Chàng Rể Chiến Thần
Chương 1257: Nỗi lo của Vô Nhai
Hoàng thành Đoàn, tại một biệt viện theo phong cách cổ xưa ở Hoàng phủ họ Đoàn.
Trong phòng có một người trẻ tuổi đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Một cô gái trẻ ăn mặc giản dị cầm chiếc khăn lông ẩm lau khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy.
"Đã ba ngày rồi, rốt cuộc anh còn muốn ngủ đến lúc nào?"
Lau mặt xong, cô gái ngồi bên mép giường, chống cằm ngắm nhìn gương mặt ấy mà lẩm bẩm một mình.
"Trông đẹp trai thật!"
Đôi mắt đào hoa của cô gái đầy dịu dàng, môi nhoẻn lên cười tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Ba ngày qua, cô ấy luôn chăm sóc cho người này, mỗi ngày đều thì thầm nói chuyện bên cạnh anh, chỉ là người đàn ông ấy vẫn nằm trên giường không có động tĩnh gì.
Nếu thần y trong gia tộc chưa khám và nói rằng anh còn sống, cô ấy nhất định sẽ cho rằng anh đã chết.
Người đàn ông đang nằm trên giường không phải ai khác, chính là Dương Thanh được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn.
"Cậu ấy nhìn đẹp trai không?"
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho cô gái giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên.
"Bố, sao bố tới mà không phát ra tiếng động nào thế?"
Cô gái thẹn thùng trách cứ.
"Ha ha..."
Người đàn ông trung niên sảng khoái cười, híp mắt nhìn cô con gái của mình: "Ngữ Yên, nếu bố muốn gả con cho cậu ấy thì con có đồng ý không?"
Nghe bố nói vậy, mặt Đoàn Ngữ Yên đỏ như gấc, cúi đầu nói: "Con không biết anh ấy là ai, cũng chưa từng tìm hiểu anh ấy, sao lại kết hôn được?"
"Vậy tức là nếu biết cậu ấy là ai, hai người ở chung với nhau mà con không ghét là chịu làm vợ cậu ấy phải không?"
Người trung niên cười hỏi.
"Bố!"
Đoàn Ngữ Yên càng e thẹn hơn, đôi mắt đào hoa long lanh đầy xấu hổ: "Con đi pha trà cho bố đây!"
Nói rồi cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài như bỏ trốn.
Sau khi Đoàn Ngữ Yên đi, người trung niên ngồi trên mép giường nhìn Dương Thanh còn đang ngủ say, lo lắng nói: "Cậu Thanh, khi nào cậu mới tỉnh lại được đây?"
"Thần y của Hoàng tộc họ Đoàn đã khám cho cậu, nói tình trạng sức khỏe của cậu rất tốt, lẽ ra phải tỉnh lại rồi mới đúng".
"Nếu tôi không hiểu con người cậu, chắc sẽ nghĩ cậu đang giả vờ mất".
Người đàn ông trung niên chính là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Nhai.
Ba ngày trước, ông ta đưa Dương Thanh về gia tộc mình rồi thu xếp cho anh ở trong căn phòng nhỏ này, giao nhiệm vụ chăm sóc cho Đoàn Ngữ Yên.
Mỗi ngày Đoàn Vô Nhai đều đến xem tình hình thế nào nhưng vẫn không thấy Dương Thanh tỉnh lại nên rất nôn nóng.
"Bố, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?"
Lúc này, Đoàn Ngữ Yên mang một cốc trà Long Tỉnh thượng hạng đến cho Đoàn Vô Nhai, hỏi.
Đôi mắt Đoàn Vô Nhai dần dần trở nên sâu thẳm: "Cậu ấy là một truyền kỳ!"
"Truyền kỳ?"
Đoàn Ngữ Yên chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
Đoàn Vô Nhai là người có thiên phú võ thuật cao nhất Hoàng tộc họ Đoàn, lại còn là Đoàn Hoàng tương lai, cô ấy biết bố mình kiêu ngạo hơn bất cứ người nào.
Chưa lúc nào Đoàn Vô Nhai khen ngợi ai như vậy cả, chưa kể đó lại còn là một người trông mới có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói: "Nếu dựa trên lịch sử của Hoàng tộc họ Đoàn để so sánh thì thiên phú của bố có thể được xếp vào tốp ba, nhưng so với cậu Thanh thì chỉ là hạng thấp kém mà thôi!"
"Sao ạ?"
Đoàn Ngữ Yên ngỡ ngàng, cô ấy biết rõ thiên phú của Đoàn Vô Nhai cao đến mức nào, vừa qua tuổi năm mươi đã có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, cả bốn Hoàng tộc đều không ai có thiên phú mạnh hơn bố mình.
