Chàng Rể Chiến Thần
Chương 416
107@-
CHƯƠNG 416: KHÔNG SỢ CHẾT SAO
Sự xuất hiện của Dương Chấn ở hội trường đấu giá lập tức gây ra oanh động.
Người có tư cách tham gia cuộc đấu giá mảnh đất ngày hôm nay, có ai không phải là người có quyền lực và giàu có?
Biểu hiện của Dương Chấn ở trên lôi đài võ hội ngày hôm đó, đã một trận chiến nổi danh, làm sao đám con cháu nhà giàu lại không nhận ra anh?
“Không nghĩ rằng ngay cả anh Dương cũng tới tham gia cuộc đấu giá ngày hôm nay.”
“Đúng vậy, vốn tôi còn định tham gia đấu giá, hiện tại xem ra không cần thiết nữa.”
“Ai dám tranh giành với anh Dương, đó không phải là muốn chết hay sao?”
Hiện trường xôn xao, vốn có rất nhiều người đều có ý muốn mua mảnh đất đối diện trang viên Hoa Hồng, lúc này vẻ mặt của bọn họ đều là thất vọng.
Ngay sau đó, Hoàng Chính và Đông Tà, cũng tiến vào hội trường đấu giá, Hoàng Chính đang nhìn về phía Dương Chấn, trong ánh mắt tràn đầy âm độc.
Là người thừa kế mới nhậm chức của nhà họ Hoàng, việc nắm quyền kiểm soát Giang Bình và Nam Dương đối với anh ta mà nói rất quan trọng.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là Dương Chấn lại đối phó như vậy, đơn giản chính là dầu muối không vào.
Có chuyện Hoàng Chung phải chịu nhục lúc trước, nhà họ Hoàng an bài cường giả xếp hạng top 3 trong gia tộc bảo vệ Hoàng Chính, chính là lo lắng chuyện tương tự sẽ lại phát sinh một lần nữa.
Nhưng đối mặt với Đông Tà, Dương Chấn không ngờ không sợ hãi chút nào, ngược lại làm cho Đông Tà cảm nhận được vài phần áp lực.
“Anh Dương, chào anh!”
Dương Chấn vừa mới ngồi xuống, một cơn gió thơm thổi tới, tiếp theo là một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
Dương Chấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp không thể tả hiện ra trong tầm mắt của mình.
Người phụ nữ này là người anh vừa mới gặp hôm qua, là người nhà họ Diệp ở Yên Đô, lại còn là em họ của Tần Nhã.
“Người phụ nữ này là ai? Cô ấy thật xinh đẹp!”
“Anh xem phía sau cô ấy, còn có một vệ sĩ đi theo, vệ sĩ đó nhìn một cái là biết không đơn giản, một người phụ nữ có cường giả đi theo bảo vệ như vậy, khẳng định có lai lịch rất lớn.”
“Ở Giang Châu, hình như chưa có người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy đúng không?
“Anh quên rồi à, vợ của anh Dương, người phụ nữ xinh đẹp đứng đầu Giang Châu, nhan sắc cũng không thua người phụ nữ này.”
Cho dù ở bất cứ đâu, phụ nữ xinh đẹp luôn là hấp dẫn nhất.
Sự xuất hiện của Diệp Tình Nhi đã thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người.
Thậm chí một số phụ nữ còn cảm thấy xấu hổ.
Khuôn mặt Dương Chấn không hề thay đổi nhìn Diệp Tình Nhi, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi không thích nhà họ Diệp!”
Một câu nói làm cho bàn tay nhỏ bé của Diệp Tình Nhi đã vươn ra cứng đờ giữa không trung.
Bởi vì Diệp Mạn, Dương Chấn không có ấn tượng tốt với nhà họ Diệp.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, mặc dù mặc dù có mâu thuẫn với Diệp Mạn, nhưng Dương Chấn vẫn sẽ không thích cô ta vì cái mác nhà họ Diệp.
Diệp Tình Nhi cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ta mỉm cười thu tay lại, lập tức ngồi bên cạnh Dương Chấn, cười nói: “Anh Dương, anh có hiểu lầm với nhà họ Diệp rồi!”
Dương Chấn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Cũng không có hiểu lầm gì, chỉ đơn giản là không thích thôi.”
Diệp Tình Nhi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Dương Chấn: “Anh Dương, anh không nên đem sự bất mãn với Diệp Mạn tính lên đầu nhà họ Diệp, chuyện này thật không công bằng với nhà họ Diệp!”
