Chàng Rể Quyền Thế
Chương 778
Mấy người La Thành Côn làm bộ không nghe thấy những lời nói này của bà cụ nhà họ Thanh.
Vân Khởi Hải lúc này mới thay đổi câu chuyện, hơi chút trầm ngâm suy tư rồi nói: “Mấy ngày trước tôi nghe nói chỉ huy trưởng của Đường Đao Doanh đã xuất hiện trong lễ sát hạch nhập ngũ của nơi đây.” “Hôm đó chúng ta lại không có tới trước một bước, chào hỏi với ông cụ đúng là vô cùng hối hận.”
La Thành Côn gật đầu nói: “Đúng đó, bây giờ Lý Hạnh Mai đã rời khỏi Đà Nẵng, cũng không biết tương lai sau này sẽ ra sao, bốn nhà chúng ta quả thật cũng nên lập một số kế hoạch khác thôi.” “Nếu như có thể để chỉ huy trưởng trở thành chỗ dựa của chúng ta thì sao phải sợ hãi một kẻ kế thừa nhà họ Bùi cơ chứ?”
Tô Trường Cảnh than thở nói: “Đúng vậy, người thừa kế nhà họ Bùi dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ có năng lực trong giới kinh doanh mà thôi, nhưng chỉ huy trưởng lại là huyền thoại sống đó.” “Nghe đồn vị này tương lai còn có cơ hội làm nắm giữ binh quyền của Đại Hạ chúng ta đấy, một người trên vạn người, tiền đồ thênh thang!”
Sau khi nghe thấy những lời nói của Tô Trường Cảnh, mọi người càng thêm thán phục. “Chỉ tiếc là mấy người chúng ta lại không có cơ hội được gặp vị này, cho dù chỉ cần gặp được mặt một lần mà không nhắc đến chuyện khác thì cũng đã là niềm vinh dự của chúng ta rồi.” Bà cụ nhà họ Thanh cũng liên tục thở dài.
Đồng thời trong lòng bà cụ không khỏi có chút ích kỷ, nếu như có thể để cho vị chỉ huy trưởng truyền kỳ đó trở thành cháu rể của mình thì chẳng phải sau này bản thân có thể tung hoành ngang dọc ở Đà Nẵng này rồi à?
Tuy nhiên bà cụ cũng không dám nói ra tâm tư này của mình, coi như là lời đùa cợt mà thôi.
Đúng lúc này, Thanh Khánh đột nhiên khẽ ho một tiếng rồi mở miệng nói: “Các vị có lời này tôi không biết mình có nên nói hay không.” “Hả?” “Nếu như là có liên quan đến vị chỉ huy trưởng thì cứ nói đi đừng ngại.”
Giờ phút này mỗi một vị đứng đầu trong dòng họ đều có chút ngạc nhiên cũng có vài phần phấn khích.
Nếu như vị chỉ huy trưởng ở Đà Nẵng vậy thì nhất định anh ta sẽ được mời tới tham gia buổi lễ này.” “Hơn nữa trong buổi lễ này ngoài các quan chức chính phủ và người trong quân đội ra thì còn mời thêm một số nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh nữa, tôi nghĩ rằng với năng lực của mỗi người trong các vị cũng không khó khi lấy được một vị trí trong danh sách nhỉ?” “Thật vậy sao? Nếu thế thì tốt quá rồi! Chúng ta có thể có cơ hội gặp gỡ chỉ huy trưởng rồi.”
Lúc này mấy người đứng đầu dòng họ đều vui mừng khôn xiết.
La Thành Côn thậm chí còn bắt đầu nói: “Nghe nói chỉ huy trưởng không chỉ dẫn dắt binh lính thần sầu, hơn nữa còn thành lập một tập đoàn đa quốc gia vô cùng lớn mạnh ở nước ngoài.” “Điều quan trọng là nghe đồn rằng anh ta vẫn chưa kết hôn, vừa khéo tôi có một đứa cháu gái vẫn còn đang độc thân, nếu như có thể gả cho chỉ huy trưởng, cho dù phải bớt mấy năm tuổi thọ của tôi thì tôi cũng đều đồng ý.”
Tô Trường Cảnh lập tức cau mày lại: “Ông Côn à, điều ông nói không đủ ý tứ rồi, tại sao chỉ có thể là cháu ông mà không phải là cháu gái tôi cơ chứ?” “Đúng đấy, nhà ai mà chẳng có cháu gái, cho dù không có thì cháu ngoại cũng được mà.” Rõ ràng mọi người đều tràn ngập kỳ vọng có thể để cho cháu gái mình kết hôn hôn cùng với chỉ huy trưởng.
Trịnh Khánh Vân vẫn còn đang đi học, rõ ràng không thích hợp.
Nhưng nếu như để cho Trịnh Tuyết Dương kết hôn với chỉ huy trưởng thì trước tiên phải để nó ly hôn đã.
Nếu không thì đều không có cơ hội nào cả.
Vừa nghĩ tới đây, cả hai người bà cụ nhà họ Thanh và Thanh Khánh đều cùng chung ý tưởng.
Cơ hội như vậy chỉ có một lần này thôi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tranh giành mới được. Đây là một cơ hội thăng tiến nhanh chóng, thậm chí có thể trực tiếp trở thành gia tộc hàng đầu.
