Chàng Rể Chiến Thần
Chương 172: Mượn dao giết người
145@-Chàng trai trẻ này không phải ai khác mà chính là Quan Tuyết Tùng được Quan Tôn Sắc gọi đến.
Kiếp nạn nhà họ Quan gặp phải trước đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Người còn trẻ tuổi hơn cả mình này chỉ nhấc tay đã có thể khiến nhà họ Quan sụp đổ, nhấc tay một lần nữa thì khiến nhà họ Quan trở về như lúc ban đầu, thậm chí còn khiến Quan Tôn Sắc sợ đến mức trực tiếp ngừng chữa trị cho Quan Lâm Phong.
Dù Quan Lâm Phong chết là vì Dương Chấn, nhưng đối mặt với Dương Chấn, trong lòng Quan Tuyết Tùng không thể dâng lên chút cảm giác thù hận nào, chỉ cảm thấy rất sợ hãi thôi.
“Còn không mau chào cậu Dương!”
Quan Tôn Sắc chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận quát một tiếng.
Quan Tuyết Tùng như vừa tỉnh mộng, vội vàng cúi đầu nói: “Chào anh Dương!”
Dương Chấn nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu: “Ừm!”
“Tuyết Tùng, bây giờ cháu đích thân đưa cậu Dương đến bệnh viện nhân dân đi.”
Quan Tôn Sắc ra lệnh.
“Vâng!” Quan Tuyết Tùng vội đáp.
Quan Tôn Sắc đích thân tiễn Dương Chấn lên xe, đưa mắt nhìn xe rời đi, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ở cùng Dương Chấn, ông ta cảm thấy rất áp lực, đặc biệt là khi nãy lúc Quan Tuyết Tùng sững sờ nhìn Dương Chấn, ông ta suýt sợ chết khiếp, sợ Dương Chấn không vui, tiện tay giết chết Quan Tuyết Tùng.
Sau khi tâm trạng ổn định lại, ông ta vội gọi điện thoại: “Thông báo với tất cả mọi người, lập tức đến biệt thự của tôi để họp!”
Ý của Dương Chấn khi nãy đã rất rõ ràng rồi, ông ta nhất định phải bảo gia tộc chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể khiến Dương Chấn hài lòng.
Cùng lúc đó, Quan Tuyết Tùng tự mình lái xe đưa Dương Chấn đến bệnh viện.
Trên đường đi, Quan Tuyết Tùng nơm nớp lo sợ không dám nói một câu, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Dương Chấn cũng không nói gì, ngồi trên ghế sau xa hoa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, trong đầu anh lại đang tính toán về tương lai, sở dĩ anh muốn chọn nhà họ Quan cũng không phải vì tin tưởng bọn họ nhất, mà là vừa ý địa vị của nhà họ Quan ở Giang Châu.
Nâng đỡ nhà họ Quan xưng bá Giang Châu sẽ dễ dàng hơn.
Dù sau này nhà họ Quan có địa vị rồi dám phản bội, anh cũng không sợ hãi chút nào.
Nâng đỡ nhà họ Quan thế nào, thì có thể đạp đổ nhà họ Quan thế đó.
“Anh Dương, đến rồi!”
Mãi đến khi giọng nói của Quan Tuyết Tùng vang lên, Dương Chấn mới mở mắt ra.
“Trở về thông báo với ông nội anh, bảo ông ta nghĩ cách sắp xếp bốn người đẹp tôi đấu giá được ở câu lạc bộ Long Đằng.”
Dương Chấn vừa xuống xe, chợt nhớ ra mình còn bỏ ra một trăm hai mươi tỷ đấu giá được bốn người đẹp, bèn dặn dò Quan Tuyết Tùng một câu.
“Anh Dương yên tâm, sau khi tôi trở về sẽ nói với ông nội chuyện này.” Quan Tuyết Tùng vội đáp.
“Được!”
Dương Chấn xoay người đi vào bệnh viện.
Sau lưng Quan Tuyết Tùng cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, khi nãy Dương Chấn ngồi ở sau lưng khiến anh ta có cảm giác như đang ngồi cùng với thần chết vậy.
