Chàng Rể Quyền Thế
Chương 664
Sau khi Trịnh Tuấn tự kể lại mọi chuyện, ông ta cũng kịp phản ứng, giờ phút này ông ta mở miệng mắng: “Ba biết rồi! Ba bị gài bẫy, hơn nữa đám bạn bè kia của ba cũng góp phần!”
Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh nhìn nhau một cái, đều gật đầu nói: “Chắc chắn là bị gài bẫy!”
“Hiện tại chỉ có hai cách giải quyết…”
“Thứ nhất là chúng ta sẽ phải trả tiền!”
“Thứ hai chính là tìm ra người đã hãm hại ba, hoàn toàn giải quyết vấn đề.”
“Nhưng mà con đề nghị chúng ta làm theo cách thứ hai, trước hết đừng trả tiền lại, chúng ta cứ hiểu biết rõ tình huống rồi nói sau.”
Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh nghĩ kế.
Không nghĩ tới Trịnh Tuấn lại hung hăng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái và quát lên: “Thằng nhóc cậu có chút ý tốt nào không đấy! Không phải người ta đã nói là chậm trễ thêm một ngày sẽ chặt đứt một đầu ngón tay của tôi sao?”
“Cậu cho rằng cậu là ai vậy? Thám tử lừng danh Conan sao?”
“Bây giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện không trả tiền, còn phải điều tra rõ sự thật!”
“Đợi đến khi cậu điều tra rõ mọi chuyện, đến đầu ngón chân của tôi cũng đã bị chặt sạch rồi!”
“Được rồi được rồi! Trước hết đừng làm ồn, đợi trời sáng rồi nói sau!”
Thanh Linh mắng một câu: “Đến lúc đó, trước hết tìm em gái của tôi mượn tiền rồi sau đó nói sang những chuyện khác…” Thấy ba mẹ nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh và Trịnh
Tuyết Dương nhìn nhau rồi cũng rời đi.
Trịnh Tuyết Dương cảm thấy không ổn, trước hết trở về công ty, cố gắng nghĩ cách, Bùi Nguyên Minh cũng lặng lẽ rời đi.
Hôm sau, trong biệt thự của nhà họ Trịnh, tất cả mọi người đều còn đang ngủ.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng “Ầm”, cửa trực tiếp bị người đạp ra bằng một cước.
Bên ngoài có mấy chục tên lưu manh côn đồ vọt vào, mỗi một người đều vô cùng hung hăng.
Bọn họ đi thẳng tới phòng khách trong biệt thự của nhà họ Trịnh, lập tức ra tay dập nát mấy bình hoa đắt tiền.
Đám người nhà họ Trịnh bị tiếng ồn ào làm giật mình nên nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều bị dọa sợ.
Dương Thành không thể so sánh với Thành phố Hải Dương, những người làm việc trên đường ở đây đều có bối cảnh trong quân đội hoặc là bối cảnh nhân viên nhà nước, nếu không đã sớm bị xử lý rồi.
Nhưng mà cho dù như vậy, ông cụ Trịnh vẫn miễn cưỡng giữ vững phần nào tỉnh táo, hít sâu một hơi. “Các người tới đây để làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người đừng làm loạn! Các người làm thế này chính là tự ý xuông vào nhà dân, chính là phạm pháp!”
Ông cụ Trịnh mắng.
Lôi Lão Hổ cười lạnh một tiếng, trực tiếp quăng ra một chồng giấy nợ.
Một đám người nhà họ Trịnh đề bước tới xem thử, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi. “Cái gì? Trịnh Tuấn nợ các người ba ngàn năm trăm tỷ đồng sao? Hơn nữa còn cầm tất cả sản nghiệp và cổ phiếu của nhà họ Trịnh chúng tôi để làm đồ thế chân ư?”
Ông cụ Trịnh nhìn phiếu nợ bằng giấy trắng mực đen, suýt chút nữa trực tiếp té xỉu.