Chàng Rể Quyền Thế
Vân Khởi Hải lúc này mới thay đổi câu chuyện, hơi chút trầm ngâm suy tư rồi nói: “Mấy ngày trước tôi nghe nói chỉ huy trưởng của Đường Đao Doanh đã xuất hiện trong lễ sát hạch nhập ngũ của nơi đây.” “Hôm đó chúng ta lại không có tới trước một bước, chào hỏi với ông cụ đúng là vô cùng hối hận.”
La Thành Côn gật đầu nói: “Đúng đó, bây giờ Lý Hạnh Mai đã rời khỏi Đà Nẵng, cũng không biết tương lai sau này sẽ ra sao, bốn nhà chúng ta quả thật cũng nên lập một số kế hoạch khác thôi.” “Nếu như có thể để chỉ huy trưởng trở thành chỗ dựa của chúng ta thì sao phải sợ hãi một kẻ kế thừa nhà họ Bùi cơ chứ?”
Tô Trường Cảnh than thở nói: “Đúng vậy, người thừa kế nhà họ Bùi dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ có năng lực trong giới kinh doanh mà thôi, nhưng chỉ huy trưởng lại là huyền thoại sống đó.” “Nghe đồn vị này tương lai còn có cơ hội làm nắm giữ binh quyền của Đại Hạ chúng ta đấy, một người trên vạn người, tiền đồ thênh thang!”
Sau khi nghe thấy những lời nói của Tô Trường Cảnh, mọi người càng thêm thán phục. “Chỉ tiếc là mấy người chúng ta lại không có cơ hội được gặp vị này, cho dù chỉ cần gặp được mặt một lần mà không nhắc đến chuyện khác thì cũng đã là niềm vinh dự của chúng ta rồi.” Bà cụ nhà họ Thanh cũng liên tục thở dài.
Đồng thời trong lòng bà cụ không khỏi có chút ích kỷ, nếu như có thể để cho vị chỉ huy trưởng truyền kỳ đó trở thành cháu rể của mình thì chẳng phải sau này bản thân có thể tung hoành ngang dọc ở Đà Nẵng này rồi à?
Tuy nhiên bà cụ cũng không dám nói ra tâm tư này của mình, coi như là lời đùa cợt mà thôi.
Đúng lúc này, Thanh Khánh đột nhiên khẽ ho một tiếng rồi mở miệng nói: “Các vị có lời này tôi không biết mình có nên nói hay không.” “Hả?” “Nếu như là có liên quan đến vị chỉ huy trưởng thì cứ nói đi đừng ngại.”
Giờ phút này mỗi một vị đứng đầu trong dòng họ đều có chút ngạc nhiên cũng có vài phần phấn khích.
Nếu như vị chỉ huy trưởng ở Đà Nẵng vậy thì nhất định anh ta sẽ được mời tới tham gia buổi lễ này.” “Hơn nữa trong buổi lễ này ngoài các quan chức chính phủ và người trong quân đội ra thì còn mời thêm một số nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh nữa, tôi nghĩ rằng với năng lực của mỗi người trong các vị cũng không khó khi lấy được một vị trí trong danh sách nhỉ?” “Thật vậy sao? Nếu thế thì tốt quá rồi! Chúng ta có thể có cơ hội gặp gỡ chỉ huy trưởng rồi.”
Lúc này mấy người đứng đầu dòng họ đều vui mừng khôn xiết.
La Thành Côn thậm chí còn bắt đầu nói: “Nghe nói chỉ huy trưởng không chỉ dẫn dắt binh lính thần sầu, hơn nữa còn thành lập một tập đoàn đa quốc gia vô cùng lớn mạnh ở nước ngoài.” “Điều quan trọng là nghe đồn rằng anh ta vẫn chưa kết hôn, vừa khéo tôi có một đứa cháu gái vẫn còn đang độc thân, nếu như có thể gả cho chỉ huy trưởng, cho dù phải bớt mấy năm tuổi thọ của tôi thì tôi cũng đều đồng ý.”
Tô Trường Cảnh lập tức cau mày lại: “Ông Côn à, điều ông nói không đủ ý tứ rồi, tại sao chỉ có thể là cháu ông mà không phải là cháu gái tôi cơ chứ?” “Đúng đấy, nhà ai mà chẳng có cháu gái, cho dù không có thì cháu ngoại cũng được mà.” Rõ ràng mọi người đều tràn ngập kỳ vọng có thể để cho cháu gái mình kết hôn hôn cùng với chỉ huy trưởng.
Trịnh Khánh Vân vẫn còn đang đi học, rõ ràng không thích hợp.
Nhưng nếu như để cho Trịnh Tuyết Dương kết hôn với chỉ huy trưởng thì trước tiên phải để nó ly hôn đã.
Nếu không thì đều không có cơ hội nào cả.
Vừa nghĩ tới đây, cả hai người bà cụ nhà họ Thanh và Thanh Khánh đều cùng chung ý tưởng.
Cơ hội như vậy chỉ có một lần này thôi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải tranh giành mới được. Đây là một cơ hội thăng tiến nhanh chóng, thậm chí có thể trực tiếp trở thành gia tộc hàng đầu.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 778
10.0/10 từ 10 lượt.