“Anh Chấn!”
Dương Chấn vừa đến cổng bệnh viện, Mã Tuân đã xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Sáng mai cậu đến nhà họ Quan một khoảng thời gian, phụ trách đào tạo một nhóm cao thủ có thể coi được.” Dương Chấn nói.
Mã Tuân bất đắc dĩ nói: “Anh Chấn, nếu anh thật sự muốn giành lấy cả Giang Châu thì chỉ cần nói một câu thôi, có cần phiền phức như vậy sao?”
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Làm như vậy chẳng phải là phá hỏng quy tắc ư? Tôi muốn tự tay tạo mạng lưới quan hệ cho mình, một ngày nào đó sẽ dựa vào mạng lưới quan hệ này đi đến gia tộc Vũ Văn một lần.”
Mã Tuân như nhìn thấy một con sư tử mạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hơi run rẩy.
“Anh Chấn yên tâm, một tháng đã đủ đào tạo một nhóm cao thủ rồi.” Mã Tuân nghiêm túc đáp.
Dương Chấn lại gọi điện thoại cho Vương Cường: “Ông sắp xếp công việc trong tay, sáng may đích thân dẫn mười người anh em đáng tin đến nhà họ Quan, tiến hành đào tạo một tháng.”
Sau khi nghe Dương Chấn nói vậy, Vương Cường ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vội vàng nói: “Vâng cậu Dương!”
Lúc Dương Chấn về đến phòng bệnh, không chỉ có Tần Nhã mà cả Hạ Hà cũng ở đây, nhưng hai người phụ nữ đều có vẻ lo lắng.
“Hai người có chuyện gì sao?”
Dương Chấn vui vẻ đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Dương Chấn bình an trở về, vẻ lo lắng trên mặt hai cô gái biến mất.
Vì có Tần Đại Quang ở đây, hai người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Chấn một lúc lâu, thấy anh không bị thương, bọn họ mới yên tâm.
Nhà họ Trang, thành phố Giang Châu.
Trong một căn biệt thự xa hoa to bằng hai ba sân bóng có một cái xác nằm dưới đất.
Trong nhà đều là người nhà họ Trang, lúc này ai cũng mang vẻ mặt đau buồn và tức giận.
“Xin gia chủ Trang nén bi thương, là tôi không bảo vệ được cậu Phàm, xin gia chủ Trang thứ lỗi!”
Một người khoảng ba mươi tuổi đứng một bên, đau khổ nói.
Lúc này, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão ngồi ở vị trí đầu vô cùng nhăn nhó.
Ông ta là gia chủ nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Châu, Trang Kiến Thiết.
“Cậu Xuyên, mong cậu cho biết rốt cuộc vì sao cháu tôi lại chết?”
Trang Kiến Thiết nổi giận đùng đùng hỏi.
Mạnh Xuyên nói: “Trên buổi đấu giá tối nay, một người trẻ tuổi tên Dương Chấn giành người đẹp số năm với cậu Phàm, kết quả cậu Phàm đấu giá thành công nhưng không có tiền trả. Tôi vốn dĩ muốn ra mặt giảng hòa, không tính giá của cậu Phàm, kết quả đối phương không muốn, thẳng tay giết chết cậu Phàm.”
“Vốn dĩ tôi đã sắp xếp cho hộ vệ của nhà họ Mạnh ra tay, nhưng không ai là đối thủ của Dương Chấn cả, nếu không vì kiêng dè nhà họ Mạnh thì cả tôi anh ta cũng giết rồi, bây giờ trên cổ tôi còn có dấu vết bị anh ta làm bị thương đây.”
Mạnh Xuyên nói xong thì ngẩng đầu lên.
Trang Kiến Thiết vốn dĩ còn hơi nghi ngờ Mạnh Xuyên, lúc nhìn thấy dấu trên cổ anh ta mới chịu tin chuyện này thật sự không đơn giản.
“Dương Chấn? Cậu ta là ai? Sao tôi chưa nghe nói có gia tộc mạnh nào họ Dương cả?” Trang Kiến Thiết hỏi.
