Chàng Nông Dân Cực Phẩm
C20: Bắt người
Nghe giọng nói dịu dàng của Tống Ngọc Thanh, dường như có một trận mưa xuân vuốt ve trái tim run rẩy bất an của Triệu Hùng Cường.
Mặc dù trong lòng rất không nỡ nhưng Triệu Hùng Cường. vẫn thả Tống Ngọc Thanh xuống.
“Em giúp chị dâu bán số nấm thông này đi, chị dâu và em cùng đi sẽ bị người ta đồn thổi, chờ đến khi bố mẹ chị đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, chị dâu và em sẽ đi trên đường lớn một cách đàng hoàng.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
Lời này của Tống Ngọc Thanh làm trái tim Triệu Hùng Cường trở nên mềm nhũn, anh biết rằng Tống Ngọc Thanh chỉ muốn tốt cho mình, nếu không thì chị ấy cũng không cần phải kiêng dè như vậy.
“Chị dâu, em không sợ bị người khác đồn thổi vớ vấn, chị đi với em nhé.”
“Em không sợ nhưng chị dâu sợ, được rồi, mau đi đi, còn chậm trễ nữa thì trời tối mất, hơn nữa buổi tối em có việc quan trọng phải làm còn gì?”
Tống Ngọc Thanh nói xong lời này thì thẹn thùng đẩy Triệu Hùng Cường ra ngoài cửa.
Còn cái gọi là chuyện quan trọng... Triệu Hùng Cường nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tống Ngọc Thanh thì biết ngay đó là chuyện gì.
Đó là việc đêm nay có thể ngủ chung một giường với chị dâu, là chuyện anh có thể chơi một cách tùy ý.
“Ha ha, chị dâu, chị không được đổi ý, đêm nay em nhất định sẽ tới.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường đặt nấm thông của Tống Ngọc Thanh lên xe, buộc thật chặt rồi trực tiếp quay xe đi về phía thị trấn.
Dọc đường đi Triệu Hùng Cường lái rất nhanh, tuy con đường gồ ghề lồi lõm không bằng phẳng nhưng tốc độ cũng không hề giảm bớt.
Anh nhanh chóng đi tới nhà hàng Bồng Lai, điều khiến anh hơi buồn bực là tấm bảng thu mua nấm thông đã bị gỡ xuống.
Cðõng một giỏ, xách theo một giỏ nấm thông, Triệu Hùng. Cường đi vào nhà hàng.
Người tiếp đón là một thiếu nữ rất xinh xắn, nhưng ánh mắt nhìn người khác lại tràn đầy khinh thường, Triệu Hùng Cường cảm thấy có chút đau đớn với ánh mắt như vậy, bởi vì ánh mắt này làm anh nhớ tới nữ sinh xinh đẹp nhất trong trường trước đây, ánh mắt nhìn anh cũng như thế này, cứ như đang nhìn một con cóc ghẻ.
“Người đẹp, chỗ các cô còn mua nấm thông không?”
Lưu Trình Trình nhìn chàng trai ăn mặc rất bình thường trước mặt, mặc dù trong lòng cô ấy cực kỳ xem thường đối phương nhưng không thể không thừa nhận dáng vẻ đối phương cười rộ lên khiến người ta rất có thiện cảm.
“Tôi không biết cái này, anh đi hỏi bếp trưởng thử đi, hắn là ông ta biết.”
“À, ừ, cảm ơn”
Nói cảm ơn xong, Triệu Hùng Cường trực tiếp đi ra sau bếp.
Lúc này ở sau bếp, bếp trưởng Lưu Đại Đầu đang bận rộn, khí thế ngất trời, một đĩa rau xào thơm ngào ngạt được xúc ra khỏi nồi.
“Thầy Lưu, khách tầng hai gọi hai nồi gà hầm nấm thông, hình như chúng ta không còn nấm thông nữa, có thể dùng tạm nấm khô Đông Bắc để thay thế trước được không?”
“Không được, làm như vậy thì hương vị không giống nhau, vị ngọt không đủ, không phải chúng ta đã treo biển thu mua 31 cân sao? Sao mấy ngày nay chỉ có vài người tới vậy?”
Nghe tin không còn nấm thông, mồ hôi trên trán thầy Lưu đổ xuống như nước mưa chảy về hạ lưu.
“Cậu đi lên nói với khách hàng ở tầng hai, hôm nay không có nấm thông, hỏi bọn họ xem đổi món khác được không.”
“Được rồi”
Nói xong bồi bàn chạy chân lập tức chạy lên tầng hai, đúng lúc này Triệu Hùng Cường cũng xách theo hai giỏ nấm thông đi vào sau bếp.
“Bếp trưởng, chỗ các chú còn thu mua nấm thông không? Tôi vừa hái về, có một giỏ tôi đã rửa sạch sẽ.”
Nghe giọng Triệu Hùng Cường, Lưu Đại Đầu trực tiếp giao công việc trong tay cho một học trò rồi đi ra.
