Chàng Rể Chiến Thần
Chương 113: Đồ Ngông cuồng to gan
123@-Dương Hướng Minh vừa tự tin vừa kiêu ngạo nói, dù tất cả sản nghiệp của gia tộc đều đang bị đả kích nhưng vẫn kiêu ngạo như thế.
Tiền Bưu hờ hững nhìn Dương Hướng Minh một cái, nhưng trong lòng lại hơi thấy bi ai vì nhà họ Dương ếch ngồi đáy giếng, bọn họ hoàn toàn không biết người mình đắc tội là một tồn tại như thế nào.
“Nếu đã vậy thì chúc nhà họ Dương bình yên, tôi xin tạm biệt!”
Tiền Bưu chắp tay nói, ơn cứu mạng của nhà họ Dương, gã đã trả lại lâu rồi, sau này sống chết của nhà họ Dương đều chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Dương Hướng Minh hơi nheo mắt lại, trong mắt có sát khí lướt qua.
Ông ta vung tay lên, mấy chục cao thủ nhà họ Dương lập tức chặn trước cửa.
Tiền Bưu hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía Dương Hướng Minh: “Gia chủ Dương, ông có ý gì?”
“Nhà họ Dương là nơi cậu nói đến thì đến, nói đi thì đi à?”
Vẻ mặt Dương Hướng Minh tàn nhẫn, không chút tình cảm nói: “Nếu không nhờ tôi, tám năm trước cậu đã chết rồi, nếu mạng của cậu đã là do tôi cứu, thì dù cậu có làm bao nhiêu chuyện vì nhà họ Dương này, mạng của cậu vẫn là của tôi.”
Trong mắt Tiền Bưu lóe lên ánh sáng sắc bén: “Gia chủ Dương, ông là muốn chia tay trong không vui đúng không?”
Đối với nhà họ Dương, ngoài ơn cứu mạng ra, Tiền Bưu không còn chút tình cảm nào nữa.
Dương Hướng Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho cậu hai con đường, một là cậu tiếp tục ở lại ra sức vì nhà họ Dương, tôi sẽ không bạc đãi cậu, hai là bỏ cái mạng cậu lại đây.”
“Gia chủ Dương, có lẽ ông cũng hiểu một nhà họ Dương không giữ được tôi đâu.”
Tiền Bưu lạnh nhạt nói, không hề sợ hãi chút nào.
Dương Hướng Minh cười khinh thường: “Đời là thế, dù một người có giỏi đánh nhau đến mức nào cũng không thể đỡ được đạn!”
Ông ta vừa dứt lời, mười mấy cao thủ nhà họ Dương đang bao vây lấy Tiền Bưu lập tức lấy súng lục giấu trong âu phục ra, đồng loạt nhắm vào đầu gã.
Như chỉ cần Dương Hướng Minh ra lệnh một tiếng sẽ có thể khiến Tiền Bưu lập tức mất mạng.
Thấy cảnh này, sắc mặt Tiền Bưu càng lạnh lẽo hơn, dù gã hiểu rõ sự tàn nhẫn của Dương Hướng Minh, nhưng không ngờ rằng mình làm nhiều việc vì nhà họ Dương như thế, bây giờ muốn chia tay trong êm đẹp mà nhà họ Dương lại làm thế với mình.
Lần đầu tiên gã sinh ra sát khí mãnh liệt với nhà họ Dương.
“Đồ vong ơn bội nghĩa, gia chủ trực tiếp giết chết anh ta là được rồi, còn cho anh ta lựa chọn cái gì?”
“Thật sự tưởng mình có chút bản lĩnh là có thể không coi nhà họ Dương ra gì ư? Đồ tự tìm đường chết!”
“Chỉ là một con chó của nhà họ Dương thôi còn muốn cắn ngược lại chủ, đồ điếc không sợ súng!”
Người nhà họ Dương đều mắng chửi Tiền Bưu, thậm chí còn có rất nhiều người từng được Tiền Bưu cứu mạng, nhưng lúc này chẳng có một ai nói chuyện thay gã, lại còn sỉ nhục bằng mọi cách.
