Chàng Rể Quyền Thế
Chương 341
Nạp Hoàng Chi cũng không nhiều lời nữa, lúc này cậu vỗ nhẹ tay, lập tức các nhân viên cần thận khiêng bình hoa ra, đặt nó ở trên bàn chủ tịch.
“Quý vị, nếu có hứng thú, có thể xếp hàng lần lượt lên đây chiêm ngưỡng, còn về tính thật giả của món đồ này, quý vị cũng có thể thoải mái phát biểu và bình luận.” Nạp Hoàng Chi mim cười.
Nghe vậy, đám người thượng lưu đang có mặt cũng không khách sáo nữa, một số người lớn tuổi có hứng thú với đồ cổ nhiều năm đã xung phong lên trước, và đã nghiên cứu rất kỹ món đồ cổ.
“Thầy Nạp, ngài không đúng rồi, món đồ này nhìn sao cũng thấy là đồ giả!”
“Phải đó, giả đến không còn giả hơn được nữa!”
“Thầy Nạp, ngài nói thật cho tôi nghe đi, món đồ này rốt cuộc được mua đâu? Cỡ một trăm đồng không?”
Nghe những lời đánh giá của đám đông, Nạp Hoàng Chi không nổi giận, mà mỉm cười trả lời: “Cái này tôi đã thu mua ở một gian hàng lề đường, chỉ tốn một trăm bảy mươi ngàn đồng thôi.”
Khi nghe những lời này, mọi người đều bối rối.
Món đồ sứ được mua giá một trăm bảy mươi nghìn đồng, làm sao có thể là thật chứ?
Nhưng vấn đề là, món đồ của một nhân vật tầm cỡ như Nạp Hoàng Chi mua, làm sao có thể là giả được?
Người ta là tổ sư của ngành giám định báu vật, chưa bao giờ nhìn sai cái gì.
Bùi Nguyên Minh không chần chừ, mà đi theo đám người đó đến bàn trưng bày đằng trước.
Cái bình hoa sứ có năm màu đốm trắng này, màu sắc nhìn rất hài hòa, nhưng quá hoành tráng, nhìn thế nào cũng không giống kỹ thuật có từ thời cổ.
Lúc này, Trương Đình cũng không khách sáo, tiến thẳng đến trước.
Trương Đình là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ, danh tiếng của ông ta trong giới đồ cổ ở thành phố Hải Dương rất lớn, ông vừa bước ra, vị trí đám đông đang đứng bu đông nghẹt, lúc này ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía Trương Đình.
Với vai trò là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ thành phố Hải, thành tựu của Trương Đình trong giới giám định báu vật, đã đạt đến đỉnh cao, tuy không giỏi giang như Nạp Hoàng Chi, nhưng cũng không thua kém gì.
Ở trước mặt ông ta, lúc này vốn dĩ không ai dám nói lung tung.
“Cậu Nạp, cậu mua món đồ này 170 nghìn đồng, bên ngoài nhìn khá đẹp, chất lượng cũng khá tốt, nhưng cách tạo hình này, tôi thật sự nhìn không ra là sản vật của thời đại nào, nhìn thì có chút phong cách Nghĩa Ô.”
Nạp Hoàng Chi cười và trả lời: “Ông Trương, với danh tiếng lẫy lừng của ông trong giới đồ cổ thành phố Hài, ngay lúc này đừng đánh giá sai nhé, nếu có sơ sót gì, thì lớn chuyện đó!”
Trương Đình cười nhẹ, nói: “Ngài Nạp, ông không cần nói những lời này!” “Tôi đã bắt đầu tìm hiểu về ngành đồ sứ từ rất sớm, nên tôi hiểu rõ chúng nhất.”
