Chàng Rể Quyền Thế
Chương 633
Tay phải Bùi Nguyên Minh hơi hạ xuống, cùng với động tác của anh, âm thanh xung quanh đột nhiên ngừng lại, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tầm mắt của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nhìn về phía người nhà họ Bối, nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới phải không? Người con rể trong mắt mấy người có thể tùy tiện giẫm đạp, chính là người đứng đầu đầu tiên ở Đà Nẵng vào ba năm trước, mà nay tôi đã trở về, ai có thể cản được tôi đây?” “Nhà họ Bối mấy người có năng lực, nhà họ Bối của mấy người được gọi là dòng họ đứng đầu Đà Nẵng này…” “Đáng tiếc, mấy người cũng chỉ là con chó của Bùi Văn Kiên…” “Ngay cả Bùi Văn Kiên, đến bây giờ cũng không dám xuất hiện ở trước mặt tôi, mấy người là cái thá gì cơ chứ?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói, thế nhưng lời của anh như một vết dao cứa sâu vào trong tim của mọi người.
Sắc mặt người nhà họ Bối ngày càng trắng, cơ thể run rẩy đến mức không thể đứng thẳng nổi.
Thậm chí có nhiều người nhà họ Bối còn cảm thấy choáng váng.
Nếu như không phải lòng tự tôn của dòng họ chống đỡ bọn họ, thì bọn họ đã sớm quỳ xuống. “Cậu cậu cậu… Cậu đã mạnh như vậy, vậy tại sao ba năm trước, khi cậu bị Bùi Văn Kiên ép đi Dương Thành… Cậu lại không mạnh như vậy…”
Bồi Thiếu Long không khỏi xứng với danh hiệu thế tử nhà họ Bối.
Bây giờ người nhà họ Bối đều không dám lên tiếng, nhưng anh ta nhắm mắt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở hai mắt ra, rồi mở miệng lạnh giọng nói.
Chỉ tiếc, cho dù anh ta có giả vờ bình tĩnh như thế nào, thì lời nói vẫn có chút đứt quãng, đã bán đứng cảm giác khẩn trương trong lòng anh ta.
Nhưng nghe lời này của anh ta, giờ phút này ánh mắt của không ít người đều đổ dồn lên người Bùi Nguyên Minh.
Dĩ nhiên, mọi người chỉ dám nhìn xuống chân của Bùi Nguyên Minh, cũng không dám nhìn mặt của Bùi Nguyên Minh, tất cả bọn họ đều không dám.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Bối Thiếu Long anh thật sự muốn biết tại sao không?”
Nếu như anh cảm thấy mình có tư cách biết, tôi có thể nói cho anh…” “Nhưng mà, những ai nghe thấy chuyện này, đều phải chết!”
Bùi Nguyên Minh bình thản nói.
Cả người Bối Thiếu Long chợt run một cái.
Anh ta hai tay anh ta nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến tay anh ta bị chảy máu. Thế nhưng anh ta cũng không cảm nhận được.
Anh ta không có tư cách đó!
Giờ phút này, anh ta không phải sợ chết, mà anh ta biết, mình không đủ tư cách!
Anh ta tự cho rằng mình rất giỏi bày mưu lập kế, tự cho rằng kế hoạch mình bố trí ba năm qua, có thể chống lại nhà họ Bùi, thậm chí có thể cướp lấy, trở thành người đứng đầu Dương Thành!
Nhưng mà đến khi thật sự đứng trước mặt người trong truyền thuyết này, anh ta mới biết mình không có tư cách!
Đừng nói là đối đầu, thậm chí ngay cả tư cách đứng trước mặt anh ta cũng không có.
Lúc này, trong lòng Bối Thiếu Long có cảm giác muốn quỳ xuống, cúi đầu trước anh.
Thế nhưng, lòng tự tôn cuối cùng của dòng họ Bối trong lòng anh ta nói cho anh ta biết, không thể quỳ!
Bất kỳ ai cũng có thể quỳ xuống, nhưng nếu Bối Thiếu Long quỳ xuống, nhà họ Bối… Từ đó cũng không còn là nhà họ Bối nữa!
Bốn chữ hoàng gia và quý tộc, là linh hồn của nhà họ Bối, lòng tự tôn là nền tảng của nhà họ Bối, nó là lực gắn kết lớn nhất của người nhà họ Bối họ.
Nhưng mà chỉ cần anh ta quỳ xuống, tất cả nhà họ Bối, sẽ tan thành mây khói!
Vào lúc này, Bối Thiếu Long đang suy nghĩ, nếu năm đó không đi theo Bùi Văn Kiên mà đứng về phía
Thế Tử Minh, thì bây giờ nhà họ Bối bây giờ sẽ như thế nào?
Có lẽ, khi Thế Tử Minh áp chế được Hoa Hạ, nhà họ Bối có thể trở thành người đứng đầu Đà Nẵng đúng không?
Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận, cũng không có cơ hội lựa chọn lần nữa…
Làm sai là làm sai, không những không có cơ hội làm lại từ đâu, mà có thể còn phải trả một cái giá rất đắt.
Bối Thiếu Long từ từ quay đầu lại, trong cổ họng phát ra âm thanh “khặc khặc khặc”.
Mà khi anh ta nhìn lên người Bùi Nguyên Minh, trước mắt anh ta chỉ thấy một mảnh thánh quang. “Phốc-”
Mộc lúc sau, người đàn ông tự xưng là người gần gũi nhất với Thế Tử Minh, Bối Thiếu Long, thế tử nhà họ Bối, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống đất.