Trên mặt Lôi Lão Hổ đầy nụ cười đắc ý. “Bây giờ tất cả sản nghiệp của nhà họ Trịnh các người đều đang được thế chân ở chỗ của tôi, tất nhiên cũng bao gồm cả ngôi biệt thự này, các người đang ở trong nhà của tôi đấy…”
“Trịnh Tuấn đã thế chấp toàn bộ giấy chứng nhận cho chúng tôi rồi…” “Mọi thứ đều được xử lý bằng thủ tục chính quy và hợp pháp…”
Lúc này, sắc mặt của ông cụ Trịnh lập tức thay đổi, đi xem lại giấy chứng nhận nhà đất và cổ phiếu, kết quả là toàn bộ đều bị trộm! “Tôi cứ nói sao tối hôm qua tôi cứ có cảm giác như có kẻ gian, hóa ra là dù đề phòng kín kẽ cỡ nào cũng khó có thể đề phòng ăn trộm trong nhà…”
Trịnh Tùng là người đầu tiên giận dữ hét lên. “Bây giờ sao đây? Tất cả giấy tờ bất động sản và các loại giấy chứng minh tài sản của các người đều đang nằm trong tay của chúng tôi…”
“Các người nắm chắc thời gian trả tiền lại đi!”
“Nếu như không trả tiền lại, chắc chắn chúng tôi sẽ bắt tay thu lại tất cả những thứ này!” “Đến khi đó, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí…”
Lôi Lão Hổ cười híp mắt mở miệng, nhưng mà trong mắt người nhà họ Trịnh, nụ cười này cứ như nụ cười của ác ma vậy…
Ông cụ Trịnh im lặng, bởi vì các loại giấy chứng nhận, chứng minh tài sản, cổ phần, cổ phiếu đều ở trong tay của đối phương…
Thậm chí Trịnh Tuấn thậm chí còn ẩn cả con dấu của nhà họ Trịnh và con dấu riêng của ông cụ Trịnh, cho nên những giấy tờ này đều là hợp pháp. “Trịnh Tuấn! Cái thằng súc vật này…”
Ông cụ Trịnh tức giận đến mức trực tiếp hộc máu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Chàng Rể Quyền Thế
Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh nhìn nhau một cái, đều gật đầu nói: “Chắc chắn là bị gài bẫy!”
“Hiện tại chỉ có hai cách giải quyết…”
“Thứ nhất là chúng ta sẽ phải trả tiền!”
“Thứ hai chính là tìm ra người đã hãm hại ba, hoàn toàn giải quyết vấn đề.”
“Nhưng mà con đề nghị chúng ta làm theo cách thứ hai, trước hết đừng trả tiền lại, chúng ta cứ hiểu biết rõ tình huống rồi nói sau.”
Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh nghĩ kế.
Không nghĩ tới Trịnh Tuấn lại hung hăng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái và quát lên: “Thằng nhóc cậu có chút ý tốt nào không đấy! Không phải người ta đã nói là chậm trễ thêm một ngày sẽ chặt đứt một đầu ngón tay của tôi sao?”
“Cậu cho rằng cậu là ai vậy? Thám tử lừng danh Conan sao?”
“Bây giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện không trả tiền, còn phải điều tra rõ sự thật!”
“Đợi đến khi cậu điều tra rõ mọi chuyện, đến đầu ngón chân của tôi cũng đã bị chặt sạch rồi!”
“Được rồi được rồi! Trước hết đừng làm ồn, đợi trời sáng rồi nói sau!”
Thanh Linh mắng một câu: “Đến lúc đó, trước hết tìm em gái của tôi mượn tiền rồi sau đó nói sang những chuyện khác…” Thấy ba mẹ nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh và Trịnh
Tuyết Dương nhìn nhau rồi cũng rời đi.
Trịnh Tuyết Dương cảm thấy không ổn, trước hết trở về công ty, cố gắng nghĩ cách, Bùi Nguyên Minh cũng lặng lẽ rời đi.
