Chàng Rể Quyền Thế
Chương 207
“Ba thật sự nghĩ rằng con sẽ thực sự giúp đỡ Trịnh Tuyết Dương sao?” Trịnh Chí Dụng đắc ý mở miệng.
“Ý con là gì, đây là một cái bẫy?” Trịnh Tùng hỏi ngược lại.
Trịnh Chí Dụng cũng không có gì phải giấu giếm ba cả, thay vào đó anh ta cười và nói: “Dù gì thì lần trước ba cũng đã nhắc nhở con, giờ con sẽ nói cho ba một thông tin nhỏ, người đã gây rắc rối cho nhà họ Trịnh của chúng ta, chính con đã bảo làm.”
Trịnh Tùng cau mày nhìn chằm chằm Trịnh Chí Dụng: “Con dùng người ngoài để gây rắc rối cho Trịnh Tuyết Dương, ba có thể hiểu được, nhưng vào thời điểm này con không nên đứng lên lật ngược tình thể sao? Tại sao lại giúp đỡ Trịnh Tuyết Dương?”
“Ba, lật ngược tình thế có ích lợi gì? Người phụ nữ Trịnh Tuyết Dương kia vẫn đang phụ trách dự án trung tâm thương mại, việc này có ích lợi gì cho chúng ta? Điều con muốn làm là tiêu diệt hoàn toàn người phụ nữ này, chỉ bằng cách này, sau này con sẽ không có bất kỳ phản kháng nào khi con lên nắm quyền.”
Trịnh Chí Dụng đắc ý nói, anh ta không thể nói chuyện này với người ngoài, nên không có ai để anh ta có thể khoe khoang, bây giờ khi nói ra được điều đó trước mặt ba mình anh ta cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi anh ta lật đổ được Trịnh Tuyết Dương một cách sạch sẽ, anh ta không chỉ có thể nghiễm nhiên trở thành giám đốc điều hành dự án trung tâm thương mại, hơn thế nữa sau này cũng sẽ không có ai cản trở anh ta cả, chuyện này có thể nói là một hòn đá giết bốn con chim, không cần tốn nhiều sức cũng đạt được mục đích!
Tại thời điểm này, Trịnh Chí Dụng hơi cảm thấy anh ta giống Gia Cát
Lượng còn sống.
“Chuyện sau này con có chuẩn bị gì không, đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ràng cho ba biết!” Trịnh Tùng hỏi, ông ta thực lo lắng khi không biết chi tiết của chuyện này.
“Ba, ba đã nghe nói về Trần Văn Thức rồi phải không?”
“Trần Văn Thức, anh ta không phải là xã hội đen ở thành phố Hải Dương sao?”
“Đúng, chính là anh ta, đại nhân vật mà con mời đến chính là anh ta, vốn dĩ con chỉ muốn gây rắc rối một chút cho dự án trung tâm thương mại, và buộc Trịnh Tuyết Dương phải nhường đường, không ngờ Trần Văn Thức nà, lại thực sự đã yêu Trịnh Tuyết Dương, và muốn có được cô ta.”
“Cho nên, chỉ cần tối nay Trịnh Tuyết Dương đến địa điểm đã thỏa thuận, thì cô ta sẽ không thể thoát khỏi được bàn tay của Trần Văn Thức, và con đã đồng ý với Trần Văn Thức rồi, chỉ cần đêm nay anh ta thành công thì ngày mai chúng ta sẽ phơi bày chuyện này trong toàn thành phố, con muốn Trịnh Tuyết Dương phải bị hủy hoại.”
Nói xong kế hoạch với ba, Trịnh Chí Dụng bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc này Trịnh Tùng cũng há hốc mồm, ông ta không thể nghĩ được đứa con trai quý giá của mình lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Nếu một người như Trần Văn Thức có được Trịnh Tuyết Dương, và nếu mọi chuyện này được phơi bày, thì đó chắc chắn sẽ là một tin lớn.
Ba năm trước, việc tìm chồng về ở rể của Trịnh Tuyết Dương đã gây chấn động ở thành phố Hải Dương, ba năm sau cô và Trần Văn Thức lại có dính líu với nhau, việc này sẽ lại gây chấn động thành phố Hải Dương.
“Đúng vậy, đây là một kế hoạch hay.” Trịnh Tùng nhẹ gật đầu: “Một khi chuyện này xảy ra nó sẽ làm mất uy tín của nhà họ Trịnh, với cái tính khí nóng nảy của ông già thì nhất định sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trịnh của chúng ta.” “Ba, kế hoạch này của con có hoàn hảo không?” Trịnh Chí Dụng đắc ý hỏi.
Theo cái nhìn của Trịnh Tùng, thì ông ta khẳng định rằng kế hoạch này có chút độc ác, nhưng nó chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng đối với Trịnh Tuyết Dương, cô ta sẽ không chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, mà còn trở thành trò cười ở thành phố Hải Dương từ nay về sau.
