Chàng Rể Chiến Thần
Chương 1044: Phiền não của Dương Thanh
Lời nói của lão già mặc áo đạo sĩ đã dọa sợ những người đứng đầu các thế lực lớn ở Vương thành Quan.
Dù là Dương Thanh cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
Ham muốn sống sót của lão già mặc áo đạo sĩ rất mạnh, trông không giống như nói dối.
Vậy có nghĩa là ngoài Quỷ Môn, vẫn còn các thế lực khác của Miêu Thành xuất thế, mà mỗi thế lực đều có cao thủ Thần Cảnh trấn giữ.
“Ông tưởng nói vậy thì chúng tôi sẽ tha cho ông sao?”
Quan Vương giận dữ chất vấn.
Lão già mặc áo đạo sĩ khinh thường nhìn Quan Vương nói: “Nếu các người tưởng tôi muốn sống mới nói vậy thì cứ giết tôi đi”.
“Nhưng tôi chết chỉ là chuyện nhỏ, cao thủ Thần Cảnh ồ ạt xông vào Chiêu Châu mới là chuyện lớn”.
“Tôi thừa nhận thực lực của chiến vực Chiêu Châu rất mạnh, nhưng thế thì đã sao? Ngoài súng pháo ra, bọn họ còn có gì?”
“Có mấy cao thủ Thần Cảnh trấn giữ?”
“Nếu tôi đoán không sai, cao thủ Thần Cảnh của Chiêu Châu còn đang phải chống giặc ngoại xâm đúng không?”
“Nếu mười mấy cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành đều xuất hiện, dù Chiêu Châu huy động toàn bộ cao thủ Thần Cảnh tới đối phó thì phải chống lại giặc ngoại xâm thế nào?
Rõ ràng lão ta rất am hiểu tình hình của Chiêu Châu, chỉ vài câu nói đã đâm trúng vào nỗi đau của Chiêu Châu.
Dương Thanh nheo mắt lại, lửa giận cuồn cuộn dần tràn ra từ trong người anh.
Anh từng là Tướng quân bảo vệ biên giới Chiêu Châu, kẻ nào dám xâm phạm Chiêu Châu chính là kẻ địch của anh.
“Bọn họ dám!”
Dương Thanh đột nhiên gầm lên.
Tất cả đều nhìn về phía anh. Lửa giận trêи người anh khiến các cao thủ có thực lực hơi thấp phải sợ run người.
Dù là Quan Vương có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong cũng bỗng có ý nghĩ muốn quỳ rạp xuống đất.
Đây chính là uy thế của cao thủ Thần Cảnh sao?
Lão già mặc áo đạo sĩ phức tạp nhìn Dương Thanh: “Tôi chỉ nói sự thật, bọn họ có dám hay không thì tôi không biết”.
“Tôi công nhận cậu rất mạnh, là thiên tài võ thuật trăm năm mới có. Cả Miêu Thành đều không có người nào trẻ tuổi như cậu lại có thực lực mạnh mẽ như vậy”.
“Nhưng con đường luyện võ vốn luôn tàn khốc. Không ai nói tinh thần thượng võ với cậu đâu. Trừ khi cậu có thể bước lên đỉnh cao võ thuật, nếu không chắc chắn vẫn có người mạnh hơn cậu”.
“Không phải Miêu Thành không có cao thủ cùng cấp bậc với cậu. Chỉ tính những người tôi biết đã có ba người, ai cũng đạt Thần Cảnh đỉnh phong”.
“Đây mới chỉ là tin đồn, rất có thể còn vượt qua cả Thần Cảnh đỉnh phong”.
Lão già mặc áo đạo sĩ chân thành nói.
Mặc dù bị Dương Thanh phế bỏ đan điền nhưng dù sao cũng từng là cao thủ Thần Cảnh, lão ta biết con đường tu luyện vô cùng gian nan.
Coi như cho Dương Thanh một lời nhắc nhở và khuyên bảo.
“Cậu Thanh!”
Khương Hùng đi tới, thấp giọng gọi một tiếng.
