Chàng Rể Quyền Thế
Chương 1111
Ngay lúc này, bạn gái nhỏ của anh Thương Dăng là Lý Phán Phán, cô ta đột nhiên cười nhẹ và nói: "Chồng à, tên này thật là kiêu ngạo quá đi, hoàn toàn không để anh vào mắt một tí nào cả."
"Tên này chính là đang không biết tốt xấu gì mà!"
Nghe xong lời này, ánh mắt của anh Thương Dăng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hắn ta ở cái phố đi bộ này làm càng bao nhiêu năm như vậy rồi, cho dù là lãnh đạo của công an quận nếu gặp phải anh ta thì cũng phải nhìn sắc mặt của hắn ta.
Kết quả là cái tên đần độn này lại không biết là từ đầu mới lên, thế mà lại dám không cho anh ta mặt mũi như vậy sao?
Còn bắt anh ta phải vào trong thùng rác mà quỳ nữa cơ chứ? Đùa kiểu gì vậy hả?
"Tao nói lại một lần nữa, quỳ xuống và liếm sạch đồng này ngay!"
Anh Thương Dăng cười giễu cợt và nói.
Một mảng yên lặng.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, không một ai dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám nữa là.
Bởi vì, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, anh Thương Dăng thực sự đang rất tức giận.
Vả lại, ở cái con phố đi bộ rộng một phần ba mẫu đất này, chọc giận anh Thương Dăng thì chắc chắn sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì đâu.
Chỉ có mỗi Bùi Nguyên Minh vẫn không có động đậy gì cả, sắc mặt của anh vô cùng lạnh lẽo.
Lý Phán Phán đột ngột bước tới, một chân đạp đổ toàn bộ quầy hàng mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công dựng lên.
"Không nghe hiểu tiếng người hay sao hả? Kêu mày quỳ xuống liếm sạch sẽ đống này mà! Mày điếc rồi hay sao?"
Lý Phán Phán này rõ ràng là kiểu gái già dựa hơi đàn ông mà, lúc này cô ta giống hệt một ả phụ nữ vô cùng ngang ngược và vô lý.
Sau đó, tất cả ánh mắt kỳ lạ của mọi người đều rơi vào người của Trịnh Tuyết Dương.
Lý Phán Phán này đột nhiên lại kích động đến như vậy, thật ra là vì đang muốn nhằm vào cô mà, không phải sao?
Có lẽ Lý Phán Phán sợ cái vị trí của mình ở bên cạnh anh Thương Dăng sẽ bị Trịnh Tuyết Dương đột nhiên xuất hiện này mà thay thế cô ta.
Tại thời điểm đó, có một người tốt bụng" mở miệng ra nói: "Tên tiểu tử này, còn không mau mà quỳ xuống đi. Nếu cậu mà không chịu quỳ xuống thì chuyện ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc được đâu!"
"Đúng vậy đó, cánh tay thì làm sao có thể đấu lại với cái chân được cơ chứ? Người trẻ tuổi thì phải biết tiến biết lùi chứ!"
"Lúc này mà cậu chịu cúi đầu với anh Thương Dăng, thì may ra anh ta sẽ còn chịu tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cậu đấy!"
"Cho dù phải mất đi tôn nghiêm, thì vẫn tốt hơn với việc bị ăn đập một trận, trực tiếp bị đánh cho tàn phế, có đúng hay không hả?"
Nghe thấy những tiếng nói của những người xung quanh này, trên mặt của Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ vô cùng khó tin.
Ngay từ khi bắt đầu, rõ ràng là đám người Lý Đức Tài kiếm chuyện gây sự với họ trước cơ mà.
Bùi Nguyên Minh chẳng qua cũng chỉ là phản kháng lại một tí thôi mà, vậy mà bây giờ lại còn bắt Bùi Nguyên Minh phải quỳ xuống để xin lỗi hay sao chứ?
Đây là cái đạo lý gì vậy hả?
Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là nằm ở đám người này, trong mắt của bọn họ thì anh Thương Dăng mới chính là ông vua của khu vực phố đi bộ này.
Nếu như mà anh ta đã xuất hiện rồi thì cho dù có đúng đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành sai ngay lập tức!
Anh ta kêu xin lỗi, thì buộc phải xin lỗi ngay!
Nếu không thì số phận của mấy người sẽ trở nên vô cùng thê thảm, không thể nào mà tưởng tượng được đâu.
Bùi Nguyên Minh nhìn cái quầy hàng bị lật đổ đó mà vô cùng thương xót, mặc dù những thứ này đều không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó đều là những thứ mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công lựa chọn.
Bây giờ thì lại bị bọn người anh Thương Dăng kia phá hoại thành ra như vậy, lần "khởi nghiệp" này của Trịnh Tuyết Dương xem như là đã thất bại rồi.
Bùi Nguyên Minh thở dài ra một hơi, nhàn nhạt nhìn anh Thương Dăng một cái rồi nói: "Nếu mày đã không muốn tự mình chui vào, vậy thì đổi một cách thức khác vậy, ai là đại ca của mày, kêu anh ta đến đây để tự tay đánh gãy tay chân của mày, sau đó xin lỗi với vợ của tao, nếu không thì chuyện này sẽ không có kết thúc đâu!"
"Cái gì cơ chứ!? Kêu đại ca của anh Thương Dăng ra đây xin lỗi sao?"
Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ khi nghe xong những lời nói này của Bùi Nguyên Minh.
Họ đã từng gặp qua những kẻ kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến cái mức này thì đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy.
"Chồng, cũng đã là lúc nào rồi mà anh còn nói những lời như thế này chứ!"
"Đại ca của cái tên anh Thương Dăng này, chắc chắn phải là một lão côn đồ trên giang hồ, nếu mà để loại người đó đến đây thì mọi chuyện chắc chắn sẽ còn phức tạp hơn nữa đấy!"
Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng, cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa, một chút thái độ gặp chuyện phải bình tĩnh giải quyết anh cũng không có
- -----------------
Chàng Rể Quyền Thế
"Tên này chính là đang không biết tốt xấu gì mà!"
Nghe xong lời này, ánh mắt của anh Thương Dăng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hắn ta ở cái phố đi bộ này làm càng bao nhiêu năm như vậy rồi, cho dù là lãnh đạo của công an quận nếu gặp phải anh ta thì cũng phải nhìn sắc mặt của hắn ta.
Kết quả là cái tên đần độn này lại không biết là từ đầu mới lên, thế mà lại dám không cho anh ta mặt mũi như vậy sao?
Còn bắt anh ta phải vào trong thùng rác mà quỳ nữa cơ chứ? Đùa kiểu gì vậy hả?
"Tao nói lại một lần nữa, quỳ xuống và liếm sạch đồng này ngay!"
Anh Thương Dăng cười giễu cợt và nói.
Một mảng yên lặng.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, không một ai dám lên tiếng, ngay cả thở cũng không dám nữa là.
Bởi vì, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, anh Thương Dăng thực sự đang rất tức giận.
Vả lại, ở cái con phố đi bộ rộng một phần ba mẫu đất này, chọc giận anh Thương Dăng thì chắc chắn sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì đâu.
Chỉ có mỗi Bùi Nguyên Minh vẫn không có động đậy gì cả, sắc mặt của anh vô cùng lạnh lẽo.
Lý Phán Phán đột ngột bước tới, một chân đạp đổ toàn bộ quầy hàng mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công dựng lên.
"Không nghe hiểu tiếng người hay sao hả? Kêu mày quỳ xuống liếm sạch sẽ đống này mà! Mày điếc rồi hay sao?"
Lý Phán Phán này rõ ràng là kiểu gái già dựa hơi đàn ông mà, lúc này cô ta giống hệt một ả phụ nữ vô cùng ngang ngược và vô lý.
Sau đó, tất cả ánh mắt kỳ lạ của mọi người đều rơi vào người của Trịnh Tuyết Dương.