Mạnh Xuyên đáp: “Nghe nói Dương Chấn ở rể cho một gia tộc hạng bé của Giang Châu, nhưng hai tháng trước, anh ta đã bị đuổi khỏi gia tộc.”
“Đúng rồi, còn một chuyện tôi nghĩ cần phải nói với gia chủ Trang.”
Mạnh Xuyên đột nhiên nói tiếp: “Quan hệ của Quan Tôn Sắc và Dương Chấn rất không bình thường, thậm chí còn vì tên ranh con này mà đối đầu với nhà họ Mạnh chúng tôi, nếu không vì ông ta, Dương Chấn cũng không có cơ hội thoát khỏi tay tôi.”
“Quan Tôn Sắc!”
Vẻ mặt Trang Kiến Thiết vô cùng dữ tợn: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Trang tôi và nhà họ Quan, không đội trời chung!”
“Gia chủ Trang, ông định đối phó với thằng nhóc Dương Chấn kia thế nào?”
Mạnh Xuyên đột nhiên hỏi.
Trang Kiến Thiết hờ hững nhìn anh ta một cái: “Chuyện này tôi tự có tính toán, không cần cậu Xuyên lo xa!”
“Nếu đã thế thì tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!”
Mạnh Xuyên nói xong thì xoay người rời đi.
Sau khi Mạnh Xuyên đi, Trang Kiến Thiết hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Một tên công tử bột mà tưởng tôi già rồi hoa mắt sao?”
“Ba, ý ba là?”
Một người trung niên tiến lên, dè dặt hỏi.
“Mạnh Xuyên là muốn mượn dao giết người, e rằng cái chết của Tất Phàm cũng có liên quan đến cậu ta, đừng tin lời cậu ta nói, con đích thân đi điều tra cái chết của Tất Phàm đi.”
Trang Kiến Thiết dặn dò: “Nếu thật sự có liên quan đến chàng trai trẻ tên Dương Chấn kia, thì dù cậu ta là ai cũng sẽ phải chết!”
Chàng Rể Chiến Thần
Kiếp nạn nhà họ Quan gặp phải trước đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Người còn trẻ tuổi hơn cả mình này chỉ nhấc tay đã có thể khiến nhà họ Quan sụp đổ, nhấc tay một lần nữa thì khiến nhà họ Quan trở về như lúc ban đầu, thậm chí còn khiến Quan Tôn Sắc sợ đến mức trực tiếp ngừng chữa trị cho Quan Lâm Phong.
Dù Quan Lâm Phong chết là vì Dương Chấn, nhưng đối mặt với Dương Chấn, trong lòng Quan Tuyết Tùng không thể dâng lên chút cảm giác thù hận nào, chỉ cảm thấy rất sợ hãi thôi.
“Còn không mau chào cậu Dương!”
Quan Tôn Sắc chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận quát một tiếng.
Quan Tuyết Tùng như vừa tỉnh mộng, vội vàng cúi đầu nói: “Chào anh Dương!”
Dương Chấn nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu: “Ừm!”
“Tuyết Tùng, bây giờ cháu đích thân đưa cậu Dương đến bệnh viện nhân dân đi.”
Quan Tôn Sắc ra lệnh.
“Vâng!” Quan Tuyết Tùng vội đáp.
Quan Tôn Sắc đích thân tiễn Dương Chấn lên xe, đưa mắt nhìn xe rời đi, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ở cùng Dương Chấn, ông ta cảm thấy rất áp lực, đặc biệt là khi nãy lúc Quan Tuyết Tùng sững sờ nhìn Dương Chấn, ông ta suýt sợ chết khiếp, sợ Dương Chấn không vui, tiện tay giết chết Quan Tuyết Tùng.
Sau khi tâm trạng ổn định lại, ông ta vội gọi điện thoại: “Thông báo với tất cả mọi người, lập tức đến biệt thự của tôi để họp!”
Ý của Dương Chấn khi nãy đã rất rõ ràng rồi, ông ta nhất định phải bảo gia tộc chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể khiến Dương Chấn hài lòng.