Chàng Rể Quyền Thế
Tầm mắt của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nhìn về phía người nhà họ Bối, nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới phải không? Người con rể trong mắt mấy người có thể tùy tiện giẫm đạp, chính là người đứng đầu đầu tiên ở Đà Nẵng vào ba năm trước, mà nay tôi đã trở về, ai có thể cản được tôi đây?” “Nhà họ Bối mấy người có năng lực, nhà họ Bối của mấy người được gọi là dòng họ đứng đầu Đà Nẵng này…” “Đáng tiếc, mấy người cũng chỉ là con chó của Bùi Văn Kiên…” “Ngay cả Bùi Văn Kiên, đến bây giờ cũng không dám xuất hiện ở trước mặt tôi, mấy người là cái thá gì cơ chứ?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói, thế nhưng lời của anh như một vết dao cứa sâu vào trong tim của mọi người.
Sắc mặt người nhà họ Bối ngày càng trắng, cơ thể run rẩy đến mức không thể đứng thẳng nổi.
Thậm chí có nhiều người nhà họ Bối còn cảm thấy choáng váng.
Nếu như không phải lòng tự tôn của dòng họ chống đỡ bọn họ, thì bọn họ đã sớm quỳ xuống. “Cậu cậu cậu… Cậu đã mạnh như vậy, vậy tại sao ba năm trước, khi cậu bị Bùi Văn Kiên ép đi Dương Thành… Cậu lại không mạnh như vậy…”
Bồi Thiếu Long không khỏi xứng với danh hiệu thế tử nhà họ Bối.
Bây giờ người nhà họ Bối đều không dám lên tiếng, nhưng anh ta nhắm mắt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở hai mắt ra, rồi mở miệng lạnh giọng nói.
Chỉ tiếc, cho dù anh ta có giả vờ bình tĩnh như thế nào, thì lời nói vẫn có chút đứt quãng, đã bán đứng cảm giác khẩn trương trong lòng anh ta.
Nhưng nghe lời này của anh ta, giờ phút này ánh mắt của không ít người đều đổ dồn lên người Bùi Nguyên Minh.
Dĩ nhiên, mọi người chỉ dám nhìn xuống chân của Bùi Nguyên Minh, cũng không dám nhìn mặt của Bùi Nguyên Minh, tất cả bọn họ đều không dám.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Bối Thiếu Long anh thật sự muốn biết tại sao không?”
Nếu như anh cảm thấy mình có tư cách biết, tôi có thể nói cho anh…” “Nhưng mà, những ai nghe thấy chuyện này, đều phải chết!”
Bùi Nguyên Minh bình thản nói.
Cả người Bối Thiếu Long chợt run một cái.
Anh ta hai tay anh ta nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến tay anh ta bị chảy máu. Thế nhưng anh ta cũng không cảm nhận được.
Anh ta không có tư cách đó!
Giờ phút này, anh ta không phải sợ chết, mà anh ta biết, mình không đủ tư cách!
Anh ta tự cho rằng mình rất giỏi bày mưu lập kế, tự cho rằng kế hoạch mình bố trí ba năm qua, có thể chống lại nhà họ Bùi, thậm chí có thể cướp lấy, trở thành người đứng đầu Dương Thành!
Nhưng mà đến khi thật sự đứng trước mặt người trong truyền thuyết này, anh ta mới biết mình không có tư cách!
Đừng nói là đối đầu, thậm chí ngay cả tư cách đứng trước mặt anh ta cũng không có.
Lúc này, trong lòng Bối Thiếu Long có cảm giác muốn quỳ xuống, cúi đầu trước anh.
Thế nhưng, lòng tự tôn cuối cùng của dòng họ Bối trong lòng anh ta nói cho anh ta biết, không thể quỳ!
Bất kỳ ai cũng có thể quỳ xuống, nhưng nếu Bối Thiếu Long quỳ xuống, nhà họ Bối… Từ đó cũng không còn là nhà họ Bối nữa!
Bốn chữ hoàng gia và quý tộc, là linh hồn của nhà họ Bối, lòng tự tôn là nền tảng của nhà họ Bối, nó là lực gắn kết lớn nhất của người nhà họ Bối họ.
Nhưng mà chỉ cần anh ta quỳ xuống, tất cả nhà họ Bối, sẽ tan thành mây khói!
Vào lúc này, Bối Thiếu Long đang suy nghĩ, nếu năm đó không đi theo Bùi Văn Kiên mà đứng về phía
Thế Tử Minh, thì bây giờ nhà họ Bối bây giờ sẽ như thế nào?
Có lẽ, khi Thế Tử Minh áp chế được Hoa Hạ, nhà họ Bối có thể trở thành người đứng đầu Đà Nẵng đúng không?
Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận, cũng không có cơ hội lựa chọn lần nữa…
Làm sai là làm sai, không những không có cơ hội làm lại từ đâu, mà có thể còn phải trả một cái giá rất đắt.
Bối Thiếu Long từ từ quay đầu lại, trong cổ họng phát ra âm thanh “khặc khặc khặc”.
Mà khi anh ta nhìn lên người Bùi Nguyên Minh, trước mắt anh ta chỉ thấy một mảnh thánh quang. “Phốc-”
Mộc lúc sau, người đàn ông tự xưng là người gần gũi nhất với Thế Tử Minh, Bối Thiếu Long, thế tử nhà họ Bối, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống đất.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 633
10.0/10 từ 10 lượt.