Chàng Rể Quyền Thế
Chương 3900
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh ngưỡng mộ nhìn.
Không hổ là bang chủ của Nam Dương Băng, xuống tay chính là nhanh-hung-ác-chuẩn.
Sau khi phế bỏ người đàn ông tóc ngắn, Dương Huyền Trân quay người lại, một bàn tay múa lượn, trực tiếp hất văng tất cả đám nam nữ mặc y phục tung cẩu xuống đất.
Sau đó gọi điện thoại yêu cầu lái xe chạy tới, đưa Bùi Nguyên Minh nghênh ngang rời đi.
Theo thông tin Bùi Nguyên Minh cung cấp, xe chạy đến một tòa biệt thự liên hợp ở trung tâm thành phố Tân Thành, đây là nơi mà Bùi Nhã Lan đã sắp xếp từ trước cho anh.
Bùi Nguyên Minh cũng không có khách khí, liền mời Dương Huyền Trân vào biệt thự uống một chén trà, coi như kỷ niệm gặp lại bạn cũ.
Bùi Nhã Lan rất biết sở thích của Bùi Nguyên Minh, đặc biệt an bài cho anh Phổ Nhị trà lâu năm.
Trong hương trà nhàn nhạt, Bùi Nguyên Minh chạy lên lầu tắm rửa, sau khi thay một bộ quần áo thể thao, cả người sảng khoái rất nhiều.
Dương Huyền Trân nhìn Bùi Nguyên Minh chạy tới chạy lui vô cùng thích thú, cuối cùng bật cười nói: “Bùi Thiếu, anh cứ xà quần trước mặt tôi thế này, không sợ tôi đột nhiên tới cắn một cái sao?.”
Đối mặt với ám chỉ đột ngột từ người phụ nữ, Bùi Nguyên Minh bĩu môi nói: “Không phải chứ, Dương bang chủ, tôi coi cô như bằng hữu tốt, cô vậy mà lại muốn xuống tay với tôi sao?”
“Làm sao mà tôi chịu được?”
“Cắt,” Dương Huyền Trân khịt mũi, ” Tân thành này, không biết bao nhiêu nam nhân, ước gì tôi có thể xuống tay với bọn họ.”
” Nói tóm lại, chỉ thích mỗi mình anh.”
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, không thể tán gẫu được sao, cứ nhất định phải nói về chủ đề khó xử như vậy sao?
Vừa lúc bầu không khí vi diệu phảng phất, điện thoại của Dương Huyền Trân lại vang lên.
Cô nhíu mày, nối máy thì Thái Yến lại gọi.
Lần này, Thái Yến nói dai như giẻ rách nói rất nhiều, ngoài việc dặn dò Dương Huyền Trân phải đến yến tiệc đúng giờ, mà còn dặn cô chỉ có thể tự mình đi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn nại một chút.
Đồng thời nói với cô, sau lưng của Phó Văn Thiệu chính là Võ Minh Tân Thành, dẫn đến hắn làm việc có chút vô pháp vô thiên, cho nên vô luận như thế nào, cũng không thể cùng hắn cứng đối cứng.
Dương Huyền Trân hời hợt đáp ứng.
Mà Bùi Nguyên Minh lại cao hứng nói: “Ấu Huyên, Yến tỷ của cô thật là thú vị.”
“Một người trung gian, nhưng cô ta rất quan tâm đến chuyện của cô, những người không biết lại nghĩ rằng, cô ta là chủ nợ.”
Dương Huyền Trân cười nói: “Thái Yến là hoa khôi giao tiếp xã hội ở Tân Thành, mạng lưới quan hệ rộng rãi, hắc bạch hai đạo đều quen biết.”
“Ngày thường, cô ta phải dựa vào hòa giải để kiếm tiền. Nếu công việc thu hồi nợ của tôi thành công, cô ấy có thể kiếm ít nhất vài triệu, vất vả là chuyện bình thường.”
“Cô cùng cô ta có quen thân không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Không quen, cô ấy là do Dương Gia Tam Phòng giới thiệu cho tôi.”
