Chàng Rể Quyền Thế
Chương 2339
“Anh có biết phân hội trưởng của Long Môn thủ đô đại diện cho cái gì không?” “Đại diện cho dù hôm nay anh ta phế tay chân của tôi, ba tôi cũng không nhất định đi gây sự với anh ta!” “Bởi vì Long Môn quá mạnh!" “Có câu tên là không nể mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật, chúng ta có thể không cho Bùi Nguyễn Minh mặt mũi, nhưng nhất định phải cho Long Môn mặt mũi!” “Huống chi thân thủ của anh ta không tệ, cho dù chúng ta cùng tiến lên, chẳng lẽ sẽ đánh được anh ta?” “Con người ấy à, có đôi khi phải học co được dẫn được, nếu không cho dù gặp người nào cũng muốn giảm lên, vậy rất nhiều khi không cẩn thận giẫm lên trên tấm sắt, đến bước đó, hối hận cũng không kịp nữa!” Trần Thái Tùng vừa thản nhiên hờ hững giáo dục cho
Hòa Ngọc Lân, vừa châm một điều thuốc lá, dùng sương khỏi lạnh lẽo bình ổn nôn nóng trong lòng mình.
Nhưng mà trong quá trình nuốt mây nhả khói, bỗng nhiên gương mặt Trần Thái Tùng dữ tợn, rét lạnh, nhìn giống như mãnh thú không cắn được người nào.
Trần Thái Tùng phả ra một làn khói, thản nhiên nói: “Có cầu quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, đợi tôi trở về Cảng Thành, lại nói một tiếng với anh Bùi Bùi Văn Kiên.” “Có một số lẽ phải, luôn phải đòi trở về!”
Hòa Ngọc Lân còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên Trần Thái Tùng tát một cái, trực tiếp tát Hòa Ngọc Lân ngã xuống đất.
Hòa Ngọc Lân che mặt nói: “Thái tử Trần, anh làm gì vậy? Tôi là vì tốt cho anh mà!” “Vì tốt cho tôi?” Trần Thái Tùng nắm cổ Hòa Ngọc Lân xách cả người anh ta lên. “Chuyện hôm nay nên xử lý như thế nào, trong lòng tôi tự mình có chừng mực. “Trần Thái Tùng tôi làm việc không cần một người ngoài tới nói này nói kia. “Hòa Ngọc Lân, anh nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì à? Anh muốn lấy lại một phần sáu đổ bài ở trong tay Bùi Nguyễn Minh, nhưng mà anh bị kết cục của Hòa Trạch Bình dọa sợ, cho nên anh không dám ra tay” “Chính vì thế hôm nay anh mới đặc biệt mượn tay tôi tới, lật lại ván bài này đúng không?” “Hôm nay anh đặc biệt hẹn tôi tới Las Vegas, còn sắp xếp cho tôi gặp mặt Phương Diệu Nga, không phải là vì biết tôi thích khẩu vị này nhất sao?” “Mượn Phương Diệu Nga, khiến tôi xảy ra xung đột với Bùi Nguyên Minh, đây là anh sắp xếp đúng không?” “Ban đầu Bùi Nguyên Minh giẫm lên người của Hồng Hưng chúng tôi, vả mặt chúng tôi, tôi giết chết anh ta cũng không sao cả, thuận tiện bán cho nhà họ Hòa các anh một ân tình cũng được. 'Nhưng mà Hòa Ngọc Lân anh, cũng đừng nên coi tôi như kẻ ngốc, lặp đi lặp lại châm ngòi nhiều lần. “Tôi làm gì Bùi Nguyên Minh là chuyện của tôi, tốt nhất là anh nên câm miệng lại, lại nói lời vô nghĩa, tôi sẽ giết anh trước, anh có tin hay không?”
Chàng Rể Quyền Thế
Hòa Ngọc Lân, vừa châm một điều thuốc lá, dùng sương khỏi lạnh lẽo bình ổn nôn nóng trong lòng mình.
Nhưng mà trong quá trình nuốt mây nhả khói, bỗng nhiên gương mặt Trần Thái Tùng dữ tợn, rét lạnh, nhìn giống như mãnh thú không cắn được người nào.
Trần Thái Tùng phả ra một làn khói, thản nhiên nói: “Có cầu quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, đợi tôi trở về Cảng Thành, lại nói một tiếng với anh Bùi Bùi Văn Kiên.” “Có một số lẽ phải, luôn phải đòi trở về!”
Hòa Ngọc Lân còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên Trần Thái Tùng tát một cái, trực tiếp tát Hòa Ngọc Lân ngã xuống đất.
Hòa Ngọc Lân che mặt nói: “Thái tử Trần, anh làm gì vậy? Tôi là vì tốt cho anh mà!” “Vì tốt cho tôi?” Trần Thái Tùng nắm cổ Hòa Ngọc Lân xách cả người anh ta lên. “Chuyện hôm nay nên xử lý như thế nào, trong lòng tôi tự mình có chừng mực. “Trần Thái Tùng tôi làm việc không cần một người ngoài tới nói này nói kia. “Hòa Ngọc Lân, anh nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì à? Anh muốn lấy lại một phần sáu đổ bài ở trong tay Bùi Nguyễn Minh, nhưng mà anh bị kết cục của Hòa Trạch Bình dọa sợ, cho nên anh không dám ra tay” “Chính vì thế hôm nay anh mới đặc biệt mượn tay tôi tới, lật lại ván bài này đúng không?” “Hôm nay anh đặc biệt hẹn tôi tới Las Vegas, còn sắp xếp cho tôi gặp mặt Phương Diệu Nga, không phải là vì biết tôi thích khẩu vị này nhất sao?” “Mượn Phương Diệu Nga, khiến tôi xảy ra xung đột với Bùi Nguyên Minh, đây là anh sắp xếp đúng không?” “Ban đầu Bùi Nguyên Minh giẫm lên người của Hồng Hưng chúng tôi, vả mặt chúng tôi, tôi giết chết anh ta cũng không sao cả, thuận tiện bán cho nhà họ Hòa các anh một ân tình cũng được. 'Nhưng mà Hòa Ngọc Lân anh, cũng đừng nên coi tôi như kẻ ngốc, lặp đi lặp lại châm ngòi nhiều lần. “Tôi làm gì Bùi Nguyên Minh là chuyện của tôi, tốt nhất là anh nên câm miệng lại, lại nói lời vô nghĩa, tôi sẽ giết anh trước, anh có tin hay không?”
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 2339
10.0/10 từ 10 lượt.