Chàng Rể Quyền Thế
Chương 501
Đến đây, sắc mặt ông cụ Trịnh bỗng trở nên khó coi đến cực điểm, các đường nét trên mặt ông ta nhăn lại hết mức có thể.
Dù gì thì ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Trịnh, sau lưng có Tập đoàn Thiện Nhân, thậm chí còn có chung dự án với nhà họ Bối. Chưa hết, cả chuyện hợp tác kinh doanh với nhà họ Nạp nữa, con đường kinh doanh lẫn hợp tác của gia đình ông ta cũng đâu phải dạng tầm phào đâu chứ.
Nói chung nhìn từ góc độ nào, nhà họ Trịnh cũng được xem như là có địa vị, có chỗ đứng nhất định trong cái giới kinh doanh này rồi.
Ấy vậy mà bây giờ, ngay tại chỗ ông ta đứng, Lý Thương thắng tay ném vỡ cái ly trước mặt ông ta, đây là ý gì chứ? Làm vậy thì có khác gì tuyên bố ly nước này tôi ném vào mặt ông đấy đâu cơ chứ?
Dù bản thân có hơi kinh hãi trước hành động bất ngờ này, nhưng ông cụ Trịnh vẫn cố giữ cho mình vẻ bình tĩnh nhất định. Khoảng vài giây sau, ông ta hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Cậu Lý Thương ing không? Nhà họ Trịnh chúng tôi trước nay luôn biết cách đối nhân xử thế, các vị mang sự chân thành đến với nhà chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ tiếp đãi các vị thật tốt.”
“Tuy nhiên cậu Lý Thương đây đánh đấm thắng mặt như vậy, thì chắc tôi xin lỗi phải đắc tội cậu rồi, nhà chúng tôi xin phép tiễn khách.”
“Tiễn khách?” Lý Thương cười khẩy một tiếng, đôi môi anh ta khẽ nhếch lên, trầm giọng nói: “Tôi e rằng chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu, trong vài phút tới đây, nếu ông không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý về những chuyện ông làm, thì Lý Thương tôi xin đảm bảo, cả nhà họ Trịnh các người sẽ không thể làm ăn ở cái đất Dương Thành này nữa đâu, thậm chí là muốn bò thêm một bước cũng không nổi!”
“Chúng tôi sẽ cho ông hiểu, thế nào gọi là Diêm Vương hiếu chiến, quỷ nhỏ khó chơi!”
Những lời Lý Thương nói lúc này thật sự có sức nặng vô cùng, đây giống như một lời tuyên thệ đã định sẵn cái kết vậy. Anh ta vừa dứt lời, những người đi theo phía sau cũng đồng loạt lên tiếng.
“Nhà họ Trịnh đúng là toàn bọn hèn, vậy mà dám xưng tên ở đất
Dương Thành này sao? Đối với bọn tôi, gia tộc cỏn con nhà các người chả là cái thá gì cả!” gro ông chu nha trọ đem ra dộ tài sản, nhà họ Trịnh các người có khi còn thua kém chứ đừng nói. Vậy mà còn dám đứng đây giả bộ giàu sang trước mặt anh em tôi?”
“Ông già chết tiệt, còn đứng đó vênh mặt? Có tin tôi cho người tát chết ông luôn không.”
Giờ phút này, sắc mặt ông cụ Trịnh đã khó coi càng thêm khó coi hơn, đối mặt với đám người chỉ bằng tuổi con tuổi cháu mình nhưng lại ương ngạnh kiêu ngạo đến mức này, ông ta thật sự không biết phải xử trí thế nào. Sống từng này tuổi đầu, có lẽ ông cụ Trịnh không bao giờ ngờ được có ngày mình lại bị một đám nhóc đáng tuổi con cháu làm cho cạn lời, giờ đây, cảm giác bất lực bắt đầu trỗi dậy trong lòng ông ta, mà ngay chính ông ta cũng không biết phải dập tắt kiểu gì.
“Các vị, ông già này thật sự không biết nhà họ Trịnh chúng tôi đã đắc tội gì với các người? Bây giờ các người tới nhà chúng tôi làm loạn, la hét ầm ĩ lên như vậy thì cũng nên nói rõ ngọn ngành mọi chuyện chứ?”
Đúng lúc này, một giọng cười vang lên như xé tan bầu không khí căng thẳng trầm lặng.