Dương Chấn rốt cuộc nhìn về phía Diệp Tình Nhi, chỉ là trong ánh mắt lộ ra vẻ kì lạ.
Chỉ giữa hai tồn tại có sự chênh lệch lớn về sức mạnh, mới có thể tồn tại việc ai bất mãn với ai, ai không công bằng với ai.
Hay nói cách khác, ý tứ của Diệp Tình là, nhà họ Diệp lớn như vậy, thực lực không bằng Dương Chấn.
Cô ta không hy vọng bởi vì Diệp Mạn mà Dương Chấn ghi hận nhà họ Diệp.
“Không nói dối anh, lần này trước khi tôi tới Giang Châu, tộc trưởng nhà họ Diệp, cũng chính là ông nội tội, cố ý dặn dò cô, cho dù như thế nào, cũng không thể trở mặt với vua của Giang Bình.”
“Mà cô của tôi, lại vì lợi ích cá nhân của mình, đắc tội với anh Dương.”
“Nói ra thì, chỉ có thể xem như Diệp Mạn đắc tội với anh, ý định ban đầu của nhà họ Diệp là muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với anh.”
Diệp Tình Nhi mỉm cười: “Cho nên tôi nói, anh Dương ghét bỏ nhà họ Diệp như vậy là không công bằng!”
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất thông minh, một vài lời nói đã làm giảm ý địch của Dương Chấn đối với cô ta.
Rốt cuộc, những gì cô ta nói quả thực là sự thật.
Sở dĩ Dương Chấn không thích nhà họ Diệp, chính là bởi vì người phụ nữ ngu xuẩn như Diệp Mạn.
Nếu Diệp Mạn không phải muốn lợi dụng Tần Nhã, Dương Chấn làm sao có thể thù hận bà ta?
Không cần bất cứ người nào nói, Dương Chấn cũng sẽ chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp.
Nếu không mượn lực lượng của biên giới phía Bắc, anh muốn đứng vững gót chân ở Yên Đô, không có một chút ủng hộ, cũng không dễ dàng.
Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của nhà họ Diệp, đối với anh mà nói, tất nhiên là một chuyện tốt.
Ở biên giới phía Bắc, thời gian giao chiến với ngoại địch, dựa vào mưu kế và thực lực tuyệt đối, còn có thể làm được, nhưng ở bên ngoài, lực lượng của biện giới phía Bắc kia, cũng không thích hợp.
Dương Chấn bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi: “Tên cô là gì?”
“Diệp Tình Nhi!”
Trong lòng Diệp Tình Nhi hơi kích động, nhưng trong mắt lại có vài phần thất vọng.
Hiển nhiên, Dương Chấn đã sớm quên mất cô ta.
Một năm trước, cô ta thiếu chút nữa bị hải tặc vũ nhục, Dương Chấn từ trên trời giáng xuống, thời điểm anh cứu cô ta, cô ta đã yêu Dương Chấn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi cứu cô ta, cô ta còn chưa kịp nói chuyện với Dương Chấn, Dương Chấn đã rời đi.
Thật vất vả mới tìm được Dương Chấn, lại thật không ngờ, anh đã kết hôn.
Mặc dù vậy, Diệp Tình Nhi vẫn sẽ không buông tha.
“Diệp Tình Nhi, tên hay!” Dương Chấn cười cười.
Nói xong, anh thu hồi ánh mắt.
Diệp Tình Nhi vốn thông minh, nội tâm đột nhiên mừng rỡ.
Mặc dù Dương Chấn chỉ nói có một câu, nhưng lại làm cho cô ta nhìn thấy hy vọng, một tia hy vọng có thể tiếp cận Dương Chấn, còn có hy vọng nhà họ Diệp trăm năm không ngã.
Thân là một người nhà họ Diệp, Diệp Tình Nhi vô cùng rõ ràng tầm quan trọng đối với gia tộc của một cường giả giống như Dương Chấn.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, tộc trưởng nhà họ Diệp cũng không có khí thế sắc bén và cường thế của các tộc trưởng các gia tộc giàu có khác.
Loại người như Dương Chấn, ăn mềm không ăn cứng!
