Chàng Rể Quyền Thế
Chương 156
Lúc này vẻ mặt của Giang Văn Huy biến sắc, sau đó anh ta bước lên vài bước, lạnh lùng nói: “Cá nhân tôi vẫn cảm thấy bức hoạ này là giả, cùng lắm thì cũng chỉ là một bản sao siêu giống bản gốc mà thôi. Cô Nạp, ông của cô không phải là bậc thầy trong giới giám định bảo vật sao? Cô có thể mời ông ấy đến thẩm định được chứ?”
Nạp Nhã Lan nghe như vậy, cũng sững sờ cả người, ánh mắt nhìn Giang Văn Huy với vài phần tán thưởng. Đúng vậy, vào lúc này bản thân anh ta còn không chắc chắn bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này là thật hay giả, có lẽ chỉ có mời đích thân ông cố nội đến đây mới có thể phân biệt được thôi. Hơn nữa tên Giang Văn Huy này dù đã trong tình thế như thế này mà cũng vẫn giữ được bình tĩnh như vậy thì cũng đủ để chứng minh anh ta cũng là người vô cùng xuất sắc!
Lúc này, Nạp Nhã Lan hít một hơi thật sâu rồi bước lên nói: “Nếu như đã như vậy thì tôi sẽ mời ông của mình đến để phân biệt bức họa này xem là thật hay giả!” Khi vừa dứt lời, cô ta liền rút điện thoại ra, trực tiếp gọi video cho ông cố mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều người không khỏi bàng hoàng, sững sờ đến cực độ.
Ông của Nạp Nhã Lan, Nạp Hoàng Chi, là một nhân vật kỳ cựu trong giới đồ cổ. Ông ấy bây giờ tuổi cũng đã cao, trước giờ ít xuất hiện, nhưng danh tiếng của ông ấy trong ngành vẫn vô cùng vang dội, nghe nói cùng một món đồ, chỉ cần có giấy thẩm định của ông ấy thì giá trị của món đồ có thể tăng lên gấp hơn 10 lần! Người như vậy nếu như chịu đích thân ra tay giám định, vậy thì đương nhiên có thể phân biệt được bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này là thật hay giả rồi.
Rất nhanh, cuộc gọi video được kết nối, trên màn hình xuất hiện một cụ lão khoác lên người bộ áo thời Đường, lúc này trông râu tóc bạc phơ nhưng lại có vài phần khí chất của phong cách của người tu tiên.
Trời ơi!
Đó thật sự là Nạp Hoàng Chị rồi!
Ngay tại lúc này, không biết có bao nhiêu người ở đây ngạc nhiên và sửng sốt, có thể gặp được nhân vật này, thông thường chỉ có trong các chương trình giám định bảo vật trên đài truyền hình, không ngờ giây phút này lại có thể gặp được chân dung thực sự của vị đại sư Nạp Hoàng Chi ngay trong khán phòng này.
Cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của mọi người trong khán phòng, Nạp Nhã Lan cũng có chút đắc ý, cô vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng không hứng thú mấy của anh ta, lúc này cô ấy liền tỏ ra vẻ mặt khó chịu, nhớ đến việc người đàn ông này muốn mình gọi anh ta là bố, Nạp Nhã Lan lại càng thêm căm phẫn.
Giây phút này, cô ta cũng không muốn phí lời nữa, liền giơ điện thoại đến trước bức hoạ rồi hỏi ông: “Ông ơi, hôm nay cháu nhìn thấy một bức hoạ của Hoàng Công Vọng, xin ông xem giúp cháu nó là thật hay giả ạ!”
Ban đầu Nạp Hoàng Chi có hơi tức giận nhưng khi nghe nhắc đến ba chữ Hoàng Công Vọng, ông ấy lại vô cùng sửng sốt. Không thể trách được, tác phẩm của Hoàng Công Vọng tuy không nhiều nhưng ông ta lại có địa vị rất cao trong lịch sự hội hoạ Trung Quốc, ai dám xem thường được chứ?
Lúc này, Nạp Hoàng Chi ở bên kia video có vẻ hơi sốc nhẹ, một lát sau lại đột nhiên cười mỉm nói: “Nhã Lan à, cháu nói như vậy là có ý gì? Cháu rõ ràng là biết bản gốc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ sớm đã bị phân thành hai mảnh rồi mà, cháu còn muốn ta giám định cái gì nữa? Cháu chê ông cố nội này sống thọ quá rồi hả?” %3D
Những người xung quanh ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã thư thái hơn rất nhiều.
Lúc này không còn ai hy vọng bức họa này là thật nữa bởi lẽ nếu là thật thì chứng tỏ các chuyên gia hàng đầu kia đều không có trình độ.
Hơn nữa mấu chốt ở đây là vừa nãy con rể nhà họ Trịnh nói với dáng vẻ vô cùng có lý, rất thuyết phục, kết quả sự thật chứng minh như là một trò đùa, bản gốc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ nằm ở đâu thì sớm đã được thế giới công nhận từ lâu rồi, làm gì có chuyện đến lượt một đứa ở rể như anh ta so sánh, phân tích bừa bãi như vậy?