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần. Anh nhìn lão già mặc áo đạo sĩ một cái, bỗng lấy ra một bình sứ màu trắng ném cho lão ta.
Lão ta bắt được, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Uống vào có thể ổn định vết thương. Với khả năng của Quỷ Môn Miêu Thành, chắc là không khó khôi phục đan điền cho ông!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Nghe thấy thế, tất cả đều sợ ngây người.
Lão già mặc áo đạo sĩ cũng kinh hãi. Đương nhiên lão ta sẽ không nghi ngờ anh.
Dù sao hiện giờ lão ta đã bị phế bỏ tu vi, Dương Thanh muốn giết lão ta dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng anh lại cho lão ta một viên thuốc có thể ổn định vết thương.
Thuốc của cao thủ Thần Cảnh sao có thể đơn giản được?
Lão ta kìm nén kϊƈɦ động nói lời cảm ơn rồi không chút do dự đổ viên thuốc màu đen trong bình sứ dứt khoát nuốt vào.
Lão ta cứ tưởng viên thuốc này cùng lắm chỉ có thể ổn định vết thương giúp lão ta.
Nhưng lão ta giật mình khi thấy viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành dòng nước ấm chảy vào đan điền.
Sau vài giây ngắn ngủi, đan điền trở nên ấm áp.
Lão ta kinh ngạc hô lên: “Viên thuốc này có thể khôi phục đan điền!”
Đúng là Quỷ Môn Miêu Thành có cách chữa trị đan điền, nhưng với tình hình hiện giờ của lão ta, dù có về tới Quỷ Môn cũng khó có thể chữa khỏi.
Nhưng Dương Thanh chỉ cho lão ta một viên thuốc đã khiến đan điền của lão ta dần khôi phục, tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhiều vẫn khiến lão ta tràn trề hy vọng.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Về nói với môn chủ của ông, nếu tôi còn phát hiện người của Quỷ Môn làm chuyện gì gây nguy hại tới Chiêu Châu, giết không tha!”
Lúc này, Dương Thanh bộc phát toàn bộ sát khí, cả người như một ác ma tới từ địa ngục.
Lão già mặc áo đạo sĩ run lẩy bẩy, dường như trước mặt lão ta không phải cao thủ Thần Cảnh mà là một ác ma thật sự.
“Cậu Thanh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời nguyên vẹn!”
Lão ta khẽ cúi đầu hành lễ, quay lưng rời đi.
“Cậu Thanh thật sự muốn thả lão ta đi sao?”
Sắc mặt Quan Vương tràn đầy lo lắng.
Dương Thanh đáp: “Thế ông nói xem tôi nên làm thế nào?”
Quan Vương lập tức nghẹn họng, khí lạnh trêи người anh khiến lão ta không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu Thanh, tôi lắm mồm rồi!”
Lão ta là người đứng đầu của Vương tộc, vốn là một trong những người cầm quyền của Chiêu Châu, đương nhiên biết rõ hậu quả khi cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành xuất hiện.
Bây giờ Chiêu Châu còn bốn biên giới, bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc. Nếu mười mấy cao thủ Thần Cảnh đồng loạt lộ diện, e là năm Vương tộc sẽ lập tức biến mất.
Bởi vì trong năm Vương tộc không có lấy một cao thủ Thần Cảnh nào.
Nếu thật sự có ngày đó, số phận của Vương tộc chỉ có hai loại khả năng. Một là bốn biên giới và bốn Hoàng tộc giành chiến thắng, chênh lệch giữa Hoàng tộc và Vương tộc lại càng lớn.
Hai là bốn biên giới và bốn Hoàng tộc thất bại. Vậy thì Vương tộc chỉ có thể trở thành tù nhân, phụ thuộc vào các thế lực lớn của Miêu Thành.
Đây cũng là phiền não của Dương Thanh. Miêu Thành vốn vẫn luôn sống ẩn dật không lộ diện, trước giờ chỉ coi trọng võ thuật. Một khi Miêu Thành hoàn toàn xuất thế, anh không dám nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Cao thủ đứng đầu Miêu Thành mạnh bao nhiêu, anh cũng không biết.