Mặt Tiền Bưu không có chút cảm xúc, bình tĩnh nói: “Mấy năm gần đây, Tiền Bưu tôi làm không ít chuyện xấu cho ông, tôi nên chết từ tám năm trước mới phải, sống thêm tám năm tôi cũng đã lời rồi, đối với tôi bây giờ, chết là gì đâu chứ?”
Lúc này, gã không thấy sợ hãi chút nào, cũng không hề thấy hối hận, mấy năm nay, gã nhìn như vang dội, nhưng bản thân gã hiểu rõ sự đau khổ trong lòng mình thật sự vô cùng giày vò, đối với gã, chết mới chính là giải thoát.
Dương Hướng Minh vốn dĩ chỉ định ép Tiền Bưu làm việc cho nhà họ Dương thôi, nhưng không ngờ gã hoàn toàn không muốn ở lại, chỉ mong được chết.
“Tiền Bưu, cậu còn trẻ, quãng đời còn lại còn dài, chỉ cần cậu ở lại nhà họ Dương không có gì cậu không chiếm được cả, vì sao cứ muốn chọn con đường chết chứ?”
Dương Hướng Minh thấy không cam lòng, muốn tiếp tục thuyết phục Tiền Bưu.
Nếu là lúc trước khi chưa gặp Mã Tuân, có lẽ gã sẽ lựa chọn nhà họ Dương, bây giờ đã bị phát hiện gã còn sống, gã còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa?
“Gia chủ Dương, tôi đã quyết định rồi, một là thả tôi rời đi, hai là giết chết tôi đi.” Tiền Bưu lạnh nhạt nói.
Lúc này Tiền Bưu vô cùng thoải mái, không có ràng buộc, chỉ mong được chết.
Ngay cả Dương Hướng Minh cũng thấy hơi ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tiền Bưu luôn nói gì nghe nấy lại đột nhiên đổi tính như thế?
Ông ta có thể cảm nhận được rằng Tiền Bưu thật sự muốn chết.
“Nếu cậu đã lựa chọn con đường chết, vậy tôi sẽ giúp cậu!”
Dương Hướng Minh đột nhiên thở dài một tiếng, cũng không thoải mái như trong tưởng tượng.
Dù sao sự huy hoàng của nhà họ Dương có một nửa công lao của Tiền Bưu.
Nhưng cũng vì sức mạnh của Tiền Bưu mới khiến ông ta dám không chút kiêng dè phát triển gia tộc như thế, cho nên đã đắc tội với rất nhiều người.
Một khi tin tức Tiền Bưu rời đi truyền ra ngoài, rất nhiều thế lực đều sẽ tìm nhà họ Dương báo thù.
Cho nên dù thế nào ông ta cũng không thể để Tiền Bưu rời đi được, đợi Tiền Bưu chết rồi, chỉ cần tin tức không truyền ra ngoài, những kẻ thù kia sẽ không hành động lỗ mãng.
Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Dương.
Hai người trẻ tuổi bước xuống xe, người đàn ông khôi ngô giơ ô lên, che mưa cho một chàng trai trẻ dáng người cân đối.
“Nhà họ Dương náo nhiệt thật đấy!”
Dương Hướng Minh đang muốn ra lệnh, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy hai người trẻ tuổi một trước một sau xuất hiện.
Tất cả mọi người của nhà họ Dương đều nhìn về phía hai người.
Lúc nhìn thấy hai người, sắc mặt Tiền Bưu thay đổi, vì gã nhận ra người đàn ông che ô kia là người gã vừa mới gặp cách đây không lâu, chính là Mã Tuân.
Chàng trai trẻ mà cao thủ từng có danh hiệu Vua Bóng Đêm là gã cũng không phải đối thủ lại đi che ô cho một chàng trai trẻ khác.
Trong nháy mắt, Tiền Bưu nghĩ tới người trước đó Mã Tuân đã nhắc tới kia.
Thủ hộ của biên giới phía Bắc!
Năm năm trước Danh Chấn mới tiến vào biên giới phía Bắc, còn Tiền Bưu rời đi từ tám năm trước, cho nên đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trông Dương Chấn rất trẻ, dáng người cũng cực kỳ cân đối, nhưng không giống cao thủ bằng Mã Tuân.
Trông anh rất thư sinh, lúc này còn đang cười nhẹ, bước đi vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, trên người không có chút khí thế nào, lại khiến Tiền Bưu cảm nhận được một uy thế đến từ sâu trong linh hồn.
