thiên liền muốn lấy tiền ra.
"Không cần, cái này là ta tặng ngươi." Ông lão nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không làm không dám hưởng công."
Ông lão nhìn Hàn Tam Thiên một chút, rồi lạnh lùng nói: "Đây là Song Long đỉnh, chỉ một cái thì có lẽ không đáng tiền, nhưng một khi Song Long sát nhập, chính là lô đỉnh mạnh nhất trên đời này, giá trị liên thành."
Nói xong, đột nhiên ông lão vận lực, nhất thời hai cái đỉnh trong tay Hàn Tam Thiên đột nhiên bay lên, điên cuồng vận chuyển giữa không trung theo khống chế của ông lão.
Hai đỉnh càng lúc càng sáng hơn, càng chuyển động mạnh mẽ theo hình bát quái, cuối cùng phịch một tiếng, một cái đỉnh lớn bằng chừng vòng tay một người rơi xuống trước người Hàn Tam Thiên.
Bề ngoài của nó đã hoàn toàn khác hai cái vừa nãy, thậm chí dưới ánh trăng, còn có ánh sáng lóng lánh tỏa ra, thần kỳ nhất chính là trên thân đỉnh, có hai con Thanh Long vờn quanh, như đang chậm rãi bay lượn.
Hàn Tam Thiên nhìn đến đây, khẽ cau mày, khó có thể tin nhìn cái đỉnh lớn trước mắt.
- -----------------
Chàng Rể Siêu Cấp
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp
Story
Chương 1856
10.0/10 từ 45 lượt.