Ông ta đã điều tra qua Dương Chấn, biết được tầm quan trọng của tập đoàn Nhạn Chấn đối với Dương Chấn, cho nên mới lấy lợi ích của tập đoàn Nhạn Chấn đến uy hiếp Dương Chấn phải phục tùng nhà họ Hoàng.
Nhưng ông ta không nghĩ tới là người nhà họ Diệp cũng nhúng tay vào.
Điều này làm cho ông ta cảm thấy rất áp lực.
“Người để mày dựa vào, còn có nhà họ Diệp hay sao?”
Hoàng Chính lẩm bẩm.
Mặc dù ông ta đã điều tra Dương Chấn, nhưng tin tức có ích cũng không nhiều.
Đúng mười giờ, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Hôm nay đấu giá một số lô đất của thành phố Giang Châu.
Mục tiêu của Dương Chấn chỉ có mảnh đất bên bờ sông kia, về phần những thứ khác, anh cũng không cảm thấy hứng thú chút nào.
Những gia tộc giàu có vốn còn đang lo lắng Dương Chấn sẽ tham gia đấu giá, nhưng thấy Dương Chấn liên tục bỏ lỡ đấu giá mấy lô đất, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, trong đại sảnh tiếng hô đấu giá vang lên không dứt bên tai.
“Sau đây chúng tôi sẽ đấu giá, mảnh đất được niêm yết số 2019-C-125, là mảnh đất nằm ở phía đông của sông Lão Long, diện tích mảnh đất là 4258 mét vuông, giá niêm yết bắt đầu từ 108 triệu nhân dân tệ.”
“Lần đấu giá này, bây giờ bắt đầu!”
Người chủ trì là một đấu giá viên trung niên đeo cặp kính gọng vàng, khi giọng nói của anh ta kết thúc, cuộc đấu giá bắt đầu.
Giống như các cuộc đấu giá trước đó, cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, một người nào đó đã trả giá: “360 tỷ!”
“450 tỷ!”
“540 tỷ!”
……
“690 tỷ!”
Khi giá thầu càng ngày càng cao, số người tham gia đấu giá cũng càng ngày càng ít, không lâu sau, chỉ còn lại hai người cuối cùng đấu giá.
“720 tỷ!”
Có một người trả giá.
Nghe báo giá, một người khác thất vọng, rõ ràng là anh ta sẽ từ bỏ cuộc đấu giá.
“720 tỷ! Lần một!”
“720 tỷ! Lần hai!”
“720 tỷ…”
Đấu giá viên đã giơ búa lên, chuẩn bị hét lên lần thứ ba, một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên: “750 tỷ!”
Nghe thấy giọng nói này, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông trung niên sắp đấu giá thành công kia, vốn vẻ mặt phẫn nộ, nhưng khi ông ta nhìn thấy người tham gia đấu giá là Dương Chấn, lập tức uể oải.
“Thì ra anh Dương cũng có hứng thú với mảnh đất này, Vương Tùng tôi chịu thua!”
Người đàn ông trung niên lập tức cười nói.
Biết rõ mình không có khả năng là đối thủ của Dương Chấn, còn không bằng nhận thua trước, nói không chừng còn có thể kết bạn với Dương Chấn.
Sở dĩ Dương Chấn đợi đến khi đấu giá sắp kết thúc, là vì không hy vọng bởi vì mình mà phá hoại lần đấu giá này.
“Chúc mừng anh Dương, đã lấy được mảnh đất bờ đông sông Lão Long!”
“Chúc mừng anh Dương!”
“Bờ tây sông Lão Long chính là sản nghiệp của anh Dương, bờ đông chỉ có thuộc về anh Dương, mới là thích hợp nhất.”
Trong giây lát, những người trong đại sảnh nhao nhao mở miệng nói.
“1500 tỷ!”
Ngay khi mọi người đang nhao nhao chúc mừng Dương Chấn đấu giá thành công, một giọng nói không đúng lúc bỗng nhiên vang lên.
Trong giây lát, vẻ mặt tất cả mọi người đều khiếp sợ, khó có thể tin nhìn về phía người mở miệng báo giá.
Ở hiện trường, có ai không biết thân phận của Dương Chấn?
Anh đã tham gia đấu giá, vậy mà còn có người dám cướp với anh, đây là không sợ đắc tội anh Dương hay sao?
Vốn hai trăm năm mươi triệu là có thể lấy được mảnh đất, bởi vì một câu nói, trong nháy mắt tăng gấp đôi.