Nhịp thở của Tiền Bưu cũng trở nên hơi gấp gáp, có cảm giác muốn quỳ xuống, gã hiểu rõ chàng trai trẻ trước mắt chắc chắn là Thủ hộ đương nhiêm của biên giới phía Bắc.
Dù là hơi thở như có như không trên người anh hay sự bình tĩnh khi đối mặt với mười mấy khẩu súng và cao thủ đi theo sau lưng anh, đều xác nhận suy đoán của gã.
“Cậu là ai?”
Dương Hướng Minh cau mày, ông ta vẫn chưa cảm nhận được sự bất phàm trên người hai chàng trai trẻ này.
Vốn dĩ chỉ có Dương Cẩn tiếp xúc với Dương Chấn, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Dương Chấn.
“Ông nội, cậu ta là tên con rể vô dụng nổi tiếng của Giang Châu đó ạ, năm năm trước, cậu ta ngủ với cô gái có danh hiệu là Chủ tịch xinh đẹp nhất Giang Châu, cho nên rất nổi tiếng ở Giang Châu.”
Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Dương Hướng Minh đột nhiên châm chọc nói, đồng thời trong mắt còn đầy sự thù hận.
Cô gái này chính là em gái ruột Dương Liễu của Dương Cẩn, trước đó sau khi chồng Vương Ngạn Quân của cô ta đến tập đoàn Nhạn Chấn dây dưa với Tần Yên đã bị Dương Chấn nói với nhà họ Dương, nhà họ Dương vì sĩ diện, ép cô ta ly hôn với Vương Ngạn Quân.
Theo quan điểm của cô ta, tất cả mọi chuyện đều do Dương Chấn gây ra, nhưng cô ta không biết thân phận của Dương Chấn, còn Dương Hướng Minh lại vô cùng rõ ràng.
Sau khi biết chàng trai trẻ trước mắt là Dương Chấn, vẻ mặt Dương Hướng Minh tràn đầy sát khí: “Hóa ra là tên ngông cuồng to gan này! Cậu phế bỏ cháu của tôi, còn dám đến tận nhà họ Dương của tôi à!”
Chàng Rể Chiến Thần
Tiền Bưu hờ hững nhìn Dương Hướng Minh một cái, nhưng trong lòng lại hơi thấy bi ai vì nhà họ Dương ếch ngồi đáy giếng, bọn họ hoàn toàn không biết người mình đắc tội là một tồn tại như thế nào.
“Nếu đã vậy thì chúc nhà họ Dương bình yên, tôi xin tạm biệt!”
Tiền Bưu chắp tay nói, ơn cứu mạng của nhà họ Dương, gã đã trả lại lâu rồi, sau này sống chết của nhà họ Dương đều chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Dương Hướng Minh hơi nheo mắt lại, trong mắt có sát khí lướt qua.
Ông ta vung tay lên, mấy chục cao thủ nhà họ Dương lập tức chặn trước cửa.
Tiền Bưu hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía Dương Hướng Minh: “Gia chủ Dương, ông có ý gì?”
“Nhà họ Dương là nơi cậu nói đến thì đến, nói đi thì đi à?”
Vẻ mặt Dương Hướng Minh tàn nhẫn, không chút tình cảm nói: “Nếu không nhờ tôi, tám năm trước cậu đã chết rồi, nếu mạng của cậu đã là do tôi cứu, thì dù cậu có làm bao nhiêu chuyện vì nhà họ Dương này, mạng của cậu vẫn là của tôi.”
Trong mắt Tiền Bưu lóe lên ánh sáng sắc bén: “Gia chủ Dương, ông là muốn chia tay trong không vui đúng không?”
Đối với nhà họ Dương, ngoài ơn cứu mạng ra, Tiền Bưu không còn chút tình cảm nào nữa.
Dương Hướng Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho cậu hai con đường, một là cậu tiếp tục ở lại ra sức vì nhà họ Dương, tôi sẽ không bạc đãi cậu, hai là bỏ cái mạng cậu lại đây.”
“Gia chủ Dương, có lẽ ông cũng hiểu một nhà họ Dương không giữ được tôi đâu.”
Tiền Bưu lạnh nhạt nói, không hề sợ hãi chút nào.