Giấy tiếp theo, Trịnh Chí Dụng xuất hiện, anh ta chậm rãi đi vào đại sảnh căn biệt thự, khuôn mặt vênh váo ra oai như sợ người ta tranh mất phần làm lố. Hai tay chống nạnh, mặt lộ ra biểu cảm thâm trầm như đang khiêu khích người đối diện.
Lý Thương vừa nhìn thấy anh ta xuất hiện, ánh mắt đột nhiên sáng hơn hắn, khuôn miệng bắt đầu mở to hơn, tươi cười nói: “Hóa ra là Phó giám đốc của công ty nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng đây sao…”
“Không tính những người khác vội, Lý Thương tôi sẽ nể mặt anh, nói rõ ràng mọi chuyện cho đám các người biết!” “Đây cũng xem như cho nhà họ Trịnh các người một cơ hội để đưa ra lời giải thích hợp lý…”
Trịnh Chí Dụng cười cười nói: “Vậy thì phải cảm ơn cậu Lý Thương đây chịu nể mặt trước. Không biết nhà họ Trịnh chúng tôi đã làm sai chuyện gì mà phải khiến cậu Lý Thương bận lòng, xin cậu nói rõ cho!”
Nhìn bộ dạng đĩnh đạc của Trịnh Chí Dụng, cộng thêm vẻ mặt thờ o, lạnh nhạt, bình thản, coi chuyện trước mặt tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi đó của anh ta khiến ông cụ Trịnh mừng rỡ cực kỳ, giờ khắc này, ông ta bồng cảm thấy vô cùng tự hào.
Ông ta thầm tự đắc, cảm thấy bản thân đã không nhìn lầm người, tự nhủ mình đã chọn đúng người thừa kế. Ngay thời khắc mấu chốt, Trịnh Chí Dụng đã đứng ra gánh vác trách nhiệm, xem ra giờ ông ta có nhắm mắt cũng thấy an lòng.
Đây mới thực sự là đứa con ngoan, dòng máu đích thực của nhà họ Trịnh!
Suy nghĩ đó bây giờ không phải chỉ nảy sinh trong tâm trí ông cụ Trịnh không, mà ngay cả những người khác cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ bên tai nhau.
“Chí Dụng đúng là lợi hại nha! Đối mặt với đám người hung hăng như vậy mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh đó!”
“Đây chẳng lẽ chính là ý nghĩa của câu nói phải vào thời khắc mấu chốt, bạn mới nhìn ra được ai mới thực sự là người có khả năng đảm đương hay sao?”
“Đúng là lợi hại, chuyện này không phải ai cũng làm được đầu!” “Xem ra nhà họ Trịnh chúng ta muốn phát triển mạnh hơn thì phải dựa vào người như Chí Dụng rồi.”
Nghe thấy mấy lời bình luận của đám người nhà họ Trịnh, sự đắc ý trong lòng Trịnh Chí Dụng bỗng trào lên dạt dào tựa như sóng nước. Tuy nhiên, ngoài mặt anh ta vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản hờ hãng, giống như người mà mọi người đang bàn tán không phải là anh ta, không liên quan đến anh ta vậy.
Lúc này, Lý Thương lạnh lùng nói: “Phó giám đốc Chí Dụng, chúng tôi đều là những người trực thuộc tập đoàn Thiện Nhân, có xí nghiệp nào thuộc gia tộc chúng tôi thua kém xí nghiệp nhà họ Trịnh các anh không?”
“Vậy mà kết quả thì sao? Toàn bộ các quy trình công nghệ của chúng tôi đều bị phá sản, nhưng đám nhà họ Trịnh các người thì lại không hề hấn gì!”
“Đây chẳng phải là các người đang cố tình phá hỏng quy tắc hay sao?”
“Những chuyện trong giới kinh doanh thì bắt buộc phải dùng các quy tắc trong giới kinh doanh để giải quyết. Đám nhà họ Trịnh các người tự ý phá bỏ quy tắc, như vậy chẳng phải các người đang nợ chúng tôi một lời giải thích sao?”
Thời khắc này, mọi biểu cảm đường nét trên khuôn mặt Lý Thương đều toát lên sự lạnh lẽo, giống như hôm nay không cho anh ta một lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ xé tan cái chỗ này ra vậy.
Nét mặt Trịnh Chí Dụng bỗng trở nên kinh ngạc, anh ta nói: “Thì ra là vậy, chuyện này tôi thật sự không biết gì hết. Nhưng cậu Lý Thương, rốt cuộc thì nhà họ Trịnh chúng tôi đã phá bỏ quy tắc như thể nào chứ? Xin cậu nói rõ cho!”