“Mua, mua, 31 cân, để tôi nhìn xem chất lượng nấm thông
thế nào trước đã” Lưu Đại Đầu vừa nói vừa lấy một cây nấm thông ra ngửi, lập tức gật đầu nói.
“Ừm, không tệ không tệ, chất lượng rất tốt, 31 cân, tôi lấy hết, sau này nếu cậu rửa sạch sẽ rồi đưa đến đây tôi lấy cậu 35 một cân, thế nào?”
Triệu Hùng Cường nhìn Lưu Đại Đầu tai to mặt lớn, có hơi sững sờ, anh còn tưởng là phải tốn nước miếng, không nghĩ lại bán được dễ dàng như vậy.
“Được, được, sau này nấm thông tôi đưa đến cho chú chắc chắn sẽ được rửa sạch sẽ”
“Ừ, lại đây cân thử đi, tôi tính tiền cho cậu.”
Cân điện tử nhanh chóng hiện ra con số, vừa tròn 30 cân.
“Được, tôi cũng không ăn bớt của cậu, đây là lần đầu tiên cậu tới đây bán hàng đúng không, tôi cho cậu một ngàn đồng tiền, một trăm còn thừa kia coi như là tiền công cậu rửa sạch sẽ một giỏ, đừng tưởng là tôi bố thí cậu.”
“Ha ha, cảm ơn bếp trưởng, đảm bảo lần sau sẽ không làm chú thất vọng.”
Vừa dứt lời, Triệu Hùng Cường nghe thấy âm thanh ầm ï truyền đến từ phòng khách.
Không lâu sau bồi bàn chạy lên tầng hai thông báo chạy xuống, nôn nóng nói với Lưu Đại Đầu: “Thầy Lưu, sợ là khách hàng ở tầng hai cố ý gây chuyện, vừa nấy tôi chỉ mới nói chúng ta không có nấm thông, bọn họ đã trực tiếp lật bàn bắt chúng ta bồi thường, nói là chúng ta lừa gạt người tiêu dùng.”
Nghe lời này của bồi bàn, Lưu Đại Đầu nhăn mày đi ra ngoài.
Lúc này năm sáu thanh niên xăm rồng vẽ hổ đang vây quanh Lưu Trình Trình.
“Trình Trình, tôi nói rồi, cô không ở bên tôi thì đừng hòng sống ở thị trấn Hương Liễu này, nếu hôm nay giám đốc của các người không sa thải cô thì ngày nào tôi cũng tới đây gây chuyện, hơn nữa bọn tôi có lý do chính đáng.”
Lưu Trình Trình nhìn Vương Quân, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, cô ấy không ngờ mình đã đến chỗ của chú rồi mà những người này vẫn dám tới gây sự, còn dám điên cuồng theo dõi cô ấy.
“Thăng nhóc thối, hôm nay không dạy dỗ các cậu một chút thì mấy người không biết Mã Vương Gia có mấy con mắt*”
*Mã Vương Gia: Mã Thần, bình thường tục xưng Mã Vương Gia, tên đầy đủ là Thủy Thảo Mã Minh Vương. Thần Minh của Đạo giáo, được xưng là Linh Quan Mã Nguyên Soái. Truyền thuyết nói có 3 con mắt, xưng là Tam Nhãn Linh Quang hoặc Tam Nhãn Linh Diệu.
Nói xong Lưu Đại Đầu lao lên ngay, mấy người Vương Quân vốn không sợ hãi chút nào, trực tiếp rút dao bên hông ra.
Nhìn thấy mấy người bọn họ lấy dao ra, khí thế của Lưu Đại Đầu không khỏi chùng xuống.
“Mấy người các cậu muốn như thế nào? Giết người sẽ phải ngồi tù”
“Ha hả, bọn tôi mới mười sáu mười bảy tuổi, giết người cũng không phạm pháp, nhưng người lớn như ông thì phạm pháp đấy, hôm nay cho ông hai con đường để chọn, một là để cháu gái ông đi theo tôi, hai là hôm nay tiệm cơm của ông không buôn bán được nữa.”
Lưu Đại Đầu nghe lời Vương Quân nói, nghĩ đến tuổi tác của đối phương, khí thế càng lúc càng yếu.
“Tiệm cơm không phải của tôi, tôi chỉ là đầu bếp, nếu cậu muốn mang cháu gái tôi đi thì ít nhất cũng phải được con bé đồng ý, nếu không tôi liều cái mạng này cũng không để cậu đưa con bé đi.”
“Ha ha, tên nhát cáy như ông mà cũng dám liều mạng cơ à? Các anh em, đưa người đi cho tao.”
Nói xong năm sáu thanh niên trực tiếp kéo Lưu Trình Trình đi ra ngoài.
Thấy trong tay mấy thanh niên đều có dao, trong chốc lát cũng không ai dám tiến lên ngăn cản, Lưu Trình Trình bị dọa đến nỗi cả người run rẩy, khóc kêu cứu mạng.
“Chúng mày mau thả người ra.” Triệu Hùng Cường không ngờ đối phương lại to gan như thế, dám bắt người trước mặt nhiều người như vậy.
Chàng Nông Dân Cực Phẩm