Chàng Rể Quyền Thế
Chương 667
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh đã bắt đầu điều tra về chuyện này.
Thông qua một số đường dây hỏi thăm tin tức, trên căn bản đã có thể xác định, đối phương cũng không có lừa gạt, thậm chí lúc mới bắt đầu cũng không cố ý để Trịnh Tuấn thắng tiền.
Còn sau đó Trịnh Tuấn thất bại và thua tiền, chuyện đó chỉ đơn giản bởi vì ông ta gặp phải cao thủ mà thôi.
Có thể nói, mặc dù biết rõ tất cả những thứ này là do người ngoài thiết kế, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không chê vào đâu được, không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Tất nhiên nếu như báo cảnh sát thì chắc chắn có thể tìm ra điểm mờ ám.
Nhưng mà vấn đề là đến lúc đó, Trịnh Tuấn phải đi tù rục xương.
Nếu như vậy thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ buồn bã và đau lòng.
Mà Bùi Nguyên Minh không muốn nhìn cô buồn lòng.
Trên thực tế, cũng chỉ mất ba ngàn năm trăm tỷ mà thôi, bằng tài sản của Bùi Nguyên Minh, anh có thể trả lại trong vòng ba mươi giây.
Nhưng mà anh vẫn muốn điều tra xem rốt cuộc là ai đã thiết kế chuyện này.
Trong nhà họ Trịnh, vợ chồng Trịnh Tuấn đã nghĩ cách suốt một ngày trời, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào gom góp được nhiều tiền như vậy.
Rất nhiều người nghe thấy muốn mượn hơn ba ngàn tỷ đồng đều lập tức dứt khoát cúp điện thoại.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai có thể sẽ bị người ta chặt mất một ngón tay, mà có lẽ chuyện ông ta đổ lỗi cho người khác cũng sẽ bị phát hiện, vào lúc này,
Trịnh Tuấn thật sự hoảng sợ run lấy bẩy. “Bà xã! Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Bà mau nghĩ xem có cách nào không? Tôi không muốn bị người ta chặt mất một ngón tay!”
Trịnh Tuấn nhíu mày mở miệng nói.
Thanh Linh thở dài: “Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho Tuyết Dương, bên phía nó chỉ có thể gom được nhiều nhất là một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng, hơn nữa nó còn vận dụng cả công quỹ của công ty, rất có khả năng sẽ phải ngồi tù…”
“Nhưng mà bây giờ nó đã bắt đầu vay mượn tiền ở khắp nơi, tôi phỏng đoán chắc là mượn được ba ngàn năm trăm tỷ đồng thì cũng phải mất mấy ngày…”
“Như vậy sao được? Chừng mấy ngày thì mười ngón tay của tôi đều bị người ta chặt sạch rồi!”
Toàn thân của Trịnh Tuấn đều toát mồ hôi hột. “Cho nên mấy ngày nay ông tìm người chết thay trước đi!”
Thanh Linh mở miệng nói một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Nghe bà ta nói như vậy, hai mắt của Trịnh Tuấn lập tức sáng lên, ông ta nói: “Ý của bà là chúng ta đấy cái tên rác rưởi vô dụng Bùi Nguyên Minh kia ra, để cho cậu ta bị chặt ngón tay thay tôi sao?”
“Ông cho là còn có những người khác sao? Cái thằng rác rưởi vô dụng đó cũng không có tác dụng gì lớn, bây giờ vừa vặn lợi dụng đồ rác rưởi vô dụng!”
“Dù sao ông đã vứt hết oan uổng lên người của cậu ta…”
Thanh Linh hừ lạnh nói.
Trên mặt của Trịnh Tuấn tràn đầy vẻ khen ngợi và thưởng thức, ông ta gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy! Cậu ta chính là một tên rác rưởi vô dụng, chẳng có một chút xíu ích lợi gì!”
“Nếu người như vậy đã làm con rể đến cửa của chúng ta thì cũng cần phải làm gì để đóng góp cho nhà chúng ta đúng không!”