Chàng Rể Quyền Thế
Dù gì thì ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Trịnh, sau lưng có Tập đoàn Thiện Nhân, thậm chí còn có chung dự án với nhà họ Bối. Chưa hết, cả chuyện hợp tác kinh doanh với nhà họ Nạp nữa, con đường kinh doanh lẫn hợp tác của gia đình ông ta cũng đâu phải dạng tầm phào đâu chứ.
Nói chung nhìn từ góc độ nào, nhà họ Trịnh cũng được xem như là có địa vị, có chỗ đứng nhất định trong cái giới kinh doanh này rồi.
Ấy vậy mà bây giờ, ngay tại chỗ ông ta đứng, Lý Thương thắng tay ném vỡ cái ly trước mặt ông ta, đây là ý gì chứ? Làm vậy thì có khác gì tuyên bố ly nước này tôi ném vào mặt ông đấy đâu cơ chứ?
Dù bản thân có hơi kinh hãi trước hành động bất ngờ này, nhưng ông cụ Trịnh vẫn cố giữ cho mình vẻ bình tĩnh nhất định. Khoảng vài giây sau, ông ta hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Cậu Lý Thương ing không? Nhà họ Trịnh chúng tôi trước nay luôn biết cách đối nhân xử thế, các vị mang sự chân thành đến với nhà chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ tiếp đãi các vị thật tốt.”
“Tuy nhiên cậu Lý Thương đây đánh đấm thắng mặt như vậy, thì chắc tôi xin lỗi phải đắc tội cậu rồi, nhà chúng tôi xin phép tiễn khách.”
“Tiễn khách?” Lý Thương cười khẩy một tiếng, đôi môi anh ta khẽ nhếch lên, trầm giọng nói: “Tôi e rằng chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu, trong vài phút tới đây, nếu ông không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý về những chuyện ông làm, thì Lý Thương tôi xin đảm bảo, cả nhà họ Trịnh các người sẽ không thể làm ăn ở cái đất Dương Thành này nữa đâu, thậm chí là muốn bò thêm một bước cũng không nổi!”
“Chúng tôi sẽ cho ông hiểu, thế nào gọi là Diêm Vương hiếu chiến, quỷ nhỏ khó chơi!”
Những lời Lý Thương nói lúc này thật sự có sức nặng vô cùng, đây giống như một lời tuyên thệ đã định sẵn cái kết vậy. Anh ta vừa dứt lời, những người đi theo phía sau cũng đồng loạt lên tiếng.
“Nhà họ Trịnh đúng là toàn bọn hèn, vậy mà dám xưng tên ở đất
Dương Thành này sao? Đối với bọn tôi, gia tộc cỏn con nhà các người chả là cái thá gì cả!” gro ông chu nha trọ đem ra dộ tài sản, nhà họ Trịnh các người có khi còn thua kém chứ đừng nói. Vậy mà còn dám đứng đây giả bộ giàu sang trước mặt anh em tôi?”
“Ông già chết tiệt, còn đứng đó vênh mặt? Có tin tôi cho người tát chết ông luôn không.”
Giờ phút này, sắc mặt ông cụ Trịnh đã khó coi càng thêm khó coi hơn, đối mặt với đám người chỉ bằng tuổi con tuổi cháu mình nhưng lại ương ngạnh kiêu ngạo đến mức này, ông ta thật sự không biết phải xử trí thế nào. Sống từng này tuổi đầu, có lẽ ông cụ Trịnh không bao giờ ngờ được có ngày mình lại bị một đám nhóc đáng tuổi con cháu làm cho cạn lời, giờ đây, cảm giác bất lực bắt đầu trỗi dậy trong lòng ông ta, mà ngay chính ông ta cũng không biết phải dập tắt kiểu gì.
“Các vị, ông già này thật sự không biết nhà họ Trịnh chúng tôi đã đắc tội gì với các người? Bây giờ các người tới nhà chúng tôi làm loạn, la hét ầm ĩ lên như vậy thì cũng nên nói rõ ngọn ngành mọi chuyện chứ?”
Đúng lúc này, một giọng cười vang lên như xé tan bầu không khí căng thẳng trầm lặng.
Giấy tiếp theo, Trịnh Chí Dụng xuất hiện, anh ta chậm rãi đi vào đại sảnh căn biệt thự, khuôn mặt vênh váo ra oai như sợ người ta tranh mất phần làm lố. Hai tay chống nạnh, mặt lộ ra biểu cảm thâm trầm như đang khiêu khích người đối diện.