Dương Hướng Minh cười khinh thường: “Đời là thế, dù một người có giỏi đánh nhau đến mức nào cũng không thể đỡ được đạn!”
Ông ta vừa dứt lời, mười mấy cao thủ nhà họ Dương đang bao vây lấy Tiền Bưu lập tức lấy súng lục giấu trong âu phục ra, đồng loạt nhắm vào đầu gã.
Như chỉ cần Dương Hướng Minh ra lệnh một tiếng sẽ có thể khiến Tiền Bưu lập tức mất mạng.
Thấy cảnh này, sắc mặt Tiền Bưu càng lạnh lẽo hơn, dù gã hiểu rõ sự tàn nhẫn của Dương Hướng Minh, nhưng không ngờ rằng mình làm nhiều việc vì nhà họ Dương như thế, bây giờ muốn chia tay trong êm đẹp mà nhà họ Dương lại làm thế với mình.
Lần đầu tiên gã sinh ra sát khí mãnh liệt với nhà họ Dương.
“Đồ vong ơn bội nghĩa, gia chủ trực tiếp giết chết anh ta là được rồi, còn cho anh ta lựa chọn cái gì?”
“Thật sự tưởng mình có chút bản lĩnh là có thể không coi nhà họ Dương ra gì ư? Đồ tự tìm đường chết!”
“Chỉ là một con chó của nhà họ Dương thôi còn muốn cắn ngược lại chủ, đồ điếc không sợ súng!”
Người nhà họ Dương đều mắng chửi Tiền Bưu, thậm chí còn có rất nhiều người từng được Tiền Bưu cứu mạng, nhưng lúc này chẳng có một ai nói chuyện thay gã, lại còn sỉ nhục bằng mọi cách.
Mặt Tiền Bưu không có chút cảm xúc, bình tĩnh nói: “Mấy năm gần đây, Tiền Bưu tôi làm không ít chuyện xấu cho ông, tôi nên chết từ tám năm trước mới phải, sống thêm tám năm tôi cũng đã lời rồi, đối với tôi bây giờ, chết là gì đâu chứ?”
Lúc này, gã không thấy sợ hãi chút nào, cũng không hề thấy hối hận, mấy năm nay, gã nhìn như vang dội, nhưng bản thân gã hiểu rõ sự đau khổ trong lòng mình thật sự vô cùng giày vò, đối với gã, chết mới chính là giải thoát.
Dương Hướng Minh vốn dĩ chỉ định ép Tiền Bưu làm việc cho nhà họ Dương thôi, nhưng không ngờ gã hoàn toàn không muốn ở lại, chỉ mong được chết.
“Tiền Bưu, cậu còn trẻ, quãng đời còn lại còn dài, chỉ cần cậu ở lại nhà họ Dương không có gì cậu không chiếm được cả, vì sao cứ muốn chọn con đường chết chứ?”
Dương Hướng Minh thấy không cam lòng, muốn tiếp tục thuyết phục Tiền Bưu.
Nếu là lúc trước khi chưa gặp Mã Tuân, có lẽ gã sẽ lựa chọn nhà họ Dương, bây giờ đã bị phát hiện gã còn sống, gã còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa?
“Gia chủ Dương, tôi đã quyết định rồi, một là thả tôi rời đi, hai là giết chết tôi đi.” Tiền Bưu lạnh nhạt nói.
Lúc này Tiền Bưu vô cùng thoải mái, không có ràng buộc, chỉ mong được chết.
Ngay cả Dương Hướng Minh cũng thấy hơi ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tiền Bưu luôn nói gì nghe nấy lại đột nhiên đổi tính như thế?
Ông ta có thể cảm nhận được rằng Tiền Bưu thật sự muốn chết.
“Nếu cậu đã lựa chọn con đường chết, vậy tôi sẽ giúp cậu!”
Dương Hướng Minh đột nhiên thở dài một tiếng, cũng không thoải mái như trong tưởng tượng.
Dù sao sự huy hoàng của nhà họ Dương có một nửa công lao của Tiền Bưu.
Nhưng cũng vì sức mạnh của Tiền Bưu mới khiến ông ta dám không chút kiêng dè phát triển gia tộc như thế, cho nên đã đắc tội với rất nhiều người.