“Đồ sứ được biết đến, bắt nguồn từ đời Hán, đến đời Đường, năm đời sau mới dần trở nên phổ biến, cho đến đời Thanh mới có thành tựu lớn, đồ sứ trước đời Thanh, đa số là cổ kính và đơn giản, đến thời kỳ đời Thanh, mới trở nên tinh tế sắc sảo.”
“Món đồ này của ông, tạo hình có khí chất mạnh mẽ, mang phong cách Đường Tống, nhưng màu sắc trên đó thì quá màu mè, giống cách vẽ của Minh Thanh, nhìn đến phần đáy phía dưới có hình bầu dục, lại có chút giống phong cách của phương Tây…”
Nói đến đây, Trương Đình nửa cười nửa không nói: “Cho dù món đồ này của ngài có tinh tế thế nào, nhưng nó là một sản vật không giống bất cứ đời nào, nếu tôi suy đoán không lầm, thì nó là sản phẩm của thời đại ngày nay, nhưng nhìn thủ công của nó, thuần thục như vậy, cũng rất hiếm thấy.”
Trương Đình vừa dứt câu, những người xung quanh người nào cũng thế hiện vẻ nể phục, không nhịn được phải lên tiếng khen ngợi.
“Món đồ được hội trưởng Trương Đình đánh giá, thì cho dù là đồ giả, cũng là vinh hạnh của nó!”
“Lúc nãy tôi còn cảm thấy có hứng thú với nó, cũng may hội trưởng Trương Đình đã nhắc nhở tôi!”
“Kiến thức của hội trưởng Trương Đình quả thật là thâm sâu hơn.”
“Đúng vậy, lúc nãy tôi cứ phân vân mãi, bây giờ nghe đánh giá của hội trưởng Trương Đình rồi, giống như đã được làm thức tỉnh vậy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn.”
“Hiếm khi được nhìn thấy hội trưởng Trương Đình, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức rồi.”
Đứng trước biết bao nhiêu lời khen ngợi, vẻ mặt của Trương Đình vẫn rất thờ ơ.
Và Trương Lăng đứng đằng sau ông cách đó không xa đã lướt nhìn Bùi Nguyên Minh, với vẻ mặt tự mãn.
Chàng Rể Quyền Thế
“Quý vị, nếu có hứng thú, có thể xếp hàng lần lượt lên đây chiêm ngưỡng, còn về tính thật giả của món đồ này, quý vị cũng có thể thoải mái phát biểu và bình luận.” Nạp Hoàng Chi mim cười.
Nghe vậy, đám người thượng lưu đang có mặt cũng không khách sáo nữa, một số người lớn tuổi có hứng thú với đồ cổ nhiều năm đã xung phong lên trước, và đã nghiên cứu rất kỹ món đồ cổ.
“Thầy Nạp, ngài không đúng rồi, món đồ này nhìn sao cũng thấy là đồ giả!”
“Phải đó, giả đến không còn giả hơn được nữa!”
“Thầy Nạp, ngài nói thật cho tôi nghe đi, món đồ này rốt cuộc được mua đâu? Cỡ một trăm đồng không?”
Nghe những lời đánh giá của đám đông, Nạp Hoàng Chi không nổi giận, mà mỉm cười trả lời: “Cái này tôi đã thu mua ở một gian hàng lề đường, chỉ tốn một trăm bảy mươi ngàn đồng thôi.”
Khi nghe những lời này, mọi người đều bối rối.
Món đồ sứ được mua giá một trăm bảy mươi nghìn đồng, làm sao có thể là thật chứ?
Nhưng vấn đề là, món đồ của một nhân vật tầm cỡ như Nạp Hoàng Chi mua, làm sao có thể là giả được?
Người ta là tổ sư của ngành giám định báu vật, chưa bao giờ nhìn sai cái gì.
Bùi Nguyên Minh không chần chừ, mà đi theo đám người đó đến bàn trưng bày đằng trước.
Cái bình hoa sứ có năm màu đốm trắng này, màu sắc nhìn rất hài hòa, nhưng quá hoành tráng, nhìn thế nào cũng không giống kỹ thuật có từ thời cổ.