“Hiện giờ đã giải quyết xong chuyện của Vương thành Quan. Sau hôm nay, có lẽ Quỷ Môn Miêu Thành sẽ không tùy tiện phái cao thủ Thần Cảnh tới nữa, nhưng không biết biết bọn họ có phái ra cao thủ Vương Cảnh nữa không”.
“Sau này Vương thành Quan phải nhờ vào mọi người rồi!”
Dương Thanh quét mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Đồng thời, mọi người phải giữ bí mật về chuyện hôm nay. Nếu tin tức cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn bị lộ ra ngoài, sợ là mọi người sẽ không được yên ổn”.
“Cậu Thanh yên tâm, mọi chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài”.
Quan Vương vội vàng cam đoan, cũng nhìn đám ông lớn quyền quý của Vương thành Quan, lạnh giọng uy hϊế͙p͙: “Nếu ai dám để lộ dù chỉ nửa câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
Đám người nhao nhao tỏ thái độ sẽ giữ bí mật.
Dương Thanh cũng không lo chuyện hôm nay sẽ bị tiết lộ. Dù sao những người có mặt đều là người đứng đầu các gia tộc lớn ở Vương thành Quan, biết rõ hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Nếu mười mấy cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành đồng loạt lộ diện, gia tộc của bọn họ chỉ có thể bị tiêu diệt.
“Chào mọi người, có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong, Dương Thanh quay người rời đi.
“Tạm biệt cậu Thanh!”
“Tạm biệt cậu Thanh!”
...
Quan Vương dẫn đầu cao giọng hô lên.
Khương Hùng cũng rời đi với Dương Thanh. Trêи đường đi, lão ta hỏi: “Có cần báo cáo chuyện này với cấp trêи không?”
Đừng nói là mười mấy cao thủ Thần Cảnh có khả năng sẽ xuất hiện, dù chỉ là một người cũng gây ra uy hϊế͙p͙ cực lớn với Chiêu Châu.
Chiến vực Chiêu Châu phải biết rõ chuyện này.
Nghe vậy, Khương Hùng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, xe chậm rãi đỗ lại trước cửa nhà thần y Phùng ở thôn Ngô Gia.
Chỉ là thần y Phùng đã không còn, hiện giờ trông căn nhà tràn ngập bi thương.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa đi vào đã trông thấy Mã Siêu đi lại trong sân. Đổng Chiêm Cương cẩn thận đi theo, sợ anh ta ngã.
“Anh Thanh!”
Lúc này Phùng Tiểu Uyển cũng đi ra khỏi phòng, thấy Dương Thanh không bị thương mới yên tâm thở phào.
Dương Thanh khẽ gật đầu nói: “Chuẩn bị về nhà!”
Đổng Chiêm Cương nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã sắp phải rời đi.
Ông Phùng phái ông ta tới là vì có một vài chuyện Dương Thanh không tiện giải quyết, cần ông ta làm thay.
Nhưng lần này tới Vương thành Quan, ông ta lại giống như иɦũ ɦσα em, vẫn luôn đi theo chăm sóc Mã Siêu bị thương.
Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện ông ta lo lắng đã không xảy ra.
“Gọi ông Phùng đi, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với ông ấy!”
Ngay khi Đổng Chiêm Cường đang thầm cảm thấy may mắn, Dương Thanh bỗng trầm giọng nói.
“Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?”
Suốt mấy năm nay, Mã Siêu vẫn luôn đi theo Dương Thanh nhưng chưa từng thấy sắc mặt của anh trở nên nghiêm trọng như vậy.
Đổng Chiêm Cương cũng cảm thấy bất thường, mặt mày tái nhợt. Chẳng lẽ chỉ trong mấy tiếng ông ta không đi theo Dương Thanh, anh đã gây ra chuyện lớn gì rồi sao?
- ---------------------------
Chàng Rể Chiến Thần