Hôm sau, trong biệt thự của nhà họ Trịnh, tất cả mọi người đều còn đang ngủ.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng “Ầm”, cửa trực tiếp bị người đạp ra bằng một cước.
Bên ngoài có mấy chục tên lưu manh côn đồ vọt vào, mỗi một người đều vô cùng hung hăng.
Bọn họ đi thẳng tới phòng khách trong biệt thự của nhà họ Trịnh, lập tức ra tay dập nát mấy bình hoa đắt tiền.
Đám người nhà họ Trịnh bị tiếng ồn ào làm giật mình nên nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều bị dọa sợ.
Dương Thành không thể so sánh với Thành phố Hải Dương, những người làm việc trên đường ở đây đều có bối cảnh trong quân đội hoặc là bối cảnh nhân viên nhà nước, nếu không đã sớm bị xử lý rồi.
Nhưng mà cho dù như vậy, ông cụ Trịnh vẫn miễn cưỡng giữ vững phần nào tỉnh táo, hít sâu một hơi. “Các người tới đây để làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người đừng làm loạn! Các người làm thế này chính là tự ý xuông vào nhà dân, chính là phạm pháp!”
Ông cụ Trịnh mắng.
Lôi Lão Hổ cười lạnh một tiếng, trực tiếp quăng ra một chồng giấy nợ.
Một đám người nhà họ Trịnh đề bước tới xem thử, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi. “Cái gì? Trịnh Tuấn nợ các người ba ngàn năm trăm tỷ đồng sao? Hơn nữa còn cầm tất cả sản nghiệp và cổ phiếu của nhà họ Trịnh chúng tôi để làm đồ thế chân ư?”
Ông cụ Trịnh nhìn phiếu nợ bằng giấy trắng mực đen, suýt chút nữa trực tiếp té xỉu.
Trên mặt Lôi Lão Hổ đầy nụ cười đắc ý. “Bây giờ tất cả sản nghiệp của nhà họ Trịnh các người đều đang được thế chân ở chỗ của tôi, tất nhiên cũng bao gồm cả ngôi biệt thự này, các người đang ở trong nhà của tôi đấy…”
“Trịnh Tuấn đã thế chấp toàn bộ giấy chứng nhận cho chúng tôi rồi…” “Mọi thứ đều được xử lý bằng thủ tục chính quy và hợp pháp…”
Lúc này, sắc mặt của ông cụ Trịnh lập tức thay đổi, đi xem lại giấy chứng nhận nhà đất và cổ phiếu, kết quả là toàn bộ đều bị trộm! “Tôi cứ nói sao tối hôm qua tôi cứ có cảm giác như có kẻ gian, hóa ra là dù đề phòng kín kẽ cỡ nào cũng khó có thể đề phòng ăn trộm trong nhà…”
Trịnh Tùng là người đầu tiên giận dữ hét lên. “Bây giờ sao đây? Tất cả giấy tờ bất động sản và các loại giấy chứng minh tài sản của các người đều đang nằm trong tay của chúng tôi…”
“Các người nắm chắc thời gian trả tiền lại đi!”
“Nếu như không trả tiền lại, chắc chắn chúng tôi sẽ bắt tay thu lại tất cả những thứ này!” “Đến khi đó, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí…”
Lôi Lão Hổ cười híp mắt mở miệng, nhưng mà trong mắt người nhà họ Trịnh, nụ cười này cứ như nụ cười của ác ma vậy…
Ông cụ Trịnh im lặng, bởi vì các loại giấy chứng nhận, chứng minh tài sản, cổ phần, cổ phiếu đều ở trong tay của đối phương…
Thậm chí Trịnh Tuấn thậm chí còn ẩn cả con dấu của nhà họ Trịnh và con dấu riêng của ông cụ Trịnh, cho nên những giấy tờ này đều là hợp pháp. “Trịnh Tuấn! Cái thằng súc vật này…”
Ông cụ Trịnh tức giận đến mức trực tiếp hộc máu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 664
10.0/10 từ 10 lượt.