Lúc này, Trương Đình cũng không khách sáo, tiến thẳng đến trước.
Trương Đình là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ, danh tiếng của ông ta trong giới đồ cổ ở thành phố Hải Dương rất lớn, ông vừa bước ra, vị trí đám đông đang đứng bu đông nghẹt, lúc này ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía Trương Đình.
Với vai trò là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ thành phố Hải, thành tựu của Trương Đình trong giới giám định báu vật, đã đạt đến đỉnh cao, tuy không giỏi giang như Nạp Hoàng Chi, nhưng cũng không thua kém gì.
Ở trước mặt ông ta, lúc này vốn dĩ không ai dám nói lung tung.
“Cậu Nạp, cậu mua món đồ này 170 nghìn đồng, bên ngoài nhìn khá đẹp, chất lượng cũng khá tốt, nhưng cách tạo hình này, tôi thật sự nhìn không ra là sản vật của thời đại nào, nhìn thì có chút phong cách Nghĩa Ô.”
Nạp Hoàng Chi cười và trả lời: “Ông Trương, với danh tiếng lẫy lừng của ông trong giới đồ cổ thành phố Hài, ngay lúc này đừng đánh giá sai nhé, nếu có sơ sót gì, thì lớn chuyện đó!”
Trương Đình cười nhẹ, nói: “Ngài Nạp, ông không cần nói những lời này!” “Tôi đã bắt đầu tìm hiểu về ngành đồ sứ từ rất sớm, nên tôi hiểu rõ chúng nhất.”
“Đồ sứ được biết đến, bắt nguồn từ đời Hán, đến đời Đường, năm đời sau mới dần trở nên phổ biến, cho đến đời Thanh mới có thành tựu lớn, đồ sứ trước đời Thanh, đa số là cổ kính và đơn giản, đến thời kỳ đời Thanh, mới trở nên tinh tế sắc sảo.”
“Món đồ này của ông, tạo hình có khí chất mạnh mẽ, mang phong cách Đường Tống, nhưng màu sắc trên đó thì quá màu mè, giống cách vẽ của Minh Thanh, nhìn đến phần đáy phía dưới có hình bầu dục, lại có chút giống phong cách của phương Tây…”
Nói đến đây, Trương Đình nửa cười nửa không nói: “Cho dù món đồ này của ngài có tinh tế thế nào, nhưng nó là một sản vật không giống bất cứ đời nào, nếu tôi suy đoán không lầm, thì nó là sản phẩm của thời đại ngày nay, nhưng nhìn thủ công của nó, thuần thục như vậy, cũng rất hiếm thấy.”
Trương Đình vừa dứt câu, những người xung quanh người nào cũng thế hiện vẻ nể phục, không nhịn được phải lên tiếng khen ngợi.
“Món đồ được hội trưởng Trương Đình đánh giá, thì cho dù là đồ giả, cũng là vinh hạnh của nó!”
“Lúc nãy tôi còn cảm thấy có hứng thú với nó, cũng may hội trưởng Trương Đình đã nhắc nhở tôi!”
“Kiến thức của hội trưởng Trương Đình quả thật là thâm sâu hơn.”
“Đúng vậy, lúc nãy tôi cứ phân vân mãi, bây giờ nghe đánh giá của hội trưởng Trương Đình rồi, giống như đã được làm thức tỉnh vậy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn.”
“Hiếm khi được nhìn thấy hội trưởng Trương Đình, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức rồi.”
Đứng trước biết bao nhiêu lời khen ngợi, vẻ mặt của Trương Đình vẫn rất thờ ơ.
Và Trương Lăng đứng đằng sau ông cách đó không xa đã lướt nhìn Bùi Nguyên Minh, với vẻ mặt tự mãn.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 341
10.0/10 từ 10 lượt.