Đại sư Nạp Hoàng Chi đã nói nó là giả thì nó chắc chắn là giả.
“Đồ vô dụng, đã nghe thấy chưa?” Giang Văn Huy lúc này là người đầu tiên đứng lên và nói thằng vào mặt Bùi Nguyên Minh: “Quỳ xuống xin lỗi cô Nap di!”
“Giang Văn Huy, anh đừng nóng giận, Bùi Nguyên Minh anh ấy chỉ là nhất thời trí nhớ không được tốt, mọi người xin đừng so đo với anh ấy.” Trịnh Tuyết . truyện kiếm hiệp hay
Dương vội vàng đứng lên nói, nếu như Bùi Nguyên Minh quỳ xuống ngay tại
đây thì coi như anh ấy xong đời, sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ ở khắp thành phố Hải Dương này mất.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên bất ngờ bước tới, giật chiếc điện thoại trên tay của Nạp Nhã Lan.
“Nạp Hoàng Chi, ngài cũng là một bậc thầy trong ngành giám định bảo vật, sao lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được? Việc thẩm định bảo vật cần ít nhất một hai lần thẩm định, chứ không thể chỉ vì một vài điển cố, một số dã sử mà ngay lập tức xác định được độ thật giả của một bảo vật, bây giờ ngài tốt hơn là nên nhìn kĩ lại xem, đừng để thanh danh cả một đời lại bị huỷ hoại ngay tại đây!” Bùi Nguyên Minh đưa điện thoại đến gần bức họa, sau đó lạnh lùng nói.
Nạp Nhã Lan còn chưa kịp nói gì thì Giang Văn Huy đã nổi nóng rồi, anh ta trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Đồ kém cỏi kia, sao anh lại nói chuyện với ông cố Nạp như vậy chứ? Ông cụ là người đáng kính trọng trong giới giám định bảo vật, ông ấy nói món đồ đó là giả thì nó chắc chắn là giả, anh chỉ là một tên bại não, không có học thức và kĩ năng, khoác lác gì ở đây cơ chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng điên hết rồi, không ngờ lại đến đây để nghe anh ta phân tích xàm bậy! Một đứa đi ở rể nhà vợ, nếu anh ta thực sự lợi hại như vậy thì cớ sao lại đi ở rể cơ chứ? Chỉ biết chém gió!” Tô Hoài Bão cũng biết rằng, trong mắt hai người bọn họ, Bùi Nguyên Minh không có đường sống mới là chuyện tốt.
Hơn nữa, tên Bùi Nguyên Minh này chỉ vì bị người khác lật tẩy vì nói năng dối trá, khoác lác mà lại dám nổi cơn thịnh nộ giật lấy điện thoại của Nạp Nhã Lan? Hành động này rõ ràng là vô giáo dục.
Chàng Rể Quyền Thế
Nạp Nhã Lan nghe như vậy, cũng sững sờ cả người, ánh mắt nhìn Giang Văn Huy với vài phần tán thưởng. Đúng vậy, vào lúc này bản thân anh ta còn không chắc chắn bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này là thật hay giả, có lẽ chỉ có mời đích thân ông cố nội đến đây mới có thể phân biệt được thôi. Hơn nữa tên Giang Văn Huy này dù đã trong tình thế như thế này mà cũng vẫn giữ được bình tĩnh như vậy thì cũng đủ để chứng minh anh ta cũng là người vô cùng xuất sắc!
Lúc này, Nạp Nhã Lan hít một hơi thật sâu rồi bước lên nói: “Nếu như đã như vậy thì tôi sẽ mời ông của mình đến để phân biệt bức họa này xem là thật hay giả!” Khi vừa dứt lời, cô ta liền rút điện thoại ra, trực tiếp gọi video cho ông cố mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhiều người không khỏi bàng hoàng, sững sờ đến cực độ.
Ông của Nạp Nhã Lan, Nạp Hoàng Chi, là một nhân vật kỳ cựu trong giới đồ cổ. Ông ấy bây giờ tuổi cũng đã cao, trước giờ ít xuất hiện, nhưng danh tiếng của ông ấy trong ngành vẫn vô cùng vang dội, nghe nói cùng một món đồ, chỉ cần có giấy thẩm định của ông ấy thì giá trị của món đồ có thể tăng lên gấp hơn 10 lần! Người như vậy nếu như chịu đích thân ra tay giám định, vậy thì đương nhiên có thể phân biệt được bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này là thật hay giả rồi.
Rất nhanh, cuộc gọi video được kết nối, trên màn hình xuất hiện một cụ lão khoác lên người bộ áo thời Đường, lúc này trông râu tóc bạc phơ nhưng lại có vài phần khí chất của phong cách của người tu tiên.
Trời ơi!
Đó thật sự là Nạp Hoàng Chị rồi!
Ngay tại lúc này, không biết có bao nhiêu người ở đây ngạc nhiên và sửng sốt, có thể gặp được nhân vật này, thông thường chỉ có trong các chương trình giám định bảo vật trên đài truyền hình, không ngờ giây phút này lại có thể gặp được chân dung thực sự của vị đại sư Nạp Hoàng Chi ngay trong khán phòng này.
Cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của mọi người trong khán phòng, Nạp Nhã Lan cũng có chút đắc ý, cô vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng không hứng thú mấy của anh ta, lúc này cô ấy liền tỏ ra vẻ mặt khó chịu, nhớ đến việc người đàn ông này muốn mình gọi anh ta là bố, Nạp Nhã Lan lại càng thêm căm phẫn.
Giây phút này, cô ta cũng không muốn phí lời nữa, liền giơ điện thoại đến trước bức hoạ rồi hỏi ông: “Ông ơi, hôm nay cháu nhìn thấy một bức hoạ của Hoàng Công Vọng, xin ông xem giúp cháu nó là thật hay giả ạ!”
Ban đầu Nạp Hoàng Chi có hơi tức giận nhưng khi nghe nhắc đến ba chữ Hoàng Công Vọng, ông ấy lại vô cùng sửng sốt. Không thể trách được, tác phẩm của Hoàng Công Vọng tuy không nhiều nhưng ông ta lại có địa vị rất cao trong lịch sự hội hoạ Trung Quốc, ai dám xem thường được chứ?
Lúc này, Nạp Hoàng Chi ở bên kia video có vẻ hơi sốc nhẹ, một lát sau lại đột nhiên cười mỉm nói: “Nhã Lan à, cháu nói như vậy là có ý gì? Cháu rõ ràng là biết bản gốc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ sớm đã bị phân thành hai mảnh rồi mà, cháu còn muốn ta giám định cái gì nữa? Cháu chê ông cố nội này sống thọ quá rồi hả?” %3D
Những người xung quanh ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã thư thái hơn rất nhiều.
Lúc này không còn ai hy vọng bức họa này là thật nữa bởi lẽ nếu là thật thì chứng tỏ các chuyên gia hàng đầu kia đều không có trình độ.
Hơn nữa mấu chốt ở đây là vừa nãy con rể nhà họ Trịnh nói với dáng vẻ vô cùng có lý, rất thuyết phục, kết quả sự thật chứng minh như là một trò đùa, bản gốc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ nằm ở đâu thì sớm đã được thế giới công nhận từ lâu rồi, làm gì có chuyện đến lượt một đứa ở rể như anh ta so sánh, phân tích bừa bãi như vậy?
Đại sư Nạp Hoàng Chi đã nói nó là giả thì nó chắc chắn là giả.
“Đồ vô dụng, đã nghe thấy chưa?” Giang Văn Huy lúc này là người đầu tiên đứng lên và nói thằng vào mặt Bùi Nguyên Minh: “Quỳ xuống xin lỗi cô Nap di!”
“Giang Văn Huy, anh đừng nóng giận, Bùi Nguyên Minh anh ấy chỉ là nhất thời trí nhớ không được tốt, mọi người xin đừng so đo với anh ấy.” Trịnh Tuyết . truyện kiếm hiệp hay
Dương vội vàng đứng lên nói, nếu như Bùi Nguyên Minh quỳ xuống ngay tại
đây thì coi như anh ấy xong đời, sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ ở khắp thành phố Hải Dương này mất.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên bất ngờ bước tới, giật chiếc điện thoại trên tay của Nạp Nhã Lan.
“Nạp Hoàng Chi, ngài cũng là một bậc thầy trong ngành giám định bảo vật, sao lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được? Việc thẩm định bảo vật cần ít nhất một hai lần thẩm định, chứ không thể chỉ vì một vài điển cố, một số dã sử mà ngay lập tức xác định được độ thật giả của một bảo vật, bây giờ ngài tốt hơn là nên nhìn kĩ lại xem, đừng để thanh danh cả một đời lại bị huỷ hoại ngay tại đây!” Bùi Nguyên Minh đưa điện thoại đến gần bức họa, sau đó lạnh lùng nói.
Nạp Nhã Lan còn chưa kịp nói gì thì Giang Văn Huy đã nổi nóng rồi, anh ta trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Đồ kém cỏi kia, sao anh lại nói chuyện với ông cố Nạp như vậy chứ? Ông cụ là người đáng kính trọng trong giới giám định bảo vật, ông ấy nói món đồ đó là giả thì nó chắc chắn là giả, anh chỉ là một tên bại não, không có học thức và kĩ năng, khoác lác gì ở đây cơ chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng điên hết rồi, không ngờ lại đến đây để nghe anh ta phân tích xàm bậy! Một đứa đi ở rể nhà vợ, nếu anh ta thực sự lợi hại như vậy thì cớ sao lại đi ở rể cơ chứ? Chỉ biết chém gió!” Tô Hoài Bão cũng biết rằng, trong mắt hai người bọn họ, Bùi Nguyên Minh không có đường sống mới là chuyện tốt.
Hơn nữa, tên Bùi Nguyên Minh này chỉ vì bị người khác lật tẩy vì nói năng dối trá, khoác lác mà lại dám nổi cơn thịnh nộ giật lấy điện thoại của Nạp Nhã Lan? Hành động này rõ ràng là vô giáo dục.
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 156
10.0/10 từ 10 lượt.