Cùng lúc đó, Quan Tuyết Tùng tự mình lái xe đưa Dương Chấn đến bệnh viện.
Trên đường đi, Quan Tuyết Tùng nơm nớp lo sợ không dám nói một câu, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Dương Chấn cũng không nói gì, ngồi trên ghế sau xa hoa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, trong đầu anh lại đang tính toán về tương lai, sở dĩ anh muốn chọn nhà họ Quan cũng không phải vì tin tưởng bọn họ nhất, mà là vừa ý địa vị của nhà họ Quan ở Giang Châu.
Nâng đỡ nhà họ Quan xưng bá Giang Châu sẽ dễ dàng hơn.
Dù sau này nhà họ Quan có địa vị rồi dám phản bội, anh cũng không sợ hãi chút nào.
Nâng đỡ nhà họ Quan thế nào, thì có thể đạp đổ nhà họ Quan thế đó.
“Anh Dương, đến rồi!”
Mãi đến khi giọng nói của Quan Tuyết Tùng vang lên, Dương Chấn mới mở mắt ra.
“Trở về thông báo với ông nội anh, bảo ông ta nghĩ cách sắp xếp bốn người đẹp tôi đấu giá được ở câu lạc bộ Long Đằng.”
Dương Chấn vừa xuống xe, chợt nhớ ra mình còn bỏ ra một trăm hai mươi tỷ đấu giá được bốn người đẹp, bèn dặn dò Quan Tuyết Tùng một câu.
“Anh Dương yên tâm, sau khi tôi trở về sẽ nói với ông nội chuyện này.” Quan Tuyết Tùng vội đáp.
“Được!”
Dương Chấn xoay người đi vào bệnh viện.
Sau lưng Quan Tuyết Tùng cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, khi nãy Dương Chấn ngồi ở sau lưng khiến anh ta có cảm giác như đang ngồi cùng với thần chết vậy.
“Anh Chấn!”
Dương Chấn vừa đến cổng bệnh viện, Mã Tuân đã xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Sáng mai cậu đến nhà họ Quan một khoảng thời gian, phụ trách đào tạo một nhóm cao thủ có thể coi được.” Dương Chấn nói.
Mã Tuân bất đắc dĩ nói: “Anh Chấn, nếu anh thật sự muốn giành lấy cả Giang Châu thì chỉ cần nói một câu thôi, có cần phiền phức như vậy sao?”
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Làm như vậy chẳng phải là phá hỏng quy tắc ư? Tôi muốn tự tay tạo mạng lưới quan hệ cho mình, một ngày nào đó sẽ dựa vào mạng lưới quan hệ này đi đến gia tộc Vũ Văn một lần.”
Mã Tuân như nhìn thấy một con sư tử mạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hơi run rẩy.
“Anh Chấn yên tâm, một tháng đã đủ đào tạo một nhóm cao thủ rồi.” Mã Tuân nghiêm túc đáp.
Dương Chấn lại gọi điện thoại cho Vương Cường: “Ông sắp xếp công việc trong tay, sáng may đích thân dẫn mười người anh em đáng tin đến nhà họ Quan, tiến hành đào tạo một tháng.”
Sau khi nghe Dương Chấn nói vậy, Vương Cường ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vội vàng nói: “Vâng cậu Dương!”
Lúc Dương Chấn về đến phòng bệnh, không chỉ có Tần Nhã mà cả Hạ Hà cũng ở đây, nhưng hai người phụ nữ đều có vẻ lo lắng.
“Hai người có chuyện gì sao?”
Dương Chấn vui vẻ đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Dương Chấn bình an trở về, vẻ lo lắng trên mặt hai cô gái biến mất.
Vì có Tần Đại Quang ở đây, hai người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Chấn một lúc lâu, thấy anh không bị thương, bọn họ mới yên tâm.
Nhà họ Trang, thành phố Giang Châu.
Trong một căn biệt thự xa hoa to bằng hai ba sân bóng có một cái xác nằm dưới đất.