Chàng Rể Quyền Thế
Bùi Nguyên Minh ngưỡng mộ nhìn.
Không hổ là bang chủ của Nam Dương Băng, xuống tay chính là nhanh-hung-ác-chuẩn.
Sau khi phế bỏ người đàn ông tóc ngắn, Dương Huyền Trân quay người lại, một bàn tay múa lượn, trực tiếp hất văng tất cả đám nam nữ mặc y phục tung cẩu xuống đất.
Sau đó gọi điện thoại yêu cầu lái xe chạy tới, đưa Bùi Nguyên Minh nghênh ngang rời đi.
Theo thông tin Bùi Nguyên Minh cung cấp, xe chạy đến một tòa biệt thự liên hợp ở trung tâm thành phố Tân Thành, đây là nơi mà Bùi Nhã Lan đã sắp xếp từ trước cho anh.
Bùi Nguyên Minh cũng không có khách khí, liền mời Dương Huyền Trân vào biệt thự uống một chén trà, coi như kỷ niệm gặp lại bạn cũ.
Bùi Nhã Lan rất biết sở thích của Bùi Nguyên Minh, đặc biệt an bài cho anh Phổ Nhị trà lâu năm.
Trong hương trà nhàn nhạt, Bùi Nguyên Minh chạy lên lầu tắm rửa, sau khi thay một bộ quần áo thể thao, cả người sảng khoái rất nhiều.
Dương Huyền Trân nhìn Bùi Nguyên Minh chạy tới chạy lui vô cùng thích thú, cuối cùng bật cười nói: “Bùi Thiếu, anh cứ xà quần trước mặt tôi thế này, không sợ tôi đột nhiên tới cắn một cái sao?.”
Đối mặt với ám chỉ đột ngột từ người phụ nữ, Bùi Nguyên Minh bĩu môi nói: “Không phải chứ, Dương bang chủ, tôi coi cô như bằng hữu tốt, cô vậy mà lại muốn xuống tay với tôi sao?”
“Làm sao mà tôi chịu được?”
“Cắt,” Dương Huyền Trân khịt mũi, ” Tân thành này, không biết bao nhiêu nam nhân, ước gì tôi có thể xuống tay với bọn họ.”
” Nói tóm lại, chỉ thích mỗi mình anh.”
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, không thể tán gẫu được sao, cứ nhất định phải nói về chủ đề khó xử như vậy sao?
Vừa lúc bầu không khí vi diệu phảng phất, điện thoại của Dương Huyền Trân lại vang lên.
Cô nhíu mày, nối máy thì Thái Yến lại gọi.
Lần này, Thái Yến nói dai như giẻ rách nói rất nhiều, ngoài việc dặn dò Dương Huyền Trân phải đến yến tiệc đúng giờ, mà còn dặn cô chỉ có thể tự mình đi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn nại một chút.
Đồng thời nói với cô, sau lưng của Phó Văn Thiệu chính là Võ Minh Tân Thành, dẫn đến hắn làm việc có chút vô pháp vô thiên, cho nên vô luận như thế nào, cũng không thể cùng hắn cứng đối cứng.
Dương Huyền Trân hời hợt đáp ứng.
Mà Bùi Nguyên Minh lại cao hứng nói: “Ấu Huyên, Yến tỷ của cô thật là thú vị.”
“Một người trung gian, nhưng cô ta rất quan tâm đến chuyện của cô, những người không biết lại nghĩ rằng, cô ta là chủ nợ.”
Dương Huyền Trân cười nói: “Thái Yến là hoa khôi giao tiếp xã hội ở Tân Thành, mạng lưới quan hệ rộng rãi, hắc bạch hai đạo đều quen biết.”
“Ngày thường, cô ta phải dựa vào hòa giải để kiếm tiền. Nếu công việc thu hồi nợ của tôi thành công, cô ấy có thể kiếm ít nhất vài triệu, vất vả là chuyện bình thường.”
“Cô cùng cô ta có quen thân không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Không quen, cô ấy là do Dương Gia Tam Phòng giới thiệu cho tôi.”
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 3900
10.0/10 từ 10 lượt.