“Tuy nhiên, một khi điều này xảy ra, nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến nhà họ Trịnh của chúng ta…” Trịnh Tùng chần chờ nói.
“Tất nhiên là con biết, mặc dù nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến nhà họ Trịnh, nhưng đó là điều tuyệt vời đối với ba và con, nếu không một khi Trịnh Tuyết Dương thực sự được đưa lên nắm quyền trong dự án trung tâm thương mại, hai ba con chúng ta sẽ làm gì trong tương lai?” Trịnh Chí Dụng nói.
“Có lý, mặc dù làm những việc này là độc ác, nhưng không độc ác thì không phải là đàn ông, bây giờ tên đã bắn rồi, chúng ta không có lý do gì để trốn tránh, ngày mai ba muốn xem xem nhà bọn họ sẽ xử lí chuyện này như thế nào, tương lai bọn họ sẽ còn gì để cùng đấu với chúng ta.” Trịnh Tùng mỉm cười.
“Nói tới đây, thứ con muốn nhìn nhất chính là vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, tên này gần đây kiêu ngạo như vậy, cho rằng vợ có địa vị, cậu ta chỉ là một tên ở rể mà thôi tưởng rằng mình có thể lật trời không bằng? Nằm mơ đi! Con không chỉ muốn cậu ta mất tất cả chỉ qua một đêm, con còn phải xem cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào khi thấy người vợ thủy chung mà ba năm qua cậu ta không động vào một ngón tay đi theo người khác.” Trịnh Chí Dụng mong chờ nói.
Trịnh Tùng hờ hững nói với vẻ mặt khinh thường: “Chí Dụng, sau này con sẽ là người làm những việc quan trọng, sao con có thể có tầm nhìn thiển cận như vậy? Con quan tâm đến cậu ta làm gì? Còn nếu cậu ta biết thì sao? Cậu ta dám đi tìm Trần Văn Thức để lý luận sao?”
“Ba, ba nhìn cậu ta quá cao rồi, thật là lãng phí tinh lực, khi nghe đến từ Trần Văn Thức con còn sợ đến muốn đi tiểu. Còn muốn báo thù, thì cần một người đàn ông thực sự, còn với con tôm chân mềm như cậu ta, con nghi ngờ không ai muốn làm việc dưới sự lãnh đạo của cậu ta đâu, làm sao có thể coi là đàn ông được chứ?” Trịnh Dụng cười nói.
Chàng Rể Quyền Thế
“Ý con là gì, đây là một cái bẫy?” Trịnh Tùng hỏi ngược lại.
Trịnh Chí Dụng cũng không có gì phải giấu giếm ba cả, thay vào đó anh ta cười và nói: “Dù gì thì lần trước ba cũng đã nhắc nhở con, giờ con sẽ nói cho ba một thông tin nhỏ, người đã gây rắc rối cho nhà họ Trịnh của chúng ta, chính con đã bảo làm.”
Trịnh Tùng cau mày nhìn chằm chằm Trịnh Chí Dụng: “Con dùng người ngoài để gây rắc rối cho Trịnh Tuyết Dương, ba có thể hiểu được, nhưng vào thời điểm này con không nên đứng lên lật ngược tình thể sao? Tại sao lại giúp đỡ Trịnh Tuyết Dương?”
“Ba, lật ngược tình thế có ích lợi gì? Người phụ nữ Trịnh Tuyết Dương kia vẫn đang phụ trách dự án trung tâm thương mại, việc này có ích lợi gì cho chúng ta? Điều con muốn làm là tiêu diệt hoàn toàn người phụ nữ này, chỉ bằng cách này, sau này con sẽ không có bất kỳ phản kháng nào khi con lên nắm quyền.”
Trịnh Chí Dụng đắc ý nói, anh ta không thể nói chuyện này với người ngoài, nên không có ai để anh ta có thể khoe khoang, bây giờ khi nói ra được điều đó trước mặt ba mình anh ta cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi anh ta lật đổ được Trịnh Tuyết Dương một cách sạch sẽ, anh ta không chỉ có thể nghiễm nhiên trở thành giám đốc điều hành dự án trung tâm thương mại, hơn thế nữa sau này cũng sẽ không có ai cản trở anh ta cả, chuyện này có thể nói là một hòn đá giết bốn con chim, không cần tốn nhiều sức cũng đạt được mục đích!
Tại thời điểm này, Trịnh Chí Dụng hơi cảm thấy anh ta giống Gia Cát
Lượng còn sống.
“Chuyện sau này con có chuẩn bị gì không, đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ràng cho ba biết!” Trịnh Tùng hỏi, ông ta thực lo lắng khi không biết chi tiết của chuyện này.
“Ba, ba đã nghe nói về Trần Văn Thức rồi phải không?”