Lý Phán Phán này đột nhiên lại kích động đến như vậy, thật ra là vì đang muốn nhằm vào cô mà, không phải sao?
Có lẽ Lý Phán Phán sợ cái vị trí của mình ở bên cạnh anh Thương Dăng sẽ bị Trịnh Tuyết Dương đột nhiên xuất hiện này mà thay thế cô ta.
Tại thời điểm đó, có một người tốt bụng" mở miệng ra nói: "Tên tiểu tử này, còn không mau mà quỳ xuống đi. Nếu cậu mà không chịu quỳ xuống thì chuyện ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc được đâu!"
"Đúng vậy đó, cánh tay thì làm sao có thể đấu lại với cái chân được cơ chứ? Người trẻ tuổi thì phải biết tiến biết lùi chứ!"
"Lúc này mà cậu chịu cúi đầu với anh Thương Dăng, thì may ra anh ta sẽ còn chịu tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cậu đấy!"
"Cho dù phải mất đi tôn nghiêm, thì vẫn tốt hơn với việc bị ăn đập một trận, trực tiếp bị đánh cho tàn phế, có đúng hay không hả?"
Nghe thấy những tiếng nói của những người xung quanh này, trên mặt của Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ vô cùng khó tin.
Ngay từ khi bắt đầu, rõ ràng là đám người Lý Đức Tài kiếm chuyện gây sự với họ trước cơ mà.
Bùi Nguyên Minh chẳng qua cũng chỉ là phản kháng lại một tí thôi mà, vậy mà bây giờ lại còn bắt Bùi Nguyên Minh phải quỳ xuống để xin lỗi hay sao chứ?
Đây là cái đạo lý gì vậy hả?
Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là nằm ở đám người này, trong mắt của bọn họ thì anh Thương Dăng mới chính là ông vua của khu vực phố đi bộ này.
Nếu như mà anh ta đã xuất hiện rồi thì cho dù có đúng đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành sai ngay lập tức!
Anh ta kêu xin lỗi, thì buộc phải xin lỗi ngay!
Nếu không thì số phận của mấy người sẽ trở nên vô cùng thê thảm, không thể nào mà tưởng tượng được đâu.
Bùi Nguyên Minh nhìn cái quầy hàng bị lật đổ đó mà vô cùng thương xót, mặc dù những thứ này đều không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó đều là những thứ mà Trịnh Tuyết Dương đã cất công lựa chọn.
Bây giờ thì lại bị bọn người anh Thương Dăng kia phá hoại thành ra như vậy, lần "khởi nghiệp" này của Trịnh Tuyết Dương xem như là đã thất bại rồi.
Bùi Nguyên Minh thở dài ra một hơi, nhàn nhạt nhìn anh Thương Dăng một cái rồi nói: "Nếu mày đã không muốn tự mình chui vào, vậy thì đổi một cách thức khác vậy, ai là đại ca của mày, kêu anh ta đến đây để tự tay đánh gãy tay chân của mày, sau đó xin lỗi với vợ của tao, nếu không thì chuyện này sẽ không có kết thúc đâu!"
"Cái gì cơ chứ!? Kêu đại ca của anh Thương Dăng ra đây xin lỗi sao?"
Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ khi nghe xong những lời nói này của Bùi Nguyên Minh.
Họ đã từng gặp qua những kẻ kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến cái mức này thì đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy.
"Chồng, cũng đã là lúc nào rồi mà anh còn nói những lời như thế này chứ!"
"Đại ca của cái tên anh Thương Dăng này, chắc chắn phải là một lão côn đồ trên giang hồ, nếu mà để loại người đó đến đây thì mọi chuyện chắc chắn sẽ còn phức tạp hơn nữa đấy!"
Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng, cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa, một chút thái độ gặp chuyện phải bình tĩnh giải quyết anh cũng không có
- -----------------
Chàng Rể Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Quyền Thế
Story
Chương 1111
10.0/10 từ 10 lượt.