Một khi tin tức Tiền Bưu rời đi truyền ra ngoài, rất nhiều thế lực đều sẽ tìm nhà họ Dương báo thù.
Cho nên dù thế nào ông ta cũng không thể để Tiền Bưu rời đi được, đợi Tiền Bưu chết rồi, chỉ cần tin tức không truyền ra ngoài, những kẻ thù kia sẽ không hành động lỗ mãng.
Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Dương.
Hai người trẻ tuổi bước xuống xe, người đàn ông khôi ngô giơ ô lên, che mưa cho một chàng trai trẻ dáng người cân đối.
“Nhà họ Dương náo nhiệt thật đấy!”
Dương Hướng Minh đang muốn ra lệnh, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy hai người trẻ tuổi một trước một sau xuất hiện.
Tất cả mọi người của nhà họ Dương đều nhìn về phía hai người.
Lúc nhìn thấy hai người, sắc mặt Tiền Bưu thay đổi, vì gã nhận ra người đàn ông che ô kia là người gã vừa mới gặp cách đây không lâu, chính là Mã Tuân.
Chàng trai trẻ mà cao thủ từng có danh hiệu Vua Bóng Đêm là gã cũng không phải đối thủ lại đi che ô cho một chàng trai trẻ khác.
Trong nháy mắt, Tiền Bưu nghĩ tới người trước đó Mã Tuân đã nhắc tới kia.
Thủ hộ của biên giới phía Bắc!
Năm năm trước Danh Chấn mới tiến vào biên giới phía Bắc, còn Tiền Bưu rời đi từ tám năm trước, cho nên đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trông Dương Chấn rất trẻ, dáng người cũng cực kỳ cân đối, nhưng không giống cao thủ bằng Mã Tuân.
Trông anh rất thư sinh, lúc này còn đang cười nhẹ, bước đi vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, trên người không có chút khí thế nào, lại khiến Tiền Bưu cảm nhận được một uy thế đến từ sâu trong linh hồn.
Nhịp thở của Tiền Bưu cũng trở nên hơi gấp gáp, có cảm giác muốn quỳ xuống, gã hiểu rõ chàng trai trẻ trước mắt chắc chắn là Thủ hộ đương nhiêm của biên giới phía Bắc.
Dù là hơi thở như có như không trên người anh hay sự bình tĩnh khi đối mặt với mười mấy khẩu súng và cao thủ đi theo sau lưng anh, đều xác nhận suy đoán của gã.
“Cậu là ai?”
Dương Hướng Minh cau mày, ông ta vẫn chưa cảm nhận được sự bất phàm trên người hai chàng trai trẻ này.
Vốn dĩ chỉ có Dương Cẩn tiếp xúc với Dương Chấn, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Dương Chấn.
“Ông nội, cậu ta là tên con rể vô dụng nổi tiếng của Giang Châu đó ạ, năm năm trước, cậu ta ngủ với cô gái có danh hiệu là Chủ tịch xinh đẹp nhất Giang Châu, cho nên rất nổi tiếng ở Giang Châu.”
Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Dương Hướng Minh đột nhiên châm chọc nói, đồng thời trong mắt còn đầy sự thù hận.
Cô gái này chính là em gái ruột Dương Liễu của Dương Cẩn, trước đó sau khi chồng Vương Ngạn Quân của cô ta đến tập đoàn Nhạn Chấn dây dưa với Tần Yên đã bị Dương Chấn nói với nhà họ Dương, nhà họ Dương vì sĩ diện, ép cô ta ly hôn với Vương Ngạn Quân.
Theo quan điểm của cô ta, tất cả mọi chuyện đều do Dương Chấn gây ra, nhưng cô ta không biết thân phận của Dương Chấn, còn Dương Hướng Minh lại vô cùng rõ ràng.
Sau khi biết chàng trai trẻ trước mắt là Dương Chấn, vẻ mặt Dương Hướng Minh tràn đầy sát khí: “Hóa ra là tên ngông cuồng to gan này! Cậu phế bỏ cháu của tôi, còn dám đến tận nhà họ Dương của tôi à!”
Chàng Rể Chiến Thần
Đánh giá:
Truyện Chàng Rể Chiến Thần
Story
Chương 113: Đồ Ngông cuồng to gan
10.0/10 từ 39 lượt.