Chàng Rể Chiến Thần
CHƯƠNG 416: KHÔNG SỢ CHẾT SAO
Sự xuất hiện của Dương Chấn ở hội trường đấu giá lập tức gây ra oanh động.
Người có tư cách tham gia cuộc đấu giá mảnh đất ngày hôm nay, có ai không phải là người có quyền lực và giàu có?
Biểu hiện của Dương Chấn ở trên lôi đài võ hội ngày hôm đó, đã một trận chiến nổi danh, làm sao đám con cháu nhà giàu lại không nhận ra anh?
“Không nghĩ rằng ngay cả anh Dương cũng tới tham gia cuộc đấu giá ngày hôm nay.”
“Đúng vậy, vốn tôi còn định tham gia đấu giá, hiện tại xem ra không cần thiết nữa.”
“Ai dám tranh giành với anh Dương, đó không phải là muốn chết hay sao?”
Hiện trường xôn xao, vốn có rất nhiều người đều có ý muốn mua mảnh đất đối diện trang viên Hoa Hồng, lúc này vẻ mặt của bọn họ đều là thất vọng.
Ngay sau đó, Hoàng Chính và Đông Tà, cũng tiến vào hội trường đấu giá, Hoàng Chính đang nhìn về phía Dương Chấn, trong ánh mắt tràn đầy âm độc.
Là người thừa kế mới nhậm chức của nhà họ Hoàng, việc nắm quyền kiểm soát Giang Bình và Nam Dương đối với anh ta mà nói rất quan trọng.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là Dương Chấn lại đối phó như vậy, đơn giản chính là dầu muối không vào.
Có chuyện Hoàng Chung phải chịu nhục lúc trước, nhà họ Hoàng an bài cường giả xếp hạng top 3 trong gia tộc bảo vệ Hoàng Chính, chính là lo lắng chuyện tương tự sẽ lại phát sinh một lần nữa.
Nhưng đối mặt với Đông Tà, Dương Chấn không ngờ không sợ hãi chút nào, ngược lại làm cho Đông Tà cảm nhận được vài phần áp lực.
“Anh Dương, chào anh!”
Dương Chấn vừa mới ngồi xuống, một cơn gió thơm thổi tới, tiếp theo là một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
Dương Chấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp không thể tả hiện ra trong tầm mắt của mình.
Người phụ nữ này là người anh vừa mới gặp hôm qua, là người nhà họ Diệp ở Yên Đô, lại còn là em họ của Tần Nhã.
“Người phụ nữ này là ai? Cô ấy thật xinh đẹp!”
“Anh xem phía sau cô ấy, còn có một vệ sĩ đi theo, vệ sĩ đó nhìn một cái là biết không đơn giản, một người phụ nữ có cường giả đi theo bảo vệ như vậy, khẳng định có lai lịch rất lớn.”
“Ở Giang Châu, hình như chưa có người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy đúng không?
“Anh quên rồi à, vợ của anh Dương, người phụ nữ xinh đẹp đứng đầu Giang Châu, nhan sắc cũng không thua người phụ nữ này.”
Cho dù ở bất cứ đâu, phụ nữ xinh đẹp luôn là hấp dẫn nhất.
Sự xuất hiện của Diệp Tình Nhi đã thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người.
Thậm chí một số phụ nữ còn cảm thấy xấu hổ.
Khuôn mặt Dương Chấn không hề thay đổi nhìn Diệp Tình Nhi, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi không thích nhà họ Diệp!”
Một câu nói làm cho bàn tay nhỏ bé của Diệp Tình Nhi đã vươn ra cứng đờ giữa không trung.
Bởi vì Diệp Mạn, Dương Chấn không có ấn tượng tốt với nhà họ Diệp.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, mặc dù mặc dù có mâu thuẫn với Diệp Mạn, nhưng Dương Chấn vẫn sẽ không thích cô ta vì cái mác nhà họ Diệp.
Diệp Tình Nhi cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ta mỉm cười thu tay lại, lập tức ngồi bên cạnh Dương Chấn, cười nói: “Anh Dương, anh có hiểu lầm với nhà họ Diệp rồi!”
Dương Chấn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Cũng không có hiểu lầm gì, chỉ đơn giản là không thích thôi.”
Diệp Tình Nhi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Dương Chấn: “Anh Dương, anh không nên đem sự bất mãn với Diệp Mạn tính lên đầu nhà họ Diệp, chuyện này thật không công bằng với nhà họ Diệp!”