“Dù sao cậu ta vẫn luôn dựa vào chúng ta nuôi, bây giờ chặt cậu ta mấy ngón tay thì có sao đâu?”
“Chặt ngón tay cũng là đáng đời cậu ta!”
Thanh Linh thở dài một cái rồi nói: “Vấn đề ở chỗ Tuyết Dương kìa…”
“Tuyết Dương là một đứa mềm lòng, nếu như con bé biết, chắc chắn sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh chịu tội thay ông đâu…”
“Vậy chúng ta cứ gạt nó là được mà!”
“Sau đó chúng ta lừa Bùi Nguyên Minh tới, để cho cậu ta thay thế tôi đi!”
Trịnh Tuấn cắn răng nói. “Vậy còn phải tìm mấy người ông cụ tới, để bọn họ tạo áp lực cho cái tên rác rưởi Bùi Nguyên cho
Minh, nếu không thì chưa chắc cái đồ rác rưởi vô dụng đó chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!” Thanh Linh nói. “Bà nói có lý, bọn họ tìm cái này đồ rác rưởi vô dụng này cả ngày mà vẫn chưa tìm ra phải không? Chắc hẳn bây giờ lửa giận đã ngập trời nhì!”
Trịnh Tuấn gật đầu một cái, lập tức bắt đầu sắp xếp.
Rất nhanh, Trịnh Tuấn gọi một cú điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương, nói cho cô là Lôi Lão Hổ đồng ý tạm hoãn mấy ngày, để cho cô nghĩ thêm cách nào gom tiền.
Sau đó, bọn họ lại gọi điện thoại cho ông cụ Trịnh. Ông cụ Trịnh vừa nghe nói tìm được Bùi Nguyên
Minh, lập tức chạy tới. Sau đó, Trịnh Tuấn lại gọi một cú điện thoại cho Lôi Lão Hồ, hỏi có thể để cho Bùi Nguyên Minh thay thế mình hay không.
Thật sự không ngờ là Lôi Lão Hổ lại đồng ý một cách vô cùng thoải mái.
Chàng Rể Quyền Thế
Thông qua một số đường dây hỏi thăm tin tức, trên căn bản đã có thể xác định, đối phương cũng không có lừa gạt, thậm chí lúc mới bắt đầu cũng không cố ý để Trịnh Tuấn thắng tiền.
Còn sau đó Trịnh Tuấn thất bại và thua tiền, chuyện đó chỉ đơn giản bởi vì ông ta gặp phải cao thủ mà thôi.
Có thể nói, mặc dù biết rõ tất cả những thứ này là do người ngoài thiết kế, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không chê vào đâu được, không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Tất nhiên nếu như báo cảnh sát thì chắc chắn có thể tìm ra điểm mờ ám.
Nhưng mà vấn đề là đến lúc đó, Trịnh Tuấn phải đi tù rục xương.
Nếu như vậy thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ buồn bã và đau lòng.
Mà Bùi Nguyên Minh không muốn nhìn cô buồn lòng.
Trên thực tế, cũng chỉ mất ba ngàn năm trăm tỷ mà thôi, bằng tài sản của Bùi Nguyên Minh, anh có thể trả lại trong vòng ba mươi giây.
Nhưng mà anh vẫn muốn điều tra xem rốt cuộc là ai đã thiết kế chuyện này.
Trong nhà họ Trịnh, vợ chồng Trịnh Tuấn đã nghĩ cách suốt một ngày trời, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào gom góp được nhiều tiền như vậy.
Rất nhiều người nghe thấy muốn mượn hơn ba ngàn tỷ đồng đều lập tức dứt khoát cúp điện thoại.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai có thể sẽ bị người ta chặt mất một ngón tay, mà có lẽ chuyện ông ta đổ lỗi cho người khác cũng sẽ bị phát hiện, vào lúc này,
Trịnh Tuấn thật sự hoảng sợ run lấy bẩy. “Bà xã! Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Bà mau nghĩ xem có cách nào không? Tôi không muốn bị người ta chặt mất một ngón tay!”
Trịnh Tuấn nhíu mày mở miệng nói.