Trong nhà đều là người nhà họ Trang, lúc này ai cũng mang vẻ mặt đau buồn và tức giận.
“Xin gia chủ Trang nén bi thương, là tôi không bảo vệ được cậu Phàm, xin gia chủ Trang thứ lỗi!”
Một người khoảng ba mươi tuổi đứng một bên, đau khổ nói.
Lúc này, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão ngồi ở vị trí đầu vô cùng nhăn nhó.
Ông ta là gia chủ nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Châu, Trang Kiến Thiết.
“Cậu Xuyên, mong cậu cho biết rốt cuộc vì sao cháu tôi lại chết?”
Trang Kiến Thiết nổi giận đùng đùng hỏi.
Mạnh Xuyên nói: “Trên buổi đấu giá tối nay, một người trẻ tuổi tên Dương Chấn giành người đẹp số năm với cậu Phàm, kết quả cậu Phàm đấu giá thành công nhưng không có tiền trả. Tôi vốn dĩ muốn ra mặt giảng hòa, không tính giá của cậu Phàm, kết quả đối phương không muốn, thẳng tay giết chết cậu Phàm.”
“Vốn dĩ tôi đã sắp xếp cho hộ vệ của nhà họ Mạnh ra tay, nhưng không ai là đối thủ của Dương Chấn cả, nếu không vì kiêng dè nhà họ Mạnh thì cả tôi anh ta cũng giết rồi, bây giờ trên cổ tôi còn có dấu vết bị anh ta làm bị thương đây.”
Mạnh Xuyên nói xong thì ngẩng đầu lên.
Trang Kiến Thiết vốn dĩ còn hơi nghi ngờ Mạnh Xuyên, lúc nhìn thấy dấu trên cổ anh ta mới chịu tin chuyện này thật sự không đơn giản.
“Dương Chấn? Cậu ta là ai? Sao tôi chưa nghe nói có gia tộc mạnh nào họ Dương cả?” Trang Kiến Thiết hỏi.
Mạnh Xuyên đáp: “Nghe nói Dương Chấn ở rể cho một gia tộc hạng bé của Giang Châu, nhưng hai tháng trước, anh ta đã bị đuổi khỏi gia tộc.”
“Đúng rồi, còn một chuyện tôi nghĩ cần phải nói với gia chủ Trang.”
Mạnh Xuyên đột nhiên nói tiếp: “Quan hệ của Quan Tôn Sắc và Dương Chấn rất không bình thường, thậm chí còn vì tên ranh con này mà đối đầu với nhà họ Mạnh chúng tôi, nếu không vì ông ta, Dương Chấn cũng không có cơ hội thoát khỏi tay tôi.”
“Quan Tôn Sắc!”
Vẻ mặt Trang Kiến Thiết vô cùng dữ tợn: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Trang tôi và nhà họ Quan, không đội trời chung!”
“Gia chủ Trang, ông định đối phó với thằng nhóc Dương Chấn kia thế nào?”
Mạnh Xuyên đột nhiên hỏi.
Trang Kiến Thiết hờ hững nhìn anh ta một cái: “Chuyện này tôi tự có tính toán, không cần cậu Xuyên lo xa!”
“Nếu đã thế thì tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!”
Mạnh Xuyên nói xong thì xoay người rời đi.
Sau khi Mạnh Xuyên đi, Trang Kiến Thiết hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Một tên công tử bột mà tưởng tôi già rồi hoa mắt sao?”
“Ba, ý ba là?”
Một người trung niên tiến lên, dè dặt hỏi.
“Mạnh Xuyên là muốn mượn dao giết người, e rằng cái chết của Tất Phàm cũng có liên quan đến cậu ta, đừng tin lời cậu ta nói, con đích thân đi điều tra cái chết của Tất Phàm đi.”
Trang Kiến Thiết dặn dò: “Nếu thật sự có liên quan đến chàng trai trẻ tên Dương Chấn kia, thì dù cậu ta là ai cũng sẽ phải chết!”
Chàng Rể Chiến Thần
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Chiến Thần
Story
Chương 172: Mượn dao giết người
10.0/10 từ 39 lượt.