Dương Chấn rốt cuộc nhìn về phía Diệp Tình Nhi, chỉ là trong ánh mắt lộ ra vẻ kì lạ.
Chỉ giữa hai tồn tại có sự chênh lệch lớn về sức mạnh, mới có thể tồn tại việc ai bất mãn với ai, ai không công bằng với ai.
Hay nói cách khác, ý tứ của Diệp Tình là, nhà họ Diệp lớn như vậy, thực lực không bằng Dương Chấn.
Cô ta không hy vọng bởi vì Diệp Mạn mà Dương Chấn ghi hận nhà họ Diệp.
“Không nói dối anh, lần này trước khi tôi tới Giang Châu, tộc trưởng nhà họ Diệp, cũng chính là ông nội tội, cố ý dặn dò cô, cho dù như thế nào, cũng không thể trở mặt với vua của Giang Bình.”
“Mà cô của tôi, lại vì lợi ích cá nhân của mình, đắc tội với anh Dương.”
“Nói ra thì, chỉ có thể xem như Diệp Mạn đắc tội với anh, ý định ban đầu của nhà họ Diệp là muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với anh.”
Diệp Tình Nhi mỉm cười: “Cho nên tôi nói, anh Dương ghét bỏ nhà họ Diệp như vậy là không công bằng!”
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất thông minh, một vài lời nói đã làm giảm ý địch của Dương Chấn đối với cô ta.
Rốt cuộc, những gì cô ta nói quả thực là sự thật.
Sở dĩ Dương Chấn không thích nhà họ Diệp, chính là bởi vì người phụ nữ ngu xuẩn như Diệp Mạn.
Nếu Diệp Mạn không phải muốn lợi dụng Tần Nhã, Dương Chấn làm sao có thể thù hận bà ta?
Không cần bất cứ người nào nói, Dương Chấn cũng sẽ chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp.
Nếu không mượn lực lượng của biên giới phía Bắc, anh muốn đứng vững gót chân ở Yên Đô, không có một chút ủng hộ, cũng không dễ dàng.
Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của nhà họ Diệp, đối với anh mà nói, tất nhiên là một chuyện tốt.
Ở biên giới phía Bắc, thời gian giao chiến với ngoại địch, dựa vào mưu kế và thực lực tuyệt đối, còn có thể làm được, nhưng ở bên ngoài, lực lượng của biện giới phía Bắc kia, cũng không thích hợp.
Dương Chấn bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi: “Tên cô là gì?”
“Diệp Tình Nhi!”
Trong lòng Diệp Tình Nhi hơi kích động, nhưng trong mắt lại có vài phần thất vọng.
Hiển nhiên, Dương Chấn đã sớm quên mất cô ta.
Một năm trước, cô ta thiếu chút nữa bị hải tặc vũ nhục, Dương Chấn từ trên trời giáng xuống, thời điểm anh cứu cô ta, cô ta đã yêu Dương Chấn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi cứu cô ta, cô ta còn chưa kịp nói chuyện với Dương Chấn, Dương Chấn đã rời đi.
Thật vất vả mới tìm được Dương Chấn, lại thật không ngờ, anh đã kết hôn.
Mặc dù vậy, Diệp Tình Nhi vẫn sẽ không buông tha.
“Diệp Tình Nhi, tên hay!” Dương Chấn cười cười.
Nói xong, anh thu hồi ánh mắt.
Diệp Tình Nhi vốn thông minh, nội tâm đột nhiên mừng rỡ.
Mặc dù Dương Chấn chỉ nói có một câu, nhưng lại làm cho cô ta nhìn thấy hy vọng, một tia hy vọng có thể tiếp cận Dương Chấn, còn có hy vọng nhà họ Diệp trăm năm không ngã.
Thân là một người nhà họ Diệp, Diệp Tình Nhi vô cùng rõ ràng tầm quan trọng đối với gia tộc của một cường giả giống như Dương Chấn.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, tộc trưởng nhà họ Diệp cũng không có khí thế sắc bén và cường thế của các tộc trưởng các gia tộc giàu có khác.
Loại người như Dương Chấn, ăn mềm không ăn cứng!
Ông ta đã điều tra qua Dương Chấn, biết được tầm quan trọng của tập đoàn Nhạn Chấn đối với Dương Chấn, cho nên mới lấy lợi ích của tập đoàn Nhạn Chấn đến uy hiếp Dương Chấn phải phục tùng nhà họ Hoàng.