Thế mà bây giờ Đoàn Vô Nhai lại nói rằng thiên phú của mình là hạng thấp kém so với Dương Thanh.
"Bố, anh ấy lợi hại lắm phải không ạ?"
Đoàn Ngữ Yên chợt cảm thấy hứng thú với anh.
"Mạnh hơn bố con nhiều lắm, có lẽ ngay cả ông nội con cũng không phải đối thủ của cậu ấy".
Đoàn Vô Nhai nghiêm mặt thừa nhận.
Nói câu này đã là giữ thể diện cho tất cả mọi người, ai cũng biết Đoàn Hoàng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta đã tận mắt nhìn thấy Dương Thanh một mình chống lại cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành mà vẫn không thua.
Chắc có lẽ người bố Đoàn Hoàng của ông ta còn lâu mới đánh thắng được Dương Thanh.
Đoàn Ngữ Yên nghe bố mình nói vậy thì càng ngạc nhiên hơn, tim loạn nhịp.
"Ngay cả ông nội cũng có khả năng không phải đối thủ của anh ấy sao?"
Cô ấy thì thầm, kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.
"Mẹ con đi sớm, mặc dù bố đang là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn nhưng địa vị càng cao, tình cảnh của bố càng nguy hiểm".
Hai mắt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe: "Bố sợ nhất là có ngày đột nhiên gặp chuyện, không có ai bảo vệ con thì biết làm sao?"
"Bố!"
Đoàn Ngữ Yên rưng rưng, đôi mắt hoa đào long lanh, nói: "Bố đừng nói mấy lời xui xẻo kia nữa".
"Được, bố không nói, bố không nói nữa!"
Đoàn Vô Nhai an ủi.
Người khác đều hâm mộ ông ta được chỉ định làm Đoàn Hoàng tương lai, nhưng chỉ có bản thân ông ta mới biết được tình cảnh hiện giờ của mình nguy hiểm đến thế nào.
Có lẽ câu nói "Đứng trên cao khó tránh gió lạnh" dùng để chỉ trường hợp như Đoàn Vô Nhai.
Là người thừa kế danh giá của Hoàng tộc họ Đoàn nên bị rất nhiều người theo dõi sát sao, một khi phạm sai lầm thì đón chào ông ta sẽ là tai họa ngập đầu.
Vô số kẻ đang chờ giẫm Đoàn Vô Nhai dưới chân, trong đó bao gồm cả anh em ruột thịt. Đây chính là nỗi bi ai của người làm Hoàng tử.
Không chỉ vậy, Đoàn Vô Nhai lại còn là thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Đoàn, các thế lực đối đầu đều muốn ông ta chết.
Chỉ khi Đoàn Vô Nhai chết đi, họ mới có thể giảm bớt một đối thủ tiềm tàng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta muốn đưa Dương Thanh đến gia tộc mình, nếu anh được chữa khỏi thì đây sẽ là mối ân tình không sao trả hết.
Theo như Đoàn Vô Nhai được biết thì Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu ngày nào đó ông ta thật sự rơi vào cảnh lâm nguy, anh nhất định sẽ bảo vệ Đoàn Ngữ Yên an toàn.
Cảm nhận được tâm trạng xót xa của bố, Đoàn Ngữ Yên nắm chặt tay ông ta, gượng gạo cười: "Bố à, đừng suy nghĩ nhiều quá, con có một người bố vĩ đại như bố là đủ rồi".
Đoàn Vô Nhai mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh đang nằm trên giường, thì thầm: "Cậu Thanh, rốt cuộc đến khi nào cậu mới tỉnh lại chứ?"
Trên giường, Dương Thanh muốn mở mắt ra nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được.
Thật ra anh đã khôi phục ý thức từ khi được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn vào ba ngày trước, nhưng không hiểu vì sao lại không thể tỉnh lại.
Mỗi ngày Đoàn Ngữ Yên đều chăm sóc và trò chuyện với Dương Thanh, những lúc như thế cô ấy đều nói ra rất nhiều bí mật chỉ có bản thân biết làm cho anh cảm thấy rất áy náy.
Ngặt nỗi có một điều làm Dương Thanh lúng túng là mỗi khi được Đoàn Ngữ Yên lau chùi cơ thể, anh có cảm giác như cả người bị thấy sạch, vô cùng xấu hổ.
Nhưng lại không tỉnh dậy được, anh chỉ biết chịu đựng trong đau khổ.
"Anh trai, vị này là Dương Thanh, ngôi sao sáng trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nhỉ?"
Ngay lúc này, một người trung niên mặc trang phục truyền thống dẫn người của mình đi vào, tủm tỉm nhìn Dương Thanh đang nằm trên giường.
Chàng Rể Chiến Thần