Thanh Linh thở dài: “Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho Tuyết Dương, bên phía nó chỉ có thể gom được nhiều nhất là một ngàn không trăm năm mươi tỷ đồng, hơn nữa nó còn vận dụng cả công quỹ của công ty, rất có khả năng sẽ phải ngồi tù…”
“Nhưng mà bây giờ nó đã bắt đầu vay mượn tiền ở khắp nơi, tôi phỏng đoán chắc là mượn được ba ngàn năm trăm tỷ đồng thì cũng phải mất mấy ngày…”
“Như vậy sao được? Chừng mấy ngày thì mười ngón tay của tôi đều bị người ta chặt sạch rồi!”
Toàn thân của Trịnh Tuấn đều toát mồ hôi hột. “Cho nên mấy ngày nay ông tìm người chết thay trước đi!”
Thanh Linh mở miệng nói một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Nghe bà ta nói như vậy, hai mắt của Trịnh Tuấn lập tức sáng lên, ông ta nói: “Ý của bà là chúng ta đấy cái tên rác rưởi vô dụng Bùi Nguyên Minh kia ra, để cho cậu ta bị chặt ngón tay thay tôi sao?”
“Ông cho là còn có những người khác sao? Cái thằng rác rưởi vô dụng đó cũng không có tác dụng gì lớn, bây giờ vừa vặn lợi dụng đồ rác rưởi vô dụng!”
“Dù sao ông đã vứt hết oan uổng lên người của cậu ta…”
Thanh Linh hừ lạnh nói.
Trên mặt của Trịnh Tuấn tràn đầy vẻ khen ngợi và thưởng thức, ông ta gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy! Cậu ta chính là một tên rác rưởi vô dụng, chẳng có một chút xíu ích lợi gì!”
“Nếu người như vậy đã làm con rể đến cửa của chúng ta thì cũng cần phải làm gì để đóng góp cho nhà chúng ta đúng không!”
“Dù sao cậu ta vẫn luôn dựa vào chúng ta nuôi, bây giờ chặt cậu ta mấy ngón tay thì có sao đâu?”
“Chặt ngón tay cũng là đáng đời cậu ta!”
Thanh Linh thở dài một cái rồi nói: “Vấn đề ở chỗ Tuyết Dương kìa…”
“Tuyết Dương là một đứa mềm lòng, nếu như con bé biết, chắc chắn sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh chịu tội thay ông đâu…”
“Vậy chúng ta cứ gạt nó là được mà!”
“Sau đó chúng ta lừa Bùi Nguyên Minh tới, để cho cậu ta thay thế tôi đi!”
Trịnh Tuấn cắn răng nói. “Vậy còn phải tìm mấy người ông cụ tới, để bọn họ tạo áp lực cho cái tên rác rưởi Bùi Nguyên cho
Minh, nếu không thì chưa chắc cái đồ rác rưởi vô dụng đó chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!” Thanh Linh nói. “Bà nói có lý, bọn họ tìm cái này đồ rác rưởi vô dụng này cả ngày mà vẫn chưa tìm ra phải không? Chắc hẳn bây giờ lửa giận đã ngập trời nhì!”
Trịnh Tuấn gật đầu một cái, lập tức bắt đầu sắp xếp.
Rất nhanh, Trịnh Tuấn gọi một cú điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương, nói cho cô là Lôi Lão Hổ đồng ý tạm hoãn mấy ngày, để cho cô nghĩ thêm cách nào gom tiền.
Sau đó, bọn họ lại gọi điện thoại cho ông cụ Trịnh. Ông cụ Trịnh vừa nghe nói tìm được Bùi Nguyên
Minh, lập tức chạy tới. Sau đó, Trịnh Tuấn lại gọi một cú điện thoại cho Lôi Lão Hồ, hỏi có thể để cho Bùi Nguyên Minh thay thế mình hay không.
Thật sự không ngờ là Lôi Lão Hổ lại đồng ý một cách vô cùng thoải mái.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 667
10.0/10 từ 10 lượt.