Nhưng ông ta không nghĩ tới là người nhà họ Diệp cũng nhúng tay vào.
Điều này làm cho ông ta cảm thấy rất áp lực.
“Người để mày dựa vào, còn có nhà họ Diệp hay sao?”
Hoàng Chính lẩm bẩm.
Mặc dù ông ta đã điều tra Dương Chấn, nhưng tin tức có ích cũng không nhiều.
Đúng mười giờ, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Hôm nay đấu giá một số lô đất của thành phố Giang Châu.
Mục tiêu của Dương Chấn chỉ có mảnh đất bên bờ sông kia, về phần những thứ khác, anh cũng không cảm thấy hứng thú chút nào.
Những gia tộc giàu có vốn còn đang lo lắng Dương Chấn sẽ tham gia đấu giá, nhưng thấy Dương Chấn liên tục bỏ lỡ đấu giá mấy lô đất, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, trong đại sảnh tiếng hô đấu giá vang lên không dứt bên tai.
“Sau đây chúng tôi sẽ đấu giá, mảnh đất được niêm yết số 2019-C-125, là mảnh đất nằm ở phía đông của sông Lão Long, diện tích mảnh đất là 4258 mét vuông, giá niêm yết bắt đầu từ 108 triệu nhân dân tệ.”
“Lần đấu giá này, bây giờ bắt đầu!”
Người chủ trì là một đấu giá viên trung niên đeo cặp kính gọng vàng, khi giọng nói của anh ta kết thúc, cuộc đấu giá bắt đầu.
Giống như các cuộc đấu giá trước đó, cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, một người nào đó đã trả giá: “360 tỷ!”
“450 tỷ!”
“540 tỷ!”
……
“690 tỷ!”
Khi giá thầu càng ngày càng cao, số người tham gia đấu giá cũng càng ngày càng ít, không lâu sau, chỉ còn lại hai người cuối cùng đấu giá.
“720 tỷ!”
Có một người trả giá.
Nghe báo giá, một người khác thất vọng, rõ ràng là anh ta sẽ từ bỏ cuộc đấu giá.
“720 tỷ! Lần một!”
“720 tỷ! Lần hai!”
“720 tỷ…”
Đấu giá viên đã giơ búa lên, chuẩn bị hét lên lần thứ ba, một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên: “750 tỷ!”
Nghe thấy giọng nói này, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông trung niên sắp đấu giá thành công kia, vốn vẻ mặt phẫn nộ, nhưng khi ông ta nhìn thấy người tham gia đấu giá là Dương Chấn, lập tức uể oải.
“Thì ra anh Dương cũng có hứng thú với mảnh đất này, Vương Tùng tôi chịu thua!”
Người đàn ông trung niên lập tức cười nói.
Biết rõ mình không có khả năng là đối thủ của Dương Chấn, còn không bằng nhận thua trước, nói không chừng còn có thể kết bạn với Dương Chấn.
Sở dĩ Dương Chấn đợi đến khi đấu giá sắp kết thúc, là vì không hy vọng bởi vì mình mà phá hoại lần đấu giá này.
“Chúc mừng anh Dương, đã lấy được mảnh đất bờ đông sông Lão Long!”
“Chúc mừng anh Dương!”
“Bờ tây sông Lão Long chính là sản nghiệp của anh Dương, bờ đông chỉ có thuộc về anh Dương, mới là thích hợp nhất.”
Trong giây lát, những người trong đại sảnh nhao nhao mở miệng nói.
“1500 tỷ!”
Ngay khi mọi người đang nhao nhao chúc mừng Dương Chấn đấu giá thành công, một giọng nói không đúng lúc bỗng nhiên vang lên.
Trong giây lát, vẻ mặt tất cả mọi người đều khiếp sợ, khó có thể tin nhìn về phía người mở miệng báo giá.
Ở hiện trường, có ai không biết thân phận của Dương Chấn?
Anh đã tham gia đấu giá, vậy mà còn có người dám cướp với anh, đây là không sợ đắc tội anh Dương hay sao?
Vốn hai trăm năm mươi triệu là có thể lấy được mảnh đất, bởi vì một câu nói, trong nháy mắt tăng gấp đôi.
Chàng Rể Chiến Thần
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Chiến Thần
Story
Chương 416
10.0/10 từ 39 lượt.