“Trần Văn Thức, anh ta không phải là xã hội đen ở thành phố Hải Dương sao?”
“Đúng, chính là anh ta, đại nhân vật mà con mời đến chính là anh ta, vốn dĩ con chỉ muốn gây rắc rối một chút cho dự án trung tâm thương mại, và buộc Trịnh Tuyết Dương phải nhường đường, không ngờ Trần Văn Thức nà, lại thực sự đã yêu Trịnh Tuyết Dương, và muốn có được cô ta.”
“Cho nên, chỉ cần tối nay Trịnh Tuyết Dương đến địa điểm đã thỏa thuận, thì cô ta sẽ không thể thoát khỏi được bàn tay của Trần Văn Thức, và con đã đồng ý với Trần Văn Thức rồi, chỉ cần đêm nay anh ta thành công thì ngày mai chúng ta sẽ phơi bày chuyện này trong toàn thành phố, con muốn Trịnh Tuyết Dương phải bị hủy hoại.”
Nói xong kế hoạch với ba, Trịnh Chí Dụng bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc này Trịnh Tùng cũng há hốc mồm, ông ta không thể nghĩ được đứa con trai quý giá của mình lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Nếu một người như Trần Văn Thức có được Trịnh Tuyết Dương, và nếu mọi chuyện này được phơi bày, thì đó chắc chắn sẽ là một tin lớn.
Ba năm trước, việc tìm chồng về ở rể của Trịnh Tuyết Dương đã gây chấn động ở thành phố Hải Dương, ba năm sau cô và Trần Văn Thức lại có dính líu với nhau, việc này sẽ lại gây chấn động thành phố Hải Dương.
“Đúng vậy, đây là một kế hoạch hay.” Trịnh Tùng nhẹ gật đầu: “Một khi chuyện này xảy ra nó sẽ làm mất uy tín của nhà họ Trịnh, với cái tính khí nóng nảy của ông già thì nhất định sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trịnh của chúng ta.” “Ba, kế hoạch này của con có hoàn hảo không?” Trịnh Chí Dụng đắc ý hỏi.
Theo cái nhìn của Trịnh Tùng, thì ông ta khẳng định rằng kế hoạch này có chút độc ác, nhưng nó chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng đối với Trịnh Tuyết Dương, cô ta sẽ không chỉ bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, mà còn trở thành trò cười ở thành phố Hải Dương từ nay về sau.
“Tuy nhiên, một khi điều này xảy ra, nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến nhà họ Trịnh của chúng ta…” Trịnh Tùng chần chờ nói.
“Tất nhiên là con biết, mặc dù nó sẽ có ảnh hưởng xấu đến nhà họ Trịnh, nhưng đó là điều tuyệt vời đối với ba và con, nếu không một khi Trịnh Tuyết Dương thực sự được đưa lên nắm quyền trong dự án trung tâm thương mại, hai ba con chúng ta sẽ làm gì trong tương lai?” Trịnh Chí Dụng nói.
“Có lý, mặc dù làm những việc này là độc ác, nhưng không độc ác thì không phải là đàn ông, bây giờ tên đã bắn rồi, chúng ta không có lý do gì để trốn tránh, ngày mai ba muốn xem xem nhà bọn họ sẽ xử lí chuyện này như thế nào, tương lai bọn họ sẽ còn gì để cùng đấu với chúng ta.” Trịnh Tùng mỉm cười.
“Nói tới đây, thứ con muốn nhìn nhất chính là vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, tên này gần đây kiêu ngạo như vậy, cho rằng vợ có địa vị, cậu ta chỉ là một tên ở rể mà thôi tưởng rằng mình có thể lật trời không bằng? Nằm mơ đi! Con không chỉ muốn cậu ta mất tất cả chỉ qua một đêm, con còn phải xem cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào khi thấy người vợ thủy chung mà ba năm qua cậu ta không động vào một ngón tay đi theo người khác.” Trịnh Chí Dụng mong chờ nói.
Trịnh Tùng hờ hững nói với vẻ mặt khinh thường: “Chí Dụng, sau này con sẽ là người làm những việc quan trọng, sao con có thể có tầm nhìn thiển cận như vậy? Con quan tâm đến cậu ta làm gì? Còn nếu cậu ta biết thì sao? Cậu ta dám đi tìm Trần Văn Thức để lý luận sao?”
“Ba, ba nhìn cậu ta quá cao rồi, thật là lãng phí tinh lực, khi nghe đến từ Trần Văn Thức con còn sợ đến muốn đi tiểu. Còn muốn báo thù, thì cần một người đàn ông thực sự, còn với con tôm chân mềm như cậu ta, con nghi ngờ không ai muốn làm việc dưới sự lãnh đạo của cậu ta đâu, làm sao có thể coi là đàn ông được chứ?” Trịnh Dụng cười nói.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 207
10.0/10 từ 10 lượt.