Lý Thương vừa nhìn thấy anh ta xuất hiện, ánh mắt đột nhiên sáng hơn hắn, khuôn miệng bắt đầu mở to hơn, tươi cười nói: “Hóa ra là Phó giám đốc của công ty nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng đây sao…”
“Không tính những người khác vội, Lý Thương tôi sẽ nể mặt anh, nói rõ ràng mọi chuyện cho đám các người biết!” “Đây cũng xem như cho nhà họ Trịnh các người một cơ hội để đưa ra lời giải thích hợp lý…”
Trịnh Chí Dụng cười cười nói: “Vậy thì phải cảm ơn cậu Lý Thương đây chịu nể mặt trước. Không biết nhà họ Trịnh chúng tôi đã làm sai chuyện gì mà phải khiến cậu Lý Thương bận lòng, xin cậu nói rõ cho!”
Nhìn bộ dạng đĩnh đạc của Trịnh Chí Dụng, cộng thêm vẻ mặt thờ o, lạnh nhạt, bình thản, coi chuyện trước mặt tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi đó của anh ta khiến ông cụ Trịnh mừng rỡ cực kỳ, giờ khắc này, ông ta bồng cảm thấy vô cùng tự hào.
Ông ta thầm tự đắc, cảm thấy bản thân đã không nhìn lầm người, tự nhủ mình đã chọn đúng người thừa kế. Ngay thời khắc mấu chốt, Trịnh Chí Dụng đã đứng ra gánh vác trách nhiệm, xem ra giờ ông ta có nhắm mắt cũng thấy an lòng.
Đây mới thực sự là đứa con ngoan, dòng máu đích thực của nhà họ Trịnh!
Suy nghĩ đó bây giờ không phải chỉ nảy sinh trong tâm trí ông cụ Trịnh không, mà ngay cả những người khác cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ bên tai nhau.
“Chí Dụng đúng là lợi hại nha! Đối mặt với đám người hung hăng như vậy mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh đó!”
“Đây chẳng lẽ chính là ý nghĩa của câu nói phải vào thời khắc mấu chốt, bạn mới nhìn ra được ai mới thực sự là người có khả năng đảm đương hay sao?”
“Đúng là lợi hại, chuyện này không phải ai cũng làm được đầu!” “Xem ra nhà họ Trịnh chúng ta muốn phát triển mạnh hơn thì phải dựa vào người như Chí Dụng rồi.”
Nghe thấy mấy lời bình luận của đám người nhà họ Trịnh, sự đắc ý trong lòng Trịnh Chí Dụng bỗng trào lên dạt dào tựa như sóng nước. Tuy nhiên, ngoài mặt anh ta vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản hờ hãng, giống như người mà mọi người đang bàn tán không phải là anh ta, không liên quan đến anh ta vậy.
Lúc này, Lý Thương lạnh lùng nói: “Phó giám đốc Chí Dụng, chúng tôi đều là những người trực thuộc tập đoàn Thiện Nhân, có xí nghiệp nào thuộc gia tộc chúng tôi thua kém xí nghiệp nhà họ Trịnh các anh không?”
“Vậy mà kết quả thì sao? Toàn bộ các quy trình công nghệ của chúng tôi đều bị phá sản, nhưng đám nhà họ Trịnh các người thì lại không hề hấn gì!”
“Đây chẳng phải là các người đang cố tình phá hỏng quy tắc hay sao?”
“Những chuyện trong giới kinh doanh thì bắt buộc phải dùng các quy tắc trong giới kinh doanh để giải quyết. Đám nhà họ Trịnh các người tự ý phá bỏ quy tắc, như vậy chẳng phải các người đang nợ chúng tôi một lời giải thích sao?”
Thời khắc này, mọi biểu cảm đường nét trên khuôn mặt Lý Thương đều toát lên sự lạnh lẽo, giống như hôm nay không cho anh ta một lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ xé tan cái chỗ này ra vậy.
Nét mặt Trịnh Chí Dụng bỗng trở nên kinh ngạc, anh ta nói: “Thì ra là vậy, chuyện này tôi thật sự không biết gì hết. Nhưng cậu Lý Thương, rốt cuộc thì nhà họ Trịnh chúng tôi đã phá bỏ quy tắc như thể nào chứ? Xin cậu nói rõ cho!”
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 501
10.0/10 từ 10 lượt.